Nào Hay Xuân Mênh Mông

Chương 18: Tuyết lạnh xứ người



Tôi đã đón cái tuyết thứ hai ở Đại Đô nhưng vẫn cảm thấy thích thú mới mẻ, Khoát Khoát Lạt nói có lẽ do tôi mất trí nên không nhớ ra, nhưng tôi luôn có suy nghĩ thứ này là thứ xa lạ bản thân chưa từng nhìn thấy.

Khoát Khoát Lạt là cung nữ duy nhất của tôi ở phủ hoàng tử này, sở dĩ lý do tôi ở phủ hoàng tử là vì tôi là vợ chưa cưới của chủ phủ – Thoát Hoan, còn tại sao tôi chuyển hẳn vào ở trong phủ thì là do Thái tử Chân Kim đã hãm hại tôi nhà tan cửa nát. Hiện giờ cha mẹ tôi đều đã phạm trọng tội và bị đày đi xa, chỉ còn một mình tôi trên đời, chắc là vì thế cho nên tôi ở phủ này cũng không phải quang minh chính đại lắm. Thoát Hoan cứu tôi một mạng, tôi nghĩ vì gia đình gặp tai biến cho nên tinh thần tôi sinh ra hoảng loạn và quên mất rất nhiều thứ.

Tất nhiên đó chỉ là những thứ mà Khoát Khoát Lạt nói, chứ tôi cũng chẳng biết bản thân mình là ai ngoài cái tên Linh Lan. Tôi cũng không tin lắm lời của em ấy, vì hình như ngoài Thoát Hoan và em ấy ra, thì nhiều lần tôi nghe bọn hạ nhân nói với nhau bằng ngôn ngữ gì rất khó hiểu. Nếu như mất trí mà quên luôn ngôn ngữ thì cũng thật kỳ lạ, có thể tôi chẳng phải là người Nguyên. Thế nên tôi dứt khoát không nói chuyện, mà đúng là từ khi tôi tỉnh lại ở đây, nhìn căn phòng rực rỡ nhưng xa lạ này, nội tâm của tôi chẳng biết sao lại thấy buồn da diết, tôi cũng chưa từng nói với ai một lời nào, ngay cả Thoát Hoan là người vô cùng quyền lực trong phủ.

Thoát Hoan là một kẻ bận rộn, những ngày tôi mới tỉnh lại anh ta cũng thường hay đến, nhưng thấy tôi cứ mãi nín bặt thì anh ta tỏ ra rất buồn bã. Sau đấy tôi lại thấy anh ta tức giận suýt chút nữa thì đánh em gái mình là Trà Luân. Trà Luân là công chúa của Nguyên triều, ngoài Thoát Hoan thì Trà Luân là người thứ hai hay đến thăm tôi, và cũng là người hiếm hoi tôi có thể hiểu được lời cô ấy nói. Trà Luân hay đem món ngon vật lạ đến cho tôi, dỗ dành tôi nhưng chẳng hiểu sao tôi đối với cô ấy không mặn không nhạt, trong lòng không thích nên thường ngẩn người để mặc cho cô ấy luyên thuyên.

Thoát Hoan có lần say rượu suýt nữa thì làm bậy, tôi biết trong người mình có món võ nghệ, không nói hai lời tự điểm huyệt trên cổ mình. Thoát Hoan như phát hỏa, lồng lên như con thú dữ bị thương, anh ta nắm lấy bả vai tôi gằn lên từng tiếng, hỏi tôi tại sao lại quên mất anh ta? Tôi nhìn Thoát Hoan bất lực ngồi đó, cảm thấy có chút thương cảm, nhưng bản thân không chấp nhận nổi chuyện này, chẳng biết vì sao. Nếu tôi đúng là vợ chưa cưới của anh ta thì đáng ra phải cảm thấy bình thường chứ nhỉ. Khoát Khoát Lạt nói con gái người Nguyên rất thoáng, làm chuyện này trước hôn nhân rất bình thường. Tôi vuốt mái tóc được tết kỹ càng đẹp đẽ của em ấy, khẽ lắc đầu, chắc tôi không phải người Nguyên thật rồi. Cũng may từ dạo đó Thoát Hoan không làm bậy nữa, anh ta hứa với tôi khi anh ta lập được đại công, anh ta nhất định sẽ xin cưới tôi làm chính phi, chúng tôi sẽ là vợ chồng đúng nghĩa. Tôi gật đầu, cảm thấy qua một vài năm nữa có thể tôi sẽ chấp nhận được anh ta, nhưng hiện tại thì không.

Thoát Hoan rất nỗ lực, anh ta bận đến tối mắt tối mũi, có nhiều đêm khi tôi đã đi ngủ thì anh ta mới trở về. Những lúc đó anh ta sẽ đến thăm tôi, lặng lẽ ngồi bên giường ngắm tôi một lát rồi hôn lên trán tôi, lại ngồi thở dài một hồi, sau đấy mới trở về điện các đi nghỉ. Tôi mở mắt nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng đánh giá anh ta quả thật là kẻ si tình, nhưng lại xui xẻo gặp phải một người có trái tim sắt đá.

Đông qua xuân đến, tôi đứng trong sân ngắm hàn mai đang nở bung đỏ rực trong nền tuyết trắng sắp tan, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật tù túng. Quanh quẩn trong phủ thật làm người ta bức bối phát điên. Đó là lần đầu tiên tôi đổ bệnh, Thoát Hoan gần như túc trực bên cạnh tôi. Trà Luân là người tinh ý phát hiện ra thứ tôi muốn, nàng nói:

- Ngày Tết nguyên tiêu này, anh đưa chị ấy ra ngoài xem sao. Cũng lâu rồi chị ấy không được ra ngoài.

Tôi cảm thấy mối quan hệ của tôi và Trà Luân có thể được cải thiện.

Đại Đô phồn vinh đến ngỡ ngàng, đường sá thẳng tắp rộng thênh thang, đứng từ đầu đường mà có thể nhìn thấy đến cuối đường được. Tôi cùng Trà Luân sóng vai dạo khắp các hàng quán, cảm thấy trong hơn một năm nay, lần đầu tiên mình tự do tự tại thế này. Một năm qua tôi như con chim bị nhốt trong lồng, mà hôm nay được thả ra thế giới rộng lớn, vừa phấn khởi vui thích lại vừa hoang mang lo sợ. Tôi ngồi trong xe ngựa, bên ngoài đèn lồng sáng rực cả một góc trời, có điều ngôn ngữ của bọn người này là thứ mà tôi chẳng thể nào hiểu được.

Năm nay là năm Chí Nguyên thứ mười chín, theo như lời Trà Luân nói thì năm nay Mông Cổ đã đạt tới cực thịnh, tôi nhìn tòa bảo tháp trắng đứng sừng sững giữa Đại Đô hoa lệ, bỗng thấy lạc lõng làm sao.

Giữa những hàng quán với những thứ lạ lẫm bên đường, tôi bỗng phát hiện ra một hàng bán món ăn quen thuộc. Tôi nhìn vào chẳng biết sao lại biết ngay tên của nó là món bánh trôi, dù trong hơn một năm qua chưa được ăn lần nào. Tôi lay Thoát Hoan đang đánh xe ngựa phía trước, ngỏ ý muốn xuống.

Trà Luân đã nhảy xuống xe khi xe dừng lại, còn Thoát Hoan thì mặc tôi chống đối bế tôi xuống xe trước ánh mắt của bao người. Tôi hậm hực liếc anh ta, anh ta lại nhìn tôi cười gian trá.

Miếng bánh vừa chạm đến đầu lưỡi, nước mắt tôi bỗng trào ra, loại hương vị quen thuộc này giống như tình quê hương xứ sở. Thoát Hoan lau nước mắt cho tôi, trông anh ta có chút thất thần.

Chủ quán là một chàng trai trẻ tuổi, tôi vừa nhìn thấy anh ta đã cảm thấy như quen thuộc tự bao giờ, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động khó tả. Tôi đến bên cạnh anh ta, khó khăn cất giọng:

- Anh tên gì?

Lúc âm thanh phát ra, có chút khó nghe, có lẽ là do lâu lắm rồi tôi mới mở miệng nói chuyện, đến mức suýt nữa là quên đi giọng mình. Thoát Hoan bỗng kích động nắm lấy tay tôi, hai tay nâng mặt tôi lên, gấp rút nói:

- Em vừa nói đúng không, nói lại ta nghe.

Tôi không tiếc lời nói với anh ta, liền đề nghị:

- Tôi muốn người này nấu ăn cho tôi.

Thoát Hoan ôm chầm lấy tôi khiến tôi không thở nỗi.

Từ dạo đó chàng trai trẻ ấy được đưa về phòng bếp của tôi. Tôi cứ tưởng anh ta nấu được thức ăn quê nhà thì tôi sẽ có thêm người đồng hương để trò chuyện, nhưng hóa ra anh ta lại là một người câm điếc. Tôi thở dài, ôi phủ này có một người câm như tôi chưa đủ hay sao? Nhưng có vẻ như việc anh chàng nọ bị câm điếc khiến Thoát Hoan rất mừng, trước giờ người ở chỗ tôi đều là thân tín của Thoát Hoan, chắc là anh ta sợ tin tức tôi ở chỗ anh ta bị lộ ra ngoài, tôi không rõ nguyên do nhưng khả năng cao là vì sợ người của thái tử phát hiện được mình lưu giữ con của tội thần.

Thoát Hoan đặt cho anh chàng đó cái tên là Trát Lạt.

Từ khi Trát Lạt đến, cuộc sống của tôi như có thêm một thứ ánh sáng mới, tuy anh chàng bị câm điếc và trên gương mặt lúc nào cũng đen nhẻm nhưng những món ăn của anh cùng với cảm giác ấm áp tôi cảm nhận được từ anh khiến tôi không cần tỏ ra vẻ lạnh nhạt như băng giá nữa. Giữa cái lạnh của Đại Đô, Trát Lạt như một đốm lửa bùng lên sưởi ấm cho tôi, soi sáng con đường tôi đi trong đêm đen tịch mịch.

Tuy Thoát Hoan thưởng cho Trát Lạt rất hậu, nhưng trước mặt anh ta tôi không dám làm ra vẻ thân thiết với anh chàng kia, tôi sợ Thoát Hoan sẽ nảy sinh nghi kỵ với người mà tôi xem trọng. Có vẻ như Thoát Hoan rất để ý đến biểu hiện của tôi, hôm nào tôi vui vẻ, anh ta lại ban thưởng cho Trát Lạt và Khoát Khoát Lạt, bởi thế tôi cũng không ngại nói thêm mấy câu với anh ta, cười với anh ta nhiều hơn một chút. Bởi thế hôm nay Trát Lạt có áo ấm để mặc rồi.

Dạo gần đây Thoát Hoan rất hay đến, tôi nhìn vẻ tiều tụy trên gương mặt anh ta cũng hiểu công việc của anh ta cũng không mấy thuận lợi. Trà Luân nói với tôi, đối thủ của Thoát Hoan trên triều là thái tử Chân Kim, vô cùng thủ đoạn. Ngày xưa Thoát Hoan bởi vì có mẹ chỉ là thị thiếp, còn mẹ của Chân Kim lại là hoàng hậu Sát Tất nên địa vị của cả hai không thể đánh đồng, Thoát Hoan phải đổ không biết bao nhiêu máu mới đi được đến ngày hôm nay, không biết bao lần bị Chân Kim đuổi giết, vì thế nên nhà mẹ của tôi cũng bị liên lụy, chặt đi tất cả vây cánh của Thoát Hoan. Chân Kim nỗ lực một phần, Thoát Hoan phải nỗ lực đến trăm ngàn, thật lắm bất công.

Bởi thế hôm nay nhìn anh ta ngồi chống cằm gục trên bàn trong phòng tôi, tôi bất giác nói:

- Đừng cố quá, phải biết giữ sức khỏe.

Thoát Hoan choàng tỉnh nắm lấy tay tôi, hỏi lại:

- Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa đi!

Câu này là câu Thoát Hoan nói nhiều nhất mấy ngày hôm nay, tôi buồn cười nhưng vẫn lạnh nhạt bảo:

- Anh nghe lầm đấy thay!

Thoát Hoan vẫn một ánh mắt long lanh nhìn tôi, chỉ thiếu việc vẫy đuôi mừng nữa là giống y hệt. Tôi thấy tâm trạng anh ta đang tốt, thuận thế hỏi:

- Tôi ở đây lâu như vậy rồi, anh có thể trả lời tôi một câu được không?

Thoát Hoan gật đầu, tôi bèn nói:

- Tại sao ngôn ngữ ngoài kia tôi lại không hiểu được, rốt cuộc tôi là ai?

Tôi thấy tâm trạng Thoát Hoan chùng xuống ngay lập tức, anh ta thở dài, nói với tôi:

- Triều Nguyên vừa diệt Tống mới mấy năm nay, Đại Đô đa số là người Mông Cổ, em không biết cũng phải.

Ý anh ta nói tôi là người Tống à? Tôi nghĩ có khi như thế thật, bởi chữ Hán tôi vẫn có thể đọc được nhưng đáng tiếc trong phủ của Thoát Hoan chỉ toàn người Mông Cổ, tôi không có cơ hội kiểm chứng lời của anh ta. Nhưng nghĩ lại, khi đã nép dưới mái nhà của người ta rồi, anh ta nói sao thì tôi đành nghe vậy, nếu anh ta muốn giấu tôi cũng chẳng thể làm gì được anh ta.

Tiết thanh minh có ngày hội Đạp Thanh, đám hoàng thân quốc thích trong đại đô bày trò thi cưỡi ngựa. Người Mông Cổ vốn sinh ra trên lưng ngựa nên hằng năm thay vì ngày hội chơi xuân như người Tống, người Mông Cổ cho rằng việc tìm được người tài về bộ môn cưỡi ngựa sẽ có ích hơn. Tôi nhìn Trà Luân, tỏ ý cũng muốn tham gia, tôi cảm thấy bản thân mình có vẻ không hợp lắm với lầu son gác tía, tôi chắc mình có thể cưỡi ngựa được dù chưa từng thử qua.

Trà Luân cười hí hửng bảo tôi:

- Chị cười với anh tôi một tiếng thì anh tôi sẽ ngu ngốc mà đồng ý ngay thôi!

Tôi không tin lắm nhìn Trà Luân đầy nghi hoặc.

Nhưng có vẻ dạo gần đây Thoát Hoan làm việc khá suôn sẻ, nên với đề nghị của tôi anh ta chỉ xem như một nguyện vọng của đứa trẻ tinh nghịch ham chơi, nên cũng không mấy chần chừ đã đồng ý. Tôi lại đề nghị cho Trát Lạt theo để tôi sai việc, anh ta cũng phóng khoáng đồng ý luôn. Tôi đút anh ta một miếng bánh sữa dê để cảm ơn, anh ta vuốt tóc tôi cười tít mắt.

Buổi tối trong giấc ngủ chập chờn, cảm giác chăn lún xuống như có người ngồi xuống bên cạnh. Tôi hé mắt ra nhìn thì thấy Thoát Hoan hôn trán mình, thì thầm bên tai tôi:

- Ta từng mong em nhớ lại, nhưng hiện giờ ta lại mừng vì em vĩnh viễn quên đi.

Đầu tôi có chút đau buốt, tôi khẽ trở mình. Thoát Hoan kéo chăn lên cho tôi rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa.

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ta, trong lòng rối như tơ vò.

Thoắt cái ngày Đạp Thanh cũng tới, tôi mặc bộ Nguyên phục màu trắng, tóc tết đuôi sam, đầu và cổ đeo chuỗi ngọc xanh lam. Hai bên thái dương lại đeo tua rua bằng ngọc trai phủ xuống ngực. Thoát Hoan ngẩn người nhìn tôi một lát, bèn đưa cánh tay cho tôi. Tôi vịn vào tay Thoát Hoan, cùng Trà Luân lên xe ngựa đến thảo nguyên ngoại thành, Trát Lạt và Khoát Khoát Lạt thì theo sau bằng một cỗ xe ngựa khác.

Đến nơi chỉ thấy màu cỏ xanh mênh mông bạt ngàn trải dài đến tận cuối chân trời, gió xuân thổi lành lạnh trên da thịt, tôi hít lấy ngụm không khí trong lành mà từ lâu rồi chưa từng mơ qua, cảm thấy từ trên xuống dưới như một mẩu ruộng khô cằn được tưới ngập nước sông thanh mát.

Xung quanh tôi từ lâu đã có rất nhiều nam thanh nữ tú đến, bọn họ mặc quần áo sặc sỡ, nói nói cười cười bằng những ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu được. Tôi bỗng thấy vô cùng lạc lõng, vô thức đứng nép sau lưng Thoát Hoan. Trát Lạt bước đến bên cạnh tôi, ra dấu rằng hãy yên tâm, đã có anh ta rồi. Tôi bật cười, cảm thấy Trát Lạt nên tự lo cho mình thì hơn, dù sao tôi vẫn là người có tri giác đầy đủ hơn anh một chút, dù tôi đứng ở đây có khác nào người câm điếc như anh ta đâu.

Thoát Hoan nói thì thầm bên tai tôi:

- Nếu như em sợ thì một lát nữa ta không thi đấu, ta sẽ ở đây với em. Cuộc thi này không quan trọng lắm.

Tôi trấn an anh ta:

- Không sao, anh và Trà Luân cứ thi, tôi ở đây với Trát Lạt và Khoát Khoát Lạt là được. Nếu không thi, Đại Hãn sẽ lại so sánh anh và thái tử, lợi thế mà anh tạo ra sẽ bị ảnh hưởng.

Thoát Hoan cười xoa đầu tôi như một đứa trẻ, tôi né tránh bàn tay của anh ta, anh ta cười tinh nghịch nói:

- Thật là hiểu chuyện.

Trà Luân bên cạnh cũng cười ha hả, thúc ngựa chạy đi. Tôi cảm thấy mặt mình có chút đỏ, nhưng cảm giác có ánh mắt nhìn mình đăm đăm, quay sang thì thấy cái nhìn không mấy thiện cảm của Trát Lạt, tâm trạng bỗng bình tĩnh trở lại. Tôi thấy Khoát Khoát Lạt không để ý, vội thì thầm:



- Tôi biết anh và tôi là đồng hương, cũng biết anh không thích Thoát Hoan.

Tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi, dù sao Trát Lạt cũng không thể nghe được. Tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn xa xăm ra trường đua, cũng nhìn theo thì thấy Thoát Hoan đã dẫn đầu phi nước đại. Dù vẫn còn nhiều thời gian nhưng ván này có lẽ Thoát Hoan sẽ giành chiến thắng mà thôi. Anh ta vốn rất giỏi.

Nhưng không ngờ ngựa của anh ta và Trà Luân đang dẫn đầu bỗng nhiên chậm lại, lồng lên giữa đường đua, tôi thấy xung quanh đám người đang xem đấu bỗng nhiên nhốn nháo, thầm nghĩ hỏng rồi, lần này có lẽ anh ta đã bị người khác giở trò. Trát Lạt bên cạnh tôi bỗng nhiên nói nhỏ vào tai tôi:

- Nhân lúc hỗn loạn, chúng ta mau trốn!

Tôi trừng trừng mắt nhìn anh ta, vốn không nghĩ một kẻ câm điếc như anh ta lại có thể nói được, thì ra là anh ta giả vờ. Tôi nhìn anh ta, bực bội nói:

- Tại sao phải trốn, anh là ai, sao tôi phải trốn với anh?

Tôi thấy Trát Lạt thất vọng nhìn tôi, tôi đoán có lẽ anh ta cũng quen biết tôi trước đây nhưng hiện tại tôi đã quên hết tất cả. Đừng nói tôi lại là tình nhân cũ của anh ta rồi bị Thoát Hoan dùng quyền thế cướp đoạt đi nhé, đó cũng có thể giải thích cho việc tôi vừa gặp anh ta đã thấy có thiện cảm còn đối với Thoát Hoan thì không. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là cảm giác, Thoát Hoan tốt với tôi là sự thật và tôi nghĩ Trát Lạt cũng sẽ không tài nào đưa tôi ra được đây.

Mãi nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng hô vang dội của đám đông, tôi nhìn về trường đua thì thấy Thoát Hoan và Trà Luân đã bị hai con ngựa đưa đi rất xa khỏi đoàn đua ngựa. Tôi biết Thoát Hoan rất giỏi nhưng với tình huống này thì khả năng ứng phó của anh ta sẽ chỉ chắc ăn được năm phần. Tôi vội tháo dây rồi nhảy lên lưng con ngựa được cột gần đó, thuần thục xé gió lao đi về phía Thoát Hoan, trong lòng không ngừng cảm thán vì khả năng cưỡi ngựa của mình.

Trát Lạt thấy tôi làm ẩu cũng phóng lên lưng ngựa đuổi theo tôi, anh ta rất nhanh đã đuổi kịp tôi, sóng vai cùng tôi trên lưng ngựa. Tôi nhìn gương mặt chăm chú giữ yên ngựa của Trát Lạt, cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc như đã từng trải qua, nhưng không tài nào nhớ được rõ ràng nguồn cơn.

Phút chốc tôi đã đuổi kịp Thoát Hoan, anh ta dù chật vật trên yên ngựa nhưng cũng không đến nỗi nào. Anh ta nhìn thấy tôi phi ngựa đến, không thể tin nhìn tôi, rồi lại hét lên:

- Ngốc, mau trở về đi, chỗ này nguy hiểm lắm!

Tôi nhếch môi cưỡi ngựa áp sát anh ta, chìa tay về phía anh ta nói:

- Mau sang đây!

Tôi gần như có thể nghe được tiếng thở dài của anh ta trong tiếng gió ngược thét gào. Anh ta thật sự giỏi giống y như suy đoán của tôi, chỉ cần tôi đưa tay ra là đã có thể thuận lợi nhảy sang lưng ngựa bên này. Tôi đưa mắt nhìn về phía Trát Lạt, thấy anh ta cũng đã cứu nguy cho Trà Luân công chúa. Trát Lạt cưỡi ngựa giỏi như thế khiến tôi có phần kinh ngạc, nhưng tôi nghĩ Thoát Hoan cũng sẽ không nghi ngờ gì vì người Nguyên cưỡi ngựa giỏi giống như cây trong rừng cây, vô cùng bình thường. Cái làm tôi hoang mang là chuyện anh ta có thể nói được.

Thoát Hoan ngồi sau lưng tôi, ở bên tai tôi trách:

- Thật làm người khác lo lắng.

Tôi nghĩ anh ta cũng không lạ việc tôi có thể cưỡi được ngựa thuần thục như thế, bèn nói:

- Tôi sống dựa vào cơm của anh, nếu như anh có mệnh hệ gì thì tôi biết dựa vào ai?

Thoát Hoan vui vẻ đặt cằm lên vai tôi, cười nói:

- Tính cách nghịch ngợm này của em thật chẳng thể nào thay đổi được, kể cả khi mất trí. – Anh ta cảm thán xong, lại xiết chặt eo tôi, lo lắng bảo – Lát nữa phụ hãn có hỏi gì cũng giả vờ không nghe không nói là được. Để ta ứng phó. Còn tên Trát Lạt kia xem ra cũng không phải hạng tầm thường, làm một tên đầu bếp thật phí phạm.

Tôi nghe Thoát Hoan nói thế thì bỗng dâng lên nỗi bất an, bèn nói khó:

- Người Mông Cổ ai mà chẳng cưỡi ngựa giỏi, một tên Trát Lạt câm điếc vốn chẳng thể làm được tích sự gì. Còn tôi thì lại chỉ muốn ăn những thứ hắn ta nấu.

- Ồ, ta có chút ghen tỵ với hắn đấy. Vậy đối với em ta có được địa vị như hắn không? – Thoát Hoan hỏi.

Tôi lại chẳng mắc mưu anh ta, trả lời:

- Một hoàng tử như anh cũng có sở thích so sánh mình với một tên hầu nhỉ?

Thoát Hoan chỉ cười lớn mà không nói.

Quả nhiên một lúc sau Đại Hãn đã triệu kiến tôi và Trát Lạt đến gặp mặt, tôi và Trát Lạt đóng kịch câm cùng nhau, chỉ quỳ cúi gằm mặt rồi xem mấy lời của bọn họ nói như gió thoảng mây trôi. Tôi nghe bọn họ nói loại ngôn ngữ xa lạ một cách thao thao bất tuyệt, trong lòng âm thầm nhịn cười, đến mức hai vai run run. Trà Luân ở bên cạnh lo lắng hỏi khẽ bên tai tôi:

- Chị sợ hả?

Tôi lại càng run dữ dội.

Sau đó tôi nghe Trà Luân kể lại rằng Đại Hãn thấy bọn tôi có khả năng, ngỏ ý để bọn tôi tập luyện để một ngày giúp sức cho sự nghiệp xưng bá thiên hạ của Mông Cổ. Nhưng Thoát Hoan lại bảo hai bọn tôi là một cặp anh em bị câm điếc từ nhỏ, anh ta huấn luyện để làm sai vặt bên mình, chưa từng có ý định trèo cao, Đại Hãn mới buông tha và ban thưởng. Tôi cảm thấy bản thân mình từ vợ chưa cưới bị giáng xuống làm chân sai vặt thì có chút rầu rĩ.

Về sự việc hai con ngựa điên lần đó nghe đâu lại là thái tử ra tay hãm hại, nhưng không có chứng cứ đành gác lại một bên. Tôi nghĩ Đại Hãn đối với Thái tử thiên vị, ông ta cũng không muốn làm căng quá làm gì, dù sao chuyện cũng đã qua không chút tổn hại, cứ xem như bọn trẻ con tranh nhau món đồ chơi. Thay vì cá chết lưới rách thì cứ cho bọn họ có sự va chạm với nhau, có ích cho sau này.

Kể từ dạo đó cũng không nghe Trát Lạt nói thêm lời nào nữa, thậm chí nhiều lúc tôi nghĩ rằng có khi nào hôm đó mình nghe lầm không, bởi anh ta lại bắt đầu trở lại trạng thái lầm lầm lì lì như lúc mới vào phủ. Tôi biết Thoát Hoan cũng âm thầm cho người theo dõi anh ta, nhưng thấy anh ta không có gì bất thường nên thôi không để ý nữa.

Dạo gần đây Trà Luân hay đến tìm tôi rồi ngồi ngơ ngẩn, có lần tôi nghe em ấy vô thức thốt ra rằng:

- Trát Lạt hình như cũng không tệ lắm.

Tôi trợn mắt há mồm:

- Này này, đừng nói với tôi là...

Trà Luân liền hoảng hồn bừng tỉnh, gò má đỏ ửng.

Lại có ngày Trà Luân đến tìm tôi, nước mắt nước mũi tèm lem. Tôi kinh ngạc không thôi, Trà Luân ngày thường là kẻ ngạo mạn cứng rắn hơn cả nam nhi, việc em ấy khóc thế này đúng là lần đầu được gặp. Tôi gặng hỏi thì em ấy nói:

- Phụ hãn hứa gả ta cho Thiếp Giam Can, phải làm sao đây?

Tôi gật gù, lại hỏi:

- Thiếp Giam Can này xấu xa lắm à?

- Không phải – Trà Luân quệt nước mắt đáp.

- Vậy anh ta là tên háo sắc mỗi ngày quen một cô? – Tôi hỏi tiếp.

Trà Luân lớn tiếng nói với tôi:

- Sao lại thế được, anh ta lớn lên bên ta từ nhỏ, khôi ngô tuấn tú, ngay thẳng chính trực, lại giỏi võ nghệ, cũng chưa từng thấy yêu ai. Gần giống như anh Thoát Hoan của ta vậy.

Tôi trầm ngâm:

- Thế thì có gì mà khóc lóc?

Trà Luân bỗng nín hẳn, đôi mắt đỏ ửng nhìn tôi:

- Đúng thế thật.

Tôi dỡ trán nhìn em ấy, không thốt được nên lời. Lát sau, Trà Luân lại chậc lưỡi nói:

- Nhưng không biết sao lại cảm thấy không cam tâm. Nếu như là anh ta có lẽ sẽ đỡ hơn chút.

Tôi nhìn theo ánh mắt Trà Luân thì thấy Trát Lạt đang quanh quẩn trong xó bếp lau lau nấu nấu. Tôi cau mày:

- Anh ta là người câm điếc mà?

- Câm điếc thì sao chứ, anh ta cưỡi ngựa giỏi như thế, lại từng cứu ta.

Tôi cảm thấy mình đã nắm được mấu chốt của vấn đề rồi. Nhưng nghĩ kỹ lại càng thấy sầu não, khả năng giữa Trà Luân và Trát Lạt là không thể nào, Trà Luân là một công chúa, Trát Lạt là một tên hầu. Trà Luân xinh đẹp tài giỏi, Trát Lạt là kẻ câm điếc xấu xí. Trà Luân đã được ban hôn, Trát Lạt cũng lạnh nhạt vô cảm. Trà Luân là người Mông Cổ, Trát Lạt lại có thể là một tên nội gián thân thế không rõ ràng. Tóm lại giữa hai người là hai thái cực không thể hòa hợp.

Nhưng tình huống này có lẽ Trà Luân đã yêu Trát Lạt khi được anh ta cứu trong buổi đua ngựa hôm đó rồi. Ôi chuyện tình cảm thật làm người ta khổ não.

Ngày Đoan Ngọ Trát Lạt làm cho tôi bát cơm rượu. Tôi vừa nuốt xuống cổ thì nước mắt từ đâu bỗng nhiên chảy ồ ạt, loại hương vị thân quen này đúng là làm người ta xúc động, tôi nhớ bản thân chưa từng ăn món này trước đây, có vẻ như đây cũng là một thứ thuộc về quá khứ. Tôi hỏi Trát Lạt:

- Anh biết tôi là ai đúng không?



Trát Lạt vẫn yên lặng đứng đó, ánh mắt nhìn tôi giống như thiên trường địa cửu không thay đổi nhưng lại không thốt ra lời. Chắc anh ta cũng không tin tưởng mấy một kẻ mất trí như tôi. Tôi giục:

- Anh nói đi, tôi thề sẽ không hé răng nửa lời cho Thoát Hoan.

Tôi không biết Trát Lạt có định nói không, tôi chỉ biết anh ta chưa kịp nói với tôi thì ngay lúc đó anh ta đã bị Thoát Hoan cho người nhốt vào hầm băng vì tội dám có ý đồ với công chúa do Trà Luân đề nghị hủy hôn với Thoát Hoan mà lỡ miệng nói ra. Tôi đến tòa đình trên hồ Uý Trì thì thấy Thoát Hoan đang xem binh thư, vội giật quyển binh thư của anh ta quẳng xuống đất, nhếch môi nói:

- Trát Lạt chỉ là một người tàn tật mà anh cũng không tha, xem ra tôi hiểu sai về con người anh rồi.

Thoát Hoan nhìn xoáy vào tôi, trầm giọng nói:

- Ta cũng không ngờ gã khốn đó không những làm Trà Luân điên đảo mà còn làm em phải u mê. Vốn dĩ ta chỉ định nhốt cảnh cáo hắn, nhưng ta thiết nghĩ hiện giờ có nên giết hắn luôn hay không?

Tôi nhìn Thoát Hoan cười lớn:

- Tôi hỏi một lần nữa anh có thả người không?

- Hắn đáng bị như vậy!

Tôi không nhiều lời với Thoát Hoan liền từ trên đình nhảy xuống hồ, dù việc này có chút ngu ngốc nhưng nghĩ lại thì chính Trát Lạt cho mình hi vọng sống, nếu như anh ta chết rồi tôi cảm thấy cứ sống trong cảnh u u mê mê như thế này cũng không cần sống làm gì nữa, chi bằng giải thoát cho tôi và cho cả Thoát Hoan.

Dù Thoát Hoan lao xuống hồ cứu tôi, kết quả vẫn bị cảm một trận suốt nửa tháng. Sức khỏe tôi vốn yếu ớt, lần này vì Trát Lạt mà kháng cự như thế, thành ra sức khỏe lại càng tệ. Thoát Hoan bất lực đành phải thả Trát Lạt ra, để anh ta trở về với tôi, có điều dường như cái nhìn đối với Trát Lạt đã khác hẳn lúc đầu.

Trà Luân thì giống như càng ngày càng lún sâu vào cuộc tình đơn phương không có kết quả, tôi cũng hết cách, con người ta thường phớt lờ những người yêu mến mình, và chú ý hơn đến những người phớt lờ chúng ta. Có lẽ kẻ không toàn vẹn như Trát Lạt đối xử hờ hững với Trà Luân làm em ấy thấy không cam tâm cho lắm.

Nửa tháng sau phủ hoàng tử lại xuất hiện thích khách, tôi là kẻ vô tội cũng xui xẻo bị dính một dao sau lưng. Nhìn cả người chằng chịt vết thương, tôi cảm thấy trước đây mình sống trên đời cũng oai phong lẫm liệt lắm, cảm giác giống như một gã võ biền chứ chẳng phải một cô gái khuê các như lời Thoát Hoan đã nói. À ngay lúc tỉnh lại dạo đó trên vai cũng đang có một vết thương đang kéo da non.

Ngày hôm đó cũng may là Thoát Hoan không có ở phủ, nếu không vết dao này chẳng đến lượt tôi phải hứng chịu. Bọn thích khách này võ lực cao cường, tôi làm sao đủ sức địch lại, cũng may có Trát Lạt xả thân tương cứu.

Tôi cảm thấy người tên Trát Lạt này chín phần là vào phủ hoàng tử có mưu đồ bất chính, nếu không chỉ tùy tiện là một kẻ bán hàng ngoài kia cũng có thể có thân thủ tốt nhường này. Dù sao nếu như bản thân không chút tổn hại e là Thoát Hoan sẽ sinh nghi, bèn để bản thân chịu một kiếm sau lưng, lại giục Trát Lạt mau mau trở về xó bếp giả vờ không biết chuyện, còn tôi sẽ diễn vai đáng thương để lừa gạt anh ta.

Nhưng tôi đâu biết thật ra đây chỉ là một vở kịch của Thoát Hoan, anh ta chỉ đang muốn nhìn thấy Trát Lạt sẽ vì tôi mà không ngần ngại lộ tẩy trước mặt anh ta. Tôi cẩn thận suy nghĩ cảm thấy mình lại thêm một lần ngu ngốc, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp nhiều lần như vậy, nếu có cũng chỉ do người ta sắp đặt sẵn thôi.

Nếu như Thoát Hoan dễ dàng buông tha cho Trát Lạt thì đó chẳng phải con người của anh ta rồi, tôi đã từng nhiều lần nghe Trà Luân bâng quơ kể về những người Chân Kim thái tử cử đi hãm hại anh ta đều bị anh ta xử chết, chưa từng có kẻ nào động chạm đến quyền uy của Thoát Hoan mà còn sống trở ra, huống hồ là Trát Lạt trong mắt anh ta lại là kẻ vừa khiến em gái anh ta si mê, vừa có ý đồ với vợ chưa cưới của anh ta chứ?

Tôi nằm sấp trên giường cảm nhận vết thương đang đau rát, cũng cảm nhận được Trát Lạt bị giam trong ngục thất chắc phải chịu không ít khổ sở rồi. Thoát Hoan tự tay thay thuốc cho tôi, mỗi cử động đều hết mực ân cần dịu nhẹ, như sợ chạm mạnh một chút tôi sẽ như bóng nước tan đi. Tôi thấy vết thương của mình lành lạnh không còn đau nhức nữa, nhưng khối óc và trái tim lại buốt lên từng cơn.

Thoát Hoan thở dài bên giường tôi, bất chợt nói:

- Em đừng nghĩ tới Trát Lạt nữa, hắn ta chắc chắn là gian tế được cử đến để chia rẻ tình cảm của chúng ta. Ta cứ nghĩ hắn có mưu đồ với Trà Luân thôi, không ngờ lại ra tay với cả em nữa.

Tôi mơ màng nhìn về bức mành treo ở đầu giường, bâng quơ hỏi:

- Vậy anh định làm gì người đó?

Thoát Hoan vuốt tóc tôi, trìu mến nói:

- Em hãy vì an nguy của bản thân mình mà dưỡng thương thôi, những việc đó không cần quan tâm tới. Những kẻ đã tổn thương em ta đều xử lý hết chúng rồi.

- Đó chẳng phải là thuộc hạ của anh sao? – Tôi giật mình hỏi.

Thoát Hoan gằn giọng:

- Bất kể kẻ nào động tới một sợi tóc của em đều đáng chết. Ta cũng không dặn chúng làm hại em.

Tôi thấy rét lạnh trong lòng, liệu tôi có nên nói ra là do bản thân mình cố ý để bị thương vì Trát Lạt hay không, e là Thoát Hoan sẽ phanh thây xẻ thịt anh ta mất. Ôi tôi đã hại thêm biết bao nhiêu mạng người chết vì mình, bây giờ lại thêm một Trát Lạt vô tội chỉ vì muốn cứu tôi. Không cần nghĩ cũng biết Thoát Hoan sẽ ra tay với Trát Lạt như thế nào.

Tôi nhìn Thoát Hoan vẫn bày ra vẻ mặt cưng chiều với mình bỗng dưng trong lòng thấy sợ hãi, run rẩy hỏi:

- Thoát Hoan, tôi có điểm nào tốt để anh yêu đến mức mất cả lý trí như vậy?

Thoát Hoan hôn lên trán tôi, lại thốt ra những lời chân thành:

- Từ khi gặp em ta đã mất đi lý trí rồi. Chính em là người mang đến cho ta ánh sáng để ta vượt qua những tháng ngày tối tăm đó, ta quyết không cho kẻ nào cướp đi nguồn ánh sáng duy nhất của cuộc đời ta.

Tôi không nghĩ một kẻ như Thoát Hoan lại có thể thốt ra được những lời chạm đến đáy lòng kẻ khác như vậy. Nếu như là một cô gái mới lớn hẳn sẽ bị những lời này quay như chong chóng mà thôi. Còn tôi, tôi là một kẻ chằng chịt những vết thương trên người, với quá khứ bí ẩn mà mãi chẳng thể nào mở lòng với anh ta được.

- Thoát Hoan, tôi có thể bàn điều kiện với anh không?

Thoát Hoan bật cười như nghe phải chuyện buồn cười nhất trên đời vậy, anh ta bảo với tôi:

- Chúng ta sắp thành vợ chồng, vợ chồng là một thể tại sao lại nói tới chuyện điều kiện chứ?

Tôi chống cằm nhìn anh ta, thản nhiên nói:

- Với tính cách của tôi, đến chết tôi còn không sợ thì với một kẻ đã quên mất bản thân mình là ai như tôi thì những việc tôi không muốn có sá gì tôi lại cam lòng chấp nhận chứ? Tôi biết bản thân mình từ lâu đã chẳng phải một cô gái còn mang trinh tiết, không mở lòng với anh chỉ là vì không muốn thôi.

Thoát Hoan nhìn tôi trân trân, tôi vốn đợi một cơn thịnh nộ của anh ta, nhưng đổi lại anh ta chỉ buồn bã nói:

- Lần đầu tiên ta thấy hối hận vì đã dạy võ nghệ cho em.

Tôi bật cười:

- Dạy thì cũng đã dạy rồi, anh muốn đòi lại sao? Đừng quên thể chất của tôi hiện tại rất yếu ớt, anh phế võ nghệ của tôi chỉ e không thể nào sống nổi. Nếu may mắn sống được thì chắc cũng không quá mười năm.

Tôi cảm giác gân xanh trên trán của Thoát Hoan đều đã nổi lên hết. Đưa anh ta từ vui sướng đến tức giận trên đời này chắc chỉ có mình tôi làm được. Nắm giữ trái tim của Thoát Hoan tuy nghe cũng rất gì và này nọ, nhưng với tôi nó như nỗi bất hạnh mà tôi muốn thoát ra cũng không tài nào có thể làm.

Thoát Hoan lần này thật sự đã chịu xuống nước, anh ta trầm giọng hỏi tôi:

- Em muốn gì?

Tôi ra dấu cho Thoát Hoan đỡ mình ngồi dậy, Thoát Hoan ngồi lên giường để tôi ngồi tựa vào lòng anh ta. Tôi đưa tay chạm vào mặt Thoát Hoan, đưa mắt nhìn anh ta cười nói:

- Cũng không phải điều kiện, xem như tôi cầu xin anh đi. Trả tự do cho Trát Lạt, tôi và anh ngay lập tức kết hôn. Tôi cũng chẳng cần địa vị hoàng tử phi gì cả, ngay khi vết thương lành lại, hai chúng ta bái đường xem như tôi đã gả cho anh. Từ nay toàn tâm toàn ý với anh, nguyện không hai lòng, tôi dùng tính mạng mình để đảm bảo.

Thoát Hoan lớn tiếng cười, nhưng tôi nhận ra giọng cười của anh ta chua chát làm sao. Tôi nghĩ mình đã làm tổn thương anh ta rồi, nhưng biết làm sao hơn, ngay lúc này tôi chẳng tìm ra được cách nào để cứu Trát Lạt.

Thoát Hoan ôm tôi trong vòng tay, ánh mắt ánh lên vẻ si mê trước giờ chưa từng thay đổi, lại tự mỉa mai rằng:

- Nếu không có hai từ Trát Lạt, ta chỉ sợ mình đã bị những lời thâm tình như nước của em làm cho cảm động.

- Anh thấy sao? – Tôi hỏi.

- Ta còn làm gì được ư? - Thoát Hoan thở hắt ra, bất đắc dĩ nói – Nhưng em nên nhớ rằng, dù thế nào ta cũng sẽ bất chấp tất cả để có được em, thậm chí là một thể xác không hồn.

Tôi phì cười, chấp niệm của anh ta sâu thật đấy, nhưng hiện tại tôi có khác gì một con rối không có linh hồn đâu.

- Tôi cũng phải nhắc anh nhớ, với tôi Trát Lạt chỉ là một người bạn, anh ta đi rồi theo năm tháng tôi cũng sẽ dần quên. Nhưng nếu như tôi biết anh ta chết hay gặp tổn hại gì, chỉ e cả đời này tôi cũng sẽ không quên được người đó đã gặp chuyện vì mình, và cũng sẽ không bao giờ tha thứ được cho anh. Việc gì nặng việc gì nhẹ, chắc là anh cũng hiểu được, chắc anh không ngu ngốc đến nỗi tự lấy dây buộc mình. Đương nhiên đó chỉ là tôi tự tưởng tượng, còn vị trí của tôi trong lòng anh thế nào thì chỉ mình anh hiểu thôi.

Thoát Hoan đúng là kẻ giữ lời hứa, nhưng tôi lại chẳng thể hoàn toàn tin tưởng anh ta, tôi muốn chính tay mình trả tự do cho Trát Lạt, cũng như ngày xưa chính tôi đưa anh ta vào chỗ hung hiểm này. Thoát Hoan dẫn tôi vào ngục thất, nơi đây vốn không phải chỗ dành cho người ở, một mùi ẩm mốc tanh tưởi xộc lên. Tôi bịt chặt mũi ngăn không cho mình nôn ọe. Thoát Hoan cho tôi vào trong, anh ta choàng cho tôi một lớp áo khoác, dịu dàng nói:

- Ta ở đây đợi em, nhưng nhớ là đừng để cho hắn giở trò gì trước mặt ta nữa. Ta có nhiều cách khiến hắn sống không bằng chết, đừng động vào giới hạn của ta.

- Yên tâm đi tôi chỉ muốn nói lời từ biệt thôi. Anh nhớ giữ lời hứa của mình là được.

Thoát Hoan gật đầu, tôi cúi người bước vào trong, từ xa xa đã có thể thấy bóng dáng của Trát Lạt bị treo bằng xích sắt trên vách tường. Từ ánh đuốc leo loét có thể thấy mờ mờ những vết thương chằng chịt trên da thịt.