Nghiện Thuốc Lá Và Mèo Hoang

Chương 4: Yêu là "được ăn cả, ngã về không" (H)



Trong màn đêm khô nóng, không hiểu sao hắn lại thấy Ninh Nặc Kỳ như một bé mèo.

/;✩‷-═

Nghe vậy, Thẩm Việt nhanh chóng lột sạch quần áo của Ninh Nặc Kỳ, qua từng lớp vải cùng cậu dây dưa môi hôn.

Thẩm Việt kiềm nén đã lâu, hắn còn mơ thấy từng cái nhăn mặt, từng nụ cười tươi của cậu. Trong màn đêm khô nóng, không hiểu sao hắn lại thấy Ninh Nặc Kỳ như một bé mèo, được cưng nựng chiều chuộng, nhưng rất biết cách mê hoặc người khác.

Hắn ném quần áo xuống sàn, cúi người hôn cắn cần cổ mềm mại và mảnh khảnh của cậu. Hắn không chút bận tâm việc những dấu hôn trên cơ thể cậu sẽ bị nhìn thấy vào ngày mai, nếu đó là chuyện lớn, cùng lắm thì khóa người này ở nhà thêm một hôm. Tay Ninh Nặc Kỳ hơi ôm lấy đầu Thẩm Việt, khi hắn chạm đến ngực cậu liền siết chặt, mười ngón tay trắng nõn thon dài luồn vào tóc hắn.

Thẩm Việt cắn nhẹ đầu v*, lập tức nghe thấy cậu rên khẽ, tiếp đến là tiếng giận mắng, "Anh lề mề quá đấy... Muốn gì thì tới luôn đi, sao phải làm mấy cái này?"

"Thế em không thích à?" Thẩm Việt ngẩng đầu, cười hỏi cậu.

Ninh Nặc Kỳ giữ chặt cằm hắn, bắt hắn nhìn thẳng cậu, "Anh dạo đầu lâu thế, có phải sợ lát nữa lỡ bắn quá nhanh sẽ mất mặt không?"

"Anh bắn nhanh hay không em là người rõ nhất còn gì." Thẩm Việt vừa nói vừa vươn cánh tay lấy đồ bôi trơn từ ngăn kéo bên hông, "Mở chân ra."

"Đã bao lâu rồi mà trong nhà còn có cái này, thường xuyên dẫn tình nhân nhỏ về đây lắm à?" Ninh Nặc Kỳ tiếp tục hỏi không ngừng.

Thẩm Việt bóp thuốc mỡ lên tay, không vội liếc cậu, "Hôm nay không phải mang về một người rồi đây sao?"

Ninh Nặc Kỳ còn muốn phản bác, nhưng chưa kịp nói gì đã bị chặn lại trong cổ họng. Tay Thẩm Việt tiến vào, lập tức bị lỗ hậu ấm áp mà chật chội quấn lấy. Ninh Nặc Kỳ cau mày, lâu rồi không làm, cậu vô cùng khó chịu với loại đau nhức lạ lùng này.

Cậu cắn môi, vòng tay qua cổ Thẩm Việt. Hắn thấy thế liền dùng ngón cái ấn chặt cằm cậu, để cậu không thể cắn miệng mình nữa, rồi đặt lên đó một nụ hôn.

Lúc ở trên giường, Ninh Nặc Kỳ chỉ rên ra tiếng khi thật sự không thể nhịn nổi, phần lớn đều là cố nén khoái cảm mà thở dốc. Thẩm Việt cảm nhận được thân thể người nọ không ngừng run rẩy, ngón tay nới rộng lỗ huyệt, thọc vào rút ra, tạo thành tiếng nước ám muội ướt át. Hắn cắn cần cổ yếu ớt của Ninh Nặc Kỳ khiến cậu phải ngửa đầu ra sau. Cậu đột nhiên giật bắn người, rồi phát ra âm thanh rên rỉ khó nhịn.

"Nhẹ, nhẹ thôi——" Ninh Nặc Kỳ yêu cầu.

"Nhẹ thế nào? Đây là nhẹ nhất rồi." Thẩm Việt đáp lời.

Ninh Nặc Kỳ sắp bị loại cảm giác trướng đau này làm cho phát điên, run giọng nói, "Vậy anh chậm lại một chút."

"Trước kia em đâu yêu cầu nhiều như này." Thẩm Việt không để ý tới lời nói của cậu, ngón tay càng thêm dùng sức cọ xát vách thịt mềm mẫn cảm. Hắn đã cùng Ninh Nặc Kỳ lăn giường rất nhiều lần, cho nên hắn chính là người rõ nhất cách để khiến cậu phát sướng. Hắn biết chạm đến nơi nào sẽ làm người này thoải mái, biết xoa đến đâu sẽ làm đối phương run rẩy, biết cắm đến độ sâu nào sẽ làm Ninh Nặc Kỳ khóc kêu.

Hắn ngậm lấy nhĩ tiêm* của cậu, hết liếm rồi lại cắn, giống như đang thưởng thức một viên ngọc trắng trân quý, "Quá nhẹ quá chậm sao có thể thỏa mãn Ninh Ninh được?"

*Nhĩ tiêm: huyệt nằm ngay trên đỉnh vành tai.

Ninh Nặc Kỳ vội thở dốc, đầu ngón tay vẽ ra mấy vết đỏ thẫm trên lưng người đàn ông. Khoảnh khắc nghe thấy Thẩm Việt gọi cậu bằng biệt danh ấy, cậu bất chợt rùng mình, đồng thời hậu huyệt cũng co thắt lại. truyện teen hay

Thẩm Việt cảm nhận được, thế là chơi xấu ở bên tai cậu nhẹ giọng gọi, "Ninh Ninh? Ninh Ninh."

"Khốn nạn... Đừng có gọi tôi." Ninh Nặc Kỳ giơ tay định đánh vào mặt hắn, nhưng lập tức bị khoái cảm dâng trào đánh úp, cái tát vừa chạm đến gương mặt người đàn ông liền biến thành cái vuốt ve dịu dàng không xương.

Lúc này cậu bị Thẩm Việt tùy ý xâm phạm và tra tấn đến yếu ớt vô cùng, tựa hồ muốn trào nước mắt ngay trong giây tiếp theo. Cảm giác xa lạ mà quen thuộc dần kéo cậu trở về thời điểm nửa năm trước, dường như có thứ gì đó đang kêu gào muốn phá vỡ toàn thân cậu.

Thẩm Việt nắm lấy mông thịt no đủ, hằn những dấu tay đỏ hồng trên đó. Hắn áp cơ thể lên phía dưới Ninh Nặc Kỳ, khiến cậu không thể khép lại hai chân.

"Ninh Ninh," Thẩm Việt thấp giọng gọi cậu, đem dương v*t thô dài phấn chấn bừng bừng đặt trước hậu huyệt ướt mềm, "Anh rất nhớ em."

/;✩‷-═