Nếu Được Yêu Như Thế

Chương 13: Tương lai mong manh tựa cánh hồng



Ngày đầu tiên Thuấn Nhân quay về tòa soạn, Khổng Tửgọi cô tới phòng làm việc, bàn việc có chuyển sang làm nhân viên quảng cáo haykhông.

Lý do của ông là, Thuấn Nhân có thể ở nhà, không cầnthiết ngày nào cũng phải tới đây làm việc. Làm nhân viên quảng cáo mỗi tuần chỉđến họp có một lần, cuối năm tổng kết thành tích, nhiệm vụ mỗi năm là hai trămnghìn tệ. Khổng Tử nói hai trăm nghìn tệ không nhiều, kiếm hai cái hợp đồng coinhư đủ rồi. Nếu không trong những lần tổ chức cuộc họp cho các doanh nghiệp,chỉ cần kêu gọi các mạnh thường quân quyên góp cũng được rồi, mỗi năm làm mấyviệc đó quá nhàn hạ, hơn nữa thu nhập cao hơn nhiều so với làm biên tập, quantrọng nhất là rất tự do.

Mấy câu ông ta nói, Thuấn Nhân không nghe lọt tai chútnào. Biên tập trở thành nhân viên nghiệp vụ, có nghĩa bạn đã bị sa thải khỏi vịtrí cũ, cuối năm xét thành tích công việc, nghĩa là hoàn thành không xong nhiệmvụ thì bạn có thể thu xếp đồ đạc mà ra khỏi đây, rất tự do, có nghĩa là đối vớitòa soạn có bạn cũng được, không có cũng chẳng sao.

Thuấn Nhân nhìn qua cửa kính, thấy vị trí của mình đãđược thay bằng một cô gái trẻ. Không phải Khổng Tử đang thương lương với cô,chẳng qua đó chỉ là một thông báo đổi chức vụ một cách tế nhị mà thôi.

Báo của tòa soạn nay chuyên in những trang nói về vănhóa phổ thông, nội dung chủ yếu là giới văn nghệ, để tăng thu nhập, họ nhậnthêm phần quảng cáo, có những trang báo chẳng khác nào mấy tờ báo lá cải trênđường phố. Làm nhân viên quảng cáo cho tờ báo này, phải cạnh tranh với khoảnghơn hai trăm đầu báo lớn ở Bắc Kinh, không cần nói cũng biết là một công việcvô cùng khó khăn. Nhưng Thuấn Nhân không còn chọn lựa nào khác, giờ đi tìm việckhác cũng khó, Nhan Nhan còn nhỏ, cô cũng cần phải có thời gian chăm sóc con.

Thuấn Nhân đến nhà sách chọn mua mấy quyển chuyên vềquảng cáo, chăm chỉ ngồi nhà nghiên cứu một tuần liền. Cô chọn ra những phầntrọng yếu, chép vào một quyển sổ tay, buổi tối khi cho Nhan Nhan bú, thường lấyra đọc. Cô còn lên mạng tìm những câu nói khi tiếp xúc với khách hàng, in ramột bản. Rồi lại phân tích điểm mạnh và điểm yếu của tòa soạn, đặt ra những vấnđề mà khách hàng thường quan tâm, rồi giải quyết từng vấn đề một.

Công tác chuẩn bị cũng đã chín muồi, cô bắt đầu gọiđiện cho khách hàng.

Cuộc gọi đầu tiên, tim Thuấn Nhân loạn nhịp. Từ trướctới nay, cô chưa từng giới thiệu một cái gì cho người lạ nghe, hơn nữa còn phảinói tốt về nó, cho dù không tốt thì cũng phải tâng bốc lên thành như thế. Cô hivọng đối phương dập phắt máy, như thế cô không phải nói mấy thứ làm cho đầu óccăng thẳng đến như thế này.

Quả nhiên không cần nghe xong, đối phương đã dập máy.Thuấn Nhân lại lo lắng, cô tiếp tục gọi số thứ hai, đối phương cũng từ chối.

Cả buổi sáng chỉ ngồi gọi điện thoại, mấy chục cuộcđều thất bại.

Quan hệ giữa người với người sao lại kỳ lạ đến thế? Từkhi sinh ra đến giờ chưa lần nào cô bị đầu dây bên kia dập máy khi còn đangnói, cũng chưa từng bị đàn ông từ chối, vậy mà cô đã nếm đủ nhũng điều đó chỉtrong một buổi sáng. Một người có kinh nghiệm lâu năm trong ngành quảng cáo nóivới Thuấn Nhân, tiếp thị qua điện thoại bây giờ không còn đường sống nữa, mộttrăm cuộc may ra hồi âm lại hai cuộc, tỉ lệ thành công rất thấp. Lãng phí thờigian qua vô số cuộc gọi như thế chẳng khác nào ôm cây đợi thỏ, muốn thành công,nên chủ động tấn công. Chủ động tấn công có nghĩa từ nay sẽ phải vác va li rađi, lấy bốn biển làm nhà, mỗi tối ngủ trên chiếc giường xa lạ, mỗi ngày gặpnhững gương mặt lạ lẫm không giống nhau, lúc nào cũng phải cười với họ, cố gắnglàm ra vẻ như quen biết, lời nói khoa trương, tới mức đem sự giả dối biến thànhsự thật, thật đến nỗi khiến người ta phải cảm động, để rồi phải tự tay móc vítiền.

Thuấn Nhân không thể tưởng tượng nổi mình có thể trảiqua một cuộc sống như thế. Nhan Nhan còn nhỏ nên cần mẹ, Thuấn Nhân cũng khôngđi đâu được. Cô quyết định làm trong thành phố, trực tiếp đến các xí nghiệp.

Hẹn mấy ông tổng giám đốc rất khó, xí nghiệp lớn càngkhó khăn hơn. Thường thì họ đẩy Thuấn Nhân sang bộ phận tiếp thị, bộ phận tiếpthị lại nói để xem xét rồi mới trả lời, đấy là một cách từ chối khéo. Cũng cócông ty nói thẳng họ mỗi năm đều đăng quảng cáo rồi, nên giờ không cần nữa.

Trực tiếp đến gặp khác xa so với gọi điện thoại. Cáikhác biệt dễ nhận thấy nhất là người của các xí nghiệp, công ty đều không có ýmuốn Thuấn Nhân bỏ về, ngược lại còn hỏi cô mấy vấn đề chẳng có liên quan gìnhư sở thích, ngoài giờ làm là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, có bạn trai chưa, làngười gốc Bắc Kinh à…

Những câu hỏi xung quanh Thuấn Nhân thì vô cùng phongphú, điều này khiến cô không thoải mái. Thực ra cô cũng hiểu được, nếu cứ tiếptục đi sâu vào đề tài đó, rất có khả năng sẽ kéo gần khoảng cách giữa cô vớinhững người đó, trở thành bạn bè trên danh nghĩa nào đó sẽ rất có lợi cho việchoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhưng Thuấn Nhân không muốn như vậy. Cô cảm thấy, nếucứ bắt buộc phải thêm gia vị vào quá trình tiêu thụ hàng hóa thì chất lượng vốncó của sản phẩm sẽ chẳng ra gì.

Thuấn Nhân nói với giám đốc Mã về suy nghĩ của mình,liền bị ông ta giáo huấn cho một trận. Ông ta vẫn sai Thuấn Nhân đi tìm đối tácquảng cáo.

Triệu Chấn Đào nhanh chóng tìm hiểu ra thân thế của TửChấn. Sự thật khiến hắn nổi da gà. Cái thằng nhóc đấy không phải là loại có thểcoi là con kiến mà giẫm chết trên đường. Quan hệ giữa hai bố con Thời Hân tuylạnh nhạt, nhưng dù sao nó cũng là đứa con độc nhất của ông chủ Thời.Nói đi thì cũng phải nói lại, Thuấn Nhân đương nhiên không thể nào thích mộtthằng ngoài vẻ đẹp trai ra thì trên người chẳng có lấy một đồng cắc nào như nó.Thằng nhóc họ Thời là một sinh viên xuất sắc có tiếng của học viện múa BắcKinh, tiếc là mới xảy ra việc ngoài ý muốn, anh ta không thể múa được nữa. Điềunày khiến Triệu Chấn Đào cảm thấy như ông trời có mắt. Hắn quyết định tạm thờisẽ bỏ qua chuyện này, lặng lẽ quan sát biến chuyển của sự việc.

Rất nhiều thứ trên đời phải trải qua một quá trình,quá trình tương đối quan trọng. Triệu Chấn Đào lại không thích trải qua quátrình, nó tiềm ẩn đầy rẫy những nguy hiểm. Thành công làm vua, thất bại làm tớ,đơn giản là như vậy. Đối với hôn nhân cũng vậy, hắn ta muốn kết hôn cho nên mớitiếp xúc với Thuấn Nhân, hắn đã đi thẳng vào vấn đề tính chuyện lâu dài. Hắnchẳng còn hứng thú với những ngọn nến, những bông hoa hồng của những kẻ đangyêu, những thứ đó chỉ tốn tiền chứ chẳng có lợi ích gì. Sau khi kếthôn, hắn muốn có một kết quả như mong muốn, đó là Thuấn Nhân phải yêu mình. Chỉcần trong lòng người phụ nữ đó mà có thêm bóng dáng của thằng đàn ông khác,kiểu hôn nhân như thế được coi như đã thất bại.

Thuấn Nhân cùng lúc yêu hai người đàn ông, hay là từtrước tới giờ cô ta chưa từng yêu mình? Lần đầu tiên Triệu Chấn Đào suy nghĩ vềvấn đề này.

Trước khi gặp Thuấn Nhân, hắn cho rằng thể xác của phụnữ quan trọng hơn tâm hồn, linh hồn của họ có thể không thèm đếm xỉa đến. Nhưngsống với Thuấn Nhân hơn một năm rồi, hắn mới nhận ra rằng, sở dĩ mình khôngquan tâm tới linh hồn của mấy người đàn bà trước đây, chẳng qua vì bọn họ chẳngđáng một xu. Bước sang tuổi bốn mươi, Triệu Chấn Đào mới có dục vọng muốn chiếmhữu linh hồn của một người đàn bà, hắn phát hiện mình chưa từng yêu ai, cũngchưa từng được nếm vị ngọt ngào của tình yêu.

Thuấn Nhân khiến hắn như rơi vào một thế giới kỳ diệu,sắc xuân tràn ngập khu vườn, có hoa thơm, chim hót, ở đó không có sự tồn tạimưu kế quỷ quyệt, không động cơ đen tối, không đố kỵ, không ghen tuông. Hắnkhông thể xác định được mình có phải là chủ nhân của khu vườn đó không.

Khi nghĩ đến Thuấn Nhân thích một người đàn ông nhưthế nào, Triệu Chấn Đào có cảm giác tự ti. Trong con mắt Thuấn Nhân, tiền tàivà địa vị không quan trọng, có thể nguyên nhân duy nhất cô ta chọn mình là vìmình nhiều tuổi, lại từng trải, có lẽ sẽ an toàn khi ở bên cạnh.

Người đàn ông Thuấn Nhân yêu là Tử Chấn, Triệu ChấnĐào đưa ra câu trả lời. Cho dù mình có nhường cô ta đến hàng vạn bước, cứ cholà cô ta yêu cùng lúc hai người đàn ông, cũng chắc chắn là Tử Chấn trước, mìnhsau. Đối với Tử Chấn, Thuấn Nhân dành cho anh ta một tình yêu thật sự, còn vớiTriệu Chấn Đào, chẳng qua là chút tình thân còn sót lại.

Sau khi sinh Nhan Nhan, Triệu Chấn Đào đưa cho ThuấnNhân tiền sinh hoạt phí lên tới con số năm nghìn tệ. Bà Triệu không vui, bà nóivới Triệu Chấn Đào đưa tiền ăn cho bà ta giữ,Thuấn Nhân muốn chi tiêu gì đều phải thông qua bà ta.

Triệu Chấn Đào muốn tỏ vẻ quan tâm tới Thuấn Nhân, hỏicô có cần mua xe hơi không, giá khoảng ba trăm nghìn là được. Hắn còn nói thêm,đăng ký giấy tờ xe sẽ để tên Thuấn Nhân.

Thuấn Nhân không tỏ ra có một chút cảm động nào, taygấp quần áo cho Nhan Nhan, lạnh nhạt nói: “Mua xe cho em, em cũng không có tiềnđổ xăng, một tháng phải mấy nghìn. Hơn nữa ngồi tàu điện ngầm cũng tốt, khôngbị tắc đường.”

Nếu như trước đây, Thuấn Nhân nói với giọng như thế,Triệu Chấn Đào sẽ nghĩ rằng chắc cô ta có ý gì đây, chắc ngầm nói mình cho cảtiền xăng đây. Nhưng giờ hắn biết, lời Thuấn Nhân chả có ý gì cả, cô không vòngvo tam quốc.

Triệu Chấn Đào ngồi tán gẫu với mấy ông bạn làm ăn,trong câu chuyện có nhắc tới việc làm sao có thể dành được tình yêu của đàn bà,mấy ông kia đều nói, cách tốt nhất để lấy lòng người đẹp chính là làm cho cô tasung sướng khi ở trên giường.

Cách nói này hơi dung tục, nhưng Triêu Chấn Đào nghĩnó hoàn toàn chính xác. Nếu không như vậy thì làm sao nhiều cặp sau khi quanhệ, người đàn bà đó lại không thể xa rời được người đàn ông?

Triệu Chấn Đào vốn thương tiếc thân thể của Thuấn Nhânnên từ trước tới nay không dùng bạo lực. Nhưng từ khi có mấy lời mớm vào củamấy người bạn kia, hắn càng tỏ ra cho Thuấn Nhân thấy mình mạnh mẽ đến cỡ nào.Nhưng Thuấn Nhân chẳng mấy thích thú, nhìn bộ dạng chẳng có gì gọi là hiệntượng của mấy bà đẻ lâu ngày không gần chồng. Từ ngày lấy nhau cho đến nay,người đàn bà này chưa một lần tỏ ra phối hợp ăn ý với chồng, rất ít khi có hưngphấn. Trước đây, Triệu Chấn Đào thường coi nhẹ sự thật đó, nhưng nay điều đólại làm hắn lo sợ.

Thuấn Nhân không hiểu hắn uống nhầm thuốc gì mà đêmmào cũng đòi hỏi, với độ tuổi của hắn hiện tại ngày nào cũng làm chuyện ấy thậtkhông có lợi chút nào. Thuấn Nhân khuyên hắn đừng nên hành hạ bản thân như vậy,hắn tức điên lên.

“Sao cô nhắm mắt lại mà không nhìn tôi?” Triệu ChấnĐào hỏi: “Có phải đang nghĩ tới thằng khốn đó không? Có phải nó làm cô thấythích hơn tôi không? Nó còn trẻ, mạnh mẽ hơn tôi phải không?”

Những câu vặn hỏi kiểu như thế khiên Thuấn Nhân rấtkhó chịu, cô bị người đàn ông này dày vò tới mức không thể chịu được nữa, cuốicùng cũng phản kháng lại. Cô đẩy Triệu Chấn Đào đang nằm trên người ra, hétlên: “Anh thật vô vị hết mức! Tôi với anh mỗi người một phòng!”

Triệu Chấn Đào tưởng như trời sắp sập xuống. Là vợ màlại dám nói không muốn ngủ với chồng, đến một người phụ nữ truyền thống nhưThuấn Nhân lại nói với giọng đó, còn hi vọng gì ở đàn bà nữa đây?

Hắn lao tới, tóm lấy Thuấn Nhân đang ôm chiếc gối đira ngoài, đẩy cô lên giường. Cởi chiếc váy ngủ của cô ra, rồi nằm đè lên ngườicô.

Thuấn Nhân quay mặt về một bên, mắt mở to ra nhìn bênngoài cửa sổ. Rèm cửa kéo kín, ở đó không thấy được bầu trời cao đầy sao, côước gì mình có thể bay qua chiếc rèm cửa kia đến một nơi xa xôi, cho dù phảigặm nhấm sự cô đơn, cũng không muốn quay về chốn này.

Nhan Nhan đã được một trăm ngày.

Thuấn Nhân dùng sổ tiết kiệm mua bộ mỹ phẩm dưỡng dacủa Pháp, mang đến bệnh viện cảm ơn Trịnh Học Mẫn.

Trịnh Học Mẫn bế đứa bé trên tay đùa một lúc, nói: “Bécon này nghiêm nghị nhỉ, sao không cười thế?”

Thuấn Nhân nói: “Cháu cũng chưa thấy nó cười lần nào,có lẽ còn nhỏ quá, một thời gian nữa nó mới biết cười phải không cô?”

“Không phải thế đâu, có đứa bốn mươi ngày đã cười rồiđấy.” Trịnh Học Mẫn im lặng một lúc rồi nói: “Cháu đã đến thăm Tử Chấn chưa?”

Tim Thuấn Nhân đập loạn lên. Nhớ ra từ khi xuất việnđến nay, Tử Chấn không nhắn tin cho mình, Nhan Nhan đầy tháng cũng không thấynhắn, việc này không giống với tính cách của anh ấy.

Trịnh Học Mẫn nói giọng trách móc: “Cháu đến giờ vẫnchưa liên lạc với nó sao?”

Thuấn Nhân không nói được câu nào, hơi thở gấp gáp.

Trịnh Học Mẫn nói: “Hôm đưa nó đến bệnh viện, nó sốtbốn mươi độ. Dựa vào mức độ nhiễm trùng mô mềm thì thấy nó sốt nhiều ngày rồi,những ngày nó chăm cháu ở bệnh viện mà cháu không phát hiện ra à?”

Thuấn Nhân sửng sốt: “Anh ấy thế nàorồi, bây giờ anh ấy đang ở đâu hả cô?”

Trịnh Học Mẫn nói: “Cháu đến chỗ thầy Phùng Dư tìm cậuta đi.”

Ngoài chiếc piano cũ kỹ để ở góc phòng ra, cách bốtrí, bày biện của nhà thầy Phùng không có chút gì mang tính nghệ thuật. Quansát kỹ thì thấy trên giá sách toàn là sách lý luận và tranh ảnh có liên quanđến múa ba lê, dưới ngăn tủ kê ti vi chất đầy đĩa VCD về múa. Trên tường phòngkhách treo một bức ảnh lớn, chụp một cảnh trong vở kịch múa ba lê, sân khấuđược đèn chiếu vào tạo thành một màu xanh biển, ghi lại thời khắc một cậu thiếuniên mặc quần áo trắng đang bay lượn như chim hải âu, khuôn mặt cậu bị tay áoche khuất, nhưng hình dáng cơ thể ấy thì không thể nào nhầm lẫn được.

Thuấn Nhân đứng rất lâu ở cửa phòng ngủ, chần chừkhông dám mở cửa. Phùng Dư kể cho Thuấn Nhân một câu chuyện khá dài, trong đócó mối quan hệ giữa cha con Tử Chấn, cô chỉ nhớ một câu trong số đó: “Hai mươinăm nữa trường múa cũng không thể xuất hiện một hoàng tử múa cổ điển nữa, hếtrồi.”

Nhan Nhan “a”, “o” trong vòng tay mẹ, tiếng của em bénghe không rõ nhưng thật ngọt ngào.

Thuấn Nhân gõ hai tiếng vào cánh cửa, rồi đẩy cánh cửabước vào.

Tử Chấn đang tựa lưng vào thành giường đọc sách, nghethấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên nhìn. Tử Chấn rất ngạc nhiên nhưng rồicũng nở ngay một nụ cười, đặt sách xuống, hai tay đưa ra, nói: “Đưa anh bế cháuchút nào.”

Thuấn Nhân đưa Nhan Nhan cho Tử Chấn. Tử Chấn vòng mộttay ra sau đỡ lấy mông Nhan Nhan, một tay hơi cong lên một chút đỡ lấy lưng vàcổ cô bé, nét mặt như đang trêu chọc đứa bé.

Thuấn Nhân nói: “Bế trẻ con thành thạo quá nhỉ? Ai dạyanh thế?”

“Bế thế này nó sẽ dễ chịu, cho nên anh bế thôi.” TửChấn ngắm khuôn mặt bé xíu của Nhan Nhan, cô bé khua khua tay động vào mũi TửChấn, Tử Chấn nói: “Cười dễ thương quá.”

Thuấn Nhân sững sờ, quả nhiên Nhan Nhan đang nhếnh đôimôi xinh xắn cười, đôi mắt sáng long lanhnhìn Tử Chấn, mừng vui khôn siết. Chiếc miệng nhỏ không ngừng kêu lên.

Nước mắt Thuấn Nhân chực trào ra, khó khăn lắm mớikiềm chế được. Thuấn Nhân hỏi: “Sau này anh định làm gì?”

Tử Chấn nói: “Cuộc đời của một diễn viên múa rất ngắn,anh chỉ là đổi nghề sớm một chút thôi, em đừng có quan trọng hóa vấn đề.”

“Thế sau này anh muốn làm gì?”

”Bạn của thầy Phùng làm về điện ảnh, chắc anh qua xinlàm việc gì đó, như chụp ảnh quảng cáo chẳng hạn.”

Thuấn Nhân nhìn Tử Chấn, không biết vì sao, bỗng chốclại muốn hôn lên đôi môi có nụ cười ngọt ngào kia. Thuấn Nhân phát hiện ratrong đầu mình chứa đầy những suy nghĩ không thể nói ra với ai. Cô lấy tay gõvào đầu mình, chợt nhớ tới một người, Thuấn Nhân hỏi: “Trăn Trăn sao rồi?”

“Trăn Trăn ra nước ngoài rồi.” Tử Chấn lấy ngón taychọc Nhan Nhan, Nhan Nhan không ngừng khua khua bàn tay đang nắm chắt về phíangón tay Tử Chấn.

“Sao lại đi vào lúc này?”

“Cô ấy sang Mỹ làm luận văn tốt nghiệp, hơn nữa, bọnanh chia tay rồi.”

Rời khỏi nhà Phùng Dư, Thuấn Nhân vòng qua khuôn viêntrường múa về nhà.

Ở cổng trường vẫn có tảng đá khắc to dòng chữ: “Họcvăn hóa như học nghệ thuật, luyện múa đi đôi với luyện nết người.” Vẫn conđường dài với bóng cây râm mát, mọi thứ vẫn như xưa, dường như đâu đây vẫn cóbóng dáng của cậu thanh niên mặt mày sáng rỡ, nhưng không còn cảnh tượng sânkhấu sáng chói, hoa tươi rực trời, tất cả dừng lại ở cái tuổi đóa hoa đang nởrộ. Ghế ngồi ở hội trường không một bóng người, trên sân khấu, mấy cô bé đangtập múa ba lê: “Một hai một, haihai một, xoay người, ba hai một, nhảy, bốn hai một, thu về…”

Mắt Thuấn Nhân nhòe đi, không nhìn rõ mấy động tác củamấy cô bé, dường như tiếng khóc đã bị tiếng nhạc nhấn chìm xuống đáy biển sâu.