Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 22



Trường quốc tế Gia Hoa vốn dĩ cũng không có nhiều kì kiểm tra lắm.

Ngay cả thế giới trong sách cũng chủ trương giảm bớt áp lực, mỗi học kì chỉ có một kỳ thi giữa kỳ và một kỳ thi cuối kỳ. Chỉ có lớp hỏa tiễn mới thỉnh thoảng thi thử một lần để theo dõi điểm số của học sinh kịp thời phát hiện ra những vấn đề.

Sau đó trường quốc tế Gia Hoa cảm thấy dù sao thì đề cũng đã ra rồi thì nhân tiện đó các lớp khác cũng cùng thi thử luôn.

Sau đó thì kì thi của tháng này đã “nhân tiện” mà xuất hiện.

Lớp quốc tế đều không quan tâm đến việc thi cử.

Thi... Có liên quan gì đến họ không? Bọn họ đi theo cổ vũ là đã nể mặt những lớp khác rồi.

Bọn họ là một đám người không cần phải học tập gì hết, nửa đời sau đều vô ưu vô lo áo cơm đủ đầy.

Gia Hoa mỗi lần thi cử sẽ chia phòng thi dựa theo thành tích.

Nhưng lớp quốc tế không phiền phức như vậy, cả lớp tập trung ở hai phòng thi cuối cùng, về đến phòng thi thì thấy toàn là gương mặt quen thuộc, tâm trạng chờ mong cũng không có.

Minh Hi chuyển tới sau, không có thành tích nên bị xếp ở vị trí cuối của phòng thi.

Trùng hợp là…… Đường Tử Kì cũng ở phòng thi này.

Lúc Đường Tử Kì đeo ba lô đi vào, phòng học vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

“Chào mừng học bá lớp hỏa tiễn đến phòng 12, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này!” Có người ồn ào.

Thiệu Dư nằm trên bàn nhìn chằm chằm Đường Tử Kì, sau đó thân thiện nhắc nhở: “Học bá, cậu chọn chỗ ngồi đi, ở đây chúng tôi không có số ghế, điểm của mọi người rất đều đều, cũng không có phân biệt cao thấp, nên...”

“Nói thành tích của chúng ta hoàn toàn giống nhau rất khó sao? Rõ ràng đều chép của một người mà.” Hàn Mạt vô tình mà vạch trần.

Phùng Mạn Mạn không vui khi nhắc đến điều này: “Đúng vậy, các cậu đều chép bài tôi, trình độ tôi kém nên làm cho tất cả mọi người đều ở lại phòng thi số 12. Lần này các cậu chép bài Đường Tử Kì đi, cô ấy học tốt, dù sao cũng được mời về đây mà.”

Phùng Mạn Mạn đối Đường Tử Kì, trong lòng ít nhiều vẫn là có…… khúc mắc.

“Giọng điệu của cậu có hơi chua đấy……” Có người quở trách Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn tức giận đến mức định đứng lên chửi bới người khác, kết quả là Thiệu Dư giành trước, đột ngột ho khan một tiếng nói: “Mọi người yên lặng một chút, bạn cùng bàn tôi muốn bắt đầu mắng chửi người.”

Lời nói của Phùng Mạn Mạn bị nghẹn lại, một hồi lâu cũng chưa nó được gì, cuối cùng tức giận đi đến đập vào lưng của Thiệu Dư một cái.

Minh Hi ngồi ở một góc phòng, sửa sang lại đồ dùng thi của mình.

Phùng Mạn Mạn liền ngồi phía trước cô, sau khi nhìn Minh Hi thì đầu óc chợt lóe sáng: “Đúng rồi, lần này chúng ta chép bài Minh Hi, Minh Hi làm rất đầy đủ.”

Phùng Mạn Mạn nói tới đây thì Đường Tử Kì ngồi xuống “Xì” một tiếng cười.

Thấy Đường Tử Kì cười, Phùng Mạn Mạn nhịn không được nhíu mày, hỏi Đường Tử Kì: “Cậu cười cái gì, xem thường chúng tôi hả?”

Đường Tử Kì lập tức lắc lắc đầu: “Tôi thấy các cậu đều sẽ đậu hết.”

Dường như Phùng Mạn Mạn còn muốn nói thêm vài câu, lại bị Minh Hi ngăn cản: “Đừng nói nữa, cậu nói gì cũng sẽ bị người khác mổ xẻ phân tích quá đáng thôi.”

“Tính cách quái gở, tớ muốn báo cáo cô ta.” Phùng Mạn Mạn vô cùng khó chịu lẩm bẩm một câu.

Thiệu Dư ngồi cách đó không xa, từ trong cặp mình móc ra một lọ sữa chua wahaha ném cho Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn mắng một câu “đồ trẻ con” sau đó cắm ống hút vào bắt đầu uống.

Thiệu Dư nhìn thoáng qua tin nhắn, không khỏi kêu rên một tiếng.

“Sao sao?” Hàn Mạt lập tức thò đầu qua hỏi Thiệu Dư.

“Ấn thiếu lại tới thi, đã đến cổng trường rồi.”

“Cậu ấy tới làm gì!!” Hàn Mạt cũng kêu lên theo.



Minh Hi ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, liền hơi buồn bực, hỏi Phùng Mạn Mạn: “Con người Ấn Thiếu Thần tệ đến vậy sao?”

"Không, cậu không hiểu nỗi đau của họ đâu. Sao người như cậu ấy đã đậu IELTS lại đến đây cho thêm phiền phức vậy?" Phùng Mạn Mạn lắc đầu, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh như thể đang kiểm tra vệ sinh.

Những học sinh khác trong phòng cũng đứng dậy, đồng loạt bắt đầu quét dọn vệ sinh, động tác nhanh lẹ.

“Nên gọi công ty dọn nhà đến!”

“Tôi ở nhà có bao giờ phải làm những việc này đâu chứ?”

“A a a a, Ấn thiếu tới đây làm gì, làm chúng ta phải chịu tội như vậy!”

Ở cửa có người thò đầu ra hành lang để quan sát, thấy Ấn Thiếu Thần tới, lập tức thông báo một tiếng: “Quân địch còn 30 giây sẽ tới chiến trường.”

Hàn Mạt gần như là bổ nhào đến trước cái bàn bên cạnh Minh Hi, dùng tốc độ nhanh nhất lau khô cái bàn, sau đó rời khỏi.

Chờ đến lúc Ấn Thiếu Thần bước vào, mọi người cũng nhao nhao về chỗ ngồi.

Ấn Thiếu Thần đi vào, Hàn Mạt liền chỉ chỗ ngồi: “Chỗ đó.”

“Ừ.” Ấn Thiếu Thần đeo khẩu trang, trầm lặng mà đi đến, nhìn ghế dựa của mình, sau đó ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống còn lấy trong túi ra một bao khăn giấy lau mặt bàn.

Khoa trương như vậy sao?

Minh Hi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Đường Tử Kì ngồi ở phía trước Ấn Thiếu Thần, thấy Ấn Thiếu Thần bước vào phòng học thì vô thức mà căng thẳng.

Nhưng mà sau khi Ấn Thiếu Thần tiến vào, chỉ trừng mắt liếc Minh Hi một cái, dường như không chú ý tới Đường Tử Kì cũng có mặt tại phòng học này.

“Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đến thi, còn đeo khẩu trang?” Thiệu Dư xoay người lại nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

“Ừ, uống lộn thuốc.” Ấn Thiếu Thần trả lời với thái độ rất kém.

Ngày thường anh chính là như vậy, luôn có bộ dạng không kiên nhẫn với mọi việc.

Hôm nay bị bệnh, hơn nữa tâm trạng lại không tốt nên thái độ càng tệ hơn.

Thiệu Dư cũng hiểu rõ chuyện này, chỉ nghe nói Ấn Thiếu Thần vốn dĩ không định đến đây, kết quả vẫn tới tham gia thi.

Nhưng thấy tâm trạng Ấn Thiếu Thần có vẻ như không được tốt lắm nên không dám nhiều lời.

Ấn Thiếu Thần chờ đến lúc bắt đầu thi mới vừa ho khan vừa gỡ khẩu trang ra lau nước mũi.

Anh lớn lên trắng trẻo, lau nước mũi mấy lần mũi liền chuyển màu hồng, Minh Hi quay đầu qua nhìn thấy không nhịn được cười ra tiếng.

“Cậu cười cái gì?” Ấn Thiếu Thần quả là một con người tùy hứng, thi mà vẫn có thời gian mắng cô một câu.

Giám thị canh thi nhìn về phía bọn họ, nhìn bọn họ thở dài một hơi không nói gì, tiếp tục gác thi.

Giáo viên biết Đường Tử Kì, xem Đường Tử Kì là đối tượng quan trọng cần phải trông nom trong phòng thi này, sợ những học sinh khác chép bài của Đường Tử Kì.

Lớp quốc tế thấy giáo viên chỉ quan sát đúng một chỗ, liền bắt đầu truyền đáp án khắp nơi.

Trước khi thi Minh Hi đã được Phùng Mạn Mạn sắp xếp tốt rồi, chờ Minh Hi làm xong bài thi, liền viết đáp án câu trả lời trắc nghiệm và điền vào chỗ trống xuống giấy, truyền cho Phùng Mạn Mạn, chuyện sau đó Minh Hi không cần quan tâm.

Chỉ viết những đáp án ngắn, nếu đáp án quá dài hoặc là câu hỏi lớn, các học sinh khác không có kiên nhẫn để chép lại.

Minh Hi cũng đã làm như vậy.

Nửa sau của buổi thi, tờ giấy đáp án được ném đến mặt bàn Ấn Thiếu Thần.



Ấn Thiếu Thần ngước mắt nhìn thoáng qua giáo viên, sau đó mở tờ giấy đáp án ra xem.

Đáp án là Minh Hi viết, nét chữ đẹp, ngay ngắn, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được.

Đáp án cô viết cũng rất chỉn chu, có thể nói là tấm gương trong giới chép phao. Nhìn tới đáp án ở câu thứ bảy, bên cạnh đáp án có viết một hàng chữ nhỏ: Câu này không chắc là đúng hay không.

Anh không khỏi nhướng mày, như vậy những câu khác đều chắc chắn đúng sao?

Ấn Thiếu Thần không vội truyền đáp án cho người khác, mà bắt đầu tự mình đọc đề, sau đó đối chiếu với đáp án của Minh Hi.

Những người muốn chép đáp án ở phía sau Ấn Thiếu Thần sốt ruột muốn chết nhưng phía trước là Ấn Thiếu Thần đó, anh cũng liền Phật hệ, bắt đầu tự mình đoán mò đáp án.

Kế tiếp anh phát hiện đáp án của mình là đúng, cho đến khi kì thi kết thúc Ấn Thiếu Thần vẫn chưa truyền đáp án đi.

Sau khi những người khác đều đi nộp bài thi rồi, Ấn Thiếu Thần đứng dậy đi tới bàn của Minh Hi, cầm bài thi của Minh Hi lật ra nhìn đề bài lớn ở mặt sau.

“Sao thế?” Minh Hi kỳ quái hỏi, cô đang sốt ruột nộp bài thi đây.

Ấn Thiếu Thần sau khi nhìn một lúc thì trả lại bài thi cho Minh Hi: “Không có gì.”

Minh Hi cầm bài thi nhanh chóng đi nộp, sau đó khoát tay Phùng Mạn Mạn cùng nhau đi WC.

Sau khi Ấn Thiếu Thần ngồi xuống một lần nữa, anh nhìn chằm chằm vào mảnh giấy nhỏ do Minh Hi viết trên bàn, nhìn một lúc lâu.

“Tôi có kẹo ngậm đau họng ở đây, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi dùng chúng đấy.” Đường Tử Kì đi đến bên cạnh Ấn Thiếu Thần, chủ động đưa cho anh ba viên kẹo.

Ấn Thiếu Thần ngước mắt nhìn về phía Đường Tử Kỳ, theo bản năng nhíu mày.

Anh không thể hiểu được vì sao Minh Hi luôn tác hợp anh với Đường Tử Kì, làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhìn thấy Đường Tử Kì chủ động đi qua, Ấn Thiếu Thần thậm chí còn cảm thấy hơi chán ghét.

Không biết hai người này đang làm cái trò gì, nên làm anh vô cùng bực bội.

“Không cần.”

Cảnh này hết sức thú vị.

Học bá huyền thoại của lớp hỏa tiễn chủ động bày tỏ sự ưu ái của mình với Ấn Thiếu Thần, Ấn Thiếu Thần từ chối không thương tiếc.

Đường Tử Kì cứng đờ tại chỗ, phải một lúc sau mới ngượng ngùng cười: "Quên đi vậy."

Đối với nhóm người quanh năm suốt tháng có mối quan hệ không tốt với lớp hỏa tiễn, hình ảnh này thực sự rất tuyệt.

Nếu Ấn Thiếu Thần không phải là một trong những nhân vật chính thì họ thật sự muốn phát bài đăng trực tiếp về chuyện này.

Khi Minh Hi cùng Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết trở lại phòng học liền hưng phấn mà nói về kế hoạch cho kì nghỉ quốc khánh.

Sau khi kết quả kỳ thi hàng tháng của trường quốc tế Gia Hoa được công bố là đại hội thể thao, sau đó nữa là kì nghỉ lễ quốc khánh dài.

Kì nghỉ quốc khánh của học sinh lớp hỏa tiễn chỉ có ba ngày, còn những học sinh lớp 11 khác vẫn là bảy ngày, cho nên ba người các cô rất phấn khích.

“Minh Hi, tôi đau họng.” Ấn Thiếu Thần thấy Minh Hi đi vào tới, lập tức nói một câu.

Minh Hi dừng hành động lại, nếu trên đầu có thể xuất hiện dấu chấm hỏi thì có lẽ đầu tóc Minh Hi sẽ nháy mắt biến thành kiểu Smart.

“Ồ.” Minh Hi lên tiếng.

Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy được từ mắt đối phương sự hóng hớt.

“Chỉ vậy thôi à?” Ấn Thiếu Thần nhíu mày hỏi cô.

“Uống nhiều nước ấm.” Minh Hi trả lời.

“……”