Nghịch Trần

Chương 38: Như Thế Liền Chạy



Chẳng những Lệ Quân Tử sắc mặt khó coi, mà xung quanh tu sĩ càng thêm dồn dập kinh ngạc. Chu An cùng họ Lệ vừa rồi giao thủ, tuy đều chưa dùng hết toàn lực, Lệ lão ma đưa ra ba thành, Chu Anh dồn năm thành pháp lực vậy mà chỉ gần như tương đương. Điều này.....có chỗ nào đó sai sai.

Nhân Hoàng giới tu giả, ngoại trừ bản thân tâm tình cảnh giới thì tu vi nhất định được xét bằng số lượng pháp lực. Từ Khai Trần cảnh bắt đầu, tu giả pháp lực được tính theo từng Bách. Một Bách bằng tổng số lượng pháp lực mà tu sĩ tư chất phổ thông, tại phổ thông địa vực tu thành trong vòng một trăm năm.

Như vậy, bình thường Khai Trần sơ kỳ tu sĩ, mới vượt qua Thiên Nhân kiều, số lượng pháp lực ước chừng một Bách, Trung kỳ là hai Bách, Hậu kỳ cần ba Bách. Như vậy muốn đột phá giả Đan cảnh, tu sĩ cần lớn hơn 5 Bách pháp lực.

Đột phá Kim Đan kỳ, số lượng pháp lực sẽ thay đổi nấc thang, bắt đầu sơ kỳ ước chừng mười Bách, Trung kỳ hai mươi Bách...

Giống như Lệ Quân Tử lão ma, vừa mới đột phá, cảnh giới phi thường phù phiếm, pháp lực nhiều ít cũng mười một mười hai Bách vậy mà so với Chu An nhìn như Khai Trần sơ kỳ, vẻn vẹn đôi chút chiếm thượng phong. Hoàn toàn không có khả năng.

Như vậy nguyên nhân, xem ra Chu An tu luyện rất mạnh mẽ pháp quyết, pháp lực tinh thuần lấy chất lượng bù số lượng, hoặc nguyên nhân thứ hai chính là hắn che giấu tu vi.

Lệ Quân Tử khẽ đảo mắt, họ Chu tiểu bối tu vi phải giả Đan cảnh giới, lại có thêm thủ đoạn tài ba, mới có thể đem đầu Tiền lão huynh cho chặt, đối cứng bản thân một chưởng không thương. Hừ! Tiền Xuân Thu tên ngu ngốc, khoe khoang cái gì giỏi giang, rõ ràng bị một tên tiểu bối giết chết, mấy trăm năm ăn tàn phá hoại, rõ ràng tu đến cẩu thân mà.

Nhưng mà giả Đan cảnh thì đã sao, so với Kim Đan chân nhân, vẫn là trời đất khác biệt.

Gã nhếch miệng cười, gằn giọng:

- Tiểu bối to gan, dám cùng ta đùa giỡn hoa chiêu, mau mau đem trả bội kiếm, dập đầu tạ lỗi, Lệ mỗ tha cho ngươi mạng chó.

- Haha! Ngươi nói quá nhiều, nếu có bản lĩnh, tiến lên mà lấy, nếu không được, làm phiền cút đi cho ta.

Chu An khóe miệng ý cười, hướng Lệ Quân Tử khiêu khích.

Lệ Quân Tử mặt đỏ tía tai, hừ lạnh một tiếng, chẳng cần cái gì pháp bảo, liền tay phải vung lên, hội tụ pháp lực thành một màu đen bàn tay lớn, ma khí um tùm, xông Chu An đập xuống, như đập con ruồi vậy.

Đại thủ vừa đến, khí thế mạnh mẽ như xuyên sơn phá hải, liền hai bên Đình Bá Khánh cùng Tửu công tử đều dồn dập tránh né phong mang.

Bên ngoài tu sĩ xuýt xoa, Lệ Quân Tử này một chiêu, bình thường Giả Đan cao thủ cũng phải tránh né, Giả Đan phía dưới càng là khó có cơ hội chạy trốn, họ Chu tiểu bối, sợ rằng ăn lắm thiệt thòi.

Lệ Quân Tử đắc ý dào dạt, hai tay chắp sau lưng, lơ lững giữa bầu trời Túy Tiên lâu, một bộ mau khen ta đi, ta là cao thủ. Bỗng chốc hai mắt co rụt, khẽ nhìn lại đã thấy màu đen hắc thủ vừa đập đến nửa chừng, liền không thể tiến thêm. Bấy giờ chỗ đó bầu trời bỗng dưng xuất hiện thêm một bàn tay trắng nõn, to lớn ước chừng gấp đôi, đang hướng gã màu đen đại thủ mà đập xuống.

- Già Thiên Thủ

Ầm

Khói bụi mịt mù dần dần tản ra, giữa sân lớn lõm xuống, hình thành một dấu tay lớn.

Phía bên kia hố lớn, trên mặt đất, vẫn điềm nhã đứng một người thanh niên áo trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, xuất trần phiêu dật, hai mắt hứng thú đánh giá trên không trung Lệ lão ma.

- Cái con mẹ nó chứ.

Lệ Quân Tử giật mình thất thố, chửi bậy mấy câu, chẳng còn bảo trì nổi ban nãy tiên phong đạo cốt hình dáng, nguyên bộ ria mép cá trê cũng bị giật tung vài sợi.

Gã nhìn kỹ Chu An, ánh mắt ngưng trọng, nhìn bên dưới phế tích hình dấu tay, mặt mo càng rắm thối.

Bản thân đắc ý Ma La Thủ vậy mà bị phá sạch sành sanh. Này không phải là miễn cưỡng chống đỡ mà rõ ràng là phá tan tành.

Cái con mẹ nó. Đường đường Kim Đan chân nhân chiêu số, lại bị tiểu tiểu một tên Khai Trần tiểu bối cho phá.

Gã hầm hầm thét lớn:

- Tiểu bối, đừng vội đắc ý, vừa nãy lão tử chỉ mới tiện tay hư chiêu, để nhà ngươi dễ dàng đón đỡ. Lần này vận khí coi như hết, lão tử sẽ vận dụng pháp bảo giết ngươi, cũng đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ.

Lệ Quân Tử hừ lạnh một tiếng, vỗ túi trữ vật liền bay ra màu đen cự phủ. Phủ này dài chừng thước hai, màu đen tuyền, thân mình chi chít hoa văn quỷ dị, phần chuôi rõ ràng đính một cái đầu lâu trẻ em, hai hốc mắt đỏ chót.

Cự phủ vừa ra, sát khí phô thiên, tiếng ma kêu quỷ khóc truyền khắp Long Xà thành.

Phong Minh Phủ, thượng phẩm đỉnh cao pháp khí, bên trên hoa văn là nhờ dùng máu tươi oán khí của hơn một nghìn đồng nam đồng nữ hiến tế, lại sử dụng đầu lâu một tên Tam Âm tuyệt mạch đồng nữ làm lô chứa, lưu giữ oán khí. Pháp bảo ban đầu uy lực cộng thêm lượng lớn oán khí, khi đánh ra tương đương với cao cấp Cực phẩm pháp khí một kích, vô hạn tiếp cận Linh khí trình độ.

Toàn trường tu sĩ gặp hung mãnh cự phủ, đều nổi da gà. Đám ma tu thì liên tục xì xào xuýt xoa, bên chính phái lại mặt mày đắng chát, có kẻ tức giận lắc đầu.

Như thế tàn nhẫn, thương thiên hại lý cách tế pháp bảo, chỉ có ma tu mới làm đến được.

Tương đương cao cấp Cực phẩm pháp khí, do Kim Đan chân nhân sử dụng, họ Chu tiểu bối dù thủ đoạn lợi hại hơn nữa cũng khó mà chống đỡ.

Gặp mọi người xung quanh bị bản thân pháp bảo kinh sợ, Lệ Quân Tử đắc ý dào dạt, vừa nãy mất mặt mũi đã tìm lại được.

Gã không nói nhảm hai tay ôm chuôi cự phủ, thật mạnh hướng Chu An chém xuống, ma khí vù vù, tiếng kêu khóc càng vang vọng. Toàn bộ quảng trường bị màu đen ma khí bao trùm, khí lạnh run người.

Phủ pháp mạnh mẽ, bừa bãi mặt đất bị chẻ thành rãnh lớn, không gian cũng gần như nứt vỡ, xung quanh tu sĩ đều kinh hãi vô cùng.

Ngay cả bên ngoài quan chiến vị kia thâm sâu khí tức lão giả cũng nheo mắt kinh ngạc: “Họ Lệ lão ma phủ kích, gần như uy hiếp bình thường Kim Đan Trung kỳ lão quái, Bách Qủy tông ngũ trưởng lão người này, thật không thể xem thường. Áo trắng tiểu bối, càng gặp nguy hiểm, ta có nên ra tay giúp đỡ hắn chăng”

Đúng lúc Trường Không Tử đang đắn đo suy nghĩ có nên giúp đỡ hay chăng, chỉ gặp Chu An khuôn mặt hơi chút ngưng trọng mà thôi. Xong rồi từ giới chỉ vung tay, trước mắt liền xuất hiện một mặt đồng kính mùa bạc, khí tức tang thương.

Chu An tế gương đồng lên bầu trời, tay phải bấm quyết, màu bạc gương đồng xoay tròn tỏa ra quang mang. Từ mặt kính bất ngờ xuất hiện sức hút cực lớn, xung quanh màu đen ma khí liền lập tức bị hút sạch sành sanh. Ma kêu quỷ khóc thảm thiết tiếng kêu cũng tan biến, bầu trời trở về thanh minh.

- Cực phẩm pháp khí.

Xung quanh tu sĩ kinh hô, hai mắt tràn đầy tham lam, màu bạc gương đồng vậy mà dễ dàng ngăn lại Lệ Quân Tử phủ kích, thật không đơn giản.

Chưa dừng lại, oanh kình bị hút hết, gương đồng càng thêm xoay tròn mạnh mẽ, Phong Minh Phủ bấy giờ giống như mất khống chế bị hút tới.
- Cái gì!

Lệ Quân Tử thất thố rên lạnh, bởi vì gã cảm giác bản thân pháp bảo sắp bị mất liên lạc. Chết tiệt gương đồng thế mà có thể xoạt pháp bảo, chết tiệt họ Chu tiểu bối vậy mà dám cướp lão tử pháp bảo.

- Hừ!

Lệ Quân Tử rên nhẹ, dụng lực bấm quyết, liền đem cự Phủ thu về túi trữ vật. Hằm hằm nhìn hắn hung ác nói:

- Gian xảo họ Chu tiểu nhi, hôm nay xem như ngươi may mắn, lão tử nhớ kỹ ngươi.

Nói xong, chẳng bận bịu mặt mày ra sao, cong mông liền chạy.

- Chạy thật nhanh! Chu An lẩm bẩm, nhấc gương đồng cười nhạt. Lã Vọng kính cấm chế rất nhiều, mấy hôm nay Chu An phí hết chín trâu mười hổ mới mở được thêm ba cái cấm chế, trọng vẹn từ Thượng phẩm pháp khí tăng lên Cực phẩm pháp khí. Qủa nhiên uy lực cự đại, tuy nhiên, sử dụng tốn kém thần niệm, càng là tăng lên thêm ba thành, khiến bản thân thần thức hiện tại gần như bị rút cạn.

Chu An sắc mặt hơi trắng, đảo mắt nhìn tứ phương tu sĩ.

Đám người bắt gặp hắn ánh mắt, vội vàng lùi bước.

Người tuổi trẻ trước mặt thế nhưng một chiêu đánh bại Đình thành chủ, cùng Tửu công tử ngang cơ, lại càng dọa chạy Kim Đan chân nhân.

- Ha ha, ta có việc bận xin đi trước.

- Lão phu người vợ sắp sinh, cần phải về chăm sóc.

- Ta...ta buồn đi tiểu,cho ta xin phép.
......

Nháo nhác một hồi, xung quanh đông đảo tu sĩ đã tán loạn chạy hết, nơi sân phế tích chỉ còn lại mặt mũi cười khổ Thành chủ Đình Bá Khánh, ngất ngưỡng Tửu công tử, còn đang chắp tay cười nhạt Chu An.

Tình thế hiện tại thật là khó xử, chẳng ai nói gì, cứ như vậy nhìn nhau.

- Việc này....

Đình Bá Khánh đạp không hạ xuống, nhìn mặt đất phế tích, chưa biết làm sao mở lời. Thì chợt cửa Túy Tiên lầu bất ngờ mở ra.

- Thanh La Cung, Vũ Nghê Thường gặp qua Đình Thành Chủ, Vũ Văn công tử.