Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 196: Nụ Hôn Nghẹt Thở



“Tim lợn.” Mạc Du Hải không đem

chuyện trên quả tim lợn đó có dán bức ảnh

của cô, lồng ngực cô còn cắm một con dao

gọt hoa quả nói ra.

Hạ Nhược Vũ lầm bầm nói: “Tim lợn?

Sao lại là tim lợn? Vì sao lại phải là tim

lợn?”

Càng nghĩ sắc mặt cô càng trở lên

trắng bệch, đôi tay nhỏ bé trắng nõn túm

chặt lấy ngực Mạc Du Hải, ánh mắt kích

động nói: “Tim lợn? Không phải ý chỉ trừng

phạt hay sao? Người này đang muốn nói là

họ có ý đồ xấu, muốn làm hại tôi sao?”

“Đừng nghĩ linh tinh, anh nhất định sẽ

không để em xảy ra chuyện gì.” Mạc Du

Hải cũng cau mày, bất kể như thế nào, anh

nhất định phải tìm ra người này càng sớm

càng tốt.

Hạ Nhược Vũ vẫn không khỏi lo lắng:

“Không được, em không thể tiếp tục ở

trong nhà được nữa.”

Cô đột nhiên nghĩ thông suốt, bản

thân ở nhà thêm một ngày, sẽ liên lụy đến

bố mẹ của cô, hai người họ cũng sẽ gặp

nguy hiểm.

“Mạc Du Hải, em muốn chuyển ra ngoài. ˆ

“tược..

Nhưng cô phải lấy lí do gì để chuyển ra

ngoài đây?

Mạc Du Hải dường như nhìn ra lo lắng

của cô, nói: “Quay lại bệnh viện kiểm tra.”

Anh nhẹ nhàng nói một câu, Hạ Nhược

Vũ lập tức hiểu vấn để, vui vẻ đồng ý:

Chương 196: Nụ hé

“Đúng vậy, dù sao hiện giờ em cũng đang

bị thương, bố mẹ nhất định sẽ đồng ý.”

Nhưng chỉ cần nghĩ đến người thần bí

nào đó đang ở trong bóng tối luôn dõi theo

nhất cử nhất động của cô, cô không thể

nào mà vui vẻ được.

Nếu không phải tại người đó, cô cũng

không cần phải tránh đi.

“Có anh ở đây rồi.” Đôi tay to dày, ấm

áp của Mạc Du Hải ôm lấy đôi tay nhỏ bé

của cô.

Nhiệt độ chỉ có trên cơ thể người đàn

ông như một dòng chảy đều đặn, liên tục

truyền đến qua da thịt, trái tim bất an của

Hạ Nhược Vũ cũng theo đó mà từ từ lắng

xuống.

Trong khoảnh khắc, hai người đều

không nói gì, Hạ Nhược Vũ phát hiện bản

thân vẫn đang nép trong lòng Mạc Du Hải,

bên cạnh còn có một người đang nhìn, cô

có chút không tự nhiên vặn vẹo cơ thể,nhỏ

giọng kháng nghị: “Mạc Du Hải, anh mau

thả em xuống trước đã.”

Thật mất mặt, vừa rồi cô đã nhào vào

trong lòng của người đàn ông một cách

trực tiếp đến thế.

Mạc Du Hải nhướng mày nhìn biểu

cảm e thẹn, ngại ngùng của cô, nói: “Vừa

rồi là em chủ động mà…”

Anh còn chưa nói xong, Hạ Nhược Vũ

đã lên tiếng ngắt lời anh: “Vừa rồi là thời

điểm đặc biệt, hiện giờ anh có thể thả em

xuống rồi.”

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đã phản bội

lại tâm trạng của cô.

Đôi tay to của Mạc Du Hải đặt lên eo

cô, dù cô có giãy dụa thế nào cũng không

thể di chuyển dù chỉ nửa phân, giọng nói

trầm thấp vang lên bên tai cô, anh trầm

giọng nói: “Hành động này của em có được

xem là bội tình bạc nghĩa không?”

“Mạc Du Hải, anh không biết dùng

thành ngữ thì đừng có nói linh tỉnh.” Cái gì

mà bội tình bạc nghĩ, nói như kiểu cô lợi

dụng anh xong liền phủi đít bỏ đi vậy, cái

đó gọi là qua cầu rút ván, ăn sạch anh rồi

quay đầu bỏ đi vậy.

Hạ Nhược Vũ phát hiện ra cô cũng bị

anh làm cho nghĩ ngợi linh tỉnh rồi, vẻ mặt

cô sầu muộn, từ khi nào mà cô biến thành

một người đen tối như thế?

Chắc chắn là ảo giác, nhất định là ảo

giác.

Cô biết rõ bản thân không thể thoát

khỏi sự khống chế của anh, Hạ Nhược Vũ

nghĩ vậy liền dứt khoát không động đậy

nữa, dù sao nếu anh không cần thể diện thì

cô còn sợ cái gì nữa?

“Đúng rồi, không phải anh đã kiểm tra

cho Lục Khánh Huyền sao? Thế nào rồi?

Chương 19

Cô ta có thật sự bị bệnh không?”

Giọng điệu cô dường như không quan

tâm, nhưng lưng không tự chủ được bất

giác thẳng ra, đôi tai vềnh lên như sợ bỏ sót

thông tin quan trọng nào đó.

Mạc Du Hải vuốt ve da thịt mềm lại

trong lòng bàn tay cô, giọng điệu không

thay đổi nói: “Chẩn đoán sai.”

“Cho nên cô ấy không sao cả?” Biểu

cảm trên gương mặt Hạ Nhược Vũ kiểu

“Em đã nói chắc chắn là không có bệnh rồi

mà” nói: “Là ai đã bao che cho cô ấy, cô ấy

giải thích với anh thế nào?”

“Không phải do cô ta.” Đôi mắt sâu

thẫm của Mạc Du Hải lóe lên tia sáng lạnh

lùng, giọng điệu nhàn nhạt khiến người

khác không nghe ra cảm xúc thật của anh.

“Lưu Bình chết rồi.” Anh nói.

“Cái gì? Chết, chết rồi?” Hạ Nhược Vũ

không ngờ rằng sẽ có liên quan đến cái tên

này, cô cũng biết Lưu Bình, trong bệnh viện

có gặp mấy lần, anh ta có vẻ là một người

đàn ông dung tục, nhưng sao anh ta lại

chết rồi?

“Vì sao anh ta lại làm thế?”

“Ghen tuông.” Mạc Du Hải nhìn đôi

môi khẽ mở ra vì kinh ngạc của cô, ánh mắt

càng thêm thâm trầm, khẽ đưa mắt nhìn

Tinh Giang ở phía bên cạnh.

Một người lạnh lùng hà khắc như Tỉnh

Giang cũng có chút không chịu nổi, hắn rất

hối hận vì đã ở lại đây làm bóng đèn, càng

hối hận hơn là nhìn thấy cảnh cậu chủ và

cô Hạ Nhược Vũ ở bên cạnh nhau.

Nếu như không phải hắn bị liệt cơ mặt,

thì có lẽ đã bị cảnh tượng này làm cho kinh

ngạc.

Cậu chủ lại có đủ kiên nhẫn giải thích

với người khác nhiều như vậy, hơn nữa còn

không hề tức giận, nếu như đổi lại là thuộc

hạ nói như thế với cậu chủ, nhất định sẽ bị

cậu chủ cho một trận.

Hắn thà tin rằng mặt trời mọc đằng tây,

còn hơn tin rằng cậu chủ sẽ trở lên dịu

dàng. Nhưng mà hôm nay, sau khi tận mắt

chứng kiến cảnh này, hắn bắt đầu có chút

hoài nghi cuộc đời.

Mặc dù cậu chủ là một bác sĩ, nhưng

con người anh lạnh lùng đến mức nào,

những thuộc hạ như bọn họ đều biết rõ,

cho dù có một người gãy chân bò trên mặt

đất cầu xin anh cứu giúp, nếu như anh

không muốn cứu thì cho dù người đó có

chết trước mặt anh, anh cũng không quan tâm.

Trước đây, khi cậu chủ và một cô gái

quen nhau, nhưng khi hai người ở bên cạnh

nhau cũng không khác gì so với thường

ngày, còn hiện giờ….

Ánh mắt Tinh Giang nhìn Hạ Nhược Vũ

cũng không giống trước nữa, mà thêm vài

phần dò xét và kính trọng.

Nói thế không phải là thừa thãi sao?

Người trong lòng cậu chủ, đương nhiên

phải được đối xử khác biệt.

Hạ Nhược Vũ không biết trong lòng

Tỉnh Giang đã nghĩ nhiều đến như vậy,

trong lòng vẫn có chút khó hiểu: “Không

đến mức đó chứ? Hai người không phải

cùng khoa sao? Hiện giờ trong bệnh viện

cạnh tranh khốc liệt đến thế sao?”

“Hơn nữa anh ta nghĩ gì mà làm như

vậy?”

“Bản thân anh ta đã thừa nhận rồi.”

Mặc dù còn rất nhiều điểm nghi vấn.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy cũng có chút

khả năng, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào

đó không đúng, nhưng anh ta đã chết rồi,

còn có thể nói gì nữa, lẽ nào cô đoán sai rồi

sao? Lục Khánh Huyền thực sự không biết

gì?

Không phải cô có định kiến với cô ta,

mà là Lục Khánh Huyền rất giỏi giả vờ, cho

nên cô mới nghĩ như thế.

“Thế anh ta chết vì lí do gì?”

“Tự sát.” Mạc Du Hải nhìn dáng vẻ vẫn

tiếp tục muốn hỏi của cô, trực tiếp nắm lấy

cằm cô, cúi người dùng miệng anh bịt chặt

đôi môi nhỏ nhắn đang không ngừng lải

nhải của cô. “Ưm ưm.” Làm cái gì vậy,

bên cạnh còn có người đang nhìn.

Hạ Nhược Vũ cực kỳ xấu hổ, đưa tay

đánh vào người anh mấy cái, nhưng người

đàn ông giống như không chút phản ứng,

càng mạnh mẽ mút lấy mật ngọt trong

miệng cô, cô thực sự sắp phát điên luôn rồi.

Thực ra Hạ Nhược Vũ đã nghĩ quá

nhiều rồi, vừa rồi sau khi Tinh Giang bị Mạc

Du Hải liếc cho một cái đã biết điều mà rời

đi rồi, hắn không ngốc đến mức chút năng

lực nhận thức này cũng không có.

Mạc Du Hải cũng không giải thích, anh

cực kỳ thích nhìn dáng vẻ ngại ngùng mà

lại không có cách nào kháng cự của cô, siết

chặt đôi tay ôm cô.

Khi nụ hôn sắp kết thúc, anh bắt đầu

tự hỏi, liệu anh đang nghiêm khắc trừng

phạt cô hay là đang giày vỏ chính bản thân

mình.

Nếu như không phải đang ở không

đúng chỗ, anh đã kéo cô vào trong phòng

`

TOI.

Hôn xong, giọng nói của Mạc Du Hải

có chút khàn: “Ngoan, hít thở sâu nào.”

“. “ Hạ Nhược Vũ bị ngạt đến mức

khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh

sóng nước đem theo chút động tình, cô

n Yêu Anh!) Chương 196: Nụ hôn ng

đang chuẩn bị hít thở thật sâu thì nghe

thấy lời nói của anh lập tức dừng lại, kìm

nén nhìn chằm chằm vào anh.

Ánh mắt lên án của người phụ nữ

giống như làm nũng, đôi môi vừa bị anh

hôn càng thêm quyến rũ, giống như đang

đưa ra mời gọi trong im lặng, Mạc Du Hải

cuối cùng không nhịn được, kéo cô vào

trong lòng mà hôn lên khóe miệng cô.

Giọng nói trầm thấp đem kheo tiếng

cười khẽ: “Anh rất sẵn lòng làm hô hấp

nhân tạo cho em đấy.”