Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 100: Địa ngục (2)



Khi bạn đang yêu, sự hạnh phúc sẽ khiến cho thời gian trôi qua trong nháy mắt.

Nháy mắt liền đến đầu tháng chín, Lộc Ẩm Khê ở trong phòng, chuẩn bị đăng ký thông tin khai giảng, một bên thu dọn, một bên thì thầm:" Em ở tuổi này, vẫn còn phải đi học........."

Nàng không tiếp xúc nhiều với việc học lý thuyết diễn xuất, sau khi tham gia vào giới giải trí thì nàng mới bắt đầu học lớp đào tạo. Sau đó, nàng đã gặp được sư phụ của mình, bà ấy là người mở đường cho nàng, còn dạy cho nàng rất nhiều kỹ thuật diễn.

Giản Thanh đứng ở ban công để hóng gió đêm, nhân tiện cầm iPad xem qua ngân hàng câu hỏi.

Cô sẽ phải kiểm tra định kỳ vào tuần tới.

Sau khi Lộc Ẩm Khê làm xong việc, nàng liền chạy ra ngoài để tìm cô.

Cô có tính cách lạnh lùng, không thích bộc lộ cảm xúc, không bao giờ nói lời ngon ngọt, cũng không bao giờ bám lấy người khác.

Sau khi yêu nhau, ngoại trừ những hành động thân mật và một chút vui vẻ hơn, còn lại cô cũng không thay đổi gì.

Lộc Ẩm Khê rất thích bám lấy Giản Thanh.

Nàng rất thích bám lấy cô mỗi lúc sinh bệnh, chỉ khi tỉnh táo lại mới giữ khoảng cách nhất định với cô. Bây giờ, khi cả hai đã xác nhận quan hệ thì nàng lại càng không kiêng nể gì mà dính chặt lấy cô hơn.

Giản Thanh làm việc trong thư phòng, nàng cũng muốn đi theo. Giản Thanh hóng gió ở ban công, nàng cũng phải đi cùng. Vào ngày nghỉ, nàng làm nũng muốn ra ngoài chơi cùng với cô, đi bơi, dã ngoại, leo núi, nhảy bungee, nhảy dù ... nàng dẫn cô chơi rất nhiều loại trò chơi khác nhau.

Hiện tại, Lộc Ẩm Khê thấy Giản Thanh đang trả lời câu hỏi, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác bình yên.

Nàng đi ra ngoài, ngồi trên chiếc ghế treo, nhìn Giản Thanh rồi mỉm cười.

Giản Thanh nhìn về phía nàng, hỏi:"Em cười gì thế?"

Lộc Ẩm Khê lắc lắc cái ghế treo, cười nói: "Cười chị sau này đầu tóc bạc phơ vẫn phải đi thi định kỳ."

Miễn là bác sĩ làm việc tại lâm sàng thì đều phải tham gia đánh giá định kỳ hai năm một lần.

Trong bệnh viện, có nhiều chuyên gia sau khi nghỉ hưu sẽ tiếp tục được bệnh viện thuê lại, đầu tóc bạc phơ, không biết sử dụng điện thoại thông minh nhưng cũng bị các cán bộ trẻ của Bộ Giáo dục Y tế bắt phải hoàn thành bài kiểm tra, nếu không họ sẽ không được khám lâm sàng.

"Nếu quen thì rất dễ." Giản Thanh vùi đầu trả lời câu hỏi.

Nếu muốn tiếp tục phát triển thì lúc nào cũng phải đi một ngày đàng, học một sàng khôn.

Đặc biệt là trong lĩnh vực ung bướu, các bác sĩ phải luôn chú ý đến các nghiên cứu tiên tiến và tìm hiểu các phương án điều trị mới nhất.

Ngay cả khi họ không chủ động để ý thì các đại diện y tế cũng sẽ đến khoa hàng tuần với các tài liệu và dữ liệu mới nhất để giới thiệu các loại thuốc mới.

Lộc Ẩm Khê hỏi: "Ngày mai em phải đến trường học để ghi danh, chị có thời gian đưa em đi không?"

"Không được, tôi có ca trực."

Lộc Ẩm Khê hừ một tiếng, tỏ ý không hài lòng.

Giản Thanh ngước mắt lên nhìn nàng: "Mỗi tuần tôi đều đến làng đại học để giảng dạy, khi dạy xong tôi sẽ đến tìm em."

Lộc Ẩm Khê hỏi:"Giản lão sư, em có thể không đi học được không?"

Giáo viên nhất định sẽ không chấp nhận việc sinh viên từ bỏ việc học. Cô vừa viết câu trả lời vừa nói:"Tuổi này không đi học thì em muốn làm cái gì? Có thể ngành công nghiệp diễn xuất của em không cần bằng cấp nhưng nếu em có nền tảng chuyên môn vững chắc thì sẽ rất có ích cho tương lai của em."

"Được rồi, được rồi, em đi học là được, chị đừng nghiêm túc như vậy." Lộc Ẩm Khê cười cười, hỏi:"Hiện tại chị còn nghĩ em bị đa nhân cách không?"

Sau tám tháng, nàng vẫn luôn có tính cách ổn định này.

Giản Thanh nhìn nàng, vươn tay ra nhéo nhéo tai nàng, hỏi:"Em từ đâu đến đây thế?"

"Em đến từ bầu trời."

"Em gái của chị Lâm từ trên trời rơi xuống à?" Giản Thanh nhướng mày, cười nhạt, trào phúng nàng một câu:"Em thật sự rất thích khóc."

Lộc Ẩm Khê cởi dép lê ra, dùng chân trần dẫm thật mạnh vào chân cô.

"Nếu em dẫm gãy chân tôi thì phải bồi thường đấy." Giản Thanh cúi đầu, tiếp tục trả lời câu hỏi.

"Gãy cũng không sao, em sẽ nuôi chị."

"Em hát một bài cho tôi nghe đi."

"Chị muốn nghe nhạc gì?"

"Tùy em."

"Vậy em sẽ hát cho chị nghe một bài hát bằng tiếng Anh."

"Em nói tiếng Anh có tốt không? Nếu không tốt thì đừng hát."

"Hừ, kén cá chọn canh, cho dù em có nói tốt thì cũng không hát cho chị nghe đâu."

Giản Thanh đóng ngân hàng câu hỏi lại nhưng không nhìn Lộc Ẩm Khê. Cô nhìn màn hình rồi dùng đầu ngón tay gõ gõ lên đấy, nhẹ giọng nói:"Vậy để tôi hát cho em nghe."

Nói xong, cô nhẹ nhàng ngâm nga.

Cô không hát lời, mà chỉ lạnh lùng ngâm nga giai điệu.

Là một bản tình ca khá quen thuộc.

《Ánh trăng nói hộ lòng tôi.》

Lộc Ẩm Khê nhìn cô, nghe cô khẽ ngâm nga, ánh mắt dịu dàng như nước.

Cô đang thể hiện tình yêu một cách ẩn ý và hàm súc.

Cô chỉ ngâm nga mười mấy giây ngắn ngủi.

Sau khi ngâm nga xong, Giản Thanh dời mắt khỏi màn hình, nhìn về phía Lộc Ẩm Khê.

Lộc Ẩm Khê bật dậy khỏi ghế treo, vòng tay qua cổ cô rồi hôn lên mặt cô một cái thật kêu.

*

"Bác sĩ Giản, người nhà của bệnh nhân giường số 21 gửi cho chị giỏ trái cây này."



Vào buổi chiều, Giản Thanh đến khoa, y tá bưng vài giỏ hoa quả ra khỏi phòng trà.

"Cô cứ lấy ra rồi chia cho mọi người cùng ăn đi."

Bệnh nhân giường số 21 là nữ bệnh nhân trẻ họ Lý.

Sau khi uống thuốc mới, sức khỏe của cô ấy đã tốt lên rất nhiều, những cơn đau và ho cũng thuyên giảm.

Chồng cô ấy nhét cho Giản Thanh một phong bì đỏ nhưng bị Giản Thanh trả lại, hắn liền nói sẽ thưởng cờ hiệu cho cô.

Cờ hiệu không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng khi bác sĩ nhận được liền sẽ vui vẻ trong một khoảng thời gian.

Giản Thanh đích thân đến giường bệnh số 21 để cảm ơn họ vì giỏ trái cây, nhân tiện nhắc nhở:"Cũng được một tháng rồi, chị nhớ trở lại bệnh viện để tái khám. Ngoài ra, không có gì đảm bảo rằng thuốc mới sẽ luôn có hiệu quả và có thể xảy ra tình trạng kháng thuốc khi tái khám, chị cần phải chuẩn bị tâm lý."

Không phải cô muốn dội gáo nước lạnh mà là khối u đã sang giai đoạn IV, hy vọng chữa khỏi thực sự rất mong manh, mọi biện pháp gần như chỉ để kéo dài sự sống và giảm đau cho cô ấy mà thôi.

Chồng của chị Lý nói: "Bác sĩ, chúng tôi hiểu rằng đây không phải là cách chữa bệnh. Cô đã cố gắng hết sức rồi, chúng tôi rất biết ơn cô."

Giản Thanh gật đầu đáp lại: "Không có gì đâu, là chuyện mà tôi nên làm."

Khi cô trở lại văn phòng thì vẫn chưa vào giờ làm việc chính thức. Mọi người tranh thủ giây phút thư giãn hiếm hoi này để quây quần bên nhau cùng ăn hoa quả và trao đổi về bệnh nhân, sinh viên, gia đình, nghiên cứu khoa học và các phương thức khác nhau của liệu pháp kết hợp.

So với các ngành học khác, lĩnh vực ung bướu còn quá nhiều thách thức và ẩn số về nguyên nhân, cơ chế và các phương án điều trị.....Giống như một trang giấy trắng, con người mới chỉ tìm thấy một vài ngóc ngách, vẫn còn những khoảng trống lớn đang chờ được khám phá.

Trương Dược xúc động nói:" Nếu có tiền, em sẽ tự mình bắt đầu thử nghiệm lâm sàng để thử xem việc sử dụng thuốc theo cách này hay cách khác có khả thi hay không."

Đáng tiếc là các bác sĩ trẻ không thể kiếm được nhiều tiền. Việc bắt đầu nghiên cứu lâm sàng cần đến hàng chục triệu tệ, hay thậm chí hàng trăm triệu tệ. Vì vậy họ chỉ có thể hợp tác với các công ty dược phẩm, hoặc chờ đợi để leo lên vị trí cao và có danh tiếng thì mới có thể theo đuổi ước mơ này.

Bác sĩ bên cạnh đấm vào vai hắn: "Chờ đến khi cậu trở thành Trương đại chủ nhiệm hay viện trưởng Trương thì có thể thử đấy."

"A Thanh, tình hình của bệnh nhân dùng thuốc mới sao rồi?" Chủ nhiệm nhóm tiêu hóa bên cạnh hỏi.

Vào thời điểm trước, chị Lý đã từ chối hóa trị sau phẫu thuật và nhất quyết sinh con, cô ấy cũng để lại tiếng tăm nhất định trong bệnh viện của họ.

Giản Thanh nói:" Tình trạng đã ổn định được một chút, cơn đau cũng không quá nặng và các dấu hiệu cũng giảm xuống, tôi sẽ đánh giá lại cho cô ấy vào tuần sau. Thực ra khối u cũng đã di căn nhiều nơi trên cơ thể rồi, chỉ có thể kéo dài sự sống cho cô ấy được một chút mà thôi."

Ngụy Minh Minh chen vào nói:"Haiz, nếu lúc trước cô ấy chấp nhận điều trị thì tốt rồi, nếu như không có con thì sau này vẫn còn có thể có lại, bây giờ thì hết rồi."

"Mỗi người mỗi số." Chủ nhiệm khoa tiêu hóa thở dài:" Hôm nay tôi tiếp một bệnh nhân ung thư dạ dày, tuổi cũng rất trẻ, mới chỉ ngoài 30. Tôi tự hỏi tại sao cậu ta lại mắc bệnh này khi còn trẻ như thế. Cậu ta không hút thuốc, không uống rượu, không thức khuya và ăn uống rất điều độ. Cậu ta nói với tôi là do tiền sử gia đình, cậu ta đã mang sẵn gen này từ khi sinh ra rồi. Đây không phải là số mệnh sao, thật sự không có biện pháp nào để cứu vãn!"

"Bác sĩ Giản, thuốc Timolobab có ổn không? Nếu hiệu quả tốt, trong nhóm của tôi có một bệnh nhân ung thư bàng quang, cơ bản là không có thuốc nào trên thị trường có thể trị được, để tôi xem xem anh ta có thể thử loại thuốc mới này được không."

"FDA đã phê duyệt phương pháp điều trị thứ hai cho ung thư phổi và ung thư tuyến giáp. Tại Trung Quốc, viện phó Hồ cũng đang thực hiện phương pháp điều trị thứ hai cho bệnh ung thư phổi, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm II. Ung thư bàng quang chưa được phê duyệt trong và ngoài nước, hiện vẫn đang được thử nghiệm lâm sàng giai đoạn III ở nước ngoài, số liệu vẫn chưa được tiết lộ, chú cứ chờ một chút xem sao."

Bộ phận của họ đã dẫn đầu nhiều thử nghiệm lâm sàng, và các bác sĩ trong khoa sẽ chú ý đến những phát triển nghiên cứu mới nhất hơn. Thỉnh thoảng, họ sẽ giới thiệu các loại thuốc mới chưa bán trên thị trường Trung Quốc nhưng đã đạt chứng nhận FDA của nước M cho một số bệnh nhân chưa có thuốc.

Những loại thuốc mới này về cơ bản sẽ vào thị trường Trung Quốc, nhưng vẫn cần thông qua quá trình thử nghiệm lâm sàng trong nước.

Khi bệnh nhân không còn thời gian và sức lực để chờ quá trình hoàn tất, bác sĩ sẽ giới thiệu họ ra nước ngoài mua thuốc.

Các bệnh nhân thường giúp đỡ nhau, họ sẽ thành lập nhóm để động viên và tư vấn cho nhau, thậm chí còn giúp nhau mua thuốc.

Thật ra trong khoa ung bướu có rất nhiều bệnh nhân đến từ nông thôn, thị trấn, gia đình nghèo khổ, họ thậm chí còn mua một số loại thuốc gốc từ Ấn Độ.

Điều này là không hợp với quy chế và bất hợp pháp, nhưng hầu như tất cả mọi người đều nhắm mắt làm ngơ.

Đến con kiến còn sống tạm bợ thì cuộc sống của người nghèo vẫn là cuộc sống, họ cũng vật lộn trong đau đớn và khao khát được sống như bao người.

Những bệnh nhân này giống như những kẻ đáng thương bị treo trên vách núi, lúc sắp rơi xuống, bác sĩ bắt được một người thì cũng là điều may mắn rồi.

Trước đây bởi vì cuộc sống khó khăn, không dư dả gì để khám sức khỏe hay mua bảo hiểm nên họ đều quen chịu đựng đau đớn, chỉ biết nghiến răng chịu đựng và sống sót. Họ hiếm khi đến bệnh viện, hầu hết đều đến các phòng khám, hiệu thuốc ven đường để thăm khám. Cứ làm như thế trong một khoảng thời gian dài, bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng, thời kỳ đầu kéo dài thành thời kỳ cuối, thuốc và châm cứu không thể cứu chữa được.

Một tuần sau, Giản Thanh đo lường khối u cho chị Lý và đánh giá hiệu quả điều trị.

"SD, bệnh ổn định không tiến triển nhưng vẫn chưa đạt đến điều kiện thuyên giảm".

Khi chị Lý nghe thấy liền lộ ra một chút tươi cười trên gương mặt hốc hác.

"Cân nặng của chị giảm đi khá nhiều, gần đây chị không ăn uống được à?" Giản Thanh hỏi về chế độ ăn uống của cô ấy.

Cô ấy gật gật đầu:" Tôi ăn không vô, bố mẹ chồng thường xuyên cãi nhau về bệnh tình của tôi, mẹ chồng tôi nói rằng bà sẽ đưa tôi về quê để trị liệu bằng trung y, tôi không muốn đi, tôi muốn điều trị tại đây."

Bố mẹ chồng không ủng hộ việc cô ấy tiếp tục điều trị ở đây, họ cảm thấy quá lãng phí tiền.

Cuối cùng vẫn không có gì quan trọng bằng tiền.

"Đối với thuốc bắc, nên đến bệnh viện Trung y chính quy để điều trị." Giản Thanh trả lại thẻ y tế cho cô ấy:"Chị vẫn nên gọi điện kêu bố mẹ đến đây đưa chị đi đi."

Cô ấy mơ hồ đồng ý.

Bố mẹ cô ấy là giáo viên ở thị trấn nhỏ, cô ấy lại là đứa con duy nhất trong nhà, họ đã sống tằn tiện cả đời để nuôi cô ấy vào một trường đại học trọng điểm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đầu quân cho một công ty Internet lớn, tuy công việc rất bận rộn nhưng lại kiếm được khá nhiều tiền.

Cô ấy muốn dùng tiền để mua một căn nhà mới cho bố mẹ, nhưng bố mẹ đã dùng tiền của mình để mua cho cô ấy một căn nhà, nói rằng con gái trước khi kết hôn phải có nhà riêng của mình, để sau này chồng có bỏ thì vẫn còn nhà để về.

Năm đó, vì để sinh con nên cô ấy không tiếp thu trị liệu. Bố mẹ không ủng hộ quyết định này của cô ấy, họ tức giận đến phát khóc, dậm tay dậm chân nhưng vẫn đưa cho cô ấy một số tiền lớn."

Số tiền trước kia cô ấy gửi về nhà, bố mẹ cũng không động đến một đồng nào. Họ trả lại tiền, thậm chí còn bán nhà đi để chạy chữa cho cô ấy.

Đã thế, những người trong gia đình chồng lại còn đay nghiến sau lưng, cho rằng cô ấy giấu giếm tiền riêng, chuyển tiền của chồng về nhà cho bố mẹ đẻ.

Năm đó, khi cô ấy bước ra khỏi phòng sinh, mẹ chồng, thậm chí cả chồng cô ấy đều chạy đến xem đứa con đầu tiên, chỉ có bố mẹ ruột đến để nhìn cô.

Cô ấy cảm thấy mình chưa bao giờ làm người nào thất vọng, nhưng lại có lỗi với chính bố mẹ ruột của mình, cô đã phản bội công ơn dưỡng dục của bọn họ, hại họ trở thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

*

Sau khi Lộc Ẩm Khê đi học lớp chuyên nghiệp rồi thì càng đam mê diễn xuất hơn, biểu hiện cụ thể là khi không có việc gì làm, nàng thường trở về nhà rồi khoác khăn tắm giả làm Quan Âm Bồ Tát, chỉ tay vào trán Giản Thanh, cố làm ra vẻ mắng cô:"Ngươi, con khỉ kia."

Giản Thanh nắm lấy ngón tay của nàng, siết chặt trong tay, dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng.

Nàng liền thay đổi phong cách.



Khi Giản Thanh bước vào thư phòng, nàng dựa vào cửa phòng ngủ, vén chiếc váy đỏ lên, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, giống như một cô gái đứng ở khu đèn đỏ vẫy tay chào khách, nàng cũng vẫy vẫy tay với cô:"Mỹ nữ, đến đây chơi em đi."

Giản Thanh thản nhiên ném tài liệu trong tay đi, nhìn nàng, nghiêm túc nhận xét: "Nhìn không giống, không được hở cho lắm."

Lộc Ẩm Khê trầm mặc một hồi, kéo váy ngủ xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, nghiêm túc hỏi:"Như vậy được chưa? Có đủ hở không?"

Giản Thanh lắc đầu:"Không đủ."

Lộc Ẩm Khê lại kéo xuống, để lộ ra nửa ngực: "Còn cái này thì sao?"

Giản Thanh nhìn chằm chằm vào nàng, thờ ơ nói:"Vẫn chưa đủ."

Lộc Ẩm Khê đột nhiên phản ứng lại, hai má đỏ bừng, kéo váy ngủ lên che ngực và vai lại:"Chị đang giả vờ đứng đắn, chị lại trêu em, em không chơi với chị nữa."

Giản Thanh chỉ cười, không nói gì. Cô khom lưng nhặt lại tài liệu, bước vào thư phòng để viết luận văn.

Ban đêm, Giản Thanh lấy vải đen bịt mắt Lộc Ẩm Khê lại:"Nếu em thích chơi thì tôi sẽ chơi trốn tìm với em."

Lộc Ẩm Khê ngoan ngoãn đáp ứng:" Vậy thì chị đi trốn đi, em sẽ đến bắt chị. Nếu em bắt được chị thì em sẽ ăn chị luôn."

Sau khi im lặng đếm mười giây, nàng quay lại: "Em đến bắt chị đây!"

Nàng duỗi tay đi về phía trước, chưa đi được hai bước đã đâm phải cái ôm đầy ấm áp và trần trụi.

Bàn tay nàng mơn trớn gương mặt, cổ, bả vai, cánh tay rồi đến eo cô.......

Cái gì cũng không mặc.......

Trong nháy mắt, hơi nóng liền bao trùm khắp cả người. Lộc Ẩm Khê ngập ngừng một lát, chưa kịp nói gì thì đã bị đôi môi mềm mại cô ngăn lại.

Hôn môi, xô đẩy, ngã lên chiếc giường mềm mại rồi bị cô áp dưới thân.

*

"Một điều cần đặc biệt chú ý là trong quá trình giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân, là các bạn không nên bảo đảm với bệnh nhân, dù là một ca phẫu thuật nhỏ đến đâu thì trong bất kỳ hành vi y tế nào cũng có những rủi ro nhất định. Các bạn phải thận trọng khi nói và làm mọi việc. Trong việc khám chữa bệnh, thận trọng là trên hết! Bảo vệ bản thân, mọi hành động phải tuân thủ quy tắc và pháp luật. Các bạn sẽ không biết khi nào bệnh nhân sẽ cắn lại mình. Bệnh nhân quỳ gối trước mặt bạn ngày hôm nay có thể sẽ kiện bạn ra toà vào ngày mai. Tôi đã thấy việc này rất nhiều rồi."

Bộ phận Y tế tổ chức đào tạo về phòng ngừa tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân, đích thân chủ nhiệm Tưởng của Bộ phận Y tế đứng ra giảng dạy cho các bác sĩ.

Các chủ nhiệm ở hàng trước chăm chú lắng nghe, các bác sĩ ở hàng sau lén nghịch điện thoại di động.

Loại hình đào tạo này không phải là nghiệp vụ kỹ thuật nên không cần chăm chú nghe giảng quá nhiều, mọi người chủ yếu đến đây để lấy tín chỉ.

Chỉ khi nói về tranh chấp thì mọi người mới nghiêm túc lắng nghe hơn một chút, cũng giống như học sinh thích nghe kể chuyện trong lớp.

Nguy cơ tranh chấp bác sĩ - bệnh nhân trong hệ thống ngoại khoa cao hơn đáng kể so với hệ thống nội khoa, đặc biệt là ở khoa cấp cứu, khoa sản và khoa chấn thương chỉnh hình.

Vì vậy, những người ở các bộ phận đó sẽ lắng nghe cẩn thận hơn.

Giản Thanh không nghịch điện thoại, nhưng cũng không chú ý lắng nghe. Cô chỉ khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ở khoa ung bướu của bệnh viện họ hầu như không có tranh chấp bác sĩ - bệnh nhân, nhiều nhất chỉ là xích mích giữa bác sĩ và bệnh nhân, chỉ cần khiếu nại lên bộ phận Y tế hoặc ủy ban y tế và sức khỏe là đã giải quyết xong; Thỉnh thoảng cũng gặp rắc rối, có bệnh nhân sau khi mắc bệnh ung thư thường nảy sinh ý muốn trả thù xã hội, muốn ôm bác sĩ cùng chết với mình; Nhưng phần lớn, mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân vẫn rất hài hòa.

Vì một bệnh nhân ở đây có thể phải điều trị trong vài năm. Dù là con mèo hay con chó thì hai ba năm cũng sẽ nảy sinh tình cảm, huống hồ chi là giữa người với người.

Sau một vài năm, những bệnh nhân cũ đó sẽ từ từ không còn xuất hiện nữa, một số thì ra đi ở nhà, một số nhắm mắt xuôi tay tại bệnh viện, một số không còn tiền và không thể tiếp tục chữa trị được nữa.

Sau khi nghe thuyết giảng được một nửa, Giản Thanh nhận được cuộc gọi từ bộ phận.

Cô đi ra ngoài nghe điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho chủ nhiệm khoa, nói rằng trong khoa có cấp cứu rồi vội vàng trở về.

Chị Lý ở giường số 21 đang xuất hiện tình trạng suy hô hấp.

Cô tổ chức công tác cấp cứu, cứu đến nửa đêm, các dấu hiệu sinh tồn dần trở lại ổn định, người nhà vội vàng chạy đến bệnh viện trong tình trạng mệt mỏi.

Giản Thanh xem xét kết quả kiểm tra hình ảnh do khoa hình ảnh báo cáo và nói chuyện với chồng của chị Lý:" Cần ngừng thuốc, có thể đã sinh ra tác dụng kháng thuốc, có dùng tiếp cũng vô ích."

Hắn không thể tin được: "Bác sĩ, cô ấy mới uống được hai tháng thôi!"

Giản Thanh giải thích: "Chuyện này không thể nói trước được. Một số người có thể dùng thuốc mọi lúc, một số người có thể bị kháng thuốc ngay cả khi chỉ dùng thuốc trong một tháng."

"Vậy thì ... còn cách nào khác không?"

"Xạ trị, hóa trị, liệu pháp nhắm mục tiêu, liệu pháp miễn dịch............... đều đã được khuyến cáo trong hướng dẫn điều trị, về cơ bản, tôi đã thử mọi thứ có thể thử, nói thật là đã di căn rất nhiều nơi rồi, cơ bản là lực bất tòng tâm. Anh có muốn chuyển cô ấy đến bệnh khu an bình không? Hoặc anh có thể đưa cô ấy về nhà."

Trên thực tế, hai tháng trước đã không thể cứu vãn được rồi, loại thuốc mới chỉ kéo dài sự sống và cải thiện chất lượng sống hơn một chút. Các loại thuốc và công nghệ hiện có hoàn toàn không thể ngăn chặn sự tiến triển của bệnh.

"Tôi sẽ đưa cô ấy sang nước ngoài điều trị. Ở nước ngoài có Trung tâm Ung thư Anderson, rất nổi tiếng, tôi muốn đưa cô ấy đến đó để chữa trị."

"Trước tiên anh phải cân nhắc xem, liệu cơ thể hiện tại của cô ấy có thể chịu đựng được quãng đường dài gấp rút như vậy không? Tôi không khuyến cáo hành động này của anh."

"Điều mà hiện tại tôi có thể nói với anh là tình trạng của cô ấy sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Anh cũng có thể hỏi ý kiến ​​bác sĩ trung y một lần nữa, anh nghĩ tôi nên nhờ bác sĩ trung y tư vấn cho anh hay để anh tự đưa cô ấy đến bệnh viện trung y?"

Người đàn ông cúi đầu, im lặng, bắt đầu lau nước mắt.

Giản Thanh nói: "Anh ở với cô ấy một chút đi, chiều nay cô ấy đã gọi tên anh rất nhiều lần."

Người đàn ông nói: "Con tôi cũng đang bị bệnh. Tôi vừa mới đưa nó đến bệnh viện để gặp bác sĩ rồi vội vàng chạy đến ngay khi vừa đưa nó trở về nhà."

Giản Thanh không nói gì thêm, cô nhìn hắn rời khỏi văn phòng, rồi mới dám lộ ra vẻ mệt mỏi. Cô nằm trên bàn làm việc để thư giãn một lúc, sau đó cầm túi xách lên, tan làm dưới ánh trăng sáng.

Người đàn ông ghé vào đầu giường, nắm chặt lấy tay vợ mình, nước mắt giàn giụa.

Khi bố mẹ hắn nghe tin thì vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn con dâu nằm trên giường rồi tức giận nói:" Tôi đã nói đừng đến đây, đừng đến đây rồi! Tôi đã nói nên về quê nhờ người bạn cùng làng chữa trị nhưng con nhỏ này lại không chịu! Hiện tại nó nằm ở đây, tiền mất tật mang! Tụi bây có hiểu biết hay không? Nhiều bệnh nhân ở đây chết không phải vì ung thư mà là vì hóa trị nên mới chết đấy!"

Người đàn ông vừa khóc vừa thuyết phục: "Bố, bố đừng nói nữa! Vợ con vẫn có thể nghe thấy đấy!"

Bố hắn chống nạng ngồi xuống ghế, nhìn thấy thuốc trên tủ đầu giường liền cầm lấy, nhìn trái nhìn phải:"Đây là loại thuốc gì? Sao tôi chưa bao giờ nghe qua?"

Người đàn ông nói:" Là thuốc ngoại mới được bác sĩ khuyên dùng, em ấy uống được hai tháng, tháng đầu uống thấy hiệu quả rất tốt nên mới mua thêm lọ nữa, sang tháng thứ 2 thì không thấy hiệu quả nữa, bác sĩ nói cơ thể em ấy bắt đầu kháng thuốc rồi."

"Cái gì mà kháng thuốc, tôi nghe không hiểu. Ngày mai tôi sẽ cầm lấy thuốc này và tìm người để hỏi xem đây có phải là thuốc thật không? Không chừng bác sĩ ăn tiền từ bọn bán thuốc để lừa anh mua thuốc giả đấy!"