Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 27: Lạc Lạc hiện thân (2)



"Chủ nhân," Tiểu Manh Oa mở miệng nói chuyện, âm thanh cũng mơ hồ.

Thượng Quan Tây Nguyệt sững sờ nhìn vật nhỏ đứng ở trên bàn gọi nàng là chủ nhân, còn chưa kịp phản ứng lại, tiểu bất điểm này từ đâu ra.

"Ngươi là ai." Thượng Quan Tây Nguyệt đã hoàn toàn quên chuyện lúc trước.

"Chủ nhân, ta là Lạc Lạc, ngươi quên rồi sao?" Lạc Lạc nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói không biết mình, vành mắt đỏ lên, chớp mắt một cái nước mắt liền chảy ra, làm người ta nhìn thấy sẽ cực kỳ đau lòng.

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy hai chữ Lạc Lạc, lập tức nhớ tới thanh âm trước đó trong đầu, thì ra là hắn!

"Ngươi chính là Lạc Lạc sao, thật đáng yêu."

Lạc Lạc nghe Thượng Quan Tây Nguyệt khích lệ mình đáng yêu, miệng nhỏ nâng lên, lập tức không còn thương tâm nữa. Hai chân khẽ cong ngồi ở trên mặt bàn.

"Lạc Lạc ".. Ta... Sao ta không đụng vào ngươi được." Nhìn thấy bộ dáng Lạc Lạc mơ hồ, Thượng Quan Tây Nguyệt nhịn không được đưa tay muốn sờ khuôn mặt khả ái của hắn, nhưng tay của nàng lại xuyên qua thân thể của hắn.

"Chủ nhân, người ta hiện tại quá yếu, cho nên chưa khôi phục được bản thể, hiện tại chỉ lấy linh hồn thể duy trì." Thanh âm Lạc Lạc ảm đạm, giống như rất thương tâm.

"Bất quá không sao cả, phải căn cứ vào đẳng cấp tu luyện của chủ nhân, nếu càng cao, ta sẽ từ từ khôi phục thực lực, chờ ngươi đạt đến cấp Hồng linh, ta liền có thể lấy lại bản thể."

Con mắt Lạc Lạc bắt đầu phát sáng, giống như đã thấy dáng vẻ uy phong của mình về sau.

"Thật xin lỗi, Lạc Lạc, chỉ sợ làm ngươi thất vọng, thể chất của ta căn bản không thể tu luyện." Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nghĩ tới thể chất phế vật này, liền bực bội.

Tại đại lục này nếu không có linh lực, nhất định sẽ bị kém một bậc, bị người bắt nạt...

"Chủ nhân, ngươi không phải phế vật đâu, ngươi là người duy nhất trong thiên địa có linh mạch, bây giờ ngươi không thể tu luyện, đó là vì ngươi bị phong ấn." Lạc Lạc rất kiêu ngạo nói, hắn vì chủ nhân của mình mà cảm thấy vinh hạnh.

"Phong ấn? Lạc Lạc, ý của ngươi là ta có thể tu luyện?" Thượng Quan Tây Nguyệt thật không thể tin được, nếu như thật sự như vậy thì quá tốt rồi, có linh lực liền có thể tự bảo hộ chính mình và bảo vệ người mình quan tâm.

"Đó là dĩ nhiên, chủ nhân, ngươi là trời..." Lạc Lạc nói một nửa bỗng nhiên bưng kín miệng của mình, giống như nói không nên lời.

"Vậy có biện pháp giải trừ không?" Thượng Quan Tây Nguyệt cũng nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Lạc, bất quá cũng không hỏi gì, dù có hỏi hắn cũng sẽ không nói.

"Cái này... Chủ nhân, đạo phong ấn này quá cường đại, bằng vào năng lực hiện tại của ta giải không được." Lạc Lạc bởi vì mình không thể giúp Thượng Quan Tây Nguyệt xấu hổ cúi đầu, hai tay nhỏ chỉ vào nhau.

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, thất vọng từ đáy lòng bắt đầu lan tràn.

Không thể giải? Là ai, rốt cục là ai phong ấn nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt trong lòng hận nghiến răng.

Bất quá về sau ngẫm lại, cũng không có gì lớn, phong ấn nhất định có thể giải, chỉ là bây giờ còn chưa đến thời cơ.

"Không sao, Lạc Lạc, ngươi cũng đừng quá khó chịu."Thượng Quan Tây Nguyệt vươn tay sờ đầu Lạc Lạc, dù không đụng tới được, nhưng tay vừa chạm đến đỉnh đầu liền ngừng lại, làm động tác vuốt ve.