Này Anh! Yêu Em Đi

Chương 6: Chương 06





Còn 2 tuần nữa là ngày lễ tình yêu, hôm nay là chủ nhật, tranh thủ lúc học thêm về nó rủ nhỏ đi chuẩn bị quà cho anh. (@@), Bị nó lôi đi lôi lại, kéo qua kéo về, nhỏ ảo não:
-Cái con điên này, mày hành tao gì lắm thế, 2 tuần nữa mà mày cứ nhặng xị cả lên.
-Hứ kệ tao, mày không có người yêu nên ghen tị hả.
-Ế, ai nói với mày tao không có, hứ, bổn cô nương đây lên tiếng thì khối thằng theo nhá.
-Dạ, em biết chị là đại mĩ nhân rồi ạ, xí.
Nói rồi hất mặt đi, nhưng dường như nhớ ra chuyện gì đó, nó hỏi nhỏ:
-À, cái anh năm 2 bách khoa đang tán mày thì sao? tao thấy lão cũng đẹp trai mà.
-Ờ, đẹp trai, nhưng vì hắn quá đẹp trai nên tao không dám đụng tới.
Nhỏ ngao ngán thở dài, nghe con bạn thân nó nói thì liền quay lại, nhìn chằm chằm vào mặt nhỏ. Nhỏ chun mũi:
-Nhìn cái giề? Tao biết tao đẹp mà.
-Không đùa nhá, nói thật đi, mày cũng rung động phải không.
-Ờ, thì nói thật là có, nhưng tao sợ lại như mày, nhìn mày giờ, quả thật tao không dám thích, hahahaha.
-mày dám nói móc tao à, cái con kia.....

Nói rồi nó lại đuổi theo nhỏ, ừm, tất nhiên là lại vui rồi. Nhỏ nhìn vẻ ngoài khá gần gũi, nhưng thực chất là khá lạnh, nếu không muốn nói là khó gần, Nhỏ hám trai đẹp nhưng không có nghĩa là đứng trước trai đẹp, nhỏ bị rung động. Nhỏ khác nó, nhỏ yếu đuối và sợ sệt nhiều thứ, nhỏ sợ làm chính bản thân mình bị tổn thương. Nhỏ nhìn rất xinh, nụ cười duyên, nhìn cực cuốn hút ấy, mà cứ theo nó nói thì: "Mày mà cười là tim tao rớt luôn đấy". câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng chắc thật là nhiều hơn, Mỗi lần thấy nhỏ cười, là y xì nó bị "đơ". Nhỏ là một đứa bạn rất tốt, tốt đến mức chỉ cần nó nói không có thiện cảm với ai đó là nhỏ sẵn sàng ghét ngay, dù đang có ý với người ta. Đó cũng là lí do vì sao, mà thiếu nhỏ, là nó "không sống được" (haha). Đang nằm suy nghĩ vẩn vơ về nhỏ, về tình bạn đẹp đẽ của 2 đứa, nó nhận được tin nhắn:
"Có lẽ tao nên mạnh dạn một lần, mày thấy sao"
"nói thật là tao cũng có thiện cảm với anh Huy, tao ủng hộ đấy"
"OK, có gì xảy ra mày lo chịu trách nhiệm đấy"
"Yên tâm, mày mà ế thì có tao hốt về ở chung, không thì hốt về làm osin cũng được, haha"
"á à, được lắm, hứ, đừng tưởng có lão Duy mà ngon nha"
"Ờ, ngon hơn mày rồi, kaka"
"Hứ, tao ứ nói chuyện với mày nữa, cút đi"
Đọc tin nhắn lại cười một mình, trong lòng thầm mong cho nhỏ luôn mỉm cười như lúc này.
Trưa, ba mẹ nó hôm nay về nhà ngoại có việc, nó còn phải học ca chiều nên không đi theo, thế nên, buổi trưa nó sang ăn ké nhà bà Tư. Vừa bước vào thì nó thấy có một dáng người lạ, là con gái, đang đứng giúp bà chuẩn bị buổi trưa. Nó hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu, nhíu nhíu mày, bà Tư xoay người lại, thấy nó thì cười niềm nở:
- Nhi hả cháu, chờ tí nhá sắp xong rồi.
-Hehe, yes sir, nhưng ai thế bà?-Vừa hỏi nó vừa nhìn cô gái.
-À ừ..
Bà chưa kịp giới thiệu thì chị ta đã lên tiếng.
-Chào em, chị là Ngọc, bạn Duy.
Nghe cô gái giới thiệu, nó không khỏi bất ngờ. Đây là chị Ngọc sao? Cái chị mà cả tuần nay ngày nào cũng hẹn với anh. Ngọc tiếp tục:
-Còn em là..
-À, chào chị, em là hàng xóm, và cũng là bạn gái anh Duy ạ.
Vừa nghe nó nhắc đến 2 từ bạn gái, Ngọc thoáng khó chịu, vừa lúc Duy đi xuống, Ngọc mỉm cười:
-Duy, cậu có bạn gái dễ thương thế sao giấu? Chả giới thiệu cho bạn bè gì cả.
Duy khẽ nhíu mày, nhìn nhỏ, không nói gì, rồi đi thẳng vào bếp, Ngọc đi theo sau, cả 2 lại trò chuyện, thấy Ngọc cười đùa với Duy, nó thấy "nóng trong người". Bà Tư thấy thế thì liền nói:

-Nhi, cháu vào lấy bát đũa ra đi.
-Vâng ạ. Nó khẽ cười. Nhìn nó bước vào trong cùng nụ cười phảng phất buồn, bà Tư khẽ thở dài, có chút lo lắng.
Ăn xong, lúc dọn rửa chén bát:
-Em để đấy, chị dọn cho.-Ngọc lên tiếng, có vẻ Ngọc rất tự nhiên, cứ như là người quen còn nó là khách vậy.
-Thôi, chị cứ ngồi với anh Duy đi, em dọn được rồi-Vừa nói, nó vừa liếc nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh như thế, đợi anh bỏ cái bát cuối cùng vào, nó nhanh chóng bưng đi. Anh thấy thái độ của nó thì thoáng không được vui.
Về nhà, nó nhìn sang phòng anh, thấy anh và chị kia đang nói gì đó, cười đùa rất vui vẻ, anh cũng đang nói và cười, khắc hẳn khi nói chuyện với nó. Ừm, tâm trạng nó lúc này phải nói là tệ rất tệ.
"Ê, tao vừa gặp mặt cái người tên Ngọc rồi mày ạ"
"Ồ, tin hot, thế nào mà gặp, xinh không?"
"phải nói là rất xinh, trưa nay chị ta đến ăn trưa tại nhà anh, nghe đâu để cùng làm bài thu hoạch gì đó"
"à, ừm, thôi có gì đâu mà, chỉ là bạn thôi, mày phấn chấn lên tao nhờ, thế muốn nghe chuyện tao không?"
"ok, kể đi"
thế là nhỏ bắt đầu kể, 1 tin, 2 tin, 3 tin nó bắt đầu phụt cười:
"ế, bá đạo quá mày, haha, cẩn thận không người ta chạy mất dép"
"ax, con gái thời này phải chảnh thế mới có giá mày ạ, haha"
"ờ, thôi, kệ giá của mày, tao đi học đã"

"ờ, biến"
Nó đến lớp học thêm, tâm trạng không mấy vui vẻ, ngồi cả buổi mà đầu óc cứ bay đi đâu, chẳng có tiếp thu được gì.
Tối, ôm tập sang nhà anh, hôm nay, anh "không có hẹn", thấy nó vào, anh ngẩng đầu nhìn rồi lại quay lại với công việc dang dở. Nó nén tiếng thở dài, ngồi xuống:
-Chị Ngọc xinh anh nhỉ?
Nghe nói hỏi, anh hơi khựng người, nhưng rồi nhanh chống lấy lại dáng vẻ ban đầu, anh đáp một cách thờ ơ.
-Ờ.
Nó biết là chị ta xinh, nó không phủ nhận, nhưng khi nghe anh đáp, nó thấy thất vọng.
-Anh rất thích nói chuyện với chị ấy nhỉ? em cảm thấy thế, em thấy anh cười suốt, không như khi nói với em
Giọng nó nhỏ dần nhỏ dần, cổ họng bị nghẹn lại, nước mặt chực trào ra. Đến đây thì anh dừng hẳn công việt, đặt cây bút cả tài liệu xuống. Nhíu mày nhìn nó. Nó cúi gằm mặt xuống đất, giọng có chút nghẹn:
-Anh đừng tưởng cứ lạnh lùng với em là em sẽ bỏ cuộc, anh càng như thế thì em càng thích anh thôi.
Nói rồi, nó chạy thật nhanh ra khỏi phòng, lấy tay quệt dòng nước mắt vừa rơi trên má. Anh thở dài, trong lòng dấy lên một mớ hỗn độn, không thể phủ nhận là có đau lòng.