Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 143



Quan Phàn, cái tên này trước giờ chưa bao giờ mang lại niềm vui cho Lam Diệu Dương.

Nhưng lần này, Lam Diệu Dương lại vui như vậy.

“Em rất khỏe. Lệnh truy sát mà thôi, sợ gì chứ? Được rồi, em lại đang khoác lác đấy. Em vẫn rất sợ. Em nói cho chị biết, em có bạn trai rồi.”

Lam Diệu Dương vội vàng đứng dậy đến bên cạnh Nghê Lam.

“Em sợ anh ấy bị người ta giết chết.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Ha ha ha ha ha ha.” Không biết Quan Phàn ở bên kia nói gì, Nghê Lam bật cười to: “Anh ấy rất đẹp trai đúng không, lại có tiền, em thích tiền của anh ấy nhất.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Đúng rồi, bây giờ anh ấy đang ở bên cạnh, em cố ý đó, lại bị chị nghe ra rồi.”

Lam Diệu Dương nhịn không được gõ đầu Nghê Lam.

“Chị xuất viện mấy ngày rồi, bắt đầu làm việc chưa? Sao lại yếu như gà thế? Phải rồi, Âu Dương Duệ rất tốt, chuyển sang phòng bệnh thường rồi chị biết không? Đừng khách sáo, cứu người thôi mà, tiện tay, hơn nữa em cũng lợi hại như vậy. Âu Dương Duệ đã đồng ý với em, đám cưới của hai người sẽ mời em. Ừm, ừm, em biết rồi. Không sao, yên tâm đi.”

Nghê Lam cúp máy, Lam Diệu Dương quay đầu không hiểu gì: “Thế nào rồi? Cô ấy sao rồi?”

“An toàn, chị ấy an toàn.”

Nghê Lam mở Weibo ra, Lam Diệu Dương đang muốn phê bình cô, đã nói đừng lên mạng quản dư luận, lại thấy Nghê Lam bấm mở một cái Weibo, ID của Weibo đó là ‘Gió thổi mây không trôi’, nam giới, nhìn giống như một trang truyền cảm hứng.

Tin gần nhất đăng trên Weibo này là vào ngày 9 tháng 9, tin mới nhất chính là vào ngày hôm nay.


‘Bạn ghét trời mưa sao? Vậy bạn có mong chờ cầu vồng sau mưa không?’

Hình minh họa là bức ảnh cầu vồng.

Nghê Lam tải tấm hình đó xuống, sau đó mở một phần mềm khác ra, hình như là phần mềm chỉnh sửa hình ảnh gì đó. Nghê Lam dùng phần mềm đó mở ảnh.

Hình ảnh vẫn là bức ảnh đó, tên file lại là một chuỗi số có thêm tiếng anh.

Lam Diệu Dương không nhìn ra được huyền cơ bên trong.

Nhưng lúc Nghê Lam ngẩng đầu lên, trong mắt đã ngấn nước, cô cười, nói với Lam Diệu Dương: “Nhóm hai mỹ nữ thần thám tụi em lần nữa tụ họp!”

Lam Diệu Dương: “…” Đợi chút, nhóm hai người thần thám không phải anh và Nghê Lam sao? Trước mỹ nữ thêm hai chữ nam thần vừa đẹp, nhị Lam thần không phải sao?

Vị trí của anh bị người khác cướp rồi?

Không vui.

“Em ra ngoài ở hai ngày.” Nghê Lam vui vẻ véo véo mặt anh.

Lam Diệu Dương nói: “Anh thấy em không phải muốn ra ngoài, em muốn ngoại tình.”

“Vậy em dẫn anh đi?”

“Ok.”

Vào đêm Lam Diệu Dương và Nghê Lam thay đồ thường, thẩm mỹ hoàn toàn không phù hợp với đồ thông thường theo tiêu chuẩn của Lam Diệu Dương. Sau đó hai người đội nón bảo hiểm, Lam Diệu Dương chở Nghê Lam trên xe đạp điện hướng về vạch xuất phát.

Ai mà ngờ được một tổng giám đốc lớn, một đại minh tinh lại có thể ra ngoài như thế này!

Hoàn toàn nhìn không ra bọn họ là ai!

Nghê Lam cảm thấy có chút kích thích. Lam Diệu Dương mặc như vậy đạp chiếc xe nát thật là chọc cô có chút buồn cười. Cô không nhịn được cười suốt, cười không dừng.

“Lam Diệu Dương anh thật là gợi cảm nha.”

“Biến.” Kỳ thật trong lòng có chút vui vẻ.

“Anh lại dám nói như vậy với thục nữ.” Nghê Lam giả vờ hờn.

“Vậy em nói lại lần nữa đi, để anh đổi.”

“Muốn lừa em khen anh lần nữa à.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Lam Diệu Dương anh thật là gợi cảm nha.” Lần này lớn tiếng hơn lúc nãy một chút.

“Cảm ơn.” Lam Diệu Dương đẩy kính của nón bảo hiểm lên một chút, để gió lạnh thổi vào mặt xua tan hơi nóng.

“Có phải anh mắc cỡ rồi không?”

“Làm gì có chứ.” Lam Diệu Dương ngửa đầu ra sau, đụng đầu mình vào đầu cô.

Nghê Lam cười suốt, ôm chặt lấy anh.

Cuộc sống thế này tốt biết bao, không có sát thủ, không cần trốn, vui vui vẻ vẻ, chính là cuộc sống của người bình thường.

Lam Diệu Dương cũng cười.

Trước giờ anh chưa hề biết mặc thành như vậy đạp xe cà tàng chở một cô gái lại vui vẻ như thế. Nếu như không phải Nghê Lam, cả đời này có lẽ anh cũng không biết được trải nghiệm này.

Hai kẻ ngốc đạp xe đến tòa nhà trước đây Nghê Lam thuê.


Đến mục tiêu, quay trở lại hiện thực. Nghê Lam có chút tiếc nuối, con đường thật ngắn.

Lên lầu, gõ cửa phòng đối diện.

“Viên cục.”

Viên Bằng Hải khẽ gật đầu, để bọn họ vào.

Trong phòng khách, một cô gái gầy gò ngồi trên xe lăn, cười nhìn Nghê Lam.

Nghê Lam đứng không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn cô, sau đó nước mắt bỗng rơi, cuối cùng cô bước tới trước, ngồi xổm xuống, ôm lấy cô gái kia: “Quan Phàn.”

Quan Phàn cũng rơi nước mắt, ôm chặt lấy Nghê Lam, “Nghê Lam, lâu rồi không gặp.”

Lam Diệu Dương kích động trong lòng, Quan Phàn trong truyền thuyết a.

Nhìn cô gầy hơn trong hình rất nhiều.

Viên Bằng Hải đánh tiếng nói mọi người ngồi xuống, ông cũng không nói lòng vòng, trực tiếp vào chủ đề: “Phó cục Chúc rất có thể là nội gián.”

“Là người chỉ huy phụ trách tổ chuyên án hiện tại kia?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Ông ta còn có thể là người đảm nhiệm chức Cục trưởng nhiệm kỳ kế, chúng ta phải xử lý cực kỳ cẩn thận, nếu không thì toàn đội có thể bị diệt.”

“Làm thế nào xác nhận là ông ta?” Nghê Lam hỏi.

“Người biết Quan Phàn tỉnh lại ngoài tôi, Lưu Tống, phó cục Chúc ra, còn có cha mẹ Quan Phàn cùng với sáu thành viên trong tiểu đội, thêm bác sĩ, y tá. Cho dù chúng tôi đã cố gắng giữ bí mật, thậm chí ngay cả Âu Dương Duệ cũng giấu…”

Nghê Lam xen vào: “Âu Dương Duệ thật là xui xẻo, cái gì cũng giấu anh ta.”

Viên Bằng Hải không nói gì, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Nghê Lam nói.

Quan Phàn điều đình: “Ban đầu đầu óc chị chưa tỉnh táo lắm, rất nhiều chuyện và người đều không nhớ rõ. Về sau mới từ từ nhớ ra. Bên Viên cục thương lượng chờ chị ổn định chút rồi mới nói, về sau tự chị quyết định, chị muốn đợi mình có thể đứng lên, tăng thêm cân một chút rồi mới báo cho Âu Dương Duệ, để anh ấy nhìn thấy chị ở tình trạng tốt hơn.”

“Được rồi, em chỉ tùy tiện nói thôi. Viên cục cứ tiếp tục.” Nghê Lam phất phất tay.

Viên Bằng Hải nói: “Người biết Quan Phàn tỉnh lại nhiều như vậy nhưng biết Quan Phàn có điện thoại cũng chỉ có bốn người. Tôi, cha mẹ Quan Phàn, phó cục Chúc. Ngày thứ ba Quan Phàn có được điện thoại, Âu Dương Duệ liền bị tấn công.”

Quan Phàn tiếp lời: “Trước lúc xem trực tiếp kỳ thực chị đang ngủ, nhưng phó cục Chúc gọi điện thoại cho chị. Lúc ông ấy nói chuyện điện thoại với chị, điện thoại của chị nhận được tin nhắn đẩy trực tiếp, sau khi tắt điện thoại, chị nhìn thấy trong tiêu đề tin nhắn đẩy có tên Âu Dương Duệ, chị liền ấn vào xem.”

Viên Bằng Hải nói: “Vì vậy chúng tôi cảm thấy có khả năng rất lớn nhưng cần phải xác nhận lại. Nếu như vu oan cho ông ấy, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn, nếu như thật sự là ông ấy, chúng ta cũng gặp phiền phức lớn.”

“Dù sao cũng là không thể cứng đối cứng đối đầu trực diện với ông ta.”

“Trong tình huống không có chứng cứ, ngay cả Tần Viễn chúng ta cũng không đối phó được.”

“Được rồi, bây giờ em biết tại sao Tần Viễn lại thần thông quảng đại rồi. Muốn đất có đất, muốn cung cấp an ninh có an ninh, muốn súng có súng, lại còn có thể giúp người ta giảm án.”

“Thế hóa ra trái lại tổ chuyên án phải đối phó với một tham quan thối nát.”

“Phó cục Chúc rất chủ động mời tổ đốc tra đến tổ chuyên án, tôi chính là bị tổ đốc tra đá đi.”

“Wa, vậy phó cục Chúc này rất tự tin nha, không sợ tra tới ông ta.”

“Chúng ta muốn tố cáo ông ta còn khó hơn tố cáo Tần Viễn, phải có được bằng chứng mới được.” Viên Bằng Hải nói: “Sáu bảy năm nay phó cục Chúc lập rất nhiều công lớn, lên chức rất nhanh. Đội do ông ta dẫn dắt có tỉ lệ phá án cao nhất toàn tỉnh. Vụ án qua tay ông ta chiến tích đều rất tốt.”

“Bởi vì có Tần Viễn đứng sau giúp ông ta? Thời gian này vừa đúng lúc Tần Viễn về nước.” Nghê Lam nói.

“Cho nên khả năng không phải là giao dịch bằng tiền đơn giản, có thể là kiểu công lao đổi lấy nguồn lực? Loại này muốn tra ra được rất phiền phức.” Lam Diệu Dương hỏi: “Ví dụ, tôi dùng thủ đoạn hacker phi pháp giám sát, thu thập thông tin riêng giúp ông phá án, sau đó lúc tôi muốn, ông giúp tôi đánh tiếng chiếu cố một chút? Sau đó thăng chức càng cao, chiếu cố càng dễ.”

“Chính là giống như Khương Thành. Một tay nâng đỡ, càng nổi tiếng rửa tiền càng nhiều.”

Viên Bằng Hải nói: “Có lẽ phó cục Chúc không ngờ được Tần Viễn lại điên cuồng như vậy. Dùng máy bay không người lái giết người, chuyện này náo động quá lớn, ông ta không cách nào dọn tàn cục. Trong tay Tần Viễn nhất định có bằng chứng phạm tội của ông ta, ông ta không thể nào để Tần Viễn xảy ra chuyện, có khả năng sẽ đẩy sang cho Paul. Dù sao ném Paul quay về châu Âu, không tiếp tục điều tra với tình cảnh quốc tế, kế đó tìm trong đội ngũ mấy người thế mạng, chờ tình hình từ từ chìm xuống.”

“Cho nên hiện tại đang chuyển hướng sang điều tra lệnh truy sát Lawerence Kim và Nghê Lam trên dark web.” Quan Phàn bổ sung.

Nghê Lam đã hiểu: “Liên lạc giữa Tần Viễn và Paul không phải thông qua luật sư mà thông qua phó cục Chúc, cho nên mới có thể trấn giữ được Paul. Cuối cùng còn bắt phó cục Chúc đưa Paul an toàn ra nước ngoài, cho nên Paul mới nghe lời.”

Lam Diệu Dương cảnh giác nhìn thoáng qua Nghê Lam, cô sẽ không tính báo cho Bonnie đi hack điện thoại, máy tính của quan lớn này nọ chứ.

Viên Bằng Hải nói: “Cho dù là liên lạc, có lẽ giao dặn rõ ràng, bây giờ nhất định cũng đã xóa sạch sẽ rồi. Không đáng để mạo hiểm.”

Vẻ mặt Nghê Lam vô tội: “Tôi có định làm gì đâu.”

Quan Phàn nói: “Nếu thật sự là phó cục Chúc, bây giờ ông ta nhất định rất đau đầu. Tần Viễn và Paul đều là hai kẻ điên.”

“Ban đầu chuyện ở đường Long Côn là thế nào?” Nghê Lam hỏi: “Em bị đụng hôn mê? Sau đó thì sao?”

“Vừa lúc chị tỉnh dậy, nhìn thấy Tần Viễn đang chọc thủng túi khí an toàn xuống xe, chị liền lấy còng tay tính bắt anh ta. Tụi chị đánh nhau, chị nghe thấy tiếng cảnh sát, sau đó Tần Viễn ném một cái bật lửa về phía xe, xe bốc cháy, chị liền nhanh chóng chạy đi kéo em xuống xe. Lúc này Tần Viễn bỏ đi, sau đó xe nổ tung. Trước khi chị bị mất ý thức có nhìn thấy cảnh sát giao thông chạy tới.”

“Anh ta lên xe chị, nói gì với chị?”

“Anh ta nói chị đi đến đường Long Côn.”

“Trên đường Long Côn có gì?”

“Năm chị gia nhập đội đặc công, chị với Tôn Tịnh có chụp hình chung ở đó. Hôm đó là sinh nhật Tôn Tịnh, tụi chị cùng nhau đi chúc mừng. Chị với cô ấy cùng nhau ăn bánh da bò cô ấy thích, sau đó cùng nhau tản bộ, chính là trên đường Long Côn. Tụi chị cùng nhau đăng Weibo, cô ấy nói chị em tốt của cô ấy là đặc công, cô ấy tự hào về chị. Chị đăng tin chúc người em gái của chị sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng vui vẻ.”

“Anh ta muốn giết chết chị ở đường Long Côn.” Nghê Lam tức giận: “Tên biến thái. Anh ta muốn giết chết chị trong hồi ức đẹp nhất của hai người, bởi vì chị muốn đòi lại công lý cho Tôn Tịnh.”

“Lần tấn công Âu Dương này là lần thứ ba anh ta ra tay với chị rồi. Chị vừa tra camera bệnh viện, không có gì khác thường. Viên cục hôm đó cũng mượn cớ chị mất tích để điều tra tất cả mọi người, không có ai khả nghi. Cho nên chị đoán, anh ta dự định để chị xem Âu Dương bị giết chết thế nào, sau đó anh ta đích thân đến xử lý chị. Hai lần trước lúc giết chị anh ta đều có mặt ở hiện trường. Lần thứ ba anh ta cũng sẽ không vắng mặt.”