Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2677



Thiến Thiến lắc đầu, siết chặt hơn.

Cô ta bị bắt cóc bốn ngày, Tống Trùng này chẳng có tác dụng gì có, là Diệp Minh, anh một cước đạp ra cánh cửa nhà kho, đem đến ánh sáng cho cô ta, cứu cô ta ra.

Cô ta không lừa được chính mình, cô ta yêu Diệp Minh. Cô ta hiện tại còn rât sợ, cô ta muốn anh ở cùng mình, vòng ôm rộng rãi, bả vai anh tuần đó có thể che gió che mưa cho bắt kỳ người phụ nữ nào, sức mạnh nơi anh lộ ra tràn đầy cảm giác an toàn.

Diệp Minh mắt hết kiên nhận, anh hát tay, trực tiếp hất Thiền Thiền ra.

Chẳng buồn nhìn đến Thiền Thiền, Diệp Minh một tay đút trong túi quân xoay người rời đi.

Tống Trùng vẫn chỉ “có thể đợi ở phía sau nhanh chóng tiến lên, quan tâm ôm lầy Thiến Thiền: “Thiền Thiên, anh... Thiến Thiến một tay đẩy Tống Trùng ra: “Anh cút cho tôi!” Thiến Thiến ghé vào trên giường bệnh hai mắt đẫm lệ nhìn bóng lưng Diệp Minh, mến mộ, mê luyễn.

Diệp Minh về tới phòng bệnh Hà Băng, nhưng đầy cửa ra, bên trong rồng tuêch.

Anh nhìn về phía một y tá: “Người ở bên trong đâu?” “Tiên sinh, Hà Băng tiểu thư hai ngày trước đã xuất viện. Diệp Minh nhanh chóng nhíu mày kiếm lên, cô dĩ nhiên không nói tiêng nào đã xuất viện.

Anh nhanh chóng từ trong túi quân lây điện thoại ra, trong điện thoại không có tin nhắn không có điện . thoại, hai ngày này cô không liên hệ anh.

Con nhóc này!

Anh bám này chuỗi số điện thoại quen thuộc tận xương. Rất nhanh, bên kia điện thoại tiếp thông.

“Alo, A Minh” Hà Băng thanh âm ngọt ngào truyên tới. Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, trâm giọng hỏi: “Chạy đi đâu quậy đó?”

“A Minh, em bây giờ đang ở sân bay, anh tới đón em đi” Ra đến nước ngoài quậy luôn?

“Chờ đấy!” Anh cất điện thoại.

Nửa giờ sau.

Diệp Minh nhắc đôi chân dài vào đại sảnh sân bay, thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện không thích hợp, trong sân bay rất yên ảng, đến hành khách cũng không có. Trong đôi mắt đen trong nháy mắt lóe lên ý cảnh giác và sát ý.

Lúc này bên tai truyền đến một hồi tiêng bước chân, có người tói.

Diệp Minh ngước mất, một nhóm quân nhân mặc quân trang đi ra, bọn họ đứng ở chỗ cách Diệp Minh mười bước chân, nghiêm nghị chào kiểu quân lễ.

Sau đó, Trân Cẩm đi ra, ông đi tới trước mặt của mọi người, cũng chào kiểu quân lễ.

Tiếp đó, một thân ảnh nhỏ mềm từ phía sau đi ra, cô đứng ở bên người Trần Cẩm, mặt cong mày cười nhìn anh.

Cô đứng thẳng thân, cũng hướng anh chào kiêu quân lễ.

Diệp Minh cao ngất đứng nghiêm, nhìn những người này, sau đó nhìn Hà Băng.