Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 13: Tuyển trạch



Edit: ZiSau khi Nam Ngưng học viện được nghỉ một ngày, hôm nay chính là thời điểm ba trăm tân đệ tử tiến vào học viện.Sau khi tuyển chọn, có thể là tân sinh của Nam Ngưng học viện đều đượccấp một cái ngọc thạch, một khi Nam Ngưng học viện khai giảng, ngườingoài không thể tiến vào, đệ tử muốn vào học viện phải có ngọc thạch,ngọc thạch kỳ thật chính là một viên thạch cảm ứng, bất quá ở bên trongcó vài ký hiệu đặc biệt, cho nên cũng có thể xem như là chìa khóa để mởcửa học viện.

Quân Mộ Khuynh cầm ngọc thạch trong suốt trên tay, đứng ở trước cửa học viện, lẳng lặng quan sát ngọc thạch.

Bản thân ngọc thạch trông rất bìnhthường, chỉ là một khối thạch cảm ứng bình thường, nhưng ở giữa viênthạch có khắc một chữ “Nam”, xung quanh còn có một chút tinh quang, làmcho người ta nhìn vào chỉ cảm thấy đây là một kiện trang sức đeo cho đẹp chứ không phải là cái gì đặc biệt.

“Tiểu Khuynh!” thanh âm quen thuộc vanglên từ phía sau Quân Mộ Khuynh, Bạch Tử Kỳ kích động nhảy tới trước mặtnàng, nhìn thấy ngọc thạch trên tay Quân Mộ Khuynh, nàng cực kỳ hưngphấn.

“Tiểu Khuynh, ngươi cũng thành công,ngươi thành công!” Bạch Tử Kỳ hài lòng ôm Quân Mộ Khuynh, các nàng đềuđậu a, thật sự là quá tốt, nàng chỉ lo lắng cho tiểu Khuynh, ải cuốicùng nàng một chiêu cũng không tiếp được, may mắn điểm ở mấy vòng trướctương đối cao, nếu không nàng cũng không thể vào Nam Ngưng học viện.

Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười khẽ, khẽgật đầu, nàng quả là có hơi xem thường Bạch Tử Kỳ, nhị cấp đại kỹ sưkhông phải thấp, chỉ là nàng lại quá nhu nhược khi ở trước mặt NinhSương.

“Thật tốt quá, hy vọng chúng ta có thể ở cùng một lão sư, ở cùng một nhà, ở…”

“Ngươi là thủy nguyên tố, ta là hỏa nguyên tố.” Rõ ràng không có khả năng đó a.

“A?” Bạch Tử Kỳ thất vọng chu chu miệng, nàng thật sự muốn cùng tiểu Khuynh ở một chỗ.

“Đi thôi, mọi người đều đã vào cả rồi,nghe nói đệ tử có thể tự mình lựa chọn lão sư.” Quân Mộ Khuynh cười nói, kéo tay Bạch Tử Kỳ hướng tới cửa lớn, đi đến cửa, hai người lấy ngọcthạch ra, cửa lập tức mở ra.

Bạch Tử Kỳ tò mò quan sát học viện, mấyngày trước đều là lo thi đấu, không có thời gian nhìn kỹ Nam Ngưng họcviện, hiện tại thấy, Nam Ngưng học viện quả nhiên rất đẹp, tựa như tiêncảnh, có hoa cỏ tương tốt, có vài địa phương như ở giữa thiên nhiên,nhìn bên ngoài, Nam Ngưng học viện rất lớn, nhưng khi đi vào thì luôn có cảm giác đi lên núi, mà Nam Ngưng học viện ở trung tâm ngọn núi đó.

“Tiểu Khuynh, ngươi định chọn lão sưnào?” Bạch Tử Kỳ nháy nháy mắt, hiếu kỳ hỏi, nàng cũng không biết nênchọn lão sư nào, thủy hệ lão sư chỉ có hai người.

“Ngươi định chọn Thượng Quan Cung sao?”Thượng Quan Cung chính là một trong hai thủy hệ lão sư, một lão sư cólòng dạ nhỏ mọn, có gì tốt chứ.

Bạch Tử Kỳ lập tức lắc đầu: “Không muốn! Một lão sư còn lại là một nữ lão sư, tên gọi là La Kỳ, rất đẹp.” Nàngtên Bạch Tử Kỳ, lão sư tên là La Kỳ, thật hợp.

“Nếu thích thì chọn đi!” Quân Mộ Khuynhlạnh nhạt nói, trong lòng cũng đang tự hỏi nên chọn lão sư nào, chínhmình muốn lão sư như thế nào?

“Nguy rồi, tiểu Khuynh, mọi người đềuđến đông đủ, đi mau!” Bạch Tử Kỳ đứng thấy mọi người tập trung náonhiệt, vội vàng kéo Quân Mộ Khuynh qua.

Trên đài có mười lão sư, mỗi loại nguyên tố có hai lão sư phụ trách, tất cả đều đang mỉm cười nhìn các đệ tử ởdưới, mà bên cạnh mười người này lại có vị trí trống, hình như là có aiđó chưa tới, Long Thiên thì ngồi ở chính giữa.

Long Thiên trên mặt vẫn là nụ cười nhưcũ, đi lên đài, mỉm cười nói: “Nam Ngưng học viện không phân đệ tử cholão sư, mà do chính các đệ tử tự chọn lão sư cho chính mình, các vị muốn chọn lão sư nào có thể tự do đến chỗ lão sư đó báo danh, hiện tại bắtđầu.” Nói xong, hắn trở về chỗ của mình ngồi xuống.

“Không có điểm?”

“Năm nay không công bố điểm sao?” thanh âm nghi ngờ ở dưới đài vang lên.

“Các ngươi có ai có thể qua được cửa ảicuối cùng? Điểm năm nay chỉ có nhân tài có thể qua được cửa cuối cùngmới có thể biết được.” Thượng Quan Cung đứng lên, nghiêm khắc nhìn cácđệ tử phía dưới.

Thượng Quan Cung vừa nói xong, toàn trường đều im lặng, không ai dám nói nữa.

Trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một mạt tươi cười, lão đầu kia làm việc hiệu quả cũng không tệ lắm.

“Tiểu Khuynh, đó là Long Thiên đại nhânsao? Nhìn qua thật hòa nhã, hiền lành, không có một chút bộ dáng nghiêmkhắc.” Bạch Tử Kỳ nhìn mọi người mau chóng cướp chỗ báo danh, nàng thẳng thắn đứng một chỗ cùng Quân Mộ Khuynh, chờ bọn họ báo danh xong bọn họđi sau.

Hòa nhã? Hiền lành?

Quân Mộ Khuynh nghiêm túc nhìn Long Thiên mấy lần, càng nhìn chỉ thấy hắn là kẻ vô sỉ, hèn mọn.

“Làm sao vậy?” Bạch Tử Kỳ thấy Quân Mộ Khuynh không nói lời nào, nghi ngờ hỏi, nàng nói gì sai sao?

“Không có gì.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nhìn bộ dáng ngây thơ của Bạch Tử Kỳ, nàng rất muốn nói: Đứa nhỏ, ngươi bị gạt rồi.

Long Thiên hòa nhã, đó là giả vờ, hắnhiền lành sao? Người không biết thì không nói, người biết hắn chắc chắnsẽ phi cho hắn một ngụm, điều kiện tiên quyết là người nọ phải có lá gan thật to.

“Ngươi đi báo danh đi.” Quân Mộ Khuynhđẩy nhẹ Bạch Tử Kỳ một cái, mười người này, nàng chẳng chọn được ai cả,chỗ trống kia là ai nhỉ? Vì sao đã muộn như vậy rồi còn chưa tới, hơnnữa Long Thiên hình như cũng chẳng để ý lắm.

Bạch Tử Kỳ bước được hai bước lại quaytrở lại bên cạnh Quân Mộ Khuynh hỏi: “Ngươi không đi sao?” Tiểu Khuynhlà hỏa hệ, hai lão sư hỏa hệ kia trước mặt cũng không có nhiều đệ tửlắm, nàng sao không đi?

“Ngươi đi trước đi.”

“Tốt lắm, ta đi báo danh trước, chờ tatìm được chỗ ở, sẽ đi tìm ngươi.” Bạch Tử Kỳ lộ ra một nụ cười ngây ngô, một mình chạy hướng tới trên đài.

Quân Mộ Khuynh nhìn bộ dáng ngây thơ của Bạch Tử Kỳ, có vài phần hâm mộ, bằng tuổi này, nàng đã một mình ở trong bầy sói chiến đấu, mất bốn năm, tiếng sáo của nàng mới có thể làm bầysói tâm phục khẩu phục, gia tộc quái dị nàng cũng không biết hết, còn có nhiều nghi vấn, nghi vấn lớn nhất chính là không biết tại sao mỗi mộtkhoảng thời gian đều chọn ra một người đi thủ hộ bầy sói.

Mỗi người đều hài lòng đi tới trước mặtlão sư, nhận lấy mã số cùng thẻ bài, cùng hướng tới địa phương riêng,trên mặt mọi người tràn đầy nụ cười đắc ý, có thể đi vào Nam Ngưng họcviện chính là giấc mộng của bao người a.

Long Thiên ngồi ở chính giữa, lẳng lặngnhìn Quân Mộ Khuynh, thấy nàng không di động nửa bước, quay đầu nhìn vịtrí trống kia, chẳng lẽ nàng tuyển trạch tên kia?

Ba trăm người đã lựa chọn xong hơn mộtnửa, Quân Mộ Khuynh vẫn đứng im một chỗ, tóc đỏ hồng con ngươi, vốn rấtbắt mắt, ai đi qua cũng liếc nàng một cái.

“Hồ điệp, chờ ta một chút, hồ điệp!”

“Hồ điệp, đừng đi a, ngươi chờ ta một chút, đừng có không để ý ta như vậy mà…”

Các đệ tử đang trong không khí khẩn trương báo danh, thoáng cái liền bị hai câu bậy bạ này làm cho đần ra.