Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 170



Lần này Hạ Nhược Vũ phản ứng rất

nhanh, kéo cái quần, không để Mạc Du Hải

có cơ hội sàm sỡ.

Mặc dù có chút đáng tiếc,Mạc Du Hải

cũng biết trêu nhiêu đây là được rồi, nếu cứ

tiếp tục chọc giận cô thì nói không chừng

sẽ nổi đóa thật ấy chứ.

Không thể không nói Mạc Du Hải thật

sự rất hiểu tính cách của Hạ Nhược Vũ, Hạ

Nhược Vũ vẫn đang chờ Mạc Du Hải ở trêu

mình lần nữa, thêm chút lửa nữa là trực tiếp

thiêu anh luôn. Nhưng đợi trong chốc lát,

người ta cũng rất giữ ý giữ tứ mà không

đụng vào sợi tóc nào của cô cả.

Vậy lại làm cô hơi ngại trực tiếp nồi

giận, cứ như một ngọn lửa ngọn lại ngang

cổ họng, nửa vời đến mức cả chính cô cũng

thấy khó chịu.

Nằm lên giường một lần nữa, Hạ

Nhược Vũ lập tức mệt mỏi đến không nâng

được chút tinh thần nào, đều là do Mạc Du

Hải làm cô tức giận.

Cô nhịn không được ngáp dài một cái:

“ Mạc Du Hải, em muốn đi ngủ rồi.”

Ngụ ý chính là anh có thể cút di.

Người phụ nữ này quả thật là qua cầu

rút ván, Mạc Du Hải gật đầu một cái, không

nói gì, bắt đầu cởi áo blouse trắng trên

người ra.

Hạ Nhược Vũ nhìn thấy Mạc Du Hải có

xu hướng muốn cởi tiếp, cô vội vàng nói:

“Đêm hôm khuya khoắt anh cởi quần áo là

có ý gì!”

Nói xong lại cảm thấy những lời này

nghe kỳ quái thế nào ấy, có một tia ám chỉ

theo phương diện nào đó, lập tức sửa

miệng lại: “Mạc Du Hải anh phải đi về, cũng

không cần ngồi ở chỗ này cởi quần áo.”

“Đêm hôm khuya khoắt cởi quần áo

tất nhiên là đi ngủ rồi.”

“Anh có nhầm không vậy, đây là phòng

bệnh của em cơ mà.” Hạ Nhược Vũ nhìn

thấy người đàn ông này đã tháo hết hai cái

cúc áo sơ mi, để lộ ra phần xương quai

xanh khêu gợi, còn có cơ ngực mơ hồ tràn

ngập sức bật kia nữa.

Mạc Du Hải cũng không để ý tới cô, rất

tự nhiên mà cởi bỏ cúc trên tay áo, vươn

tay đèn tắt đi, ngay lập tức, trong phòng tối

đen xuống.

Cô không nhìn thấy rõ cái gì cả, cô chỉ

cảm thấy giường bỗng lõm xuống, thân

hình cao lớn của anh lập tức chen lấn lên,

cánh tay dài chụp tới, người cô theo đó mà

gần sát vào thân thể nóng bỏng của anh.

Chiếc giường một thước năm lập tức

nhét vào một người đàn ông cao lớn gần

một thước chín, lập tức có vẻ chen lấn nhỏ

hẹp đáng kể, thân thể hai người phải dựa

sát vào nhau mới không bị rớt xuống

giường.

“Mạc Du Hải, em còn là bệnh nhân!

Anh đi xuống cho em, đi xuống.” Hạ Nhược

Vũ sửng sốt vài giây, sau đó ra sức muốn

đem đầy người đàn ông này xuống giường,

đừng nói lúc cô không sinh bệnh còn đầy

không nhúc nhích được, hiện tại bị thương,

muốn đẩy anh càng giống như đang làm

điệu bộ đưa đầy.

Quả nhiên đôi mắt của anh tối sầm lại,

thân hình hoàn mỹ dán lên người của cô, để

cô cảm nhận được chỗ nào đó của anh

đang phát nhiệt nóng bỏng, giọng nói của

anh cũng biến thành khàn khàn trầm thấp:

“Còn muốn nhúc nhích không?”

Cô không biết anh đã nhịn vất vả đến

mức nào sao, nếu không phải biết cô đang

bị thương, anh cũng đã làm trong phòng

tắm rồi.

Cảm nhận được nhiệt độ cùng độ

cứng như cái bàn ủi dưới mông mình, mang

tai của Hạ Nhược Vũ lập tức đỏ bừng lên,

thân thể cô cứng đờ, giọng nói cũng mang

theo tia kinh hoảng: “Mạc Du Hải anh thật

là vô liêm sỉ!”

Vậy.. vậy mà anh lại có phản ứng,

người đàn ông này còn biết xấu hổ là gì

không vậy!

Giọng nói tuyệt đẹp của Mạc Du Hải

vang lên sau tai của cô: “Nếu em còn lộn

xôn, anh cũng không ngại biến chuyện này

thành sự thật đâu.”

Vừa nghe lời nói của anh, cả người Hạ

Nhược Vũ như bị điểm huyệt, vẫn không

nhúc nhích cứng lại ngay tại chỗ, hiếm khi

cô nghe lời như vậy,Mạc Du Hải còn có

chút tiếc hận mà nói: “Hôm nay ngoan

vậy.

Hạ Nhược Vũ nhịn không được mà

trợn trắng mắt, nếu không ngoan, ai biết

anh có làm ra chuyện cẩm thú gì hay

không, nhưng ngoài miệng cô vẫn giận dữ

nói: “Mạc Du Hải, giường nhỏ như vậy, anh

không biết mình cao bao nhiêu hay sao, em

sắp bị anh lấn ngã xuống đất luôn rồi đây này.

Anh không lên tiếng trả lời, cô không

thuận theo không bỏ cuộc mà nói: “Anh

mau mau trở về ngủ đi, một lát nữa cái

giường bị anh đè sập luôn đó, không khí

của em hít thở cũng bị anh đoạt đi rồi.”

Mạc Du Hải sau lưng bỗng nhiên khẽ

thở dài một cái, thanh âm khàn khàn mang

theo một tia mệt mỏi không thể nói rõ:

“Ngoan, để anh ôm trong chốc lát.”

Tiếng thở dài kia của anh như một

tiếng trống làm cô ngơ ngác đi, nhớ tới anh

đã ba ngày liên tục không được nghỉ ngơi

chút nào, cô mím môi, không nói nữa, trong

lòng mô hồ dâng lên một tia đau lòng.

Tiếng ngáy của cô cũng không lớn,

càng giống như tiếng kêu rừ rừ thoải mái

phát ra trong cổ họng chú mèo con, mang

theo một chút đáng yêu.

Mà người đàn ông vốn đang ngủ say

kia mở bừng mắt ra, trong con ngươi u ám

nào có một tia buồn ngủ nào, anh cần thận

chuyển thân thể cô tới trước mặt mình,

chỉnh chỉnh lại cánh tay, để cô nằm ở khuỷu

†ay của mình. Chàng Rể Cực Phẩm

Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm

thủy tỉnh chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn

xinh đẹp tỉnh xảo của cô, đôi môi căng

mọng phản xạ một tia ánh sáng trong suốt

dưới ánh trăng, lông mi thật dài như quạt

hương bồ, làm xuất hiện một cái bóng mờ,

những sợi tóc dài tán loạn rũ ở trên trán.

Nhìn thấy nét mặt ngủ say mang tính

trẻ con của cô, Mạc Du Hải bỗng nhiên cúi

người hôn nhẹ một cái lên vầng trán trơn

bóng của cô, lấy một tư thái bảo vệ mà

quấn người này vào trong ngực, sau đó

chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh thật sự mệt mỏi, ôm con vật nhỏ

này trong ngực, trong lòng đột nhiên cảm

thấy yên ổn đến lạ thường, anh nhanh

chóng rơi vào giấc ngủ say.

Hạ Nhược Vũ nín thật lâu ngay cả hô

hấp cũng không dám lớn tiếng, rất sợ đánh

thức người đàn ông đang ngủ, lúc đó cô

thật sự đang ngủ, nhưng mà gần đây do

quá hoảng loạn sợ hãi, chỉ một chút tiếng

gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm cô bừng tỉnh, cô

có thể cảm giác được hơi thở của Mạc Du

Hải phun lên trên mặt mình.

Cô đang khẩn trương không dám lộn

say của anh, gần gũi quan sát làn da của

anh mới phát hiện da tay anh đẹp đến làm

người ta ghen tị, lỗ chân lông nhỏ đến mức

không thấy được, cặp mắt màu tối lạnh

nhạt kia đã nhắm lại, lại tô điểm thêm một

tỉa bình dị gần gũi, không có lực sát thương

quá mức như bình thường.

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, nhìn

lâu lại có xúc động muốn hôn lên.

Hạ Nhược Vũ đỏ mặt, ngũ quan của

Mạc Du Hải thật lập thể, đường cong hình

dáng rõ ràng, không giống như nét âm nhu

của các minh tinh bây giờ, anh chỉ thuần

túy lộ ra khí chất mạnh mẽ của một người

đàn ông.

Mỗi một hô hấp đều cực nóng như vậy,

không biết vì cái gì cô nhìn đến mức mê man.

càng miễn bàn đến mở mắt, đột nhiên

hơi thở của anh từ từ áp gần, tay cô lập tức

siết chặt lại, sau đó chỉ cảm thấy cái trán

chợt lạnh, đôi môi mỏng mềm mại đã ấn lên

làn da cô, cô chưa kịp cảm nhận thì cảm

giác mát lạnh trên trán đã dời đi.

Đó là nụ hôn không giống với dĩ vãng,

một cái hôn không mang theo chút tình

dục nào, chỉ mang theo sự dịu dàng và yêu

thương.

Hạ Nhược Vũ bị suy nghĩ của mình làm

giật bắn cả người, Mạc Du Hải biết rồi sao?

Bên tai cô chỉ có tiếng nhịp đập kinh

hoàng của con tim, hốt hoảng không thể

kiểm soát được.

Hạ Nhược Vũ len lén mở mắt ra, phát

hiện người đàn ông kia thật sự đang ngủ,

mới dám trợn mắt đánh giá gương mặt ngủ

Nếu, nếu anh không dây dưa không rõ

với Lục Khánh Huyền, có phải tình trạng

của bọn họ sẽ không như thế này không.

Chỉ là không ai trả lời cô, cơn buồn ngủ

lại dần dâng lên, Hạ Nhược Vũ không biết

khi nào thì mình cũng đã rơi vào giấc ngủ.