Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 25: Vương? (2)



Edit: Zi

Hỏa Liêm ngây ngốc nhìn thú nhân trước mặt, chủ nhân nó thu phục thú nhân tộc khi nào vậy? Quá vô lý, chủ nhân nó mới mười tuổi, cũng chưa từng tới vách Tuyệt Mạt, chủ nhân nó sao lại thành vương của bọn họ rồi.

Dựa vào! Này cũng quá mạnh mẽ đi! Thú nhân vương.

Huynh muội Lạc gia cũng sửng sốt, tiểu Khuynh khi nào lại biến thành thú nhân vương rồi? Nhìn bộ dáng hắn cung kính, không giống giả tí nào, còn quỳ xuống nữa, chẳng lẽ tiểu Khuynh thật sự là thú nhân vương? Nàng cũng là thú nhân sao? Không thể nào!

Quân Mộ Khuynh cũng không hiểu này là sao, nàng lúc nào lại biến thành thú nhân vương rồi? Chuyện này nàng vô can nha, nàng thật sự muốn biết này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Chủ nhân, ngươi mười tuổi thật chứ?” Hỏa Liêm một hai hỏi: “Ngươi xác định ngươi không phải là người bị biến thành mười tuổi?” Nó không tìm được lý do thứ hai nữa.

“Không phải mười tuổi.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, khoanh tay trước ngực.

“Ngươi thực sự…” Hỏa Liêm cảm giác là tim muốn rớt ra ngoài rồi, thú nhân vương…

“Ta mười một tuổi rồi.” Quân Mộ Khuynh lại thản nhiên nói.

RẦM! Hỏa Liêm trực tiếp rớt từ trên vai Quân Mộ Khuynh xuống: “Chủ nhân, ngươi đùa giỡn thú!” Nó còn tưởng chủ nhân thật sự là thú nhân vương cơ.

“Không có ý tứ, làm ngươi thật vọng rồi.” Quân Mộ Khuynh cười như có như không nói.

Hai huynh muội Lạc gia cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn tưởng là tiểu Khuynh thật sự là thú nhân vương, hù chết bọn họ.

“Vương, chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta sao? Năm đó, sau khi ngươi thống nhất thú tộc, đã chỉ dạy cho chúng ta rất nhiều thứ, sau đó ngươi liền rời đi, chúng ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại.” thú nhân kia nhìn thấy Quân Mộ Khuynh nói không biết bọn họ, nghĩ là nàng quên mất, tiếp tục giải thích.

Quân Mộ Khuynh dở khóc dở cười nhìn bọn họ, nàng thật sự không phải a.

“Nhưng ta thật sự không phải là vương của các ngươi, ta chỉ mới mười một tuổi, lúc vương của các ngươi thống nhất các ngươi, là bao nhiêu năm trước rồi?” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt giải thích, chuyện này là không thể, nàng sao có thể là vương của bọn họ được chứ.

Thú nhân cúi đầu trầm tư một lúc: “Hơn một trăm năm trước.” Nhưng…

“Vậy càng không phải là ta.” Quân Mộ Khuynh nhún vai, nàng xác thực không phải là vương của bọn họ, nàng lại chẳng biết gì về thú nhân, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến đây.

“Vương, chúng ta có thể chứng minh, ngươi là vương của chúng ta.” Thú nhân nói, hắn có thể chứng minh người này đúng là vương của bọn họ, mắt của vương cũng là màu đỏ, năm đó nàng cũng mặc một bộ y phục màu đỏ rực dẫn bọn họ thống nhất thú nhân tộc, vì bọn họ mà tìm một nơi cư trú.

Quân Mộ Khuynh thở dài, nàng thật không phải mà. Lần đầu tiên tới đây, lại bị nhận nhầm, này cũng quá khoa trương đi.

“Ta thật sự không phải.” Quân Mộ Khuynh trầm giọng nói, nàng cũng muốn làm thú nhân vương lắm chứ, có thể tìm được khoáng thạch mà không cần phải tự mình ra tay, nhưng nàng không muốn giả mạo vương của bọn họ, nếu nàng thừa nhận, mấy người này còn cho nàng rời khỏi đây mới là lạ.

“Vương, một trăm năm trước, ngươi cũng như bây giờ, chúng ta tôn ngươi làm vương, nhưng ngươi lại muốn chúng ta gọi ngươi như vậy, chúng ta sẽ không nhận nhầm vương của mình, vương có đôi mắt màu đỏ, tóc đỏ, y phục cũng màu đỏ, làm sao chúng ta nhận sai được chứ, ngươi bây giờ chẳng khác gì một trăm năm trước cả.” thú nhân trầm giọng nói, nó không hiểu, vì sao vương không nhận bọn họ?

Như nhau? Sao có thế? Một trăm năm trước nàng đã tới đây sao? Hay là Quân Mộ Khuynh? Cũng không đúng nha.

“Nói không chừng, các ngươi nhận nhầm thật đó, trên thế gian này cũng có nhiều người như vậy mà. Hơn nữa, một năm trước, mắt và tóc ta mới biến thành như vậy, còn người các ngươi nói, cũng đã hơn trăm tuổi rồi a, sao có thể là ta được chứ.” Hơn một trăm năm trước, Quân Mộ Khuynh chưa được sinh ra, nàng càng không đây là đâu, sao có thể tới đây được chứ.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả, nếu ta là vương của các ngươi, ta đã sớm thừa nhận rồi.” Nàng cũng muốn nhận lắm chứ, nhưng mà nếu bị phát hiện là giả thì… thôi bỏ.

Hỏa Liêm nhìn Quân Mộ Khuynh, sao chủ nhân không chịu nhận nhỉ? Khoáng thạch kia, trực tiếp bảo bọn họ tìm cho là tốt rồi, căn bản không cần phải chịu bão cát tìm trong vô vọng nữa.

“Thế nhưng… Vương.”

“Ta nói ta không phải là vương của các ngươi, đừng quỳ, mau đứng lên đi,” Thú nhân, vương? Tóc đỏ, mắt đỏ, y phục đỏ? Trên thế giới này thật sự có người giống như vậy sao? Nếu không phải nàng xác định Quân Mộ Khuynh đúng là mười tuổi, nàng cũng hoài nghi chuyện này là do Quân Mộ Khuynh làm, có điều suy nghĩ một chút, này là không có khả năng.

Thú nhân chần chừ đứng lên, nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, nó vẫn nghĩ nàng chính là vương, năm đó mặc dù nó đứng ở rất xa, nhưng nó vẫn còn nhớ rất rõ, vương mang theo bọn chúng thành lập nhà của chính chúng nó, nói cho bọn chúng biết thú nhân không nên tự ti, nếu không bọn họ cũng đã không có ngày hôm nay.

“Được rồi, ngươi cũng đã biết sự thật, chúng ta cũng nên đi, tự tiện đi vào lãnh thổ của các ngươi, là ta không đúng, có điều bọn ta thật không cố ý, cũng không biết ở đây có thú nhân.” Quân Mộ Khuynh rất ít khi khách khí với người khác như vậy, huống chi là thú nhân, Hỏa Liêm trên vai nàng nghe mà cũng sửng sốt.

“Nhưng mà…”

“Cô nương, chờ một chút…” thanh âm già nua từ phía sau truyền đến, một lão già xuất hiện ngay trước mắt Quân Mộ Khuynh, cười ha hả nhìn nàng.

“Ngươi là ai?” Hắn cũng là thú nhân sao? Nhìn không giống.

“Cô nương, lão đầu tử ta chỉ muốn biết, trên người ngươi có phải hay không có một khối ngọc bài có lông sói? Nếu có, ngươi chính là vương của chúng ta.” Đã nhiều năm như vậy, vương không quay lại, một người tóc đỏ mắt đỏ, lại xuất hiện ở nơi này.

Ngọc bài lông sói!

Quân Mộ Khuynh kinh ngạc, nàng, nàng có…

“Ngươi nói là ngọc bài lông sói?” trùng hợp, nhất định chỉ là trùng hợp, nhất định không phải sự thật, sao có thể chứ.

“Hồng ngọc, lông sói màu hồng ngọc.” Lão già như một lão nhân hiền lành, thân thiết nhìn Quân Mộ Khuynh.

“…” Sẽ không trùng hợp đến vậy chứ.

Trong lòng Quân Mộ Khuynh lập tức cảm thấy lành lạnh, chuyện trùng hợp như vậy mà cũng xảy ra được hả? nhưng nàng không muốn làm thú tộc vương đâu, nàng còn muốn về thế giới loài người, nàng cnf có thù chưa báo.

“Cô nương?” Lão già như đã biết trước kết quả, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.

“Này, ta… Ta đúng là có một khối ngọc bội như thế, nhưng mà…” Nàng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, vì sao phụ thân lại đưa ngọc bội có liên quan tới thú nhân tộc cho nàng. Tất cả chuyện này quá trùng hợp.

“Vương, lão Lộc rốt cuộc cũng đợi được ngài.” Lão già lập tức quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất.

Mấy thú nhân đứng sau hắn cũng vội vàng quỳ xuống, cung kính hướng về Quân Mộ Khuynh kêu một tiếng Vương.

Hai huynh muội Lạc gia càng khó hiểu, ngọc bội nào? Một khối ngọc bội là có thể xác định được tiểu Khuynh là vương của bọn họ sao? Này cũng quá tức cười đi, sao có thể, tiểu Khuynh sao có thể là vương của ma thú, còn là của thú nhân nữa.

Hỏa Liêm nhìn Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ chủ nhân thật sự là vương của thú nhân tộc? Nhưng mà rõ ràng chủ nhân vừa mới… không có đạo lý a!

“Ta vẫn chưa hiểu.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, cái gì mà vương của thú nhân tộc, nàng thật sự không phải, nàng chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn được mà thôi.

“Vương, chỗ này không tiện nói chuyện, thỉnh đi theo ta.” Lão Lộc chậm rãi đứng lên, cung kính nói với Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh bĩu môi, nàng cũng muốn biết này là chuyện gì, vô duyên vô cớ lại biến thành vương thú nhân tộc, còn khối ngọc bội kia nữa, không phải này là do phụ thân cho nàng sao? Sao lại có liên quan tới thú nhân tộc vậy?

“Chúng ta là tiểu Khuynh… Bằng hữu của vương của các ngươi.” Lạc Ưng Hùng tới bây giờ cũng không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là thấy Quân Mộ Khuynh đi nên bọn họ cũng theo sau, nhưng vừa mới bước thì đã bị mấy thú nhân kia ngăn lại.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người: “Để cho bọn họ theo, bọn họ là bằng hữu của ta.” Mấy thú nhân này thật là hay, cứ thế nàng biến thành vương của bọn họ, nàng vẫn còn đang mơ hồ lắm đây.

Lão Lộc nhìn mấy thú nhân đằng sau nói: “Dẫn bọn họ theo.” Nói xong cũng mang Quân Mộ Khuynh đi vào trong.

Phía bên trong sa mạc, chính là lãnh địa của thú nhân, Hỏa Liêm chậm rãi đi bên cạnh Quân Mộ Khuynh, thân thể cũng lớn hơn một chút, ít nhất cũng để lại chút mặt mũi, dù gì nó cũng là thần thú, không thể nào tỏ ra bé nhỏ trước mặt thú nhân tộc được.

Hai huynh muội Lạc gia tới giờ vẫn không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, mấy thú nhân kia không dung lại bảo tiểu Khuynh là vương của bọn họ, còn cái ngọc bài kia là cái gì, rối loạn, hết sức rối loạn.

Thân ảnh màu đỏ chậm rãi đi trong sa mạc, đột nhiên Quân Mộ Khuynh nhìn thấy thứ quen thuộc, là phòng ở.

“Các ngươi cũng xây nhà ở sao?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, nàng còn tưởng thú nhân giống ma thú, không ở trong hang động thì cũng tùy tiện tìm một lùm cây nào đó.

“Vương, đây đều là những gì chúng ta học được một trăm năm trước.” Lão Lộc thành thật trả lời.

“Ngươi đã biết ta không phải là vương của các ngươi?” Quân Mộ Khuynh kinh ngạc hỏi, đã biết không phải còn dẫn bọn họ vào đây, không sợ gặp nguy hiểm sao?

“Ta đương nhiên biết ngài không phải là vương trước đây của chúng ta, có điều, trước lúc vương rời đi, đã nói, sau này, nếu gặp được người cầm ngọc bài đi tới thú nhân tộc, chính là truyền nhân của nàng, chúng ta phải bái nàng làm vương, giúp nàng làm việc.” Lão Lộc cung kính trả lời, hắn biết Quân Mộ Khuynh không phải là vương trước đây, nhưng nàng có ngọc bài trong tay, nàng sẽ là người kế vị.

Gì? Còn có chuyện này? Người kia không phải là tính kế nàng sao?

“Ta không muốn làm vương của các ngươi, thú nhân tộc các người xa lánh nhân loại, cũng không ở thế giới ma thú, không có tác dụng đối với ta.” Nếu như là ma thú khác, nàng đã sớm đồng ý, nhưng thú nhân tính tình quái gở, cao ngạo, nhất định sẽ không ra thế giới nhân loại.

Lão Lộc cười mà không nói, chỉ chậm rãi đi về phía trước, bọn họ đã đi tới cổng của một trấn nhỏ, trên cánh cửa có viết ba chữ thật lớn, thú nhân tộc, nét chữ mạnh mẽ, khí phách, làm cho Quân Mộ Khuynh không khỏi thán phục, nhìn vào nét chữ cũng có thể đoán được tính cách của người kia như thế nào.

“Vương, này là do vương trước đây viết.” đã được lưu giữ hơn trăm năm rồi.

Quân Mộ Khuynh gật đầu, quả nhiên là mạnh mẽ, nét chữ khí phách như vậy, người chắc hẳn cũng rất lợi hại, nếu không sao có thể thống nhất thú nhân tộc, còn làm cho bọn họ kính phục cả trăm năm chưa bao giờ quên.

“Đi thôi.” Quân Mộ Khuynh đi vào bên trong, ở đây chẳng khác gì một cái thị trấn nhỏ của nhân loại, ngăn ngắn gọn gàng, thậm chí còn có vài hàng bán đồ ăn của thú nhân, trẻ con thì chơi đùa trên đường cái, nếu không phải do hình dáng của bọn họ khác lạ, thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ đây là thị trấn của con người bình thường.

Mọi người thấy lão Lộc đi tới, đều nhao nhao lên: “Lộc trưởng lão về rồi.” bộ dáng của các thú nhân làm cho hai huynh muội Lạc gia bất giác nổi da gà hết lên.

“Ừ, các ngươi nhìn xem, ta mang ai về đây!” Lão Lộc chỉ chỉ vào Quân Mộ Khuynh đang đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt càng thêm nhu hòa.

Theo hướng ngón tay của lão Lộc, ngay sau khi mọi người nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, đều cảm thấy kinh hãi, sau đó ngay lập tức, tất cả đều nhao nhao quỳ xuống.

“Cung nghênh vương trở về!” tất cả thú nhân đều cùng nhau quỳ trên mặt đất, mấy thú nhân vốn đang ở trong nhà cũng vội chạy ra ngoài xem chuyện gì, khi thấy Quân Mộ Khuynh một thân đỏ rực cũng vội vàng quỳ gối trước mặt nàng, trong miệng hô to vương trở về.

Trên trán Quân Mộ Khuynh hiện mấy cái hắc tuyến, đây là ai chơi nàng?

“Lão Lộc…”

“Vương, ngài bảo bọn họ đứng lên thì bọn họ mới đứng, nếu không ta cũng không có cách nào.” ở trước mặt Vương, hắn dù là trưởng lão thì bọn họ cũng sẽ không nghe lời hắn, hơn trăm năm rồi bọn họ chưa được gặp lại vương, cái thôn nhỏ thú nhân giờ cũng đã thành một thị trấn rồi.

Quân Mộ Khuynh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đứng lên đi.” Người khác tới vách Tuyệt Mạt chỉ đều gặp tai nạn, thế nào lần đầu tiên nàng tới lại trực tiếp biến thành vương của thú nhân tộc? Số nàng cũng hên dữ vậy?

“Tạ vương.” Tất cả thú nhân lập tức đứng lên.

“Lão Lộc, vì sao bọn họ vừa nhìn thấy ta thì liền biết?” chẳng lẽ bọn họ ngày nào cũng cầm ảnh của vương kia để cung phụng sao?

“Vương, chuyện một trăm năm trước, tất cả thú nhân đều biết, bất kể là ai.” Lão Lộc trả lời vô cùng rõ ràng, ở đây, dù là già hay trẻ, đều biết chuyện về vương trước kia, sự tích về nàng, hình dáng của nàng, tất cả đều được truyền rộng rãi.

Đều biết?

“Đi thôi, ngươi nói cho ta biết một chút chuyện về vương trước kia của các ngươi.” Nếu nàng có một ma thú quân đoàn như vậy thì không còn gì tốt hơn, có điều nàng không muốn đó lại là thú nhân tộc, càng không có hy vọng bọn họ sẽ giúp nàng, ma thú quân đoàn của nàng nhất định sẽ thành công.

Lão Lộc gật đầu: “Các ngươi đi về trước đi, ta nói chuyện với vương một lát, các ngươi sắp xếp cho mấy người này và ma thú kia chỗ ở, nhớ, đây là bằng hữu của vương, không được làm bậy.”

“Rõ.” Dù sao lão Lộc cũng là trưởng lão thú nhân tộc, lời hắn nói, không ai dám trái.

“Ta muốn ở bên người chủ nhân.” Hỏa Liêm đi tới trước mặt lão Lộc, nó nghĩ hoài không ra, vì sao thú nhân lại có thể nhận con người làm vương, chuyện này quá sức tưởng tượng của nó, nếu chúng nó dẫn riêng nàng đi chỗ khác để đánh nàng thì biết làm sao giờ.

“Để nó đi theo ta.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, nàng biết Hỏa Liêm không an tâm, nhưng nàng có thể cảm giác được, những người này không có chút ý đồ gì với nàng.

“Được.” Lão Lộc đi ở phía trước, như có điều suy nghĩ liếc Hỏa Liêm một cái, hài lòng gật đầu, có thần thú làm thú cưỡi, thảo nào vương lại chọn nàng làm người thừa kế.

Ba thân ảnh chậm rãi đi về phía trước, các thú nhân mỗi người làm một việc, mặc dù bọn họ khinh thường nhân loại, nhưng hai người này là bằng hữu của vương, nếu như thất lễ, vương trách tội sẽ không tốt.

Quân Mộ Khuynh đi theo lão Lộc vào một ngõ nhỏ, rồi dừng lại ở trước một căn phòng trang nghiêm, nhẹ nhàng đẩy ra, Quân Mộ Khuynh liền thấy cách bố trí ở đây, tuy rằng hơi cũ nhưng đồ vẫn còn tốt, còn có tông màu hoàn toàn là màu đỏ, có thể nhìn ra được, người này vô cùng thích màu đỏ.

“Nơi này là?”

“Tạm thời ngài ở đây, có chuyện gì có thể gọi ta.” Lão Lộc nhàn nhạt nói.

“Ngươi biết ta sẽ rời khỏi đây sao?” Quân Mộ Khuynh trực tiếp hỏi lão Lộc, để cho nàng ở đây vĩnh viễn, là chuyện không thể.

Lão Lộc lắc đầu, nhìn Quân Mộ Khuynh nói: “Vương, tên ngài là?”

“Quân Mộ Khuynh.”

“Được được, vương muốn đi chúng ta sẽ không ngăn cản, nhưng ta vẫn muốn ngài dành một chút thời gian ở đây nhiều hơn, thú nhân tộc đã rất lâu chưa được gặp ngài, bất kể là vương trước kia hay là ngài hiện tại, chúng ta đều muốn ở lâu với ngài hơn một chút.” Vương trước kia không biết có còn sống hay không, nhưng đã là truyền nhân của vương, bọn họ nhất định sẽ coi nàng là vương, bởi vì đây chính là điều kiện duy nhất của vương trước lúc rời đi.

Quân Mộ Khuynh chần chừ, nàng đến đây là vì muốn tìm Tuyệt mạt khoáng thạch, nàng cứ ở đây thì phải tìm kiểu gì đây: “Lão Lộc, ngươi có biết vì sao ta tới đây không?” những lính đánh thuê trước kia tới đây vì gì, hẳn là bọn họ cũng đã đoán ra được vì sao nàng tới đây.

“Lão Lộc biết, nhưng mà vương, chỗ đó rất nguy hiểm, thú nhân tộc chúng ta cũng không dám đi, ngài không thể đi.” Lão Lộc đương nhiên biết mục đích của vương, nhưng chỗ đó nguy hiểm lắm, hắn không thể để vương đi mạo hiểm được, các thú nhân khác nhất định cũng sẽ không đồng ý.

“Ngươi biết? Vậy tốt quá, ta đang tính đi tìm, ta có thể ở lại đây mấy ngày, nhưng ngươi phải nói cho ta biết đó là ở đâu.” Quân Mộ Khuynh cười nói, thú nhân kỳ thật rất tốt, có điều do bị nhân loại và ma thú kì thị nên bọn họ mới vậy.

Lão Lộc chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm ầm ỹ.

“Nàng không phải là vương của chủng ta, không phải là vương của chúng ta.”

“Không phải là vương của chúng ta.”