Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 97





Đám vệ sĩ hiểu ý, lưu loát đẩy mạnh Trương Hâm Đình lên bức tường đổ nát phía sau.

"Này! Các người...!!"

Vương Thiên Ân không đợi Trương Hâm Đình thét lên mà đã vô cảm xoay người bỏ đi.

Trương Hâm Đình bị đẩy mạnh lên tường, lưng bị va đập đau, sắc mặt tái nhợt. Cô ta hoảng sợ nhìn chòng chọc những tên vệ sĩ cao to trước mắt:

"Tôi cảnh cáo các người, không được chạm vào tôi! Nếu các người dám làm gì tôi, có tin tôi đi kiện không? Kiện đến mười tám đời tổ tông nhà các người cũng không được yên ổn!"

Một tên vệ sĩ hờ hững, liếc nhìn cô ta một cái:

"Tôi còn chưa ra tay, cô kêu la cái quái gì?"

Trong chớp mắt, sắc mặt Trương Hâm Đình thoắt xanh thoắt trắng, hai bàn tay siết chặt quần áo. Cô ta sợ mình bị đánh nên khẩn trương đến nỗi khớp xương ngón tay cũng trắng bệch.

"Đừng lo, Vương thiếu không có ý định lấy mạng cô."

Lục Tư Thành cười khẩy:

"Ra tay độc ác với Uyển tiểu thư, bao nhiêu đó ấm ức, ai sẽ thay Uyển tiểu thư gánh chịu? Ác giả ác báo. Dù sao cũng không thể để cô đi một chuyến uổng phí. Nếu đã đến thì cô đừng vội ra về."

"Ông! Ông có ý gì...?"

Ánh mắt rét lạnh của Vương Thiên Ân đông cứng Trương Hâm Đình, môi cô ta run rẩy không ngừng.

Lục Tư Thành lấy điện thoại di động của Trương Hâm Đình trong túi ra. Cô ta vừa thấy đã lập tức muốn giơ tay cướp lại:

"Trả cho tôi!"

Nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào thì chiếc điện thoại trong tay Lục Tư Thành đã trượt xuống, rơi trên mặt đất. Cô ta căn bản không thể nào chụp lại kịp.

Trương Hâm Đình thấy không ổn, vội vã cúi người nhặt lên.

Bất chợt, Vương Thiên Ân lê bước chân đạp một cú lên chiếc điện thoại, lập tức tiếng màn hình vỡ vụn vang lên từ chân người đàn ông.

Trương Hâm Đình nhìn thấy cảnh này thì cả người tức đến phát run. Cô ta chậm chạp ngước mắt lên, cố nén tiếng khóc sắp bật ra, người run như cầy sấy, lùi về phía sau đề cao cảnh giác, lưng đụng vào vách tường.

"Cô biết đây là đâu không?"

Vương Thiên Ân lên tiếng, giọng nói vẫn âm trầm như cũ.

Trương Hâm Đình vô thức nhìn xung quanh một vòng, chột dạ trả lời:

"Đây là...là khu chung cư bị dỡ bỏ đã lâu."

Sau đó, Lục Tư Thành tiến lên một bước.

Vóc dáng của Lục Tư Thành rất cao, hắn đứng vào vị trí của Vương Thiên Ân nhìn cô ta từ trên xuống:

"Nơi này đã dỡ bỏ nhiều năm nhưng lại chẳng có một nhà đầu tư nào đến xây dựng. Cô Trương đây có nghe nói đến lý do chưa?"

Vẻ mặt Trương Hâm Đình chuyển dần từ sợ hãi sang hoảng loạn, cô ta trợn mắt nhìn Lục Tư Thành.

Nếu cô ta nhớ không lầm, mười mấy năm trước, nơi này là một khu chung cư mới, rất nhiều người chuyển vào đây ở. Nhưng chẳng bao lâu sau thì nơi này phát sinh tin đồn ma quỷ và các sự việc dị thường, khiến cho rất nhiều người vội vã chuyển đi.

Bởi vì nơi này vốn là khu nghĩa địa trăm năm trước của Thượng Hải mà các nhà đầu tư vô lương tâm kia đã chiếm dụng. Chẳng qua thời gian đã trôi qua quá lâu nên rất nhiều người cũng lãng quên mục đích sử dụng trước đó của khu đất này là gì, thế nên họ mới mua căn hộ ở đây.

Mấy năm đó, nơi này thường lan truyền tin đồn ma quái, không ai dám đến gần. Về sau, không biết là vì tất cả mọi người đều chuyển đi hay là do tin đồn kinh dị đó bùng lên dữ dội mà nơi này bị dỡ bỏ. Đến nay vẫn không có nhà đầu tư nào dám mua mảnh đất này nữa.

Hiện giờ nơi cô ta đang đứng lên chính là khu nghĩa địa trăm năm trước, cùng với những bức tường bị đập phá.

"Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa. Thiên kim nhà họ Trương có mang ô không? Nếu không, một mình cô ở đây dầm mưa bị cảm sẽ không tốt đâu."

"Cái gì mà một mình ở đây chứ?"

Đột nhiên sống lưng Trương Hâm Đình lạnh toát, cô ta bị hù dọa đến sắc môi trắng bệch, không còn tâm trí đâu mà để ý đến chiếc di động kia nữa.

"Cũng không hẳn là một mình."

Vương Thiên Ân cất giọng, hắn càng tiến tới, cô ta càng sợ hãi lùi lại, nụ cười lạnh buốt đầy mê hoặc, hắn nhìn cô ta bằng ánh mắt quỷ dị:

"Có lẽ tối hôm nay sẽ có rất nhiều người chui lên từ lòng đất làm bạn với cô đấy. Đại tiểu thư nhà họ Trương không cần quá sợ hãi."

"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi không muốn ở lại đây! Cút ngay! Để tôi đi!"

Trương Hâm Đình bị hù đến dựng cả tóc gáy, hét lên chói tai, sau đó giơ tay muốn đẩy Vương Thiên Ân ra để chạy trốn.

Vương Thiên Ân tránh thoát, trở tay bắt được cổ tay cô ta, đẩy Trương Hâm Đình trở lại trên tường.

"Đây chỉ là một cảnh cáo nhẹ nhàng cho hành động trong đoạn clip đó của cô. Hi vọng cô sẽ giữ lời, còn nữa..."

Vương Thiên Ân cười ẩn ý, khoé môi gian tà khẽ nhếch lên.

''Nếu chuyện ngày hôm nay lộ ra ngoài. Hậu quả cô tự gánh lấy.''

Hắn nới lỏng bàn tay, dứt lời liền lạnh nhạt quay lưng đi.

Thấy vậy, cả đám vệ sĩ nối bước theo sau, Lục Tư Thành mới nói tiếp:

"Trương tiểu thư, chúc cô buổi tối vui vẻ."

"Các người làm gì đó? Quay về đây! Mau đưa điện thoại cho tôi!"

Trương Hâm Đình rất sợ bị vứt ở đây. Bây giờ trong tay cô ta chẳng có thứ gì, xung quanh đây lại không thể gọi xe. Cô ta điên cuồng nhào đến như muốn níu kéo Lục Tư Thành lại.

Nhưng không ngờ Lục Tư Thành không hề nương tay, hất ngược cô ta trở về khiến Trương Hâm Đình lảo đảo ngã ngồi trên đất.

...

Mấy phút sau, Lục Tư Thành trở lại xe, nói với Vương Thiên Ân ở bên trong:

"Vương thiếu, có thể đi rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt Vương Thiên Ân lãnh đạm như có điều suy tư thì lại không dám thăm dò. Đến khi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn lại, Lục Tư Thành mới nhỏ tiếng hỏi:

"Vương thiếu, vậy bây giờ chúng ta về lại khu phố đó phải không ạ?"

"Ừ."

Vương Thiên Ân đáp cụt, khẽ đưa tầm mắt sang đồng hồ trên ô tô:

"Tôi mệt rồi."