Nên Làm Gì Sau Khi Chia Tay

Chương 2: Lên xe ‘người lạ’



Ôn Chiêu lúc đó đi ra ngoài vẫn đang xử lý công việc, khi nhận được tin nhắn của Văn Phi Khanh rồi thì suýt nữa đem cả cái bàn hất đổ, văn bản giấy tờ bay đầy đất, nhưng lúc này hắn cũng không để ý tới đám giấy tờ bừa bộn ấy nữa. Hắn nhìn địa chỉ được gửi ngay tức thì sau đó, lâm vào trạng thái mừng như điên đến khó có thể diễn tả. Nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên ý thức được, có lẽ là hiểu lầm, Văn Phi Khanh nhắn tin sai người rồi, lại thấy địa chỉ định vị rõ ràng ở sau, chậm rãi bình tĩnh trở lại, e rằng, có quan hệ với chuyện mà hắn đã biết.

Vừa nghĩ tới tâm trạng của đối phương bên kia lúc này, hắn lập tức cầm áo khoác lên rồi chạy ra khỏi cửa, sau khi lên xe thầm nghĩ chỉ muốn phóng hết tốc độ để ngay lập tức tới bên người ấy.

Cũng không phải tính nhân cơ hội này để chen vào, mà chỉ muốn được ở bên anh an ủi anh ấy vào thời khắc này

Dọc theo đường đi về, Ôn Chiêu chỉ tập trung chú ý đến cử động của người đang nằm trong băng ghế phía sau. Trong mắt hắn, lúc này Văn Phi Khanh cứ như đã biến thành một bình thủy tinh mong manh dễ vỡ, sợ anh bị dập đầu vào chỗ nào, may mà người đang nằm ở phía sau kia vẫn luôn rất yên tĩnh.

Giống như là rất nhiều năm về trước, dù cho có gặp ai thì người ấy cũng sẽ để lộ ra một nụ cười mỉm thật dịu dàng.

Ôn Chiêu dừng xe ở gara, quay đầu lại phát hiện  ra người vốn đang nằm chẳng biết từ lúc nào đã ngồi lên. Anh cúi đầu không nói lời nào, hắn mở cửa xe xuống xe, mở cửa xe sau ra, khom lưng nhẹ giọng hỏi Văn Phi Khanh đang gục đầu xuống: “Anh không thấy khỏe à?”

Lúc này Văn Phi Khanh chỉ cảm thấy tâm trạng cực kỳ uể oải, đầu cũng hơi váng vất, chỉ muốn im lặng ngồi ở đó, nghe được câu hỏi của Ôn Chiêu thì khẽ lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền.

Nhưng trong mắt Ôn Chiêu nhìn thì lại không vậy, chỉ cho là Văn Phi Khanh do đang thương tâm quá độ mà đắm chìm trong đau đớn đầy im lặng.

Ôn Chiêu trầm mặc một chút, ngồi ở bên cạnh Văn Phi Khanh, cách nhau hai gang tay, trong mũi đều là mùi rượu. Còn người đang ngồi bên cạnh, với hắn đã luôn là người mà hắn chỉ có lặng lẽ ngắm nhìn người ấy từ một bên, đến bây giờ lại có thể cách nhau một khoảng cách gần đến thế.

Ôn Chiêu chỉ hy vọng đêm nay trở nên thật dài là tốt rồi.

Đột nhiên, bên cánh tay phải và đầu vai dựa vào người, thân thể ấm áp theo đó tiếp xúc, ngón tay Ôn Chiêu run rẩy, hắn chậm rãi cúi đầu, thấy mái tóc mềm mại kia, gò má mềm mại, cả đôi mắt hơi rũ xuống.

“Xin lỗi,” Văn Phi Khanh nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Cho tôi tựa vào người cậu một chút được không?”

Ôn Chiêu đang cố gắng hết sức để ngăn chặn ham muốn ôm chặt lấy cái người đang dựa vào mình này, chỉ cúi đầu mà gật một cái.

“Thật ra tôi…  đã phát hiện từ rất lâu rồi,” Văn Phi Khanh nhìn về chỗ ánh đèn mơ hồ ở phía trước, lẩm bẩm nói:  “Cũng không có đau lòng đến như thế, dù sao đã nhiều năm như vậy, cứ bên nhau mãi thế, cũng, hơi mệt, cứ phải chủ động rồi tự trả giá  trong thời gian lâu như thế, lại nhiều mệt mỏi hơn. Tình cảm cũng đã…  “

Ôn Chiêu nghe thấy anh lẩm bẩm tự tâm sự với chính mình, nâng tay phải lên đầy kiềm chế, khe khẽ vịn vào vai của Văn Phi Khanh.

Văn Phi Khanh ngừng lại, anh là một người đàn ông đã trưởng thành, đồng thời đã có một quãng thời gian yêu đương dài, mặc dù nó gần như có thể được tính là một đoạn ‘trước đây’ rồi.

Người tên Ôn Chiêu này nhìn ngoài vậy thôi nhưng thật ra rất tốt. Văn Phi Khanh tuy đã say lại chưa đến mức say tới bất tỉnh nhân sự, chẳng qua anh chỉ không muốn nhúc nhích. Dù sao cũng mới vừa kết thúc một đoạn tình cảm, cần thời gian chậm rãi, cho nên mặc dù Ôn Chiêu nhìn qua có vẻ loại ở chung, nhưng đối với anh lại luôn rất dịu dàng, thậm chí cẩn thận từng li từng tí, ngay cả cánh tay và thân thể bị dựa vào cũng đều cứng đờ như tượng gỗ.

Thật ra Văn Phi Khanh cũng không hiểu tại sao mình lại chịu gần gũi với người này, dám lên xe của một người mới chỉ có gặp thoáng qua hai lần.

Nghĩ vậy anh thấy hơi tỉnh táo hơn, ý thức được vấn đề này nên ngay lập tức đã muốn ngồi thẳng người lên. Mà cánh tay vốn chỉ nhẹ nhàng vịn ở đầu vai anh bỗng nhiên lại siết chặt lại, làm cho anh không thể động đậy.

Hơi thở Ôn Chiêu có hơi nặng nề, như là đang đè nén chính mình, hắn không dám nhìn vẻ mặt của Văn Phi Khanh, chỉ nghèn nghẹn nói câu “Xin lỗi “, sau đó chậm rãi buông lỏng ra bàn tay vẫn đang bóp chặt vào vai của Văn Phi Khanh, trong quá trình ngắn ngủi này, trong đầu của hắn đã lóe lên rất nhiều ý nghĩ.

Ví dụ như đem Văn Phi Khanh ôm vào trong ngực để an ủi anh.

Ví dụ như hôn má anh, chân mày, thậm chí là… môi.



Những điều này đều đã từng là những ảo tưởng xa vời của rất nhiều năm trước.

Giữa hai người là một khoảng lặng lan tỏa.

Đầu vai Văn Phi Khanh bị ép ôm vào, bàn tay trên vai rất nóng, anh có thể cảm nhận được mỗi khớp xương trên bàn tay ấy. Dần dần, lực dồn trên vai càng nặng thêm, Văn Phi Khanh cũng đã bị kéo vào một nửa trong lòng của Ôn Chiêu, lúc anh và Danh Phóng bên nhau, anh vẫn luôn luôn là người chủ động. Giờ lại chuyển thành thế bị động như này thì đúng là lần đâu, còn bị người ta áp chế lại nữa.

Người đàn ông này từ trong xương đã lộ ra vẻ mạnh mẽ, dù cho anh có ngăn lại thành công đi thì Văn Phi Khanh vẫn cảm nhận được điều này.

Mãi đến lúc thân thể Văn Phi Khanh vì phải giữ mãi một tư thế, hơi tê tê nhịn không được mà giật giật.

Ôn Chiêu thả lỏng ngón tay một chút rara.

Văn Phi Khanh cố gắng để cho mình động tác hơi lùi lại của mình nhìn không quá vồn vã, đến lúc khoảng cách kéo dài rồi mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng. Anh do dự một chút, liếc nhìn Ôn Chiêu đang mím môi môi, vừa lúc đối diện với đôi mắt sâu vẫn nhìn mình chăm chú kia, sau đó bị ánh lửa nóng bỏng nơi đáy mắt nhìn đến ngẩn người ra, qua vài giây mới dời ánh mắt đi.

“Tôi…  “

Văn Phi Khanh mới vừa mở miệng, Ôn Chiêu đã mở cửa xe, bước xuống từ ghế lái, lạnh nhạt nói: “Để tôi đưa anh về nhà.”

Chút nào nhìn không ra là cùng một người với người vẫn luôn đàn áp mạnh mẽ hồi nãy.

Cả đường đi vẫn luôn im lặng, không có ai mở miệng nói chuyện với ai, tới khi đến cửa khu dân cư rồi Văn Phi Khanh mới đột nhiên nghĩ tới mình chưa hề nói địa chỉ cho Ôn Chiêu biết.

Cũng không có mở miệng hỏi đối phương vì sao biết địa chỉ, Văn Phi Khanh nhìn Ôn Chiêu đang mở cửa xe cho anh, khom lưng xuống. Thân hình hắn vốn cao lớn nên những cảnh tượng gì ở sau đều bị lưng hắn chắn lại hết.

Ôn Chiêu cúi đầu đưa mắt nhìn Văn Phi Khanh, ánh mắt đi từ chân mày đến mũi rồi đến đôi môi hơi đỏ, cuối cùng rơi vào ngón tay của Văn Phi Khanh để ở bên người, do hơi căng thẳng mà co lên, khóe miệng hơi nhoẻn lên, lộ ra một nụ cười không hề mang tính tấn công gì, sau đó ngồi dậy tránh ra.

Văn Phi Khanh hơi cau mày mà bước xuống xe, còn chưa kịp đứng vững đã nhìn thấy một người đang trao đổi với bảo vệ gác cổng.

Là Danh Phóng.

Mười ngón tay anh trở nên căng thẳng, người lại lui về trong xe.

Ôn Chiêu dừng lại, thấy bàn tay đã nắm chặt thành quả đấm của anh là hiểu ngay chuyện gì, quay đầu đúng lúc thấy người cách đó không xa đang ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đối mặt nhau.

Danh Phóng thấy Ôn Chiêu ở trong tầm gần nên nhíu mày, sau đó thấy căng thẳng, ngay sau đó đột nhiên nhìn về phía sau lưng xe Ôn Chiêu, cửa sổ xe cũng không dán kính tối màu, người ngồi bên trong hắn hết sức quen thuộc, là người nhiều năm qua vẫn cùng giường chung gối.

“… Khanh Khanh!”

Danh Phóng cũng không biết vì sao, rõ ràng là chính mình muốn bỏ đi, nhưng luôn không kiềm nổi mà cứ mãi nghĩ về Văn Phi Khanh. Hắn vẫn nhớ hình ảnh bóng lưng cao ngất gầy gò lúc đi ra khỏi cửa nhà, bình tĩnh lại thỏa hiệp, cứ như sớm đã chuẩn bị kỹ càng.

Từ khoảnh khắc ấy về sau, Danh Phóng đã biết, một Văn Phi Khanh vốn luôn dịu dàng chăm sóc, e rằng cũng sẽ không bao giờ thuộc về hắn cả.

Nhưng…

Danh Phóng thật sự không có cách nào để buông được tất cả những gì nhỏ nhất đã từng trải qua.

Mà sự xuất hiện của Ôn Chiêu càng kích thích Danh Phóng thêm. Hai người đều biết đến Văn Phi Khanh vào thời học đại học, bởi vì nguyên nhân tính cách, Danh Phóng chọn cách chủ động xuất kích, mà Ôn Chiêu thì trái ngược lại, hai người vì thế tranh đấu gay gắt. Nhưng người thắng là Danh Phóng, còn Ôn Chiêu, thì thua thất bại thảm hại, đến nỗi trước lúc bây giờ, Văn Phi Khanh đã quên mất sự tồn tại của một người tên Ôn Chiêu.

Không nghĩ tới, Ôn Chiêu lại vẫn nhớ mãi không quên Văn Phi Khanh như thế.

Ôn Chiêu dứt khoát lên xe khởi động, chỉ để lại bóng dáng chiếc xe chạy đi cho Danh Phóng đang đuổi tới.

Văn Phi Khanh quay đầu nhìn Danh Phóng càng ngày càng xa, bởi vì đã quá hiểu nhau, cứ như anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Danh Phóng lúc này, nhất định là sẽ vô cùng tức giận, sau đó sẽ gọi điện thoại.

Quả nhiên, điện thoại di động trong túi rung bần bật, Văn Phi Khanh bình tĩnh lấy điện thoại ra, nghe nhận điện thoại.

“Khanh Khanh à!”

Giọng Danh Phóng vừa giận vừa hờn mát,  “Anh đi đâu đó??!”

Văn Phi Khanh nghe giọng trong điện thoại, sắc mặt vẫn bình tĩnh, anh nhẹ giọng nói:  “Xin lỗi Tiểu Phóng, phòng ở đây anh tính để cho thuê, vậy nên, mấy đồ đạc bên trong em phải thu dọn nhanh một chút nhé… “

“Vì sao?? Anh muốn chuyển ra khỏi đây à?”

“Đương nhiên là không,” Văn Phi Khanh đánh mắt lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Ôn Chiêu trong kính chiếu hậu đang nhìn mình đăm đăm. Anh vội vã dời ánh mắt đi, nói với Danh Phóng ở đầu bên kia điện thoại: “Chúng ta cũng phải giải quyết cho xong mối tình này, mất công dây dưa không rõ ràng, cứ ở một chỗ cũng rất dễ dàng có phiền phức.”

Giọng điệu của anh vẫn giống như bình thường, đầy kiên nhẫn và dịu dàng, làm cho cảm xúc của Danh Phóng càng thêm khó có thể  ổn định lại được”… Khanh Khanh… Em thật lòng xin lỗi anh…”

Văn Phi Khanh khẽ nhíu mày, nói rằng:  “Anh nhận lời xin lỗi của em, xin lỗi… giờ anh thấy khó chịu trong người, anh cúp máy trước đây.”

“… Chờ đã! Khanh Khanh!?”

Văn Phi Khanh cúp điện thoại, rũ mắt nhìn ngón tay đang cầm điện thoại di động của mình, nói anh thấy khó chịu cũng không phải là cái cớ không. Mà là không biết vì sao, có một cơn giận đang dằn xuống ở đáy lòng lại không có chỗ để phát tiết, cứ chạy tán loạn ở trong lồng ngực.

Cuối cùng Văn Phi Khanh lại đi theo về nhà của Ôn Chiêu.