Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 44: Để cho thời gian dừng lại ở giờ khắc này



“Tiểu ngốc qua, nghĩ cái gì đó!” Lục Hiên đột nhiên tiến lên vô cùng thân thiết mà vỗ Mục Xán một cái, tiếp đó lại chạy ra xa.

A, hắn không giận ta!

Mục Xán đột nhiên có tinh thần lên, đi lên phía trước đuổi theo!

“Mục Xán đột nhiên phát động, muốn đi tiếp ứng Hà Tiến Văn, Hà Tiến Văn bị vây quanh rồi, hắn đem cầu cắt ngang truyền cho Hồng Vân, nhưng đã bị Chu Hoành Kiệt ở trước phá hỏng! Chu Hoành Kiệt trong trận này biểu hiện vô cùng sôi nổi, phạm vi hoạt động cũng vô cùng lớn! Hình như là càng đánh càng hăng!”

Hà Tiến Văn từ trên mặt đất bò lên, vừa rồi bị Chu Hoành Kiệt đụng vào, làm hắn mất đi thăng bằng, bị ngã như chó gặm bùn, “Ta kháo! Người hắn sao lại cứng như thế?!”

Nửa trận đầu vẫn còn lại 5 phút đồng hồ, tỉ số vẫn đang là 0:0.

Mục Xán kéo áo lau mồ hôi, nhìn Lục Hiên chạy băng băng trên cỏ xanh, chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói mắt đến lợi hại.

“Trần Hải Kiệt đã bắt được bóng, lần nữa vòng qua Ngô Hướng Đông phòng ngự hắn! Ngô Hướng Đông trong mấy lần giao phòng cùng Trần Hải Kiệt toàn bộ đều bị nằm ở thế hạ phong!”

“Lục Hiên đuổi theo, Trần Hải Kiệt không đánh mất bóng nữa, rất nguy hiểm!”

Trần Hải Kiệt dùng cước pháp linh hoạt tránh qua được một hậu vệ hướng tới, chạy vào vùng cấm, tiếp đó sau lưng lại bị Ngô Hướng Đông áp sát. Vương Tử Cao đã xuất kích, phong bế hết mọi góc độ sút bóng của hắn, Ngô Hướng Đông dựa vào cơ thể ngăn chặn hắn, gần như đã sắp cướp được cầu rồi, ngay khoảnh khắc kia, bóng đã không thấy!

Lục Hiên nhảy lên nỗ lực lấy bóng,nhưng không còn kịp rồi! Bóng đã phóng qua tầm mắt mọi người, với một độ cong không thể tưởng tượng nổi rơi vào khung thành!

Bóng vào! Ở thời điểm nửa trận đầu gần kết thúc, Nhất Trung bị rớt lại 0:1 với trung học thực nghiệm Thự Quang.

Trần Hải Kiệt bị các đội viên đang hưng phấn đặt ở dưới thân! Khoảng cách với giải quán quân của bọn họ lại vừa rút ngắn đi một bước!

Lục Hiên từ trong khung thành bò lên, phun cỏ xanh bị rớt vào miệng ra, nhìn phía Thự Quang đang chúc mừng hơi nhếch khóe miệng: “Thú vị, thật sự rất thú vị! Trận đấu càng ngày càng thú vị rồi!”

Trong 3 phút đá bổ sung nửa trận đầu, Nhất Trung tuy rằng tận lực tiến công nhưng không thể cải biến tỉ số.

Nửa trận sau, Nhất Trung rõ ràng tăng cường tiến công, Lục Hiên trở nên càng sôi nổi hơn,số lần mang bóng bứt phá còn nhiều hơn so với Hồng Vân, áp lực đối với phòng thủ của Thự Quang nhất thời tăng lên thật rõ rệt.

Một khe hở bóng chết, Kim Hâm hồng hộc hồng hộc mà thở, ở phía trước hắn không xa Lục Hiên cũng giống thế tiếng thở nặng nề.

Mệt sao? Đó là khẳng định! Nhiệm vụ phòng thủ Lục Hiên này quá khó khăn thay ai tới làm cũng đều mệt chết!

Vị trí Lục Hiên rất không ổn định, có đôi khi gần như tiền đạo, có đôi khi lại lui về nơi cũ làm hậu vệ, mà toàn bộ đội bóng Nhất Trung giống như cũng đã thích ứng với cách đá tự do của hắn, dù hắn ở nơi nào, cũng không ảnh hưởng đến vị trí của bất cứ đội viên nào. Trái lại bản thân Kim Hâm, nhiệm vụ của hắn vốn là phụ trách theo sát Lục Hiên, nhưng khi vị trí của Lục Hiên biến đổi, hắn lại không biết có nên xông lên tiếp tục phòng ngự Lục Hiên hay không.

Nếu như hắn đi phòng ngự Lục Hiên, vậy vị trí phía sau hắn liền bỏ trống, nhưng nếu như không phòng bị Lục Hiên, tính nguy hiểm của Lục Hiên lại càng gia tăng, điều này làm hắn cảm thấy có điểm không ổn.

“Lại là Lục Hiên cầm bóng, hắn hướng đường biên đi, Kim Hâm do dự một chút, tiếp tục đuổi theo đã không còn kịp rồi!”

“Lục Hiên dùng cách đá quỷ thần khó lường của hắn lay ngã Chu Hoành Kiệt, tiến vào vùng cấm địa, Vương Cường của Thự Quang nhích lại gần, bị Lục Hiên dựa người một cước lắc qua, Lục Hiên 1m88 đối mặt với Vương Cường bất kể là hình thể, lực lượng hay kỹ xảo đều chiếm thượng phong, góc độ xuất hiện, hắn muốn sút bóng… A! Không đúng, là động tác giả truyền vào trong!”

Mục Xán tự nhiên nhảy lên, Chung Cảnh Diệp đưa tay kéo góc áo cậu, bị cậu dùng sức vung tay gỡ ra, gia tăng tốc độ trong vùng cấm địa ai có thể so được với cậu? Không ai cả! Cậu đã bỏ qua được phòng thủ của Chung Cảnh Diệp! Ở trước mặt mọi người nhảy lên khoảng không, đón đầu đánh bóng!

Quả bóng ở trên không trung xẹt qua thành một đường vòng cung mỹ lệ, chạy tới góc chết bên bên trái!

Tương Lâm Lỗi nhảy dựng lên, cơ thể 1m83 toàn bộ phát động, tốc độ hắn nhanh đến kinh người!

Là bóng nhanh, hay là phản ứng của Tương Lâm Lỗi nhanh?

Đáp án lập tức được công bố! Ở khoảnh khắc cuối cùng, đầu ngón tay của Tương Lâm Lỗi đụng tới bóng, đem bóng đẩy qua xà ngang!

Thần kì cứu được một pha nguy hiểm!

” Pha cứu bóng này quá xuất sắc! Ngày hôm nay thủ môn của cả hai đội đều phát huy đến độ phi thường xuất sắc, không lâu sau khi Vương Tử Cao vừa đập bóng của Trần Hải Kiệt ra, Tương Lâm Lỗi cũng thể hiện trình độ, làm ra một pha cứu cánh cực kỳ xinh đẹp! Hắn đã bảo vệ được ưu thế của đội Thự Quang!”

Mục Xán hung hăng đập lên thảm cỏ một cái! Một bóng này cậu cho rằng nhất định vào lại có thể không đi đến nơi!

Dương Kỳ Phong đã từ trên ghế nhảy dựng lên, chuẩn bị chúc mừng nhưng lại chứng kiến bóng bị đẩy ra ngoài, cánh tay hắn vung lên lại gập xuống, trở thành nắm lấy đầu chán nản.

“Oa! Trời ạ! Quá đáng tiếc rồi!” Lâm Linh hung hăng vặn vẹo bình nước khoáng đã trống không, vẻ mặt tiếc nuối.

Đội cổ vũ của Nhất Trung phát ra một tiếng than thở thật dài, mà đội cổ vũ của Thự Quang lại vui vẻ mà vừa nhảy vừa kêu, lớn tiếng hô tên Tương Lâm Lỗi.

Lục Hiên đã đi tới, một phen túm lấy Mục Xán đang chán nản vào lòng, xoa xoa đầu cậu, cười, “Làm không tệ! Ta sẽ tiếp tục chuyền bóng cho ngươi!”

Mục Xán quay đầu nhìn hắn, trong ngực ngũ vị tạp trần, đột nhiên rất muốn để thời gian ngừng ở thời khắc này,để trận đấu vĩnh viễn không hết, cứ như vậy luôn tiếp diễn. Chỉ có trên sân bóng, cậu cùng Lục Hiên mới tốt giống như trước, cậu mới có thể cái gì cũng không cần nghĩ, không cần bận tâm…..Ăn ý giữa bọn họ đã lại trở về!

Lục Hiên đã buông cậu ra lui về sau, hắn phải đi phòng thủ.

Tương Lâm Lỗi phát bóng, trực tiếp đá cho Trần Hải Kiệt, Trần Hải Kiệt mang bóng bứt phá, nhưng rất nhanh đã gặp phải Ngô Hướng Đông phòng ngự hắn, Ngô Hướng Đông trong lòng biết rõ so về kỹ thuật hắn khẳng định bất lợi, cho nên hắn cũng không có áp sát quá chặt, mà là dựa vào sự khéo léo mà di chuyển bịt kín mọi tuyến đường chuyền bóng có thể thực hiện được của Trần Hải Kiệt.

Thế nhưng Trần Hải Kiệt làm sao lại ở thời điểm này chuyền bóng? Lấy tự tin của hắn về kỹ thuật của bản thân, mang bóng bứt phá mới là lựa chọn tốt nhất của hắn!

Cũng may Ngô Hướng Đông đã sớm làm tốt chuẩn bị với bứt phá của hắn, ngay khi bị hắn lách qua liền đồng thời đưa tay kéo hắn một cái, làm cho tốc độ lúc đầu của Trần Hải Kiệt vốn đã không nhanh lại chậm nửa nhịp, lúc này đội viên khác cũng đã vọt qua trợ giúp, chính là thời điểm này, Trần Hải Kiệt đã rơi vào vòng vây.

Nhưng Trần Hải Kiệt há lại là đứa ngốc trơ mắt chờ bị cướp bóng, trước lúc không còn cách nào xoay người, hắn nhanh chóng đem bóng chọc ra, mục tiêu chính là tiền đạo mà đội viên phòng thủ người kia đã bị hắn hấp dẫn tới hiện đang không ai theo dõi!

“Nguy rồi!” Lâm Linh mạnh mẽ đứng lên!

“Trần Hải Kiệt dây dưa toàn bộ lực lượng phòng thủ của Nhất Trung, bóng này truyền quá dễ dàng, khung thành Nhất Trung vô cùng nguy hiểm…..A! Lục Hiên đã xuất hiện ở chỗ đó! Hắn đã cắt bóng! Hắn làm thế nào lại xuất hiện ở chỗ đó? Tốc độ của hắn thật sự là kinh người, vừa rồi còn đang ở bên kia sân của đối phương, vậy mà thoáng cái đã chạy qua nửa sân đội mình phòng thủ!”

Lục Hiên đem bóng một mạch tập kích đường dài, đem chiến hỏa dẫn về phía nửa sân của trung học thực nghiệm Thự Quang, người của Thự Quang rất nhanh liền quay về phòng ngự, nguy cơ của Nhất Trung được giải trừ.

“Trong đoạn thời gian này, tốc độ công phòng của hai bên chuyển đổi vô cùng nhanh, đây là một chuyện cực kỳ hao tổn thể lực, xem ra, tất cả mọi người đều liều mạng!”

“Lục Hiên lại mang bóng đột phá, Kim Hâm bị lách qua rồi! A, Kim Hâm ngã xuống đất chuột rút rồi! Thể lực tiêu hao! Cường độ trận này thực sự phi thường lớn….Lục Hiên tiếp tục mang bóng lao điên cuồng! Tập kích đường dài gần như là chiêu bài sát chiêu của hắn, hắn đem bóng truyền cho Hồng Vân ở đường biên, tốc độ Hồng Vân cũng nhanh vô cùng, hơn nữa đằng trước hắn không có ai….”

Thanh âm trên khán đài bỗng nhiên tăng lớn, Tương Lâm Lôi gắt gao nhìn chằm chằm trái bóng, Hồng Vân mang bóng đánh tới! Hắn sẽ không trực tiếp sút! Nhất định sẽ không!

Quả nhiên, hắn lại đem bóng truyền về cho Lục Hiên rồi.

Mục Xán phi thường phối hợp trở về, hình như là muốn đi tiếp viện Lục Hiên, Chung Cảnh Diệp tất nhiên phải cùng xuất hiện.

Lục Hiên chuyền bóng rồi! Cổ chân hắn khẽ động….Không phải truyền cho Mục Xán! Mà là cho Hồng Vân ở đường biên!

Chung Cảnh Diệp xoay người muốn trở lại phòng ngự, đã không còn kịp rồi! Hồng Vân đi phía trước xông lên, ở cự ly này sút xa của hắn cực kỳ kinh người! Hắn vung mạnh chân liền sút!

“!!”

Quả nhiên là một cú sút xa đại bác!

Tốc độ bóng quá nhanh!

Tương Lâm Lỗi thấy được, cũng đã phán đoán được vị trí, hắn đã đẩy ra…..Thế nhưng không đẩy tới được!

Bóng vào!

Trên khán đài lập tức vang lên tiếng hoan hô thật lớn!

Thuyết minh viên kích động mà hô: ”Một bóng này thật xuất sắc! Vô luận là tầm nhìn rộng lớn của Lục Hiên, hay liên quan đến sự di chuyển cực kỳ ăn ý của Mục Xán, cùng với Hồng Vân kịp thời theo vào, đều biểu hiện rõ sự ăn ý hằng ngày của cả ba người! Một bóng này xác thực đã thuyết minh đá bóng là một đoàn thể! Quá tuyệt vời!”