Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 1: Từ thế giới mới



"Số hiệu 7 thế hệ 01 - Hiện đã có báo cáo tổng hợp. Đánh giá như sau."

"Giới hạn sức mạnh tinh thần: Min 'Siêu cấp', Max 'Không rõ'."

"Giới hạn thân thể: Min 'Siêu cấp', Max 'Không rõ'."

"Kết quả huấn luyện: Tốc độ truyền tải năng lực tinh thần trung bình 9 nano giây."

"Kết quả nhiệm vụ: Năng lực tinh thần trung bình: 243 mili giây. Nhiệm vụ thất bại. Nguyên nhân thất bại là 'Năng lượng trụ không thể chịu nổi sức mạnh tinh thần của người làm nhiệm vụ, thế giới sụp đổ'."

"Giá trị cảm xúc: thiếu dữ liệu hỗ trợ, ước tính là: 0."

"Có xu hướng tự hủy hoại hay không: Đánh giá là 'không có'."

"Có xu hướng phản bội hay không: Đánh giá là 'không có'."

"Có xu hướng tiến hóa hay không: Đánh giá là 'không rõ'."

"......"

"Căn cứ vào phân tích dữ liệu trên để đánh giá số 7 —— thông qua thí nghiệm, được phép tiến vào."

*

Mạc Doãn mở mắt ra, trước mặt là căn phòng huấn luyện quen thuộc trắng xóa như tuyết. Hắn ngắt kết nối, bước ra khỏi phòng. Ánh sáng bên ngoài chói lóa mãnh liệt khiến hắn khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt chợt lóe lên một màu xanh lục như hồ nước.

"Xin chào, nhiệm vụ nghỉ việc và tái tuyển dụng của ngài đã hoàn thành trọn vẹn, chúc mừng ngài đã đạt điểm tuyệt đối. Xin hỏi ngài có muốn quay trở lại vị trí giám hộ của Bộ phản diện toàn kênh không ạ?"

"Tôi đang mong chờ đây."

"Điều phối viên quả thật vẫn luôn chuyên nghiệp như vậy."

"Cảm ơn đã khen."

"Mời vào phòng chuẩn bị, chúng tôi sẽ bắt đầu mở thế giới nhiệm vụ mới cho ngài."

Mạc Doãn có phòng chuẩn bị riêng của mình, rất đơn giản và sạch sẽ, được thiết kế theo sở thích của hắn, ngoại trừ một chiếc ghế sofa để nghỉ ngơi thì không còn gì khác.

Mạc Doãn ngồi trên ghế sô pha, ngả người về phía sau, cảm nhận được cảm giác mềm mại như mặt nước bao bọc tấm lưng mình.

"Thưa điều phối viên phản diện, chào mừng trở lại, chúng tôi sẽ mở rào chắn tiếp theo cho ngài ——"

Mạc Doãn nhắm mắt lại, giải phóng tinh thần lực.

Một tấm lưới màu xanh bao bọc lấy hắn.

"Rào chắn đã được mở thành công."

"Đang xác nhận thân phận."

"Thân phận đã được xác nhận: Điều phối viên phản diện Mạc Doãn."

"Các trị số khớp thành công, mở ra thế giới mới."

Đột nhiên, âm thanh máy móc dừng lại một lúc khá bất thường.

Không có cảm giác hòa tan trong nước quen thuộc khi kích hoạt thế giới nhỏ như thường lệ, thay vào đó là cảm giác trì trệ trong thế giới hai chiều, Mạc Doãn dùng sức mạnh tinh thần của mình để giao tiếp với hệ thống, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Thưa điều phối viên phản diện, lần này chúng tôi sẽ mở ra một thế giới mới cho ngài."

Mạc Doãn tinh ý nhận ra "thế giới mới" mà hệ thống nhắc đến không chỉ có nghĩa là mở ra một thế giới khác.

Quả nhiên, mỗi câu tiếp theo của hệ thống đều phá vỡ nhận thức trước đó của Mạc Doãn.

"Thế giới này không có cốt truyện, tất cả mọi chuyện đều không biết trước được."

"Điều duy nhất có thể khẳng định là ngài sẽ trở thành nhân vật phản diện ác độc nhất thế giới và đối đầu chống lại nhân vật chính."

"Hệ thống sẽ không tiến vào cùng với điều phối viên, thật xin lỗi, không thể cung cấp cho ngài bất kỳ sự trợ giúp nào."

"Một khi ngài chết ở thế giới này, ngài sẽ bị đăng xuất khỏi thế giới ngay lập tức."

"Hãy cố gắng hết sức để sống sót."

Âm thanh máy móc liên tục phát hết câu này đến câu khác, không cho Mạc Doãn có cơ hội đặt câu hỏi.

"Tạm biệt, chúc ngài may mắn."

Âm tiết cuối cùng vừa lọt vào tai hắn, cảm giác bế tắc về mặt phẳng lập tức bị phá vỡ, Mạc Doãn còn chưa kịp phản ứng, tinh thần lực đột nhiên bị một cỗ năng lượng cực lớn nhổ bật ra khỏi cơ thể!

"Rầm ——"

Như thể có một đôi bàn tay khổng lồ giữ lấy cơ thể hắn rồi đập mạnh vào tấm kính cứng rắn.

Tiếng nổ mạnh vỡ nát, mảnh vụn bay tứ tung, sức nóng như thiêu đốt, tai bị ù trầm trọng... Một cảm giác choáng váng kinh khủng quét qua Mạc Doãn. Hắn muốn mở mắt ra, nhưng lông mi như thể bị một thứ chất lỏng đặc sệt nào đó trì níu lại, nhỏ giọt tí tách và dính chặt trĩu nặng, hoàn toàn vô lực.

Sau đó, hắn ngửi thấy mùi máu.

Mùi máu nồng nặc khắp nơi.

Toàn thân từ trên xuống dưới đều đau nhức, từ cơ bắp đến xương cốt, từng centimet đều giống như bị một tảng đá nặng đập vào, run rẩy kịch liệt với tần số không thể khống chế, lồng ngực và phổi giống như ống thổi rách nát, hít thở không còn tự chủ, mọi thứ đều trở nên bị động, và theo bản năng tìm cách sinh tồn, mỗi hơi thở đều mang theo nỗi đau chạm đến xương tủy.

Mạc Doãn chưa bao giờ trải qua cảm giác cận kề cái chết thực sự như vậy.

Nó quá chân thực, như thể cơ thể hắn đang trải qua cái chết.

Chuyện này hoàn toàn không ổn.

Trước đây, cho dù là ở thế giới huấn luyện hay thế giới nhiệm vụ, cảm giác của hắn trong tất cả các thế giới nhỏ đều giống như bị ngăn cách bởi một tấm màng lọc, những gì xảy ra thực sự không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn một chút mảy may nào. Sức mạnh tinh thần của hắn vượt trội hơn những thế giới đó, và tất cả những gì hắn có thể cảm nhận được chỉ là một cảm giác giả dối lố bịch.

Năng lượng mạnh mẽ quá.

Lẽ nào cuối cùng liên minh cũng vứt cho hắn một thứ khó xơi rồi ư?

Mạc Doãn có hơi buồn cười.

Theo ý chí bùng nổ mạnh mẽ, lồng ngực đang dần im lìm chết chóc đột nhiên thong thả phập phồng lên xuống trở lại.

"Nhanh, nhanh lên, nhịp tim đang tăng lên——"

Mạc Doãn nghe thấy tiếng la hét hoảng loạn nhốn nháo vang lên bên tai, ròng rọc lăn trên mặt đất phát ra tiếng "cạch cạch", thứ dày cộm dính nhớp che lấp mí mắt của hắn từ từ rơi xuống. Hắn cố gắng mở mắt ra một chút, nhìn thấy ánh sáng trắng chói mắt trước mặt, trông có chút giống thế giới huấn luyện, chỉ khác là ánh sáng không nóng bằng, sau đó, ý thức của hắn liền rơi vào bóng tối vô biên...

"Có căng thẳng không con?"

Giọng nữ thân thiết và dịu dàng.

Mạc Doãn quay lại về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một khuôn mặt không có ngũ quan.

Theo lý mà nói thì cảnh tượng này đáng lẽ phải kinh hoảng biết bao, nhưng hắn lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.

"Tiểu Doãn sẽ không căng thẳng," phía trước truyền đến một giọng nam, nghe có vẻ là một người đàn ông trung niên, giọng điệu rất tự hào, "Sau này nó sẽ lái máy bay." Nói xong, người đàn ông lớn tuổi quay mặt lại nhìn thoáng qua .

Cũng là một khuôn mặt không có ngũ quan.

Mạc Doãn thầm nghĩ, hẳn là đối phương đang mỉm cười với mình.

Ngón tay của hắn dường như đang vân vê thứ gì đó, Mạc Doãn nhìn xuống lòng bàn tay, trên tay nắm chặt một chiếc túi đựng tài liệu màu vàng sậm có dòng chữ "Đại học Hàng không Lực lượng Không quân Số 1" ở mặt trước.

Ký ức mười tám năm qua lập tức tràn ồ ạt vào tâm trí hắn.

Hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, cha là tài xế taxi, mẹ là nhân viên thu ngân trong siêu thị. Cha hắn là người địa phương, được thừa hưởng một ngôi nhà cũ ở thành phố tấc đất tất vàng này do ông bà tổ tiên để lại, nhờ đó mà gia đình ba người có thể thư thái, yên tâm sinh sống. Ngoài một số phiền toái vụn vặt tầm thường, cuộc sống của họ có thể xem là không lo không nghĩ, chẳng bận tâm chuyện gì. Mà điều khiến hai vợ chồng hài lòng nhất là một gia đình bình thường như họ đã nuôi dạy được một cậu con trai cực kỳ xuất sắc ngoan ngoãn.

Hắn là con trai của họ, có bộ não thông minh, thân hình khỏe mạnh, tính cách hiền lành hiểu chuyện, năm nay vừa bước sang tuổi 18, đã vượt qua kỳ tuyển chọn của Lực lượng Không quân và chuẩn bị dấn thân vào sự nghiệp hàng không mơ ước của mình.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Cho đến khi chiếc xe tải đó gầm thét lao thẳng tới.

*

"Hôm nay em cảm thấy thế nào?"

Nữ y tá đến kiểm tra dịu dàng hỏi.

Từ khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ thảm khốc đến giờ đã qua hơn mười ngày. Chàng trai trẻ may mắn sống sót sau cuộc chiến giằng co sinh tử nay quấn băng kín đầu, cũng may là trên mặt chỉ bị trầy xước nhẹ vài chỗ, chỉ có điều sắc mặt thanh tú hơi tái nhợt, lúc này đây mỉm cười lễ phép với y tá, "Cảm ơn chị, em thấy đỡ rồi."

"Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói với chị ngay nhé."

Y tá nhìn ống truyền dịch, hỏi: "Tốc độ truyền dịch thế này được không?"

"Được ạ."

Suốt từ đầu đến giờ nữ y tá vẫn luôn kiềm chế biểu cảm để không tỏ ra thương hại và thông cảm quá mức, tránh khiến cho bệnh nhân cảm thấy khó chịu.

Sau khi Mạc Doãn tỉnh lại sau ca phẫu thuật thì biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, cũng không hỏi thăm tình hình của cha mẹ, y tá cho rằng có thể hắn đã đoán được phần nào tình huống của gia đình mình.

"Vậy chị ra ngoài trước, em cứ nghỉ ngơi thật tốt nhé," y tá nói xong thì quay người, đi được hai bước rồi quay đầu lại, "À đúng rồi, em có cần điện thoại di động không?"

Vụ tai nạn giao thông khiến 3 người tử vong, 1 người bị thương nặng.

Điện thoại di động vẫn còn nguyên vẹn, không mảy may hư hao gì.

Mạc Doãn mỉm cười cầm chiếc điện thoại y tá đặt trên bàn lên.

Hôm kia hắn vừa mới được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, hiện giờ tình trạng thể chất rất ổn định. Tuy rằng ngày đó vừa tiến vào thế giới này hắn cảm giác như mình sắp chết đến nơi, nhưng sự thật đã chứng minh hắn vẫn cách cái chết thật sự còn rất xa, hơn nữa phục hồi lại vô cùng nhanh chóng.

Trước khi kích hoạt thế giới, tất cả những gì hệ thống nói đều là sự thật.

Mấy ngày vừa rồi, ngoại trừ tiếp thu ký ức của nhân vật này trong mười tám năm qua, tất cả những thứ khác hắn hoàn toàn không biết gì cả, cốt truyện chính —— không biết, nhiệm vụ —— không biết, thông tin về nhân vật chính ——cũng không biết, hệ thống giống hệt như đỉa đói luôn bám theo hắn cũng chẳng thấy tung tích đâu.

Chuyện này là sao đây? Được tự do ư?

Mạc Doãn nhếch môi, mở điện thoại di động lên, ngay lập tức nhận được rất nhiều cuộc gọi, tin nhắn và tin nhắn WeChat.

Khoảng thời gian trước khi hắn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ có nhắc đến chuyện có người nhà tới gặp hắn, chính là bác hai của hắn. Ông ta chỉ đứng ngoài phòng bệnh nhìn hắn một chút rồi rời đi ngay, có lẽ là đang vội lo hậu sự cho "cha mẹ" hắn trong thế giới này. Nhưng sau khi hắn được chuyển qua phòng bệnh bình thường thì không thấy ông bác đó đến thăm hắn nữa. Mấy ngày gần đây, việc chăm sóc hắn được giao cho hai người hộ lý tính tình khá trầm lặng ít nói.

Tin nhắn trên điện thoại đều được gửi đến vào hai ngày sau vụ tai nạn xe, thông tin đã quá cũ kỹ nên Mạc Doãn quyết định không thèm để ý đến.

Từ khi sinh ra đến nay, Mạc Doãn đã được bảo vệ ở cấp độ cực cao, vả lại tinh thần lực của hắn vô cùng mạnh mẽ nên chưa bao giờ bị thương.

Trải nghiệm đau đớn trong những ngày qua khá mới mẻ đối với hắn.

Đồng thời, Mạc Doãn cũng rất tò mò. Thế giới này cần bao nhiêu năng lượng mới có thể khiến cảm giác của hắn trở nên chân thực như vậy? Điều này khiến hắn rất hứng thú với cốt truyện và nhân vật chính mà tiếp theo đây hắn sẽ phải đối mặt.

Chắc chắn điện thoại di động là một công cụ hữu hiệu để thu thập thông tin.

Vừa tiến vào thế giới này liền bị tai nạn xe trầm trọng, Mạc Doãn không nghĩ vụ tai nạn đó đơn giản chỉ là bối cảnh của màn mở đầu, mà nó nhất định có liên quan đến cốt truyện chính của thế giới này.

"... Tài xế bị bốc lột đến nỗi đuối sức nhưng vẫn phải mạo hiểm liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ, chạy theo thành tích được đề ra, có rất nhiều trường hợp như thế này, trong công ty hậu cần Hữu Thành họ được gọi là "đội cảm tử", phải chăng công ty hậu cần Hữu Thành cũng thật sự biết rõ tình cảnh của những tài xế này? Nếu là như vậy chúng ta không biết "đội cảm tử" chiếm tỉ lệ bao nhiêu phần trăm trong công ty hậu cần Hữu Thành. Theo báo cáo của phóng viên đưa tin, hiện công ty hậu cần Hữu Thành vẫn chưa đưa ra bất kỳ phản hồi nào về vấn đề này ..."

"...Một gia đình ba người, tai họa từ trên trời giáng xuống khiến ba người chết và một người bị thương. Phải chăng lỗi ở đây chỉ là do lái xe mệt mỏi gây tai nạn? Hay là có người khác đứng sau phải chịu trách nhiệm về việc này?"

"Thưa các vị, tôi xin chia sẻ sự cảm thông và đau buồn với sự cố 829. Khi thành lập Hữu Thành, lý tưởng của tôi là xây dựng một doanh nghiệp đoàn kết, hiệu quả, tận tâm, cung cấp cho người tiêu dùng dịch vụ logistics chất lượng cao và có trách nhiệm với xã hội... Một số tin đồn trên Internet là hoàn toàn sai sự thật... Một số nhân viên vì muốn nhận được tiền thưởng hiệu suất đã phớt lờ hướng dẫn an toàn của công ty, làm việc ngoài giờ, vi phạm quy định và lái xe trong tình trạng mệt mỏi, dẫn đến thảm kịch như vậy... Công ty chúng tôi sẽ xử lý những tổn thất do các nhân viên đã gây ra vụ tai nạn cho gia đình các nạn nhân, chúng tôi cũng sẽ gánh vác trách nhiệm và cố gắng hết sức để giảm thiểu thiệt hại cho các nạn nhân, đồng thời mong rằng xã hội và công chúng hãy giám sát chúng tôi... "

Người đàn ông trung niên chân thành lên tiếng xin lỗi xong thì đứng dậy cúi đầu thật sâu, mái tóc ông ta đã điểm bạc, theo động tác khom lưng rũ xuống lòa xòa rũ rượi, ánh đèn flash lóe lên điên cuồng. Mãi một lúc sau, người đàn ông trung niên mới ngước khuôn mặt lên, phóng viên phóng to camera cận cảnh, nhanh chóng ghi lại rõ nét khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt đỏ hoe của ông ta.

Có rất nhiều đánh giá tích cực và tiêu cực khác nhau trong khu vực bình luận.

"Không giả chết, không trốn tránh, nhanh chóng đứng ra nhận lấy trách nhiệm về mình, tổng giám đốc Bùi rất đàn ông."

"Giá cổ phiếu giảm bao nhiêu rồi nhỉ? (đầu chó)"

"Vi phạm quy định tăng ca, nói vậy mà cũng có người tin??"

"Đã điều tra ra là do nhân viên vi phạm hướng dẫn an toàn, "đội cảm tử" chỉ là danh hiệu vậy thôi, Hữu Thành còn có cả "đội thẳng tiến", "đội tiên phong" đấy, thời của họ quen gọi như thế rồi, cư dân mạng bớt tung tin đồn nhảm đi."

"Lầu trên tẩy trắng giá bao nhiêu tiền vậy, mang tôi theo với."

"Nghe nói nạn nhân là gia đình ba người, cha mẹ chết ngay tại chỗ, chỉ còn lại một đứa con trai. Xin hỏi Hữu Thành dự định chịu trách nhiệm như thế nào? Bồi thường cho cậu ta ra sao?"

"Từ trước đến nay Hữu Thành vẫn luôn tích cực làm từ thiện, xây dựng nhiều trường phúc lợi công cộng. Không biết mấy thím gõ bàn phím lầu trên đã có những đóng góp gì cho xã hội?"

"Bị đụng xe tội nghiệp quá! Hình như là đang trên đường đi đến trường đại học báo danh thì bị tai nạn ..."

"Nghe nói tài xế gây tai nạn cũng là cô nhi, bi thảm thật đấy!"

"Này cũng quá mức xui xẻo rồi."

"......"

Mạc Doãn đóng khu vực bình luận dưới video, trầm tư nhìn bức tường trắng trước mặt.

Hữu Thành Logistics ư?

"Cộc cộc ——"

Y tá mở cửa ra, nét mặt vui vẻ: "Có người đến thăm em nè."

Mạc Hồng Hải bưng một giỏ trái cây hảo hạng, vẻ mặt hết sức đau lòng: "Cháu Doãn, tai nạn lần này nghiêm trọng quá, con còn đau không?"

Mạc Doãn lặng lẽ nhìn ông ta.

Trong trí nhớ của hắn, mối quan hệ giữa ông bác Mạc Hồng Hải này và gia đình họ rất bình thường. Ông bác hai này ham ăn biếng làm, mê cờ bạc, nợ nần vô số kể.

Mấy ngày trước Mạc Doãn về nhà còn nhìn thấy Mạc Hồng Hải đi dọc hành lang nhà bọn họ chửi bới, vừa đi vừa quay lại rủa xả om sòm: "Mạc Hồng Sơn, cậu đừng có mà đắc ý, tưởng có con trai phi công là ghê gớm lắm sao? Cậu không đắc ý mãi được đâu, sau này còn chưa biết ai sẽ nhờ vả ai ——"

"Cũng may ạ," Mạc Doãn nói, "Các bác sĩ và y tá chăm sóc con rất tốt."

Mạc Hồng Hải tuổi tác không còn trẻ nhưng tính tình thì lại rất nhỏ nhen, nghe Mạc Doãn nói thế thì lập tức nghĩ không biết Mạc Doãn có đang âm thầm trách móc ông ta không đến thăm mình không.

Trong lòng Mạc Hồng Hải cảm thấy khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hiền lành, ông ta lại thở dài, cúi đầu nói: "Hai ngày qua, bác vội lo liệu tang lễ cho cha mẹ con, ôi, bận bịu suốt mấy bữa nay không bữa nào ngủ được ngon giấc, con thì nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác có đến thăm con mấy lần mà con đều đang ngủ, nhìn con mà bác cũng lo lắng không thôi ..."

Mạc Doãn nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn bác hai."

Mạc Hồng Hải ừ một tiếng, lấy tay lau đi những giọt lệ không tồn tại nơi khóe mắt, ngẩng đầu nói: "Cháu Doãn, lần này họa từ trên trời rơi xuống, nhưng cũng may là con còn sống, ít nhất bác cũng có mặt mũi ăn nói với cha mẹ con, chỉ là đôi chân của con ..." Nói đến đây Mạc Hồng Hải nhìn thoáng qua nửa người dưới Mạc Doãn, do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Chân con bị sao ạ?" Mạc Doãn thuận theo hỏi.

"Con chưa biết à?" Mạc Hồng Hải nhăn mặt, "Bác sĩ nói với bác là chân con bị thương rất nặng, khả năng bị liệt rất cao, sau này có thể phải ngồi xe lăn!"

Mạc Doãn hướng tầm mắt đến nơi chăn phồng lên.

Quả nhiên, hai ngày nay toàn thân hắn đau nhức, chỉ riêng phần thân dưới là không có cảm giác gì.

"Cháu của tôi...ôi...tương lai nó sẽ trở thành phi công..."

Mạc Doãn không nói gì, cúi đầu, khuôn mặt bình tĩnh.

Mạc Hồng Hải quan sát vẻ mặt của hắn, cứ tưởng Mạc Doãn đang choáng váng khi nhận được tin dữ bất ngờ, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: "Nhưng mà thư ký Đinh nói tổng giám đốc Bùi sẵn lòng thuê bác sĩ giỏi nhất trị liệu cho con, qua hẳn bên nước ngoài điều trị, cho dù không khỏi, ông ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm cả đời. Chỉ cần con mở miệng, bất cứ yêu cầu gì ông ấy cũng sẽ đồng ý. Tổng giám đốc Bùi thật sự rất tốt bụng và nhân hậu đấy con ạ! Theo lý mà nói, đáng lẽ chuyện này không có liên quan gì đến ông ấy cả. Cháu Doãn à, bác nghĩ thế này con xem có được không, ngày mai tổng giám đốc Bùi muốn đến thăm con, đến lúc đó con nhớ cảm ơn ngài ấy thật đàng hoàng nhé, có phóng viên đến làm chứng nữa ..."

"Bao nhiêu tiền?"

Mạc Doãn ngắt lời Mạc Hồng Hải đang nói luyên thuyên.

Mạc Hồng Hải sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Tốn bao nhiêu thì tùy vào con. Tiền cho con học đại học, rồi tiền lập gia đình mua nhà ở sau này, thư ký Đinh nói tất cả đều có thể thương lượng."

Mạc Doãn mỉm cười, khuôn mặt này của hắn khác hẳn hoàn toàn với bản thể của hắn, trông rất hiền lành và vô hại, hắn quay mặt đi, nhẹ nhàng nói: "Không phải chuyện đó, con hỏi là bác nhận bao nhiêu tiền của bọn họ để thuyết phục con?"

Mạc Hồng Hải lại giật mình, sau đó mặt mũi đỏ bừng đến tận cổ, ông ta vỗ đùi đánh bép, tỏ vẻ như mình đang bị bôi nhọ, chỉ vào Mạc Doãn tức giận nói: "Cháu Doãn, con nói gì vậy? Chúng ta là người một nhà, cho dù bác có nhận tiền thì cũng là vì tốt cho con!"

Mạc Hồng Hải thấy sắc mặt Mạc Doãn trắng bệch, đầu vẫn quấn băng chằng chịt, nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng rất thảm thương, ông ta ngẩng cao đầu, làm ra vẻ mình bị oan ức lắm không hề chột dạ chút nào.

Mạc Doãn thản nhiên nói: "Bác hai, điểm thi năm nay của con thừa sức vào đại học A."

Mạc Hồng Hải không hiểu tại sao đột nhiên Mạc Doãn lại nhắc đến chuyện này, ông ta thuận miệng nói: "Việc này giám đốc Bùi cũng có thể sắp xếp cho con, bây giờ con không thể vào trường Không quân thì vẫn vào được đại học A. Con xem, tất cả đều vì tương lai của con, bác lấy tiền gì chứ?"

"Bác hiểu lầm rồi, ý con không phải vậy."

Mạc Doãn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa như gió xuân, "Ý con là, nếu giữa con và bác có một kẻ ngốc, bác nghĩ người đó sẽ là ai?"