Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 334:



Trước giờ anh luôn hiếu thuận, trước mặt Chu Nhược Vân đều ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, bà nói thế nào chính là thế đó, ngữ khí cương quyết kiểu này gần chưa chưa bao giờ có, Chu Nhược Vân nghe vậy cũng có mấy phần kinh ngạc.

“Mày muốn nói cái gì? Nếu như nói đỡ cho một con tiểu yêu nữ thì không cần thiết!” Chu Nhược Vân cũng đã quen tỏ thái độ cứng rắn.

Trình Chu Vũ đối mặt với hai người phụ nữ trước mắt, một người cứng như sắt cưỡng ép người khác, một người khóc như mưa thút thít không ngừng, tất cả mọi âm thanh, bất luận là mắng nhiếc áp đảo người của mẹ hay là tiếng khóc đầy tủi thân của Bành Mạn đều khiến anh thêm phiền, những âm thanh này tựa như hóa thành lời nguyền, ong ong siết chặt đầu óc anh, đau đớn vô cùng.

Anh hòa hoãn lại ngữ khí, kéo bản thân mình ra khỏi lời nguyền, nhìn qua Bành Mạn, có một vài chuyện phải khiến Bành Mạn hiểu rõ.

Nước mắt và ánh mắt tủi thân của Bành Mạn khiến anh không nỡ, nhưng trước nay anh chưa từng có chút tình ý gì với cô ta, cũng không biết sự hiểu lầm của Bành Mạn đến từ đâu, bất luận thế nào cũng không thể để sự hiểu lầm này tiếp diễn thêm nữa.

Anh chuẩn bị một chút, “Mạn Mạn…”

Bành Mạn lại bịt lỗ tai, liều mạng lắc đầu.

“Mạn Mạn!” Anh bức thiết nói.

“Không! Em không nghe! Anh đừng nói! Anh Vũ! Em không nghe!” Nước mắt của Bành Mạn rơi ào ào.

“Mạn Mạn, anh biết em có thể nghe thấy.”

“Không!” Bành Mạn rơi nước mắt muốn đóng cửa.

Trình Chu Vũ tiến lên giơ tay chặn cửa lại, “Mạn Mạn! Mạn Mạn!”

Cửa đã đóng, anh đứng bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Bành Mạn từ trong phòng truyền ra.

Chu Nhược Vân ở sau lưng trách móc, “Mày làm Mạn Mạn khóc rồi đấy! Mày còn muốn gì nữa!”

Anh trầm mặc đứng một lát, không để ý đến lời Chu Nhược Vân, chỉ nói, “Mạn Mạn, anh biết em có thể nghe thấy. Thực ra lời anh muốn nói trước kia cũng đã nói rồi, từ bé em đã gọi anh là anh Vũ, đối với anh mà nói, em chính là cô em gái nhà hàng xóm, cảm ơn em trong những năm qua luôn chăm sóc mẹ anh, có việc gì cần, anh cũng sẽ giống như một người anh trai tận lực giúp đỡ em, nhưng mà có một chuyện anh không thể làm được, anh không có khả năng phát sinh tình cảm nào khác đối với em, em sẽ gặp được một người thực sự thích em, gặp được người chồng thuộc về em, anh không phải người đó.”

Tiếng khóc của Bành Mạn dần dần nhỏ đi, đợi anh nói xong đã không còn nghe thấy tiếng khóc nữa, anh nghĩ cô ta đã nghe thấy rồi.

Chu Nhược Vân phía sau vẫn mắng chửi anh, rốt cuộc mắng gì thì anh cũng lười nghe kỹ, cũng chẳng ngoài được mấy câu đó.

Đã nói thẳng thắn ra rồi, anh liền muốn về phòng, nhưng cửa phòng lại đột ngột mở ra, gương mặt với vệt nước mắt loang lổ của Bành Mạn xuất hiện.



Trình Chu Vũ thấy cô ta như vậy trong lòng cũng không nỡ, muốn an ủi mấy câu, suy nghĩ kỹ lại vẫn thôi.

Bành Mạn nhìn anh chằm chằm, ngậm nước mắt, “Anh Vũ, em có chỗ nào làm không tốt, em thay đổi được không? Em….em biết bản thân mình không có học…không xứng với anh…nhưng em…em…em sẽ đối tốt với anh, sẽ đối với anh tốt hơn cô ấy….Em sẽ chăm sóc anh, nâng niu anh trong lòng bàn tay, tuyệt đối không giống cô ấy….Chuyện gì cũng cần anh hầu hạ… không giống cô ấy….coi thường anh, không tôn trọng anh…”

“Phải đó!” Chu Nhược Vân cũng giúp đỡ, “Ăn lẩu con cũng chỉ chăm sóc hầu hạ nó, con đã ăn no chưa? Lấy vợ về là để tề gia nội chợ giúp chồng chăm con, không phải lấy tổ tông về nhà hầu hạ!”

Chút không nỡ vốn có của Trình Chu Vũ sau khi nghe thấy lời này lại nhạt đi, tuy đã biết chuyện mình ăn lẩu với Đinh Ý Viên bị phát hiện, nhưng bị dùng ngữ khí kiểu này nói ra, anh có chút cảm giác bí bách khi chuyện riêng tư bị nhòm ngó, hơn nữa, người mình thích bị vu khống như vậy, anh nghe thấy cũng khó chịu, đầu mày liền không khỏi cau chặt lại, “Mẹ, Mạn Mạn, đây không phải là hầu hạ, con là đàn ông, chăm sóc phụ nữ là chuyện nên làm, cũng giống như mẹ vậy, con bưng trà rót nước cho mẹ, những chuyện này đều là nên làm, là cam tâm tình nguyện. Với cả, đây là chuyện giữa con và cô ấy, mọi người không cần quan tâm, chỉ có điều, con không thích cảm giác bị nhòm ngó như vậy, cô ấy là người như thế nào con hiểu rõ hơn mọi người, cứ như vậy đi.”

“Cái gì gọi là không cần mẹ quản? Lấy vợ về nhà không cần mẹ quản? Thế còn có thiên lý không?” Chu Nhược Vân bị lời nói của con trai chọc giận, “Một người vợ chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, một người vợ mua một cái túi là tiêu hết cả mấy tháng tiền lương của người khác thì lấy về làm gì?”

Chu Nhược Vân đẩy Bành Mạn đến trước mặt anh, “Mạn Mạn không tốt hơn nó nhiều sao?”

Trong một trận phong ba như vậy, Bành Mạn có một loại cảm giác ngại ngùng mãnh liệt, không dám ngẩng đầu trước mặt anh, sắc mặt đỏ bừng cúi gằm.

Trình Chu Vũ tức giận, nhưng trước mặt mẹ cũng chỉ có thể cố gắng áp chế sự tức giận này xuống, chỉ là trước giờ chưa từng cảm thấy thuyết phục một người lại khó khăn như vậy, chẳng trách người ta nói đẩy suy nghĩ của mình vào đầu người khác là chuyện khó nhất, anh cũng coi như được thể nghiệm sâu sắc rồi, cuối cùng cũng mất đi sự nhẫn lại thuyết phục, chỉ nói một câu đơn giản, “Mẹ, con sẽ cưới Viên Viên, nếu như mẹ hy vọng con hạnh phúc vậy thì đừng phản đối con. Còn về việc cô ấy tiêu bao nhiêu tiền là chuyện của bọn con, cô ấy có phải người chỉ biết ăn chơi hưởng thụ hay không sau khi kết hôn mẹ sẽ biết, còn nữa, con không hy vọng lại nghe thấy bất cứ ai nói cô ấy không tốt, như vậy chẳng khác gì lấy dao đâm con.”

Nói đến đây, anh vô thức liếc nhìn Bành Mạn.

Vốn dĩ Bành Mạn đã bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc, sau khi cảm giác được ánh nhìn của anh, lại cúi đầu thấp hơn. “Anh Vũ … Em … .không nói cô ấy không tốt….”

Trình Chu Vũ cố nhịn, đi về phòng.

Chu Nhược Vân bước theo chỉ anh mắng, “Mày lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi phải không? Còn không cho tao nói nó không tốt? Vốn dĩ nó không tốt rồi còn cần người khác nói à?”

Trình Chu Vũ dừng chân lại, quay đầu nhìn, thất vọng lại kiên định, “Con không hy vọng người khác nói cô ấy không tốt, càng không thích có người nói cô ấy không tốt sau lưng con! Có một số chuyện con không nói ra không có nghĩa là con không biết. Con không ngu, chỉ là đang chú ý đến một phần tình cảm nên không nói rõ ra thôi.”

Sắc mặt Bành Mạn nhất thời biến trắng, giọng nói cũng đang run rẩy, ” Anh…anh có ý gì…”

“Ví dụ.” Anh ngừng lại một chút, “Mẹ anh cả đời cần kiệm, trước giờ không biết xa xỉ phẩm là cái gì, lấy đâu ra biết túi với quần áo của Viên Viên bao nhiêu tiền?”

Bành Mạn sững người, cả người càng run rẩy kịch liệt.

Trình Chu Vũ nhìn cô ta, cũng không nói nhiều thêm nữa, chỉ để lại câu nói cuối cùng, “Chí ít, tính cách Viên Viên cũng thẳng thắn, trước nay chưa bao giờ chơi xấu sau lưng người khác, riêng điểm này đã rất khó thấy khó gặp trong xã hội hiện nay rồi, con thích chính là điểm này của cô ấy.”

Anh nhìn thời gian, đã qua 0 giờ rồi, vốn dĩ muốn quay về ngủ một chút, bây giờ rất phiền não, dứt khoát bỏ qua tất cả chuyện ồn ào này, lại một lần nữa đi ra ngoài.



“Muộn như thế này rồi mày còn đi đâu?” Giọng Chu Nhược Vân the thé truy hỏi.

“Con đến bệnh viện trực đêm.” Anh mở cửa ra, lần thứ hai ra ngoài trong đêm nay.

Đến khoa, hoàn cảnh tĩnh lặng, tất cả mọi thứ quen thuộc mới khiến tâm trạng phiền loạn của anh bình ổn lại. Bác sĩ trực ban vừa đúng lúc xử lý xong một bệnh nhân quay về phòng làm việc, nhìn thấy anh lại nhất thời kinh ngạc, “Ấy, anh Trứng, hôn nay không phải anh trực ban mà, chăm chỉ vậy?”

Anh dở khóc dở cười, từ sau buổi họp tổ chuyên đề lần trước anh đã có được cái biệt danh này, bây giờ anh Trứng đã thành tên…

“Quên ít đồ nên quay lại lấy, rồi không về nữa.” Anh nói.

Tối nay vẫn có thể mượn cớ cho qua đi, vậy ngày mai thì sao? Ngày sau nữa thì sao? Lẽ nào anh luôn phải ngủ ở phòng trực? Anh âm thầm thở dài, sự việc kiểu gì cũng phải nghĩ cách giải quyết.

Hôm sau Đinh Ý Viên đi làm từ rất sớm, anh vừa mới từ phòng trực mắt nhắm mắt mở đi ra, hai người mặt đối mặt, Đinh Ý Viên thấy có chút kỳ lạ nhưng không hỏi.

Kể từ khi anh trở về, cô chưa bao giờ vui vẻ với anh, nhưng con người chính là kỳ quái như vậy, rõ ràng trước mặt là một gương mặt cứng ngắc, vẫn có thể khiến tất cả những tích tụ tối qua của anh biến mất trong nháy mắt, tựa như người đang gánh trọng trách tiến lên đột nhiên nhìn thấy mục tiêu và hy vọng, tự nhiên trời đất sẽ được khai sáng, dù gánh nặng có thêm nữa cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Tiểu Đinh Đinh, sao không đeo khăn tối qua?” Anh hỏi rất tự nhiên…

Trạng thái hiện tại của Đinh Ý Viên chính là chỉ cần anh chọc vào là sẽ phát nổ, xoay đầu không thèm suy nghĩ trả lời, “Anh mới nhỏ!” Đơn thuần cô chỉ là cảm thấy cách gọi Tiểu Đinh Đinh này rất sến, thực sự chưa từng nghĩ đến ý nghĩa khác.

Kết quả anh vừa nghe xong liền bật cười, “Em nhìn thấy rồi?”

Ban đầu Đinh Ý Viên còn chưa hiểu ý anh, suy nghĩ kỹ lại, sau khi hiểu ra mặt liền đỏ như tôm luộc, bùng nổ, “Đồ lưu manh! Anh….anh quả thật vô lại!” Nghĩ đến lại thấy xấu hổ! Anh ta gọi cô Tiểu Đinh Đinh hai năm rồi! Lại có thể mang theo ý nghĩa này! Quá lưu manh! Trước kia cô còn từng đồng ý!

Càng nghĩ càng bực, sau đó cầm một cái kéo y tế, xoay tròn trong tay, chỉ vào anh, “Không được gọi tôi như thế nữa! Nếu còn gọi tôi….tôi thực sự “cắt” anh!”

Đúng lúc này, các bác sĩ lục đục tiến vào, người đi đầu tiên nhất là một đồng nghiệp cùng tổ chuyên đề, thấy thế liền kinh ngạc, “Bác sĩ Đinh muốn làm phẫu thuật cho anh Trứng sao? Có cần trợ thủ không?”

Theo sau còn có Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh, hai người vừa nghe xong đã không nhịn được cười lớn.

Lúc này điện thoại trong văn phòng vang lên, Đinh Ý Viên đang quẫn bách liền lấy cớ đi nghe điện thoại chuồn đi, cầm điện thoại lên thấy gọi một tiếng bố, sau đó đánh mắt về phía Trình Chu Vũ, liên tục vâng mấy tiếng.

Cuối cùng gác điện thoại xuống, lạnh mặt nói với Trình Chu Vũ, “Bố tôi gọi anh đến văn phòng.”

Mấy bác sĩ thì cười trên nỗi đau của người khác, “Xong rồi, anh Trứng chuyến này sắp mất trứng thật rồi!”