[Ngôn Tình] Đơn Giản Chỉ Là Yêu

Chương 3: Bất mãn



Lạc Thư Di trở về phòng thiết kế mà mặt mày đằng đằng sát khí. Cô nhìn quanh căn phòng một lượt lúc này mọi người đều đã nghỉ trưa chỉ còn lại một mình cô.

Cầm bản thiết kế trên tay mà cô không khỏi bất mãn. Tâm quyết gần nửa tháng trời mất ăn mất ngủ lại bị một thằng nhóc rũ bỏ không thương tiếc.

"Tại sao một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại là chủ tịch chứ? Chắc chắn là dựa hơi gia đình. Nhìn cậu ta là biết chỉ giỏi nói khoát, biết cái gì mà dám ở đó lớn tiếng chê bai mình chứ. Còn cái thứ đối tác gì mà biến thái đến như vậy." Cô đang chửi lẩm bẩm thì bất giác nghe tiếng khóc thút thít đâu đó..

"Hức.. hức.."

Lạc Thư Di vội đứng dậy đi tìm xung quanh, bàn tay thon nhỏ có hơi do dự mở tung cánh phòng chứa quần áo.. mà không khỏi ngạc nhiên.

"Tiểu Nhu, em làm gì ở đây?"

"Chị Thư Di, hu.. hu.. hu.."

Lạc Thư Di bối rối ngồi xuống cạnh cô ta dỗ dành. "Có gì từ từ nói sao em lại khóc?"

"Quản lý Tô bảo sẽ đuổi việc em, em thật sự không thể mất công việc này.. hu.. hu.. hu.."

"Em đừng khóc, chị sẽ tìm chị ấy năn nỉ giúp em. Không sao đâu."

"Em ăn nói lung tung làm hổng bản thuyết trình mẫu thiết kế của chị, chị không trách em sao?"

"Em nói gì vậy chứ, chị không trách ai hết. Chúng ta tiếp tục cố gắng là được."

"Chị Thư Di, chị thật là tốt." Cô ta nghe được lời này còn khóc lợi hại hơn.

Lạc Thư Di vỗ về cô ta lại thở dài. Nó vốn dĩ là không được thông qua dù có làm tốt hơn thì có ít gì.

Studio xx.

"Thư Di, con nhanh lên đi. Làm gì mà lâu quá vậy?"

Bên ngoài hành lang.

"Tôi sẽ tranh thủ về, chị cứ yên tâm."

"Con biết rồi!" Lạc Thư Di dùng tay che đi phần mic trên màn hình điện thoại truyền giọng vào phòng phục trang.

Cuộc đối thoại kéo dài một lúc, Lạc Thư Di tắt máy thì vội vã đạp giày cao gót trở vào. Trên người cô lúc này đang khoác một thân váy body dài xoè ở phần chân.

"Con thật là, tiệc cưới tới nơi rồi con không thể gạt công việc sang một bên được hay sao?" Trình Mỹ nói gương mặt hiện rõ sự không vui.

"Mẹ, đâu phải mẹ không biết. Công ty con dạo này vô cùng bận rộn. Con lại là tổ trưởng thiết kế dự án lần này. Mẹ bảo con không lo được sao?"

Cuộc đối thoại bị cắt ngang bởi một người đàn ông mang thân vest trắng.

"Thư Di, em thật đẹp." Bùi Trung từ ngoài bước vào, ánh mắt nhìn cô là chất chứa mê mẩn và thèm thuồng.

"Cám ơn anh!" Lạc Thư Di nở nụ cười tiêu chuẩn nói.

"Chúng ta đã sắp là người một người nhà rồi, em đừng nên khách sáo với anh như vậy chứ." Bàn tay chưa kịp chạm vào đã lơ lửng ở không trung.

"A lô! Chị nghe.." Lạc Thư Di phát tay xin phép ra ngoài nghe điện thoại.

"Bùi Trung, con mặc kệ nó. Sang đây xem giúp bác bộ này đẹp hơn không?"

"Vâng! Nhưng con thấy Thư Di mặc gì cũng đẹp hết."

"Ôi, con thiệt là biết ăn nói."

* * *

* * *

"Xin lỗi anh nha Bùi Trung. Hôm nay thử đến đây thôi, em thật sự rất bận." Lạc Thư Di truyền giọng tới nhanh chân vào phòng thử đồ cùng nữ nhân viên thay bộ váy ra.

Vừa trở ra định rời đi trước thì cô đã bị Bùi Trung ngăn lại.

Lạc Thư Di nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô.

"Không lâu nữa chúng ta sẽ kết hôn, anh thấy em nên nghỉ việc ở Lance về công ty anh làm thì hơn, nhưng tốt nhất em nên nghỉ ở nhà tập dần với việc nội trợ hầu chồng dạy con." Anh ta càng nói càng tự tin như đó là điều hiển nhiên.

Vừa nghe được lời này cô liền tức điên người mà nhớ đến lời của Thiệu Huy hôm đó..

Trịnh Mỹ càng nghe càng thấy có lý vì cả hai rồi cũng sẽ có con, hơn nữa tuổi con gái bà cũng không còn nhỏ nên liền gục gật tán đồng. "Mẹ thấy Bùi Trung nói đúng, con.."

"Con sẽ không nghỉ việc ở Lance." Lạc Thư Di dứt khoát cắt ngang lời bà, anh mắt cô rơi sang Bùi Trung gương mặt hiện rõ sự bất mãn..

"Bùi Trung, chúng ta đã nói ngay từ đầu. Dù có kết hôn anh cũng sẽ không can thiệp vào công việc của em, cũng như em vẫn có quyền lựa chọn công việc mình yêu thích. Anh đừng quên. Em cũng không ngại nhắc lại lần nữa cho anh biết, em sẽ không vì bất kỳ một ai mà từ bỏ giấc mơ của mình." Lạc Thư Di nhấn mạnh với lời lẽ sắc bén.

"Thư Di, anh không có ý đó. Anh chỉ là không muốn em cực khổ, anh.."

"Cám ơn vì anh đã quan tâm."

"Thư Di, con làm gì thế hả? Bùi Trung chỉ là quan tâm đến con.."

"Con phải trở lại công ty gấp, mẹ về một mình cẩn thận." Nói rồi cô quay người đi cũng không đợi nghe câu trả lời từ bà. Mặc Bùi Trung gọi thế nào cô vẫn không ngoảnh lại.

"Thư Di, Thư Di.."

"Cái con nhỏ này thật là, sao đang không lại nổi cáu thế kia." Trình Mỹ thở dài lẩm bẩm một mình.

Bà cũng hiểu rõ tính khí của con gái mình, cũng vì yêu thích công việc thiết kế mà đến tận tuổi hai mươi tám cũng chẳng chịu quen ai suốt ngày cứ vùi đầu vào những bản vẽ, đây cũng chính là lý do bà gấp rút muốn cô kết hôn.

"Bùi Trung, con đừng để tâm nha. Dạo này chắc áp lực công việc của nó nhiều quá."

"Vâng! Con hiểu mà. Nhưng con vẫn mong, sau khi kết hôn em ấy sẽ ở nhà sinh con lo việc nội trợ."

"Phải phải, tất nhiên phải vậy rồi."

Bùi Trung híp mắt nhìn theo bóng lưng cô..