Này Oan Gia!! Tôi Không Bị Ngốc

Chương 44: Phi vụ hoàn thành!





Đã đến 10 giờ tối, nó lúc này vẫn còn đang ngủ. Will ở ngoài bấm chuông inh ỏi cả 5 phút đồng hồ, cuối cùng nó cũng chịu mở mắt. Nó mơ màng cầm lấy điện thoại.

"10 cuộc gọi nhỡ từ hắn"

Thôi rồi, nó ngủ quên mất, còn chưa thông báo với mọi người là mình đã đến nơi an toàn. Nó liền nhấc máy gọi lại cho hắn. Chưa đầy 3 giây sau...

"Ryn, em có ở đó không? Em đang ở đâu? Đã đến nơi an toàn chưa?"

- Từ từ thôi, em không trả lời kịp..!

"Em còn nói nữa sao! Đến nơi mà sao không gọi cho anh?!"

- Em xin lỗi! Em mệt quá nên ngủ quên mất!

Hắn nghe vậy thì cũng không nỡ trách nó nữa mà đổi sang giọng dịu dàng hẵn!

"Em mệt lắm sao? Có ăn uống đầy đủ không?"

- Em mới ngủ dậy! Giờ mới đi ăn đây!

"Được, vậy em ăn nhiều một chút!"

- Anh muốn em thành heo sao?

"Em gầy như thế bộ muốn thành heo dễ lắm sao?"

- Đương nhiên là không rồi!

"Vậy thì ngoan ngoãn ăn nhiều vào một chút đi! Còn nữa, việc vận chuyển sao rồi? Anh điều thêm người qua với em nhé?"

- Không cần đâu! Lát nữa là đến giờ rồi, em đi một chút là hoàn thành xong!

"Vậy em nhất định phải cẩn thận!"

- Được, em biết rồi! Nói xong nó cũng cúp máy rồi sửa soạn lại chuẩn bị ra ngoài.

Ra đến nơi liền bắt gặp gương mặt dài ra cả nửa mét của Will...thấy nó đã xuất hiện mặt anh lại liền hớn hở như được mùa:

- Bà cô của tôi ơi, anh đợi em mòn mỏi luôn rồi đấy! Bộ em tính ngủ thay cơm luôn à?

Nó nghe vậy thì chủ biết cười trừ, xoa xoa cái bụng ra vẻ đói. Anh thấy vậy thì liền hiểu ý nên liền vỗ tay cho người mang thức ăn vào, nó thấy đồ ăn thì ánh mắt liền sáng rực. Will thấy thế thì phì cười:

- Sắp kết hôn đến nơi rồi mà cái tính ham ăn vẫn không thay đổi à?

- Kệ em! Nó lườm anh rồi lao vào bàn đồ ăn như hổ đói.

Khi đã ăn xong no nê nó hỏi:

- Anh đã chuẩn bị người xong chưa?

- Đã xong rồi, tất cả chỉ đợi em thôi!

Nó ngước nhìn đồng hồ, cũng đã gần 11 giờ thì liền nói:

- Xuất phát thôi!

Thế là nó và Will liền đứng dậy và đi ra ngoài. Ở ngoài trụ sở là một đội hình mang áo đen đứng ngay ngắn xếp hàng sẵn để đợi nó. Hôm nay nó cũng diện nguyên một cây đen bó sát. Leo lên chiếc mô tô màu đen nhám của nó cũng đã được đỗ sẵn ngay trước cửa. Nó ra lệnh cho tầm 20 người tập hợp thành một nhóm vào sau xe tải. Vì vận chuyển số lượng lớn nên nó phải mang cả một chiếc xe tải trọng theo để tránh gây sự chú ý. Nhóm còn lại sẽ theo sát nó để trực tiếp ra nhận vũ khí về mang lên xe. Đã sắp xếp xong, tất cả đều lăn bánh, địa điểm là tại bến cảng xx. Nó lên ga liền phóng như một tên lửa xé toạc màn đêm giá lạnh ở Mỹ!

Nó là người đến nơi đầu tiên, sau đó tới Will và đoàn người còn lại. Nó nhìn đồng hồ, mới 11 giờ rưỡi, may là nó vẫn kịp giờ. Tất cả đã sắp xếp xong xuôi đội hình cũng đã sẵn sàng, từ phía xa nó đã nghe tiếng còi tàu đang càng ngày càng tiến gần đến. Tàu đã hạ cảng!

Người giao dịch liền bước xuống gặp nó, là một cô gái trẻ tuổi! Nó khá ngạc nhiên với người giao dịch lần này! Chưa để nó kịp phản ứng cô gái ấy đã bước đến trước mặt nó, chìa tay ra ý muốn bắt tay. Nó cũng lịch sự đưa tay ra và bắt lại:

- Cô là Ryn phải không?

Cô gái mỉm cười sắc xảo nhìn nó hỏi.

- Là tôi! Nó không cười gương mặt băng lãnh nhìn cô đáp.

- Lô hàng của cô đã được vận chuyển về an toàn, cô hãy kí giấy xác nhận rồi có thể mang hàng về!

Nói rồi cô ta đưa cho nó một tờ giấy được cài sẵn vào tệp hồ sơ và cũng đưa bút đã bấm ngòi sẵn cho nó kí. Nó nhìn cô ta có chút nghi hoặc, sao cô gái này lại có vẻ chu đáo hơn hẵn những người trước đây nó từng làm việc? Là người mới sao?

Nghĩ rồi nó cũng không muốn chậm trễ vì sẽ dễ bị chú ý nên liền đặt bút vào và kí xác nhận!

Sau đó nó phẩy tay, tầm 10 người áo đen từ sau lưng nó lần lượt đi lên nhận lấy những thùng hàng đang được người từ trên tàu đưa xuống và mang chất lên xe tải.

Nó đứng quan sát tỉ mỉ không hề rời mắt khỏi những thùng hàng, khi đã vận chuyển gần hết thì đột nhiên *chíu...bùm!* một viên đạn dược có chất kích nổ bắn ngang qua trước mặt nó chạm đến chân của cô gái vừa nãy, làm cô ta té ngã nhào ngang ra. Nó liền có chút hoảng hồn nhưng cũng ngay lập tức định hình lại nhanh chóng chạy lại phía người của nó hỗ trợ đưa hàng lên xe nhanh chóng để bảo vệ tính mạng của họ. Will cũng chạy lại chắn ở trước nó! Cô gái vừa nãy thấy vậy liền hô lớn:

- Có phục kích! Bọn họ muốn cướp hàng!

Đột nhiên từ trên tàu lao xuống thêm tầm chục người vây lấy bọn nó! Nó lúc này đã hiểu mình đã bị mắc bẫy nhưng lại nó không biết ai là người đứng sau vụ việc này! Nên điều cấp bách nhất bây giờ là phải rút lui an toàn đã! Vì phát súng lúc nãy như phát ngòi châm nổ chiến tranh lại từ phía sau nó lao tới, nên chắc chắn họ đang hiểu lầm bọn nó muốn tấn công tại cảng! Nó đứng thẳng người dậy còn chưa kịp giải thích thì bên kia đã xông tới! Will đang đứng ở trước thấy vậy liền dũng mãnh lao lên tiếp chiến, nó cũng xoạc tay ra sợ dây xích quen thuộc lại xuất hiện! Nó cũng lao đến tiếp ứng với Will.

Người trên xe lúc này cũng lao xuống hỗ trợ, bên kia không ngờ tụi nó vẫn còn tiếp viện ở ngay trên xe nên cục diện liền bị tụi nó áp đảo! Nó lớn tiếng ra lệnh:

- WILL! MAU TRỞ LẠI XE MANG ĐỦ HÀNG VÀ RÚT LUI NHANH!!

Nghe vậy Will và nhóm 10 người liền quay lại xe vận chuyển nốt số hàng còn lại lên thùng rồi nhanh chóng quay đầu xe lại chạy về trụ sở! Bên kia cũng đã dần gục hết, nhưng cô gái lúc nãy thì đã chạy đi đâu mất! Nó dùng hết sức hạ gục hết tất cả những tên còn lại thì từ xa...nó nghe tiếng còi cảnh sát inh ỏi vang lên đang tiến dần về phía bến cảng! Nó hô lớn:

- MAU RÚT!!

Thế là cả bọn liền buông ra và leo lên xe di tản nhanh chóng. Nó cũng liền chụp lấy con chiến mã mà phóng đi! May mắn người của nó tất cả đều rời đi an toàn và quay về được trụ sở!