Ngọc Thể Ngang Dọc

Chương 187: TG7: Ăn Miếng Trả Miếng



Edit:Salad

"Cô là ai?"

Phương Viễn Duyên chặn trước, bảo vệ Kiều Kha ở sau người. Ở khoảng cách gần như vậy , anh ta khó tránh khỏi bị dung mạo của Lê Sân làm cho kinh diễm một chút,nhưng còn may anh ta còn có thể phản ứng lại, biết bây giờ mình nên làm cái gì.

Kiều Kha ở phía sau anh ta, trong mắt đều là kinh sợ, tựa như một đóa hoa nhỏ run bần bật, bày ra bộ dạng nhu nhược đáng thương.

Nhưng Lê Sân lại thấy cô ta như một con rắn độc, mồm đầy máu.Người phụ nữ có bề ngoài gạt người và nội tâm độc ác. Cô ghét nhất những người như vậy.

"Anh thích cô ta?"

Lê Sân nhướng mày, nhẹ nhàng với Kiều Kha hơn một chút.

"Vậy anh có biết..."

Cô tiến lên trước một bước, dùng một loại ngữ điệu đầy quỷ dị, thong thả ung dung nói:

"Cô ta khoác da người không?"

Tiếng nói vừa dứt, chưa đợi Phương Viễn Duyên phản ứng, Lê Sân liền nắm lấy tay Kiều Kha.Đánh gãy dục vọng muốn chạy thoát của cô ta, thoát được một lần,nhưng sẽ không có lần thứ hai.

"A!"

Kiều Kha thống khổ kêu thảm thiết một tiếng, dáng người nhỏ yếu ở trước mặt Lê Sân có vẻ chật vật bất kham.Cô ta khẩn cầu nhìn về phía Phương Viễn Duyên, có vẻ khủng hoảng bất lực.

"Buông cô ấy ra!"

Phương Viễn Duyên giận bể bụng, anh ta là cường giả song hệ , hiện tại lại thấy người yêu bị thương, cũng không rảnh lo nên lưu tình hay không nên lưu tình. Duỗi tay tung ra một quả cầu lửa, quả cầu lửa cực lớn bỏng cháy trong không khí, khiến cho những vùng xung quanh đều tỏa ra hơi nóng.

Lê Sân tựa như có thể ngửi được mùi ngọn lửa thiêu đốt.Khi quả cầu lửa cách cô một mét , một luồng nước liền xuất hiện ở trước mặt Lê Sân. Tô Lãm bình tĩnh khống chế được năng lực, nước không ngừng bị ngọn lửa thiêu đốt hóa thành sương khói, cũng bởi vậy mà diện tích quả cầu lửa không ngừng thu nhỏ lại.

"Sao?"

Lê Sân cười lạnh nói,

"Không để bụng chuyện cũ của' vị hôn thê ' của anh sao?"

Cô không thèm thương hương tiếc ngọc đá Kiều Kha xuống trước người, một chân đạp thật mạnh lên trên cổ tay cô ta. Đáy ủng in một dấu thật sâu trên da thịt cô ta.

Phương Viễn Duyên tập trung nhìn vào, mới phát hiện nước tạo thành trên mặt kính kia là tỏa ra từ trên người Kiều Kha.Sao lại có dị năng kì lạ như vậy?!!

Gò má Tô Lãm bị nước chiếu rọi thanh lạnh,trong nháy mắt cô bé liền rút đi tính trẻ con mới vừa rồi. Khi đối mặt sống còn với kẻ thù người thiện lương cũng sẽ không ôm tâm tư thương hại.

Kiều Kha tựa như một con cá thiếu nước, gò má no đủ của cô ta khô quắt nhanh chóng.

"Còn muốn tiếp tục sao?"

Lê Sân buông tay, cười nhẹ nhàng thích ý.

Gò má cương nghị của Phương Viễn Duyên đỏ lên, anh ta cắn chặt răng một hồi lâu, mặc cho ai cũng có thể nhìn thấy hận ý của anh ta, nhưng chung quy vẫn bất đắc dĩ thất bại buông tay xuống.Theo động tác của anh ta, quả cầu lửa còn đang bùng cháy dần dần dập tắt, cuối cùng nhỏ dần hóa thành khói nhẹ tiêu tán vô hình.Cùng lúc đó, Tô Lãm cũng thu tay, hơi nước chậm rãi về với thân thể Kiều Kha, làm cho cô ta tốt hơn lúc nãy một chút. Nhưng vẫn tổn thất rất nhiều.

"Cho nên bây giờ chúng ta có phải nên thương lượng với nhau hay không?"

Lê Sân duỗi tay xách Kiều Kha đang nửa chết nửa sống lên, cô bóp cổ cô ta, khiến cho hai chân cô ta tách khỏi mặt đất.

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, giao người phụ nữ nhân này cho tôi tôi sẽ không làm gì."

Kỳ thật giết Phương Viễn Duyên cũng không phải là chuyện khó.Có lẽ không cần cô ra tay, chỉ mình Tô Du cũng đã dư dả.

Trừ dị năng thạch hóa, kim loại hóa có thể tạm thời chống cự một trận, những dị năng giả khác cơ hồ cũng không hề có lực phản kích. Rốt cuộc cường đại hơn nữa cũng không thể khống chế được máu và nước trong cơ thể mình..