Nam Xấu Khó Gả

Chương 59: Thiếu



Editor: demcodon

Phương Vân Tuyên bị bắt bỏ tù, Thực Cẩm lâu bị quan phủ niêm phong.

Lý Đại Sơn không được như ý thì dây dưa không bỏ, muốn Mã Thành An nghiêm trị Phương Vân Tuyên, nhất định phải cho cả nhà già trẻ gã một công bằng.

Đỗ Ích Sơn kiểm tra nhiều mặt cầu xin Mã Thành An cho mình một khoảng thời gian, y nhất định sẽ mang việc này tra ra manh mối.

Mã Thành An châm chước nửa tháng. Nửa tháng sau Đỗ Ích Sơn vẫn không tra được gì. Lý Đại Sơn lại làm căng, mỗi ngày đến phủ nha làm ầm ĩ. Mã Thành An bất đắc dĩ đành phải phán Phương Vân Tuyên hai mươi trượng hình, bắt giam ba tháng, từ nay về sau không cho hắn lại kinh doanh quán cơm.

Lý Đại Sơn còn chê phán quá nhẹ, gã lại tới tranh cãi ầm ĩ nói Mã Thành An là tham chỗ tốt từ Đỗ Ích Sơn mới xử nhẹ Phương Vân Tuyên, vừa là tham quan vừa là sâu mọt, chỉ vào mũi hắn mắng.

Mã Thành An tức giận không nhẹ, cũng bực. Mặc dù hắn không coi là cái gì trong như nước, trong sáng như gương. Nhưng cũng biết đúng mực, làm việc đúng bổn phận chưa từng dính vào một chữ tiền, công đường thẩm án từ trước đến nay đều công bằng. Trên dưới phủ nha này, bọn nha dịch hắn không dám bảo đảm, nhưng hắn và hai sư gia cho tới bây giờ đều không nhận chỗ tốt bất luận kẻ nào.

Mã Thành An kêu nha dịch kéo Lý Đại Sơn đi ra ngoài, lại tàn nhẫn nói: “Lại đến ầm ĩ thì lấy vô cớ gây chuyện luận xử, cũng bắt ngươi lại!”
Hình phạt đối với Phương Vân Tuyên đã không nhẹ, hai mươi trượng hình nhìn tuy ít nhưng cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Gậy bảng to đánh vào người, đánh đến dính máu thấy thịt. Cho dù đánh không chết nhưng nhốt ở trong đại lao ba tháng thuốc thang ăn uống đều theo không kịp, miệng vết thương sinh mủ, thối rữa. Vạn nhất phát sốt cao, người có thể còn sống đi ra ngoài hay không còn phải nhìn vận mệnh của hắn.

Người Lý gia cũng đã khỏe, con trai nhỏ của gã cuối cùng cũng tỉnh lại, người cả nhà mặc dù bị hoảng hốt một hồi nhưng cuối cùng không nguy hiểm gì.

Lý Đại Sơn bị Mã Thành An quát lớn một trận cũng không dám la lối nữa. Nhưng con trai chịu tội uổng công, nằm ở trên giường gần nửa tháng mới khỏe, thuốc đắng uống không ít, khuôn mặt nhỏ đều gầy móp méo.

Trong lòng Lý Đại Sơn hận đến phát điên, gặp ai cũng nói Thực Cẩm lâu như thế này lại như thế kia, Phương Vân Tuyên như thế này rồi như thế kia, hận đến mức không thể mỗi người đều chung mối thù với gã, hận Phương Vân Tuyên đến tận xương.

* * *

Đám người Đỗ Ích Sơn mỗi ngày đều chạy khắp nơi điều tra, muốn tìm ra một chút dấu vết để lật lại bản án cho Phương Vân Tuyên. Tính tình Hạ Song Khôi xấu, hỗ trợ điều tra mấy ngày vẫn không có manh mối, lửa giận trong lòng rốt cuộc nhịn không được. Ngày hôm đó gã gạt mọi người tìm đến Trần Hưng ở Tụ Tiên Cư, gã xách Trần Hưng từ trong tửu lâu đi ra đánh một trận.

Việc này chắc là do y làm. Mọi chuyện vừa xảy ra mọi người đều đoán được trên đầu Trần Hưng. Nhưng bất hạnh không điều tra được chứng cứ thực tế, không thể mang những suy đoán này làm như vật chứng rửa sạch oan ức cho Phương Vân Tuyên, cũng chỉ có thể âm thầm dấu ở trong lòng tiếp tục điều tra nhiều mặt.

Trần Hưng ăn một trận đòn đánh tơi bời mắt nửa cái mạng. Y bị Hạ Song Khôi đánh đến gào khóc thảm thiết nhưng vẫn ngậm miệng thật chặt, cắn chết nói Hạ Song Khôi vô cớ đánh người, muốn đi phủ nha kiện gã.

Hạ Song Khôi hận đến nghiến răng, gã lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nổi lên sát tâm* với một người. Hạ Song Khôi nhìn Trần Hưng lăn lộn trên đất rút ra đao dịch cốt từ bên hông hung tợn bổ xuống. Trần Hưng sợ tới mức hồn phi phách tán, ôm đầu cuộn người co rúm lại, cả người run rẩy miệng hét lên không ngừng: “Hảo hán tha mạng, tha mạng, tha mạng, tha mạng…”

(*Sát tâm: lòng muốn giết người.)

Lưỡi đao đánh xuống kề sát lướt qua da mặt Trần Hưng. Mặt mũi Hạ Song Khôi tràn đầy chán ghét nhìn lướt qua nước tiểu ướt quần của Trần Hưng, lạnh lùng hừ nói: “Ta không thể giết ngươi! Giết ngươi chỉ làm bẩn đao của đại gia. Vì loại tiểu nhân như ngươi mà bị kiện càng không đáng!”

Hạ Song Khôi hung hăng đạp Trần Hưng hai cái xoay người ra cửa.

Hạ Song Khôi với tư thế giết người làm cho bọn tiểu nhị trong Tụ Tiên Cư đều dọa chạy núp ở phía sau trộm nhìn động tĩnh phía trước.

Trần Hưng bị đánh đến mức không đứng dậy nổi mà hét to kêu người: “Chết hết rồi hả? Còn không đến đỡ ta!”

Bọn tiểu nhị lúc này mới đi ra, ba chân bốn cẳng đỡ Trần Hưng đứng lên. Tất cả mọi người nhìn kỹ không nhịn được cười, cũng không dám cười to, âm thầm nghẹn một hồi vẫn là bật cười phụt phụt.

Trần Hưng chật vật không chịu nổi, bị Hạ Song Khôi ấn trên mặt đất hành hung, trên người trên mặt giống như mở phòng nhuộm, đen thùi đỏ tím máu ứ đọng, không còn chỗ nào giống hình dáng một người. Trên quần

chapter content