Nghề Làm Phi

Chương 6



Trang Lạc Yên còn chưa kịp nhìn kỹ, kiệu của nàng đã hơi chao đảo hạ xuống, cung nữ, thái giám đều quỳ cả trên mặt đất.

Được gọi là mỹ nhân, không chỉ có dung nhan xinh đẹp mà cử chỉ phải thêm chút phong tình quyến rũ đúng lúc, thế mới coi là tuyệt diệu.

Phong Cẩn nhìn nữ tử ăn mặc lộng lẫy đang loạng choạng đứng lên khỏi ghế, mắt còn mang hơi nước loang loáng mơ hồ, nhìn ngây thơ khờ dại càng mang hương vị khác xưa.

“Thiếp bái kiến hoàng thượng.” Trang Lạc Yên hành lễ xong, ngây ngô ngẩng đầu nhìn Hoàng đế bước lại gần. Tay bị đối phương cầm, người nàng hơi lung lay nhưng không cố ý ngã vào lòng Hoàng đế mà chỉ lắc lư một lúc rồi cѠđứng vững, có điều, bàn tay nắm tay đối phương lại như vô thức siết chặt hơn.

Thuận thế ngã vào lòng thì có vẻ giả tạo, hiện tại nàng lại khiến vị hoàng đế từng trải trên tình trường này tin tưởng nàng không cố ý ra vẻ. Lúc này, tâm tư Trang Lạc Yên đã tỉnh táo hơn cả đầu óc, “Hoàng thượng, thiếp đã thất nghi rồi.”

“Ái phi say.” Phong Cẩn mỉm cười, tay nắm lấy vai nàng, “Trẫm đương nhiên sẽ không truy cứu.”

Nữ tử trong lòng hắn lắc đầu, vươn ngón tay đâm đâm vào ngực hắn: “Thiếp không có tội, Hoàng thượng đừng lắc lư nữa, thiếp không thấy rõ ngài rồi.”

“Vậy thường ngày nàng nhìn trẫm chưa đủ sao?”

“Nhìn nhiều một chút vẫn tốt hơn mà,” nữ tử ấy lắc đầu, giọng nói mang theo ý hờn giận, “Đã mấy ngày nay thiếp chưa được nhìn kỹ Hoàng thượng rồi.”

Ôi chao, Chiêu sung nghi này quả là đã say đến mức thất lễ mất rồi, Cao Đức Trung đang đứng sau lưng Phong Cẩn thấy được thái độ vượt quy củ của Chiêu sung nghi liền vội vã quỳ sụp xuống, những người hầu xung quanh đồng loạt quỳ gối cúi đầu.

Xung quanh trở nên tĩnh mịch một cách kỳ lạ, Phong Cẩn đột nhiên cười khẽ, bế bổng nữ tử đã mơ mơ màng màng, bước lên ngự giá: “Bãi giá Đào Ngọc các.”

Thính Trúc và Vân Tịch đã toát mồ hôi lạnh đầy lưng, nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy đi theo.

Khi Hoàng đế vừa bế mình lên, Trang Lạc Yên rút ra một kết luận, cảnh nam nhân vật chính bế nữ nhân vật chính trong các bộ phim thần tượng rất có cơ sở đấy, một người luôn sống an nhàn sung sướng như tên Hoàng đế này chẳng phải cũng có thể bế được nàng lên đấy thôi?

Cọ cọ nhẹ vạt áo thêu rồng bằng tơ vàng như thể lưu luyến không muốn rời xa, Trang Lạc Yên âm thầm cảm thán, bị nhiều nàng “xài” như thế mà vẫn có thể bảo trì được vóc người rắn chắc, tên Hoàng đế này thật là vất vả.

“Nương nương, nghe nói Chiêu sung nghi uống say giữa đường lại gặp được Hoàng thượng, Hoàng thượng giờ đang tới Đào Ngọc các.” Lăng Sa là cung nữ thân cận của Thục quý phi, vừa nghe đến chuyện này liền vội bẩm báo ngay cho nàng.

“Hôm nay là sinh nhật nàng ta, Hoàng thượng tới chỗ nàng ta cũng bình thường thôi.” Tô Nhụy Tử cầm một cây kéo, cắt tỉa bồn cây cảnh trước mặt “Tối nay người không ngủ được e là vị chủ nhân của Lâm Nguyệt hiên kia cơ.”

“Lâm Nguyệt hiên đã tính là gì đâu, xuất thân không tôn quý như nương nương, lại dám học phong cách của nương nương, tiếc là học không giống, thành ra trò cười.” Lăng Sa nhặt nhạnh cành lá chủ nhân vừa tỉa xuống, “Nương nương là quý phi, nàng ta chỉ là một quý tần nho nhỏ, nay đến cả một Trang Lạc Yên vào cung chưa đầy năm cũng đã vượt qua nàng ta, xem nàng ta sau này còn càn rỡ với ai.”

Tô Nhụy Tử sinh ra trong một gia tộc danh giá, lại có vũ đạo xuất sắc nên được thánh sủng, vì vậy không hề có cảm tình với một Yên quý tần xuất thân thấp kém lại có sở trường là múa, nhưng đồng thời cũng chẳng chút thiện cảm với một Trang Lạc Yên cũng xuất thân từ một gia đình có tiếng tăm. Nàng sửa sang lại bồn cây: “Chỉ e là Trang Lạc Yên cũng chẳng phải kẻ tầm thường.” Trước đó vài ngày, vị họ Lâm kia chẳng phải đã mất sạch tương lai vào tay nàng ta hay sao, đường đường là một Viện phi bị giáng thẳng xuống Lâm tần, nàng không tin Trang Lạc Yên không có tác động gì trong đó.

“Rắc”, cắt đứt một chạc cây dư thừa, đưa cây kéo cho Lăng Sa, “Sau này không cần cố gắng hỏi thăm chuyện của Đào Ngọc các.” Nàng liếc nhìn chạc cây vừa tỉa xuống, Hoàng thượng không thích những nữ tử tay chân quá dài, có một số việc gấp quá lại không hay.

Trong màn trướng của mỹ nhân ở Đào Ngọc các, Phong Cẩn tạm thời gác lại những suy tính về thủ đoạn của người khác. Là một người đàn ông, trong bản chất đều có một góc hoang dã điên cuồng, chỉ có điều, khi đứng trên ngôi vị Đế vương, có một số điều không được bộc lộ. Những nữ tử trong hậu cung của hắn, xuất thân thấp kém nhất cũng là con gái tri huyện, vì vậy trong chuyện phòng the, dù có hấp dẫn nhưng vẫn thiếu đôi phần cuồng dã.

Nhưng hôm nay trên người Chiêu sung nghi đang say rượu này, hắn cảm nhận được một hương vị tuyệt hảo và khác lạ. Thắt lưng mềm mại, làn da trơn mịn cùng với sự ỷ lại tuyệt đối và tình yêu đắm say, tất cả tựa như một cây đuốc đốt cháy lên toàn bộ nhiệt huyết của hắn. Cặp chân thon dài ôm lấy quanh hông như thể đã siết chặt linh hồn hắn.

Quấn quýt triền miên, điên cuồng và hưng phấn khiến Phong Cẩn gần như đến cực hạn. Tận khi kết thúc, giai nhân vẫn ôm siết lấy hông hắn, giống như ôm lấy thế giới của riêng mình.

Đã lâu chưa từng có một đêm vui sướng như vậy, Phong Cẩn cẩn thận gỡ những lọn tóc bết mồ hôi trên trán Trang Lạc Yên, trong ánh mắt thêm vài tia ấm áp. Đối phương lúc này vẫn đờ đẫn hai mắt, mê say nhìn hắn, thân thể càng ra sức rúc vào ngực hắn, như thể không muốn có bất kỳ khoảng cách nào giữa hai người: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”

Ánh mắt Phong Cẩn chợt tối lại, tay vỗ nhẹ lên lưng giai nhân giống như đang dỗ dành trẻ con.

“Hoàng thượng, ta …” Giọng nói thủ thỉ cũng đã chuếnh choáng men nồng mang theo tất cả lệ thuộc và đắm say, lời nói mơ mơ hồ hồ khiến Phong Cẩn không nghe rõ nhưng ngọn lửa trong lòng lần thứ hai lại bùng lên, xoay người đè đối phương, lòng thầm nhủ, đôi khi phóng túng một lần thì đã sao. Mặc dù người con gái này dám xưng “ta” trước mặt hắn, mặc dù người ấy không phải đầy bụng tài hoa cũng không có nhan sắc khuynh đảo hậu cung, nhưng nữ tử này đã tặng cho hắn một thứ mà một phi tần không nên tặng đi nhất.

Sáng hôm sau, Phong Cẩn tỉnh lại, người trong ngực còn đang ngủ say, mặc hắn nhấc tay dời chân nàng, đối phương vẫn không hề phản ứng lại. Nhìn những vết tích trên da thịt trắng mịn, hắn mỉm cười kéo chăn bọc kín nàng lại, chỉ để đầu lộ ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động ở phòng trong, Cao Đức Trung vội mang người nhẹ nhàng đi vào hầu hạ Hoàng đế thay y phục rửa mặt. Thấy Chiêu sung nghi còn đang ngủ, ông rất thức thời ra hiệu cho người phía sau nhẹ tay nhẹ chân, lặng lẽ hành lễ với Hoàng thượng rồi tiến lên hầu hạ.

Một người đàn ông vừa được thỏa mãn ở phương diện nào đó thì tâm trạng sẽ rất tốt, vì vậy kể cả khi nô tài chọn túi thơm mang mùi hương hắn không thích, thì Phong Cẩn cũng chỉ để bọn họ cầm túi thơm xuống, không hề lộ ý khó chịu.

Cao Đức Trung không dám nhìn mỹ nhân nằm sau bức màn, chỉ liếc nhìn túi thơm bị lấy xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không biết hôm nay người nào trực mà lại phạm phải lỗi ngớ ngẫn thế này? Chẳng lẽ không biết Hoàng thượng mỗi khi vào hè, tâm trạng sẽ không được tốt lắm hay sao, may mà hôm nay Hoàng thượng đang vui vẻ nên không trách phạt.

Phong Cẩn ra phòng ngoài, nói với bọn Thính Trúc đang chờ ở đó, “Để chủ tử các ngươi ngủ thêm một lát, nếu lát nữa chưa tỉnh thì miễn cho nàng ấy lễ thỉnh an Hoàng hậu sáng nay đi, đêm qua Chiêu sung nghi say rượu, Hoàng hậu cũng thông cảm.”

Thính Trúc và Vân Tịch cùng quỳ xuống thay chủ tử tạ ơn, sau khi Hoàng đế đi khỏi, cả hai đều vui mừng ra mặt.

Tối qua Trang Lạc Yên vừa đánh một trận thật sảng khoái, lúc Phong Cẩn đi nàng đã tỉnh, nhìn dấu vết của Hoàng đế để lại trên người mình, nàng cảm khái, một người đàn ông thoạt nhìn tỉnh táo lí trí đến đâu thì vào thời điểm nào đó vẫn có thể cầm thú hơn cả cầm thú.

Gọi mọi người vào hầu hạ tắm rửa thay y phục, mặc một chiếc váy mới, nhìn người đẹp má phấn môi hồng trong gương, Trang Lạc Yên dán lên trán một đóa hoa nhỏ, lười biếng ngáp một cái, liếc nhìn bát “canh bổ dưỡng” mà thái giám nội thị đưa tới, cười cười uống cạn. Nhận khăn tay Thính Trúc đưa lên, nàng lau khóe miệng: “Đến giờ đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi.”

“Bẩm chủ tử, vừa rồi người bên cung Cảnh Ương tới báo, Hoàng hậu nương nương nói đêm qua người say rượu nên hôm nay có thể không cần tới thỉnh an.” Vân Tịch đi vào phòng trong, nhỏ giọng nói với Trang Lạc Yên.

Trang Lạc Yên nghe vậy, cười cười, đưa tay cho nàng ta: “Đi thôi.”

Đến cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên như cũ quy củ, hành đại lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu lại ban thưởng vài thứ cho nàng, từ giá trị mấy món ban thưởng này cho thấy, chí ít Hoàng hậu hiện tại không có bất kỳ bất mãn gì với cách cư xử của Trang Lạc Yên.

“Bổn cung nghĩ hôm qua muội say nên miễn muội thỉnh an sáng nay, vậy mà muội vẫn tới, có chỗ nào không khỏe không?” Nét mặt Hoàng hậu vẫn tươi cười đoan trang như xưa.

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp vẫn ổn cả, đêm qua quá chén khiến Hoàng hậu nương nương lo lắng là lỗi của tần thiếp.” Trang Lạc Yên nhún mình thi lễ, “Hoàng hậu nương nương thương yêu tần thiếp là lòng tốt của nương nương, tần thiếp không thể ỷ lại vào sự yêu mến của nương nương mà quên mất quy củ.”

Hoàng hậu cười cười, tỏ vẻ hài lòng trước lời giải thích này của Trang Lạc Yên, vừa cho nàng ngồi lại nghe thái giám bên ngoài truyền báo, Thục quý phi, Tô tu nghi, Như phi tới.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Chiêu sung nghi đang ngồi ngoan ngoãn một bên. Chiêu sung nghi này tối qua vừa hầu hạ Hoàng thượng mà nay còn tới trước, không biết là Chiêu sung nghi tới sớm hay ba người này tới muộn đây?

Nàng nhấp một ngụm trà, thoáng nhăn mặt, lần này hương vị Quân Sơn Ngân Châm mà điện Trung Tỉnh đưa tới hình như hơi kém một chút.

***

Tô tu nghi từ khi tiến vào hành lễ xong liền ngồi ngay ngắn và im lặng, chỉ có đôi khi Thục quý phi nói chuyện mới phụ họa vài câu, nhạt nhòa đến mức khiến người ta nghi ngờ việc nàng ta là chị em họ với Thục quý phi.

Trang Lạc Yên tỉ mỉ quan sát Thục quý phi, nữ tử này luôn gây cho người đối diện một cảm giác nàng ta vô hại lại khiến người ta phải thương yêu, nhưng kiểu người này trong nội tâm lại chia thành hai loại đối lập, một là loại người khiến người ta thật sự thương tiếc như Lâm Đại Ngọc, loại thứ hai là những người có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Thục quý phi có thể chiếm đến vị trí cao mà sừng sững không ngã như ngày hôm nay, chắc chắn không phải loại người thứ nhất.

Một nữ tử trông càng vô hại, khi ra tay hại người lại càng đáng sợ.

“Ta cho rằng Chiêu sung nghi muội muội hôm nay không tới cơ đấy,” Thục quý phi nhìn về phía Trang Lạc Yên cười, sau đó liếc nhìn Yên quý tần đầy thâm ý, “Nhớ năm ngoái sinh nhật Yên quý tần muội muội, muội muội vì không khỏe nên không tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương được.”

Nghe mấy lời này, Trang Lạc Yên nhận ra hình như Thục quý phi không ưa Yên quý tần, cũng phải thôi, có nữ tử nào thấy người sau học thủ đoạn của mình để bò lên mà vui vẻ nổi đâu. Trang Lạc Yên cười cười với Thục quý phi, không hề tiếp lời.

Các phi tần khác chỉ đảo mắt quan sát ba người, không ai mở miệng nói chuyện.

“Tỉ tỉ đã quên rồi sao, Yên quý tần muội muội xưa nay mảnh mai yếu ớt, Hoàng hậu nương nương thương yêu muội ấy nên miễn thỉnh an đó.” Tô tu nghi tiếp chuyện.

Mấy lời này không được hay lắm, ai không biết chuyện sẽ nghĩ Hoàng hậu “nhất bên trọng nhất bên khinh”, phân biệt đối xử giữa Trang Lạc Yên và Yên quý tần.

Trang Lạc Yên lúc này mới lên tiếng: “Tỉ tỉ tới muộn nên không biết, Hoàng hậu nương nương cũng đã miễn thỉnh an cho tần thiếp sáng nay, có điều tần thiếp xưa nay khỏe mạnh, nằm thêm cũng không ngủ được, tới đây trò chuyện cùng các tỉ muội cũng hay.”

“Biết muội là người hiểu quy củ lễ nghĩa,” Thục quý phi cũng nghe ra điều bất ổn trong lời nói của Tô tu nghi, vội lên tiếng chặn miệng nàng ta, lại bổ sung một câu tán dương Trang Lạc Yên, “Thảo nào được Hoàng hậu nương nương yêu thích.”

Trang Lạc Yên cười lạnh trong lòng, câu này của Thục quý phi quả là một mũi tên bắn trúng hai đích, vừa nói xấu Yên quý tần không biết lễ nghĩa, vừa làm hại nàng trở nên nổi bật trong mắt người khác, kéo Hoàng hậu ra sẽ khiến các phi tần khác khó chịu với mình.

“Nào chỉ có Chiêu sung nghi,” Hoàng hậu vờ như không thấy cuộc chiến âm thầm giữa các phi tần, điềm đạm mở miệng, “Chỉ cần biết quy củ, Hoàng thượng, Thái hậu và bổn cung đều thích, muội lại nói chỉ bổn cung thích Chiêu sung nghi, chẳng lẽ bổn cung đối với muội không đủ tốt hay sao?”

“Hoàng hậu nương nương đương nhiên là rất thương yêu muội muội, nhưng mà muội muội đây hẹp hòi, thấy ngài đối xử tốt với người khác liền không chịu nên muốn pha trò đôi câu, Chiêu muội muội đừng trách móc ta đấy.” Thục quý phi không vì Hoàng hậu trách mà sợ hãi, ngược lại còn rất thân thiết nói ra mấy lời này.

“Nương nương thẳng tính, tần thiếp há lại là người hay để bụng.” Trang Lạc Yên vẫn cười cười như cũ.

Hoàng hậu nâng tách trà tiễn khách: “Được rồi, các muội chỉ thích trêu ghẹo nhau thôi, cũng không còn sớm nữa, đợi thêm một lát nắng sẽ gay gắt lắm, thôi, các muội đều về cả đi.”

Hoàng hậu đã nói vậy, dù ai còn muốn nói cũng không dám lên tiếng nữa, đều đứng dậy hành lễ ra về.

Ra đến ngoài cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên phát hiện sắc mặt Yên quý tần không được tốt, cung nữ đỡ tay nàng ta cũng vùi đầu thật thấp, nhìn không thấy vẻ uy phong lúc ra lệnh vả miệng Mã tiệp dư. Rất hiển nhiên, đối với Yên quý tần, Thục quý phi vẫn là một đối thủ đáng sợ.

“Chiêu sung nghi, không bằng đi cùng một đoạn?” Tương hiền tần đang đi phía sau nàng đột nhiên lên tiếng gọi.

“Tương tỉ tỉ,” Trang Lạc Yên quay đầu cười, thấy Tương hiền tần chủ động bắt chuyện liền dừng bước.

Tương hiền tần đi tới bên cạnh nàng, dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời không một gợn mây, thở dài: “Hôm nay lại nóng hơn rồi.”

“Sắp vào tháng Sáu, trời nóng lên cũng phải thôi,” Trang Lạc Yên nhận cây quạt tròn từ tay Vân Tịch, nhẹ nhàng phe phẩy, cùng sóng vai với Tương hiền tần, “Hôm nay sao không thấy Uông tỉ tỉ ạ?”

“Nàng ấy hôm trước bắt đầu thấy không khỏe, mấy ngày này có Thái y tới xem nhưng vẫn không thấy khá hơn,” Giọng Tương hiền tần hơi trầm xuống, “Nay trời lại nóng lên thế này, không biết đến bao giờ mới bình phục được.”

“Uông tần tỉ tỉ là người có phúc, tỉ tỉ không cần lo lắng quá đâu.” Trang Lạc Yên lúc này mới nhớ tới, đúng là mấy ngày nay không thấy Uông tần. Có thể là vì Uông tần không được sủng ái, thường ngày lại ít nói nên nàng không để ý lắm.

Tương hiền tần cười nhạt, chỗ ở của nàng cùng hướng với Đào Ngọc các, chỉ hơi xa hơn một chút. Từ lúc vào cung tới nay, nàng chưa từng được lọt vào mắt Đế vương, nhờ có xuất thân khá cao cùng với thâm niên theo hầu Hoàng đế mà lên được vị trí hôm nay. Nàng nhịn không được nghiêng đầu liếc mắt sang Chiêu sung nghi đang được sủng ái đi bên cạnh, nữ tử này dùng cách gì mà leo lên nhanh như vậy?

Nhan sắc không phải bậc nhất, cầm kỳ thi họa cũng không xuất sắc nổi trội so với người khác trong cung, lại không có tài riêng như Thục quý phi giỏi múa hay Nhu phi hát hay, rốt cuộc nàng ta có gì khiến Hoàng thượng yêu thích đến thế?

“Cũng đành như vậy thôi.” Tương hiền tần dời mắt đi, người ta được sủng ái đương nhiên có thủ đoạn hơn người, nếu nàng có thể nhìn ra được thì đã không sống tầm thường vô vị trong cung suốt mấy năm nay.

Hai người đi được một đoạn, không ngờ lại gặp phải một người rất hiếm khi tới ngự hoa viên.

“Thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Tương hiền tần không ngờ mình có thể gặp Hoàng đế ở ngự hoa viên, giây lát, đến giọng nói cũng run rẩy.

“Hai ái phi từ chỗ Hoàng hậu tới đây?” Ánh mắt Phong Cẩn đảo qua hai người rồi dừng lại ở Trang Lạc Yên, vươn tay nâng nàng dậy, nói, “Sao nàng cũng đi?” Nói xong, hắn thấy nữ tử trước mặt ửng hồng hai má, ngay cả mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mình.

“Hoàng thượng đi rồi, thiếp liền tỉnh…” Lời còn chưa dứt, mặt đã đỏ hơn, “Hoàng hậu nương nương vất vả vì hậu cung, thiếp đến thỉnh an là chuyện nên làm.”

Tương hiền tần cúi đầu, tầm mắt bắt được cảnh bàn tay non mịn của Chiêu sung nghi bị Hoàng thượng nắm trong tay mình, thoáng chốc ngây cả người, ngay cả Trang Lạc Yên nói gì nàng cũng không nghe rõ.

***

Trong hậu cung này, còn có điều gì hư vô mờ mịt hơn tình yêu của Hoàng đế? Từ khi nàng tiến cung đã không được sủng ái, Hoàng thượng thỉnh thoảng sủng hạnh vài lần, đối mặt với vị Đế vương tuấn tú oai phong, nàng cũng từng rung động. Vị Đế vương này là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất trong đời nàng, lại xuất sắc đến thế…

Thế nhưng thời gian qua đi, chứng kiến người ấy qua lại với các nữ tử khác, chứng kiến ánh mắt lạnh lùng của người ấy khi nhìn mình, tình yêu của nàng dần dần phai nhạt, an phận sống yên lặng trong góc nhỏ của bản thân, tuy không được tốt lắm nhưng cuộc sống cũng không đến mức gian nan như những người bị biếm vào lãnh cung. Dù sao họ Tương ở Giang Nam cũng là một gia tộc lớn, các phi tần khác trong cung chưa từng cố ý gây khó dễ cho nàng.

Hôm nay nhìn biểu hiện của Chiêu sung nghi trước mặt Hoàng thượng, ánh mắt muốn giấu cũng giấu không nổi tình yêu thầm lặng khiến nàng thoáng giật mình bừng tỉnh. Nàng vẫn cho là từ sau khi bị bỏ qua một lần, Chiêu sung nghi này đã thông minh hơn, vì vậy mới có thể liên tục tấn chức từ một uyển nghi lên tới sung nghi như ngày nay, nào ngờ thông minh không thấy, chỉ thấy nàng ta đã mang một tình cảm không nên có nhất khi vào nơi đây.

Nàng muốn cười nhạo nữ tử ngốc nghếch này nhưng lại chỉ thấy lòng mình sao chua xót quá, bất chợt cảm thấy thương hại cô bé còn đang tuổi ngây thơ ấy, ngẫm lại bản thân chợt nhận ra, với địa vị của mình trong cung, nào có tư cách thương hại người khác. Dời mắt đi, không muốn nhìn bàn tay Đế vương đang bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại kia, bàn tay ấy hôm nay sưởi ấm tay Chiêu sung nghi, hôm qua từng nắm tay ai, ngày mai lại sẽ ôm người nào?

Đối với Tương hiền tần này, Phong Cẩn không có nhiều ấn tượng lắm, chỉ nhớ đó là một nữ tử tẻ nhạt. Tương gia ở Giang Nam là thư hương thế gia, tiếc là Tương hiền tần không có được tài văn chương của một gia tộc thư hương như thế, ngược lại bị sách vở lây nhiễm thành ngây ngô vô vị. Cũng may, một người như thế trong cung sẽ bớt lo, chí ít là tay vẫn sạch sẽ.

“Nếu đã gặp hai ái phi ở đây, vậy cùng trẫm đi dạo một lát,” Phong Cẩn buông tay Trang Lạc Yên, nhìn khắp hoa viên, “Đợi lát nữa chỉ sợ có muốn ngắm cảnh cũng không chịu nổi mặt trời gay gắt quá thôi.”

Trang Lạc Yên và Tương hiền tần hành lễ theo hầu hai bên, so với vẻ mộc mạc của Tương hiền tần, ánh mắt Trang Lạc Yên có thần nhiều hơn, tựa như một bức tranh rực rỡ vậy, cho nên dù là một người trầm tĩnh như Phong Cẩn, dọc đường đi cũng sẽ tán gẫu đôi câu.

“Người trong cung đều yêu thích các loài hoa sặc sỡ, trẫm lại thấy mấy bụi tùng bách kia trông dạt dào sinh lực,” Phong Cẩn chỉ vào mấy cây tùng bách cách đó không xa, “Hai vị ái phi nghĩ sao?”

“Đường đường chính chính, gió mưa không ngã.” Tương hiền tần cung kính đáp, “Tùng bách bốn mùa xanh tươi, không thể tốt hơn, nhìn khắp thiên hạ, Hoàng thượng lại càng kiên cường, càng đường đường chính chính, càng gió mưa không sờn hơn tùng bách.”

Phong Cẩn nghe vậy gật đầu, lại không bình luận gì thêm, lập tức nhìn về phía Trang Lạc Yên, thấy nàng tỏ vẻ như đang suy nghĩ điều gì bèn hỏi: “Ái phi không đồng ý với lời Tương hiền tần?”

“Tương tỉ tỉ đương nhiên nói có lý, chỉ là thiếp không nghĩ được nhiều như vậy,” Trang Lạc Yên ngượng ngùng cười cười, chỉ vào bóng râm dưới cây tùng bách, “Mùa hè mà được đứng dưới bóng râm kia chắc là rất mát mẻ và thoải mái. Đối với thiếp, hoàng thượng là đại thụ, là trụ chống trời,” nói xong, lại chỉ vào một khóm hoa nhỏ tầm thường mọc dưới chân tùng bách, “Thiếp là đoá hoa sống dưới bóng mát của cây, có thể vĩnh viễn không biết được toàn bộ sự vĩ đại của tùng bách nhưng lại dựa vào tùng bách mà sinh tồn.”

Đối với một người đàn ông, còn điều gì thỏa mãn hơn, yên tâm hơn so với chuyện biết được một nữ tử hoàn toàn ỷ vào anh ta mà sống? Phong Cẩn nghe xong lời này, nhìn nét mặt mang theo ngượng ngùng của Chiêu sung nghi, tựa hồ xấu hổ vì những lời nông cạn của mình rồi lại không biết phải cứu vãn thế nào, cười nhẹ nói: “Đế vương phải như tùng bách, nhưng tùng bách lại chưa hẳn là toàn bộ Đế vương.”

“Thiếp nói lỡ, xin Hoàng thượng thứ tội.” Tương hiền tần nghe vậy, trắng nhợt cả mặt, vội quỳ phịch xuống.

Trang Lạc Yên thấy Tương hiền tần đột nhiên quỳ xuống cũng định quỳ theo, Phong Cẩn đã vươn tay ngăn lại: “Tương hiền tần không cần như vậy, khanh có tội gì đâu?” Hắn dù bất mãn vì những lời của Tương hiền tần nhưng chung quy cũng cảm thấy hào hứng trước dáng vẻ quy củ chất phác của nàng ta, chỉ lạnh nhạt an ủi đôi câu rồi không lên tiếng nữa.

Tương hiền tần nghe Hoàng đế gọi mình là “Tương hiền tần” thì chỉ cắn môi đứng dậy lui qua một bên, ánh nắng chiếu vào gương mặt khiến nàng thấy bỏng rát hai má.

Phong Cẩn chuyển giọng, nói với Trang Lạc Yên: “Ái phi lấy hoa so với mình, không bằng tới xem dưới cây kia là hoa gì?”

Câu này là chòng ghẹo trắng trợn, Trang Lạc Yên cười e thẹn, trong lòng khinh bỉ mãnh liệt thói xấu của đàn ông, ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng như vậy là cắt câu lấy nghĩa, thiếp chỉ là tỉ dụ chứ đâu có tự so mình với hoa?”

Xưa nay có loài hoa nào tươi tắn được trăm ngày, cũng nào ai có thể thuận lợi mãi mãi. Mặc dù mỹ nhân như hoa, nhưng mỹ nhân chung quy cũng sẽ có một ngày tuổi già xế bóng, đầu óc nàng thuộc dạng bình thường, có bao giờ coi mình như hoa, huống chi lại là loài hoa bé xíu đáng thương như vậy?

Quan trọng hơn là, nếu hoa kia trông xấu xí đơn điệu, vậy thì nàng gặp phiền phức to rồi.

Lúc này, Trang Lạc Yên chỉ muốn vả cho mình vài cái, ai bảo mi nói không suy nghĩ, ai bảo mi quên đàn ông dù nghiêm túc đến đâu cũng sẽ có lúc không nghiêm túc!

Đoàn người đến gần bụi hoa tầm thường kia, Trang Lạc Yên thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mấy bông hoa này tuy không thể so với các loài hoa Hoàng hậu vừa đưa ra thưởng thức hôm nào nhưng đóa hoa trắng nõn nở trên lá cây xanh biếc mang theo viền vàng nhàn nhạt trông cũng có đối chút tao nhã xinh đẹp.

“Bẩm Hoàng thượng, đây là cây bạch tuyết mai(*) ạ,” Cao Đức Trung bước lên giải thích, “Ở dân gian có người trồng hoa này thành bồn cảnh, là loài rất kỵ gió lớn nắng gắt. Thầy thuốc thường gọi nó là bạch mã cốt, nô tài không hiểu y thuật lắm, chỉ nghe nói nó có tác dụng mát gan bổ huyết, khử nhiệt sơ phong, cũng là loại hoa có ích.”

(*) còn gọi là cây bỏng nẻ, mã thiên hương, hoa ngàn sao… thuộc họ cà phê, hoa trắng, lá có viền vàng.

“Ừ.” Phong Cẩn gật đầu, trầm ngâm nói, “Nếu là như vậy, hãy đánh bụi hoa này đem về cung trẫm, hoa này tuy nhỏ nhưng nhìn rất tao nhã dễ thương.”

“Vâng.” Cao Đức Trung vội đáp, “Hôm nay nô tài sẽ bảo hoa tượng làm ngay.”

‘”Cẩn thận một chút, đừng làm dập cây.” Phong Cẩn nói xong, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao, nói với Trang Lạc Yên và Tương hiền tần, “Nắng gắt rồi, các ái phi cũng về sớm đi thôi.”

“Thiếp xin cáo lui.” Trang Lạc Yên khom người, thoáng liếc nhìn bụi hoa nhỏ, từ từ lui lại vài bước rồi mới quay người ra về.

Đi được một quãng, Tương hiền tần đang sóng vai bên cạnh Trang Lạc Yên mới nói: “Bạch tuyết mai mặc dù thích chỗ râm mát, ghét ánh mặt trời nhưng mọc dưới tùng bách cũng khó sống, nếu tự tại hơn một chút thì càng dễ nở hoa.”

Trang Lạc Yên kinh ngạc nhìn Tương hiền tần, lời này của nàng ấy tuy hơi khó nghe song cẩn thận ngẫm kỹ lại thấy không có ác ý mà chỉ mang theo sự nhắc nhở kín đáo. Là vờ quan tâm hay thật tình khuyên bảo, Trang Lạc Yên không phân biệt được rõ nên chỉ trả lời: “Biết đâu bạch tuyết mai thích sống dưới tàng cây, tỉ và ta đều không phải bạch tuyết mai, đâu biết nó tự tại hay không?”

“Muội muội nói rất đúng,” Trong giọng Tương hiền tần có chút gì là lạ, nàng cẩn thận ngắm nhìn Trang Lạc Yên, đây là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt long lanh tràn đầy nhựa sống, nào giống như mình đây, đã sớm bị hậu cung này mài đến cạn khô, “Có thể tự tại vui vẻ suốt đời là hay nhất.” Là một nữ tử trong hậu cung chưa từng được sủng ái, nàng thật sự không hề ganh ghét hay có ác cảm với Chiêu sung nghi này, chỉ tiếc cho một nữ tử hoạt bát trẻ trung như vậy, một tấm chân tình lại gửi nhầm nơi.

Hai người đi tới bên ngoài Đào Ngọc các, Trang Lạc Yên mời Tương hiền tần vào uống trà, Tương hiền tần từ chối, nàng cũng không cố mời. Vào phòng trong, ngồi xuống ghế mềm, Trang Lạc Yên nói mình hơi váng đầu, sai Phúc Bảo đi gọi Thái y.

Thái y viện nghe nói Chiêu sung nghi được sủng ái kia cần xem mạch, nào dám chậm trễ, vội phái vị Đồng Thái y có tay nghề khá cao tới chỗ Chiêu sung nghi.

Đồng Thái y năm nay ngoài bốn mươi, bắt mạch cho Chiêu sung nghi qua một mảnh khăn tay, lập tức nhận ra nàng không hề có bệnh, nhưng miệng lại không thể nói như vậy, chỉ nói có thể do thời tiết nóng bức nên khó chịu trong người, khuyên nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Đồng Thái y nói như vậy, ta yên tâm rồi.” Trang Lạc Yên làm bộ lơ đãng hỏi, “Hôm nay nghe nói Uông tần tỉ tỉ bị bệnh, sức khỏe của nàng ấy có vấn đề gì không?”

Đồng Thái y nào biết một Uông tần nho nhỏ bị bệnh, nhưng nghe Trang Lạc Yên hỏi thì đành trả lời: “Uông chủ tử không do hạ quan xem mạch, hạ quan không rõ lắm, mong Chiêu chủ tử thứ tội.”

“Đồng Thái y quá lời rồi, tất nhiên ta biết Thái y viện luôn bận rộn nhiều việc,” Trang Lạc Yên sai người đỡ Đồng Thái y đứng lên, ban cho ông ta vài thứ rồi nói, “Có điều chúng ta là chỗ tỉ muội với nhau, luôn cảm thấy hơi lo lắng, muốn nhờ Đồng Thái y tới đó xem mạch cho tỉ tỉ một chút, không biết có làm phiền thái y hay không?”

“Chăm sóc sức khỏe của các chủ tử là chức trách của hạ quan, đâu dám nhận hai chữ ‘làm phiền’ của chủ tử.” Đồng Thái ý lập tức hiểu ra, Chiêu sung nghi muốn Thái y viện cẩn thận trị liệu cho Uông tần.

Sau khi Đồng thái y ra khỏi Đào Ngọc các tới Tĩnh Ngọc các của Tương hiền tần và Uông tần, Thính Trúc bưng bát băng đi vào: “Mọi người trong cung đều như vậy cả, luôn nịnh bợ kẻ trên cao, giẫm đạp người dưới thấp.”

“Ai chẳng như vậy.” Trang Lạc Yên cười cười, bợ đỡ người trên giẫm đạp kẻ dưới mới là thái độ của người bình thường, hôm nay nàng giúp Uông tần một phen chẳng qua chỉ là để cảm tạ ý tốt vừa rồi của Tương hiền tần mà thôi.

Con gái của gia đình thư hương tuy rất tốt nhưng lại không thích hợp sinh tồn trong cung đình, cũng may người Tương hiền tần chỉ bảo hôm nay là mình chứ không phải người khác.

Song, mọi việc đều có nhân quả, nếu là người khác, chưa chắc Tương hiền tần đã chỉ điểm cho một câu như vậy.

Trong Tĩnh Ngọc các, Tương hiền tần đang ngồi bên giường Uông tần cùng nói chuyện, một cung nữ trông sắc mặt vui mừng vội vã đi vào.

“Bẩm chủ tử, Đồng thái y của Thái y viện cầu kiến ạ.”

“Cô nói là vị Đồng thái y có y thuật nổi tiếng kia?” Tương hiền tần thoáng kinh ngạc nhìn cung nữ, chưa nói giờ không phải là thời điểm quy định thái y xem mạch, bình thường một thái y như vậy sẽ không tới Tĩnh Ngọc các này.

“Nô tì nghe nói Đồng thái y tới xem mạch cho Chiêu sung nghi ở Đào Ngọc các xong liền tới Tĩnh Ngọc các chúng ta.” Cung nữ thành thật trả lời.

“Vị ở Đào Ngọc các kia sao lại muốn giúp ta?” Uông tần ho khan một tiếng, hơi nghi hoặc ngồi dậy, dựa vào đầu giường thở dốc, “Tỉ tỉ, tỉ biết có chuyện gì phải không?”

“Mặc kệ là vì cái gì, trước cứ x bệnh cho muội đã.” Tương hiền tần trấn an Uông tần, ra hiệu cho cung nữ đi mời Đồng thái y vào, sau đó mới nói tiếp, “Muội cứ yên tâm là được.”

Uông tần thở dài, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng và Tương hiền tần đều không phải người được sủng ái trong cung, hôm nay không cần biết Chiêu sung nghi có ý gì, nhưng nếu không nhờ nàng ấy hỗ trợ thì chính nàng cũng không dám tưởng tượng thân thể mình sẽ suy sụp đến đâu.

Đồng thái y đi vào xem mạch, Tương hiền tần thấy thái độ của ông ta rất khách khí, bắt mạch cũng cực kỳ cẩn thận, càng thêm khẳng định là Chiêu sung nghi đã nhắc nhở ông ta. Nàng nhớ tới ánh mắt si mê của Chiêu sung nghi nhìn Hoàng đế cùng với những lời nàng ta đã nói, lại khe khẽ thở dài một tiếng, không biết vì mình vì Uông tần hay vì Chiêu sung nghi.

Bên ngoài cung Kiền Chính, giữa trưa nắng gắt, Cao Đức Trung là tổng quản thái giám nhưng đang dẫn theo một thái giám ôm bồn hoa vội vã đi đến. Vào trong cung, ông mới thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại y phục, bước vào sảnh chính, nhỏ giọng hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, bồn hoa bạch tuyết mai đã làm xong, nên đặt ở đâu ạ?” Nếu là bồn hoa khác, ông không cần hỏi điều này làm gì, nhưng bồn hoa này lại không giống.

Đang phê tấu chương, Phong Cẩn ngẩng đầu nhìn bồn hoa bạch tuyết mai được hoa tượng cẩn thận ôm trong lòng, lại liếc nhìn bốn phía, chỉ vào bồn tùng la hán trên kệ hoa, nói: “Đặt ở cạnh đó.”

“Bẩm vâng.” Cao Đức Trung nhìn bồn tùng la hán, ra hiệu cho hoa tượng cẩn thận đặt lên.

Sắp xếp xong xuôi, Cao Đức Trung cùng hoa tượng yên lặng lui ra, khi quay người đóng cửa, ông lại liếc nhìn bồn hoa bạch tuyết mai đứng cạnh tùng la hán, đầu cúi càng thấp, bước ra.

***

“Bẩm chủ tử, vì sao người muốn giúp Uông tần?” ‘Thính Trúc cẩn thận ấn vai cho Trang Lạc Yên, “Nô tì nghĩ, tuy Tương hiền tần và Uông tần không có thù oán gì với ai nhưng thật ra cũng không thể giúp được gì.”

“Các nàng ấy nay chỉ sống theo phương châm ‘tự bảo vệ mình’, nói gì đến giúp đỡ ta, chẳng qua là không muốn có thêm một địch thủ mà thôi.” Trang Lạc Yên tựa vào lưng ghế, mềm người lười nhác như thể không xương, “Hôm nay Hoàng thượng thấy ta và nàng ấy đi cùng nhau, huống hồ nàng ấy cũng coi như có ơn chỉ điểm giúp ta. Sống trong hậu cung, nợ cái gì thì nợ nhưng nhất thiết không thể nợ ân tình người khác.” Hơn nữa, lúc ấy Tương hiền tần cố ý đề cập đến bệnh tình của Uông tần, e là đã có ý định nhờ nàng giúp đỡ.

Thính Trúc lập tức hiểu ra, nhưng lại nhớ tới lời Tương hiền tần nhắc nhở chủ tử không nên động tâm, tim thoáng giật thót, nhớ tới lời chủ tử trong vườn hoa lê hai tháng trước, không biết nên nói gì cho phải.

Lần thứ hai ngẩng đầu đã thấy chủ tử nhắm hờ hai mắt, tay nàng dừng lại, ra hiệu cho cung nữ đang đứng quạt phía sau nhẹ tay một chút rồi mới đứng dậy nhẹ nhàng lui ra ngoài.

“Chủ tử ngủ rồi à?” Vân Tịch bưng bát nước mơ chua ướp lạnh định đi vào, thấy Thính Trúc bước ra liền thoáng liếc mắt vào phòng trong, hạ giọng nói, “Vậy ta đặt bát này lên khay băng nhé.”

“Mới rồi chủ tử vừa ăn băng mài, bát nước mơ này cứ đặt đó cũng được,” Thính Trúc nhìn lên, lau mồ hôi trên trán, “Năm nay thời tiết cũng chưa tính là nóng nhất đâu, thời điểm nóng nhất năm ngoái, Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương cùng với vài chủ tử có mặt mũi nhất đều đến sơn trang tránh nóng cả.”

“Năm ngoái đúng là nóng thật.” Vân Tịch nhớ thời điểm này năm ngoái, phủ họ Trang trên dưới đều đang tất bật chuẩn bị để đưa chủ tử vào cung, nay chủ tử đã là tòng tam phẩm sung nghi, thời gian trôi nhanh quá.

“Thính Trúc, Vân Tịch, người bên điện Trung Tỉnh đến hỏi chỗ chúng ta còn đủ băng để dùng không, nếu không đủ thì bảo họ mang thêm tới.” Phúc Bảo đầu đầy mồ hôi đi vào, thấy hai người liền hỏi.

“Lúc này chủ tử đang ngủ, băng trong phòng vẫn còn đủ dùng, tạm thời không cần thêm đâu, bảo họ sau buổi trưa hãy mang tới.” Thính Trúc nghĩ một chút, lại nói thêm, “Nhớ là thưởng ít bạc cho người tới hỏi nhé.”

“Biết rồi,” Phúc Bảo gật đầu, “Tôi ra bảo bọn họ.”

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, Trang Lạc Yên ngủ trưa dậy, chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng ngồi bên cửa sổ hóng mát. Mới ngồi được một lát, lại thấy phía tây bắc sáng rực một cách kỳ quái, nàng nhướng mày, chợt nghe bên ngoài có tiếng người lao xao, dường như có chuyện lớn xảy ra thì phải.

“Bẩm chủ tử,” Vân Tịch bước vào, sắc mặt hơi lo lắng, “Cung Thụy Khánh ở phía tây bắc đi lấy nước(*) ạ.”

(*) Đi lấy nước: Ý là bị hỏa hoạn, đây là cách nói tránh đi.

“Cung Thụy Khánh à?” Tên cung điện này nghe rất tốt lành và trang trọng nhưng hình như không có vị phi tần nào sống trong đó thì phải, Trang Lạc Yên suy nghĩ một chút, “Vị chủ tử nào đang ở đó?”

“Đó nguyên là tẩm cung của phế phi Vi thị, sau khi tiên đế ban thưởng Vi phế phi được chết liền giam cầm con của Vi phế phi là Cấu vương(*) ở đó.” Sắc mặt Thính Trúc trầm tĩnh hơn Vân Tịch một chút, nàng đã sống trong cung nhiều năm, đương nhiên từng nghe đến nhiều chuyện ngầm bẩn thỉu nơi này.

(*) Cấu: Dơ bẩn, sự sỉ nhục.

“Cấu vương?” Nghe đến phong hào này, Trang Lạc Yên liền hiểu tiên đế căm hận vị Vi phế phi này đến đâu.

“Đi thăm dò xem các phi tần khác có tới đó không?” Trang Lạc Yên trầm ngâm, “Việc này không liên quan đến chúng ta, không cần tò mò làm gì.”

Thấy Thính Trúc và Vân Tịch đi ra rồi, Trang Lạc Yên mới quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm ánh lửa hừng hực sáng cả một góc trời phía tây bắc, không biết có phải là ảo giác của nàng chăng, chuyện đêm nay chỉ sợ không phải là một trận hỏa hoạn đơn thuần.

Chốc lát sau, Vân Tịch và Thính Trúc đã quay về, bước chân nhanh hơn hẳn lúc đi: “Bẩm chủ tử, ngoại trừ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, đã có vài vị chủ tử đến đó, vừa rồi nô tì nhìn thấy Thục quý phi cung An Thanh ngồi kiệu vội vã chạy về phía cung Thụy Khánh, nghe nói cả Thái hậu nương nương cũng đã đến rồi.”

“Vậy chúng ta cũng đi xem thế nào.” Trang Lạc Yên đứng dậy thay một bộ váy chỉnh trang hơn, vấn một kiểu tóc đơn giản rồi đi theo.

Kiệu thoáng lay động theo từng nhịp chân người khiêng, Trang Lạc Yên ngồi lặng, nghĩ đến những lời đồn đại về chuyện năm đó. Vi phế phi từng nhận được toàn bộ sủng ái của tiên đế, thậm chí ngay cả Hoàng hậu hồi đó cũng phải nhượng bộ, song cuối cùng lại bị tiên đế phát hiện những chuyện xấu xa khi bà ta liên hệ với nhà mẹ đẻ ủng hộ việc lập nhị hoàng tử lên làm Thái tử. Cuối cùng, tiên đế giận dữ đến hộc máu, ban cho Vi phế phi ba thước lụa trắng, ngay cả nhị hoàng tử cũng bị ban một chữ “Cấu” và giam cầm trong tẩm cung cũ của mẫu thân mình. Làm xong những chuyện này, tiên đế lại nôn ra máu suốt mấy tháng rồi về trời, Thành Tuyên đế lúc đó là Thái tử liền được kế vị, từ đó về sau, Cấu vương chưa từng ra khỏi cung Thụy Khánh.

Tới gần cung Thụy Khánh, chỉ thấy rất nhiều thái giám cung nữ đang xách nước dập lửa, ngọn lửa đã bị khống chế, Hoàng đế cùng những người khác ngồi cách đó không xa, đêm tối âm u khiến Trang Lạc Yên không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Tuy còn cách một đoạn, Trang Lạc Yên vẫn cẩn thận xuống kiệu, vịn tay Thính Trúc bước nhanh về phía đội ngũ hoàng gia, đến gần mới phát hiện ngồi bên cạnh Hoàng đế là một nữ tử đoan trang chừng ngoài bốn mươi, nàng lễ phép quỳ xuống hành lễ: “Tần thiếp ra mắt Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương.”

Thái hậu liếc nhìn nữ tử ăn mặc quy củ đang quỳ trước mặt, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng hậu: “Đây là phi tần mới vào cung năm nay à, hình như ai gia chưa từng gặp thì phải.”

“Bẩm mẫu hậu, Chiêu sung nghi đúng là năm nay mới vào cung ạ.” Hoàng hậu lễ phép trả lời, hoàn toàn không còn bộ dáng kẻ bề trên như khi nói chuyện với các phi tần.

Thái hậu gật đầu, dường như cũng không có ác cảm với Trang Lạc Yên: “Là thiên kim nhà ai?”

“Bẩm mẫu hậu, Chiêu sung nghi là con gái nhà Trang đại nhân.” Hoàng hậu đáp.

Thái hậu lại gật đầu rồi mới miễn lễ cho Trang Lạc Yên: “Lại đây cho ai gia nhìn xem.”

Trang Lạc Yên hơi cúi đầu, đoan chính bước lên, dừng lại cách Thái hậu vài bước, hơi nhún gối.

“Ừ, nhìn cũng là một cô bé được đấy.” Thái hậu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi, “Ai gia nhớ là hai năm trước nhà họ Trang có một cô bé vào cung, hay là ai gia nhớ nhầm?”

“Mẫu hậu nhớ không nhầm đâu,” Hoàng hậu cầm quạt phe phẩy cho Thái hậu, giải thích, “Trang tiệp dư cũng là con gái Trang đại nhân, nhưng Trang tiệp dư là con thị thiếp, Chiêu sung nghi là con gái chính thất ạ.”

Thái hậu nghe xong liền thưởng Trang Lạc Yên một đôi vòng ngọc, hiển nhiên bà ta cũng coi trọng xuất thân.

Đứng trong đám phi tần, Trang tiệp dư mặc dù khó chịu trong lòng nhưng trên mặt vẫn tỏ ra không hề để tâm, có lẽ ngoại trừ bản thân nàng ta, không ai có thể biết lòng nàng ta căm hận đến cỡ nào.

Từ đầu đến cuối, Phong Cẩn không hề xen lời, chỉ khi Trang Lạc Yên nhận phần ban thưởng rồi lui vào đứng trong đám phi tần mới nhìn nàng một cái, sau đó lại bình thản nhìn ngọn lửa ở cung Thụy Khánh đang dần dần bị dập tắt.

Đến tận giờ tý, lửa mới hoàn toàn được chế ngự, Phong Cẩn nhìn vị thống lĩnh ngự lâm quân, lãnh đạm hỏi: “Có cứu được Cấu vương?”

“Vi thần vô năng, Cấu vương điện hạ vì hít phải khói quá nhiều, đã… hoăng(*) rồi ạ.” Thống lĩnh ngự lâm quân quỳ trên mặt đất, không dám nhìn sắc mặt Đế vương lúc này.

(*) Hoăng: Chết, cách nói tránh khi các quan to hay chư hầu chết.

“Trẫm đi xem nhị ca.” Phong Cẩn đứng lên, đi về phía cung Thụy Khánh.

Cung điện xưa kia phồn hoa là thế, bởi đã nhiều năm chưa được tu sửa, vốn trông đã hoang vắng tiêu điều, nay trải qua một cơn hỏa hoạn lại càng thêm đổ nát. Cao Đức Trung nhìn mặt đất đầy tro bụi và nước bẩn loang lổ, khom người bước lại đỡ Hoàng đế.

Phong Cẩn vẫy tay tỏ ý không cần, đi nhanh tới chỗ đặt thi thể Cấu vương, nhìn thấy vị nhị hoàng huynh của mình, tuy quần áo và đầu tóc dính đầy than bụi lấm lem nhưng dựa vào gương mặt đầy sợ hãi vẫn có thể nhận ra đó là ai.

Cấu vương không được di truyền vẻ ngoài xuất sắc hơn người của Vi thị, tmạo chỉ thuộc dạng bình thường. Năm đó trong hậu cung, hành vi của người này rất tùy tiện, ngông cuồng, thậm chí từng khiến hắn phải khó xử trước mặt các nô tài, khi bị giam cầm ở đây còn từng chửi bới ầm ĩ, hôm nay cũng chỉ đành chật vật nằm đó.

Thấy Hoàng đế im lặng nhìn một người chết, mọi người đều không dám thở mạnh, có lẽ đều nhớ tới chuyện năm xưa.

“Truyền ý chỉ của trẫm, Cấu vương khi còn sống mặc dù hành vi không đoan chính, kiêu căng phách lối, nhưng niệm tình trước đây, lấy nghi lễ Vạn hộ hầu hạ táng, sửa phong hào ‘Lễ’.” Phong Cẩn ngoảnh đầu nhìn thoáng qua tòa cung điện một lần nữa rồi quay đi, sải bước ra ngoài.

Trong ý chỉ rõ ràng nói hành vi không đoan chính, kiêu căng phách lối, lại ban thưởng phong hào “Lễ”, thật là châm chọc. Thống lĩnh ngự lâm quân liếc nhìn thi thể Lễ vương, gọi người nhanh tay thu thập, cũng quay đầu đi theo ra ngoài.

Các phi tần thấy Hoàng đế trở ra, liền khép nép dịu dàng cúi đầu. Phong Cẩn không có tâm tình nghe những lời dư thừa từ bọn họ bèn phất tay cho mọi người đều lui ra.

Thái hậu nhìn cung Thụy Khánh hoang tàn, điềm tĩnh lên tiếng: “Cung Thụy Khánh này nếu đã từng đi lấy nước, vậy trùng kiến xong thì đổi tên khác đi”.

Phong Cẩn tuy tôn kính Thái hậu nhưng sẽ không để bà nhúng tay vào quyết định của mình, hắn chỉ nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng, trẫm biết nên làm thế nào.”

Thái hậu gật đầu, muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy sắc mặt con mình thờ ơ, cuối cùng đành vịn tay Hoàng hậu ra về.

Phong Cẩn nhìn đoàn người Thái hậu đi khuất, từ từ mở miệng: “Bãi giá hồi cung!”

Chuyện này kéo dài đến qua giờ tý, Trang Lạc Yên ngồi kiệu quay về đã bắt đầu ngáp dài, thế nên kiệu của Yên quý tần đi qua bên cạnh cũng không phát hiện.

“Chiêu muội muội buồn ngủ à?” Yên quý tần nói bóng nói gió, “Muội muội quả là người rộng lòng đấy.”

Trang Lạc Yên quay đầu, thấy Yên quý tần bèn lạnh nhạt nói: “Tỉ tỉ nói vậy là có ý gì, ta và tỉ tỉ chỉ là phi tần trong cung, những chuyện khác đã có Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương giải quyết, muội muội có gì phải lo lắng?”

Yên quý tần muốn nói đến chuyện hỏa hoạn ở cung Thụy Khánh và chuyện Cấu vương hoăng nhưng lại nhớ đến những lời đồn đại trước đó nên đành nén lòng, đổi thái độ nói: “Muội muội hiểu lầm, chẳng qua tỉ tỉ chỉ lo chuyện hôm nay làm muội muội sợ hãi mà thôi.”

“Đa tạ tỉ tỉ quan tâm,” Trang Lạc Yên cười nhạt, ‘Cũng mong tỉ ti thả lỏng tinh thần.”

Yên quý tần miễn cưỡng cười cười: “Đương nhiên rồi.” Vừa lúc tới lối rẽ, Yên quý tần liền bảo thái giám nâng kiệu chuyển lối.

Đằng sau hai người một đoạn không xa, kiệu của Thục quý phi và Tô tu nghi đang lặng lẽ tiến lên, Tô tu nghi thấy kiệu của Chiêu sung nghi và Yên quý tần đi khuất mới nói: “Tỉ tỉ, xem ra Yên quý tần này không làm gì được Trang Lạc Yên đâu.”

Thục quý phi nhìn về phía Yên quý tần vừa đi xa, cười châm biếm: “Cô ta còn tưởng mình vẫn như thời được sủng ái nhất chắc.”

Tô tu nghi nhìn về phía trước, lại quay sang liếc nhìn Thục quý phi, im lặng không nói.

Cung Thụy Khánh vì sao đột nhiên bị cháy? Là ngoài ý muốn hay do có người cố ý?

Hôm sau Hoàng đế hạ lệnh điều tra rõ, thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, tra hay không tra cũng chẳng có gì khác nhau, vị Lễ vương này vẫn luôn là cây gai trong mắt Hoàng đế, mặc dù cây gai ấy không còn gây được nguy hiểm gì đã lâu.

Các vị đại thần cũng không ai dại dột nói gì khiến Hoàng đế khó chịu. Hoàng thượng nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao cũng không liên quan đến chuyện triều chính, việc xấu trong nhà Hoàng đế nhiều lắm mà việc gì cũng muốn dính vào, không cần cái thứ trên cổ nữa chắc?

Đối với phi tần hậu cung mà nói, Lễ vương hay là Cấu vương chẳng liên quan gì tới các nàng, điều bất đồng duy nhất là vị Thái hậu đã đóng cửa lễ Phật gần một năm nay lại xuất hiện, về sau hậu cung sẽ còn thay đổi thế nào?

Diệp thục dung mới sảy thai và nàng Diệp dung hoa mới giáng cấp kia, liệu có cơ hội dựa vào Thái hậu, lần thứ hai đứng lên không? Nói gì thì nói, hai chị em họ Diệp này vẫn là cháu gái Thái hậu, các phi tần khác không thể so sánh cùng.

Trang Lạc Yên chẳng thèm nghĩ nhiều như bọn họ, đối với nàng, quan hệ thân thích của Thái hậu và phi tần nào đó căn bản không quan trọng, quan trọng nhất là ý của Hoàng đế.

Căn cứ kinh nghiệm từ phim truyền hình và từ đọc lịch sử các phi tần là tỉ muội đằng ngoại của Hoàng đế có hai kết cục. Nếu gia đình nàng ta có thực quyền, cộng với mẫu thân Hoàng đế biết điều, phi tần này lại thuộc hàng hiểu tình thế, cuộc sống trong hậu cung của nàng ta sẽ rất dễ chịu. Còn nếu gia đình nàng ta có thực quyền, mẫu thân Hoàng đế còn muốn ôm chuyện vào lòng, quản nọ quản kia, phi tần này lại không được thông minh lắm, vậy thì nàng ta có thể vẻ vang một thời rồi sẽ nhanh chóng rơi vào kết cục không tốt đẹp gì.

Vì vậy, không cần biết chị em nhà họ Diệp thuộc loại nào, nói cho cùng cũng không liên quan lắm đến lợi ích của Trang Lạc Yên, trừ phi vị trí Hoàng hậu kia còn trống.

Khi Trang Lạc Yên đang vui vẻ uống nước mơ chua ướp lạnh thì đã có người mang đồ Thái hậu mới ban thưởng tới cho nàng.

Trang Lạc Yên nhìn đống tơ lụa châu ngọc trên bàn, cười nhạt một tiếng. Thái hậu đâu phải ban thưởng các phi tần, e rằng mục đích chính là muốn nói cho mọi người biết, Thái hậu bà muốn “rời núi”, ai nấy biết điều ngoan ngoãn chút đi