Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 125





Chương 125:

 

Lúc này, tiếng nói trầm thấp truyền cảm của Mạc Tuân vang lên từ sau lưng: “Hai người đi đâu, tôi đưa đi.”

 

Diệp Linh quay lại, đưa tay tháo kính râm to xuống,lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt xinh đẹp đánh giá Mạc Tuân một lượt, giống như người nhà mẹ đẻ đánh giá con rễ tới cửa, sau đó, cô nhếch môi: “Mạc tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”

 

Diệp Linh nói xong thì nhìn Kim Hoa: “Không ngờ tôi mới về Hải Thành đã được hưởng ké phúc của Lê Hương, được xe chuyên dụng của Mạc tổng đưa đón, Hoa tỷ, ở đây có Mạc tổng làm tài xế rồi, chị mang hành lý của tôi về Túy Ngọc Hoan trước đi.”

 

Kim Hoa gật đầu: “Được rồi.”

 

Mạc Tuân lịch lãm mở cửa sau chiếc Rolls Royce: “Mời.”

 

Lê Hương lên xe, lúc này, Diệp Linh nhanh chóng xán tới, chớp mắt đầy mờ ám, nói nhỏ: “Lê Hương, ánh mắt không tệ nha, vị Mạc tổng này đúng là trăm nghe không bằng một thấy, kiểu trưởng thành, cám dục.”

 

Thật ra, Lê Hương không muốn quay lại chiếc xe này, dù sao thì nụ hôn lúc nãy đều khiến cô và Mạc Tuân không thoải mái, bây giờ lại nghe Diệp Linh nói “trưởng thành cấm dục” đầy thâm ý, vành tai trắng nốn của cô lập tức đỏ bừng: “Linh Linh, cậu nói lung tung gì đó.”

 

Lúc này, Mạc Tuân quay người lên xe, câu trêu đùa đỏ mặt của đôi bạn thân kết thúc trong cái nhướn mày của Diệp Linh.

 

Siêu xe Rolls Royce chạy thẳng về phía Túy Ngọc Hoan, Lê Hương nhìn Diệp Linh bên cạnh: “Linh Linh, cậu về được khoảng bao lâu?”

 

Mấy năm nay, lịch trình của Diệp Linh luôn kín mít, ngoài trừ quay phim thì còn tham gia rất nhiều các hoạt động thương mại như tham dự buổi trình diễn thời trang của các nhãn hàng xa xỉ.

 

Diệp Linh nghĩ một lúc: “Tạm thời chắc tớ không đi đâu, giúp cậu đánh cô ả trơ trẽn đê tiện kia rồi tính.”

 

Diệp Linh nói xong, ngước nhìn Mạc Tuân đang lái xe: “Mạc tổng à, nghe nói anh chỉ hẳn 120 triệu vì Lê Nghiên Nghiên, Lê Hương nhà tôi rất tốt tính, sẽ không ra tay đánh người, nhưng tôi thì khác, nếu tôi đánh cô ả Lê Nghiên Nghiên trơ trẽn kia thì anh có đau lòng không?”

 

Mạc Tuân liếc nhìn Diệp Linh qua gương chiếu hậu, sau đó nhìn sang đôi mắt sáng long lanh của Lê Hương: “Tôi không quen cô ta, cô cứ thoải mái đi.”

 

Anh nói như vậy càng giống như nói cho Lê Hương nghe, Lê Hương né tránh ánh mắt anh.

 

Lúc này, Diệp Linh khoác tay Lê Hương: “Lê Hương, lâu rồi chúng ta không được gặp nhau, tối nay cậu đừng về nữa, ở lại Túy Ngọc Hoan với tớ đi.”

 

Lê Hương còn chưa nói gì, Mạc Tuân ngồi trước đang nhanh chóng nhìn sang: “Như vậy không tốt lắm đâu?”

 

“Không tốt chỗ nào?”

 

“Tôi nhớ là hai người mới gặp nhau ở Tam Á, đâu phải là lâu lắm rồi không gặp.”

 

“Một ngày không gặp tựa ba thu, Mạc tổng, so ra, anh có thể mạnh tay chỉ 120 triệu cho người đẹp mà Lê Hương nhà tôi lại không được ở cùng bạn thân, như vậy là sao chứ?”

 

Mạc Tuân nhức đầu, anh biết cô bạn thân Diệp Linh của Lê Hương cố ý: “Nếu Lê Hương không về, sẽ có rất nhiều người nhớ em ấy, như là bà nội, Tiểu Viên Viên…”

 

Diệp Linh bác bỏ một cách vô tình: “Đấy là việc của họ.”

 

Mạc Tuân không nói gì, đôi mắt ưng thâm thúy nhìn Lê Hương, ánh mắt nóng bỏng thâm trầm.

 

Đương nhiên là Lê Hương hiểu ý anh, anh không muốn cô đi cùng Diệp Linh, anh muốn cô về nhà.

 

Đường đường là giám đốc Mạc thị lại lấy bà nội với Tiểu Viên Viên ra làm lí do.

 

Lê Hương gật đầu: “Được, Linh Linh, tớ về với cậu, Mạc tiên sinh, anh nói với bà nội một tiếng, đêm nay tôi không về.”