Nghịch Trần

Chương 48: Âu Lạc Táng Địa



Lục Thanh đưa ra đoạn kiếm hồi lâu mà vẫn chưa ai lay động, cười nhạt muốn giám định. Thì chợt mành cửa sổ phòng chữ Thiên số 3 bị xốc lên, một tên Kim Đan lão quái tung mình đáp xuống Thạch đài, kinh nghi nhìn kỹ, mỉm cười hỏi:

“Lục đạo hữu xin thứ lỗi cho lão phu thất lễ, ta có thể xem thanh đoạn kiếm được hay không?”

Vị này Kim Đan lão quái vừa hiện thân, khá nhiều người đều nhận ra thân phận của hắn.

Thấy hắn có hứng thú với thanh đoạn kiếm thì chẳng ai cảm giác hiếm lạ. Bởi vì lão quái này chính là nổi danh Đại Nam quốc cao thủ một trong Thần kiếm quỷ kiến sầu Vệ Tử Trang. Vệ Tử Trang làm Thanh Sơn môn Đại Trưởng lão, cả đời chuyên tu kiếm đạo, nên tu vi chỉ dừng ở Kim Đan sơ kỳ, nhưng bản thân chiến lực lại vô cùng ghê gớm, ngay cả Kim Đan trung kỳ lão quái còn phải dè chừng.

Vốn tưởng hắn vẫn ở trong núi tiềm tu, khó nghĩ hôm nay đều tới tham gia đấu giá. Vệ Tử Trang tuy rằng say mê kiếm đạo nhưng trước giờ tầm mắt cao hơn đầu, phải những thứ tinh phẩm mới xem xét, nếu như hắn đều đã vội vàng nhảy xuống…Chẳng lẽ nói, thanh kiếm này bên trong thật có huyền cơ?

Nhìn dáng vẻ thành khẩn của Vệ Tử Trang, Lục Thanh lão đầu đưa mắt lên phòng chữ Thiên số sáu đánh mắt, được chỉ xong liền nhàn nhạt gật đầu, sai tỳ nữ mang qua đoạn kiếm.

Vệ Tử Trang tay run run cầm nhìn ngắm, sắc mặt tựa hồ ung dung, nhưng trong lòng thì nổi lên sóng to gió lớn. Bởi vì hắn cảm nhận được bên trên kiếm này ẩn chứa một tia thần ý. Tu chân giới thần ý phải đạt Trảm phàm đạo nhân mới tu thành được. Nếu hắn có thể tìm hiểu được loại kia thần ý, không chỉ kiếm đạo tinh tiến mà tu vi cũng sẽ như diều gặp gió tăng cao.

Hắn hai mặt lộ tinh quang, thân hình cao gầy hơi rung động nở nụ cười:

“Thanh kiếm tuy hỏng bét nhưng cùng lão phu kiếm đạo có nguồn gốc, thật là trùng hợp. Lục đạo hữu cứ ra giá, lão phu mua định rồi”

“Cái này..”Lục Thanh chưa vội trả lời, đưa mắt nhìn toàn trường. Chỉ có điều ở đây tu sĩ đều nhăn mặt lưỡng lự, người có hứng thú thì không dám đắc tội với Vệ Tử Trang.

“Xoạt” Bỗng nhiên phòng chữ Thiên số năm mành cửa sổ cũng bị kéo lệch, một tên thấp bé xấu xí Kim Đan chân nhân vọt tới. Hai mắt ti hí nhìn đoạn kiếm nói rằng:

“Vệ huynh hãy để ta xem bảo kiếm được chăng”

“Hừ” Vệ Tử Trang nhăn mi, hơi phiền muộn phất áo ném sang.

Người vừa sử dụng chiến thuật ruồi bu, chẳng ai khác chính là Bách Qủy tông Lệ Quân Tử. Họ Lệ xưa nay thuôc dạng có lợi sẽ bám vào, gã thấy Vệ Tử Trang tâm lý phập phòng nên cố ý thử thăm dò kiếm chác, chứ cầm đoạn kiếm ngó nghiêng hồi lâu làm đếch thấy cái gì.

Nhưng gã vẫn mặt cười thâm ý đem đoạn kiếm trả cho Lục Thanh nói: “Kiếm này cùng ta hữu duyên, lão phu cũng muốn”

“Lệ lão quỷ, ngươi định cùng lão phu cạnh tranh hay sao?” Vệ Tử Trang nghe vậy sắc mặt khó coi gằn giọng.

Lệ Quân Tử chắp tay sau lưng cười nhạt, chả thèm để ý tới sự uy hiếp của hắn nói:

“Thiên Bảo các quy định người ra giá cao sẽ đươc, Lệ mỗ đang công bình cạnh tranh mà thôi?”

“Lục đạo hữu làm phiền ra giá, chúng ta bắt đầu một hồi công bằng đấu giá nào”

Lục Thanh thấy tràng diện này cười nhạt nâng lên đoạn kiếm nói: “Kiếm gãy vốn là bảo các đệ tử từ Đại Minh Triều Vạn Cốt Chiến trường thu được, bên trong chứa to lớn diệu dụng nên định giá 1 vạn hạ phẩm linh thạch. Mỗi lần tăng giá 1 ngàn linh thạch, mời các đạo hữu đấu giá”

“Lão phu ra giá 1 vạn 2000 hạ phẩm linh thạch”

“Lão phu ra giá 1 vạn 3000”

“1 vạn 5000”

“1 vạn 6000”

…….

Tràng diện tranh đoạt chỉ có hai người Lệ Quân Từ cùng Vệ Tử Trang câu kéo lẫn nhau. Cuối cùng kết quả, Vệ Tử Trang cắn răng bỏ ra 3 vạn linh thạch mua đứt thanh kiếm. Trả xong tiền liền cầm kiếm hậm hực rời đi. Nhìn thấy vậy, Lệ Quân Tử cười ha ha đắc ý. Gã vốn đâu cấp thiết mua bán, chỉ là do chính ma khác biệt, lại thấy Vệ Tử Trang tựa hồ rất xoắn nên muốn hố hắn một lần thôi. Hiện tại mục đích đã đạt xong liền xoay người bay về chỗ ngồi.

Phòng chữ Thiên số sáu, Chu An cùng Tiêu Hàn Thanh nhàn nhạt mà xem tràng tranh giành. Tiếu Hàn Thanh vỗ quạt:

“Lệ Quân Tử rất có ý tứ”

“Gà đất chó sảnh mà thôi” Chu An lạnh nhạt trả lời.

“A tiểu đệ vậy mà quên, hôm qua Chu huynh còn đánh bại Lệ Quân Tử đây này”

Chu An lắc đầu, hắn toàn thân thủ đoạn nói cùng yếu kém Kim Đan chân nhân giao thủ vài chút thì còn được, để đánh bại khó càng thêm khó.

Buổi đấu giá kết lúc, mọi người dồn dập rời đi, những người mua hàng thì giao tiền nhận đồ.

Bên này , tên thị nữ mang tới tấm da dê, Chu An hướng Tiêu Hàn Thanh hỏi mua một ít ngũ hành linh vật. Hắn Nghịch Trần giới chỉ mới có Hỏa linh vật gia cố, muốn tăng lên đẳng cấp cần thu mua còn lại bốn loại linh vật.

“Chu huynh cũng biết Địa cấp trung phẩm linh vật đặt ở tu chân giới đều tương đối hiếm có, sàn đấu giá của chúng ta nơi này nhiều năm thu thập cũng chỉ giữ một miếng Địa phẩm Thiên Ngoại Kim Thiết mà thôi. Nếu như Chu huynh cần gấp ta có thể liên hệ Đế đô phân bộ xem còn trữ hay không rồi sẽ báo sau”

“Vậy thì tại hạ xin cảm ơn trước, hơn nữa Chu mỗ hiện tại đã có một loại linh vật còn thiết bốn loại Kim, Mộc, Thủy, Thổ tứ hành nữa. Nên quý các Kim Thiết bán cho ta được hay sao?”

“Ồ” Tiêu Hàn Thanh hơi bất ngờ đánh giá hắn, thật khó nghĩ chỉ Khai Trần sơ kỳ tu sĩ mà nắm giữ Trung phẩm địa hỏa trong người, cười nhạt:

“Nếu đạo huynh cần thiết, tiểu đệ xin hái hoa tặng phật bán đi cái này Kim thiết. Chỉ là giá cả hơi cao một chút 10 vạn hạ phẩm linh thạch, Chu huynh mang đủ tiền chứ”

“May mà mang đủ” Chu An thở phào gật đầu.

Tiêu Hàn Thanh nghe vậy càng thêm ngoài ý muốn, vỗ tay sai người mang linh vật đưa vào. Thiên Ngoại Kim Thiết hình thù tấm sắt màu đen chỉ lớn chừng nắm tay. Nhưng sức nặng lại khiến hai tên Thông Mạch năm tầng nhăn mày. Nhận được linh vật, Chu An trong lòng thoải mái vui sướng, vội vàng cáo từ.

“Chu huynh nếu không đợi kịp, ta biết tại Đại Nam quốc nơi nào ẩn giấu Địa cấp trung phẩm linh vật đấy”

“A mong Tiêu huynh chỉ giáo cho”

“Đại Nam quốc này các tông môn thế lực lớn đều nắm giữ vài vài loại linh vật cao cấp, Thanh La cung có Địa cấp trung Hàn Tố sương Thủy, Thanh sơn môn có Địa cấp trung phẩm Địa Tức Nhưỡng, còn về Mộc linh vật thì ta nghe qua ở Âu Lạc Táng Địa có một gốc cây đạt đến trình độ đó, chỉ là lấy được hay không còn phải xem ở Chu huynh”

Chu An trầm ngâm chốc lát, Thanh La cung, Thanh sơn môn có linh vật hắn thật chẳng bất ngờ. Chỉ là Âu Lạc Táng Đia hắn đúng lần đầu tiên nghe tên.

“Âu Lạc mộ đia ở đâu”

“A Chu huynh không biết?” Tiêu Hàn Thanh ngẩn người.

Chu An cười ngặt nghèo, hắn chưa có tìm hiểu. Ngày trước tu vi mất hết đến Đại Nam quốc ẩn cư hắn đều đến những nơi phàm nhân cư trú, còn thế giới tu chân không có nghiên cứu. Mười mấy năm nay khi thì làm phu tử khi thì uống rượu viết chữ, hơi đâu mà tìm tòi cơ chứ. Nên Đại Nam quốc nhỏ bé này một vài bí ẩn hắn sẽ lạ lẫm.

“Âu Lạc Táng địa là cổ động phủ nằm ở Lạng Châu giao giới Đại Trần quốc, Đại Nam quốc và Đại Lý quốc, nơi đó tương truyền từng là chỗ ẩn cư hai vợ chồng Lạc Long Quân, Âu Quân thủy tổ sáng lập nên thượng cấp tu chân Đại Việt quốc. Mặc dù là tin đồn mà thôi nhưng cũng khiến mấy trăm năm nay tu sĩ dồn dập tiến tới thăm dò. Có vài người kiếm được ít đồ vật, nhưng táng mạng bên trong thì phần lớn. Lâu dần Âu Lạc động phủ càng nhiều người thăm dò, người chết càng nhiều, sau này hai chữ động phủ thay bằng Táng địa.”

Lại nói:

“Chu huynh vừa rồi mua tấm da dê kia cũng đến từ Âu lạc táng địa đấy”

“A” Chu An hai mắt lóe lên, nếu tấm da dê này xuất phát từ nơi kia thì có vẻ Âu Lạc táng địa rất nhiều ý tứ.

“Nói vậy thôi nhưng tiểu đệ khuyên huynh không nên đến đó thăm dò”

“Vì sao?” Hắn quả thật vừa có ý định.

“Như tiểu đệ đã nói, tin đồn vốn chỉ là tin đồn, Lạc Long Quân cùng Âu Quân vốn là thành danh thiên hạ Trảm phàm đạo nhân, nghe nói năm xưa đã tiến về Tây thổ tìm kiếm đột phá cơ duyên, đâu thể nào ẩn cư ở nơi hạ cấp tu chân quốc này. Lấy Chu huynh thực lực bây giờ đến nơi đó sợ chỉ đem mình nộp mạng mà thôi”

“Ta sẽ nhớ kỹ”

Chu An gật đầu, trong lòng cùng Tiêu Hàn Thành thêm vài phần thân cận. Lại hỏi thăm chút ít về khung cảnh cũng như vị trí của Táng đia. Được đến đáp án khiến trong lòng hắn dũng động vô cùng.Bởi vì theo trí nhớ của Tiền Xuân Thu, thì gã tìm được Lã Vọng Kính, Địa hỏa đều từ góc nhỏ nàng đó trong Táng địa.

Hỏi xong , Chu An cảm tạ rồi chắp tay cáo từ, để phía sau Tiêu Hàn Thanh thở dài, bởi vì gã biết Chu An nhất định sẽ không nghe lời bản thân mà đi thăm dò.


Chu An vừa đi, trong phòng thình lình xuất hiện một ông lão tóc hoa râm. Ông lão vuốt râu quay sang Tiêu Hàn Thanh hỏi:

“Thiếu chủ cảm thấy thế nào?”