Nam Thần Chế Bá Toàn Thế Giới

Chương 7: Dự thính đại kế hoạch đồ ma



(Đồ ma: tàn sát ma giáo)

Thân là nhân vật chính của thế giới, Dư Khâm đương nhiên cũng có bàn tay vàng, đó là một cái hệ thống tu chân, chỉ cần có giá trị kinh nghiệm, hắn liền có thể đổi được bất cứ thứ gì.

Trận đại chiến năm đó Dư Khâm viện cớ là muốn cùng Chung Lâu Vũ bàn kỹ về hiệp nghị đình chiến của tiên ma, nhân cơ hội đổi độc dược hạ lên người Chung Lâu Vũ. Lại câu dẫn các loại nữ tử hạ cổ người sau lưng các nàng, làm tiêu hao đại bộ phận lực lượng của Chung Lâu Vũ, giây phút cuối cùng phát hiện bản thân đánh không lại Chung Lâu Vũ, liền trực tiếp hướng đồ đao về phía đội hữu hắn vô cùng tín nhiệm, đồ sát lượng lớn tiên tu thu được kinh nghiệm, sau đó lại đổi lấy đan thuốc từ hệ thống, nhìn như hao phí rất lớn, trên thực tế cướp được kinh nghiệm kích sát của Chung Lâu Vũ khiến hắn trực tiếp thăng cấp, hoàn toàn tiêu trừ ảnh hưởng.

Vô luận nguyên tác tô vẽ hắn thành tinh anh cường hãn, anh hùng vì đại nghĩa không tiếc vấy bẩn đôi tay cỡ nào, Chung Lâu Vũ vẫn chỉ thấy hắn là một tên tiểu nhân ích kỷ vô cùng. Mà tu vi như ngồi hoả tiễn, một kẻ trước giờ chưa từng thực sự thể nghiệm tu luyện, cảnh giới tu vi, thậm chí tất cả kỹ năng đều dựa vào hệ thống thăng cấp phát cho, bất quá cũng chỉ là một tên tiểu nhân gặp kỳ ngộ !

Chung Lâu Vũ híp mắt lại, lạnh lẽo nhìn Dư Khâm, nói : “Hệ thống, nếu ta trực tiếp giết chết hệ thống của hắn, nhiệm vụ có phải liền trực tiếp hoàn thành không.”

Hệ thống trả lời rất nhanh : “Sau khi mất đi hệ thống, nhân vật chính Dư Khâm lại trở về Luyện khí kỳ lần nữa, vô pháp tạo thành ảnh hưởng đối với thế giới, độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ đạt 80%.”

Xem ra vẫn cần điều kiện khác nữa.

“Đây là một loại phù chú đặc thù mà ta gần đây nghiên cứu ra, nhìn bề ngoài mặc dù không lọt mắt, nhưng uy lực có thể chống lại một kích toàn lực của tu sĩ Phân thần kỳ !” Dư Khâm cầm ba miếng kim loại hoà nhã nói, “Thần kỳ nhất chính là, sau khi bạo nổ phù chú sẽ hình thành trận pháp quấy rối trong thời gian ngắn, đủ để khiến hộ sơn đại trận của Hợp Trản giáo mất hiệu lực !”

Chung Lâu Vũ trầm ngâm nhìn ba miếng kim loại kia, cười lên : “Đồ vật này không phải thứ mà trước đây ta chế tạo sao !” Ý định ban đầu là muốn chế tạo ra tiên khí (pháp khí của tiên tu), không nghĩ tới kém chút liền bạo nổ tông môn, sau khi bạo nổ còn phóng ra một loại năng lượng như bức xạ gây tổn thương cực lớn với linh căn tu chân giả, khiến hắn sau này trực tiếp cải tạo đại trận tông môn đến độ không gì phá nổi. Có điều chế tạo ra một đồ vật như vậy gần như dùng hết năng lượng tích trữ lúc đó của hắn, Dư Khâm có đủ nhiều kinh nghiệm để đổi lấy ba cái phù chú sao.

Ánh mắt băng lãnh lướt qua trên mặt mấy kẻ đang chuyên tâm nghe Dư Khâm trình bày, Chung Lâu Vũ cực kì nhàm chán vô vị hỏi hệ thống : “Nếu ta giết hết tất cả mọi người ở đây, nhiệm vụ có phải có thể hoàn thành không.”

“Ký chủ không có năng lực này.” Hệ thống dừng một chút , nói.

“Rất nhanh sẽ có.” Tầm mắt Chung Lâu Vũ dừng lại trên ba mảnh kim loại Dư Khâm cầm trong tay, “Ta có dự cảm, bọn họ sẽ cho những người may mắn chiến thắng trong đại hội tiên tu, có được một phần công việc rất có ý tứ.”

Rất nhanh liền có người nêu lên nghi hoặc của hắn : “Không biết Dư đạo hữu có bao nhiêu phù chú như vậy ?”

Dư Khâm khoé mắt run rẩy một chút, rất nhanh liền nói : “Thật không dám dấu diếm, chế tạo một cái phù chú như vậy thực sự dùng hết quá nhiều tài liệu . . . . . .” Hắn hơi hơi kéo dài âm cuối, liền thấy trên mặt mọi người lập tức lộ ra ý muốn lùi bước, trong lòng thầm mắng một tiếng bủn xỉn, “Bất quá lần này ta đã chế tạo ra đủ phù lục, đủ để phá vỡ hộ sơn đại trận.”

Minh Tâm tông chủ cao giọng cười nói : “Như vậy quá tốt rồi, chúng ta liền có thể trực tiếp giết vào nội bộ ma tu !”

Dư Khâm lắc đầu : “Kỳ thực vẫn có một vấn đề, phù lục này bắt buộc phải bố trí ổn thoả trong bên trong ma giáo, đệ tử tông môn có năng lực này đa số đều tham gia trận chiến lúc trước, đã bị ma tu bên kia nhớ kĩ. Số người còn lại không đủ để thực hiện kế hoạch này.”

Chung Lâu Vũ cười lạnh, Dư Khâm căn bản là nói dối, ba cái phù chú chỉ có thể phát động ở khoảng cách gần, muốn phát động, chính là muốn đem mệnh đi đổi.

Có điều cho dù có vài tán tu đã phát giác ra có điểm không đúng, Minh Tâm tông chủ và Dư Khâm kẻ xướng người hoạ cũng khiến bọn họ không cách nào nói chen vào, ánh mắt tu sĩ toàn bộ đại điện đều rơi xuống người bọn hắn, muốn trốn cũng không có khả năng.

“Để kế hoạch tiến hành thuận lợi, cũng để bảo đảm tính mạng chư vị, thời gian tiếp theo, Minh Tâm tông sẽ dốc lực toàn tông giúp đỡ chư vị đề cao tu vi.” Đánh một gậy cho một quả táo, Minh Tâm tông chủ cuối cùng cũng ném ra mồi nhử, “Nếu như có tiểu hữu muốn gia nhập Minh Tâm tông, sau đại chiến bản tông sẽ trực tiếp coi như là đệ tử chân truyền bồi dưỡng !”

Lời này vừa nói ra, lại có vài tông môn đứng dậy biểu thị nguyện ý thu đồ đệ, đều là tông môn đỉnh cấp tu chân giới.

Nếu có thể đánh vỡ kết giới Hợp Trản giáo, liền có thể đạt được một phần tài phú to lớn đến vô pháp tưởng tượng, còn không cần tổn thất đệ tử tinh anh nhà mình, chuyện tốt như vậy thành công khiến không ít người động tâm, mà mấy cái tông môn này lại từng dựa vào Minh Tâm tông, có biện pháp này, tự nhiên sẽ là người đầu tiên giơ tay trợ uy.

Hơn nữa điều kiện Minh Tâm tông đề ra, thật sự phi thường tốt.

Số lượng đệ tử chân truyền của một môn phái là có hạn, đãi ngộ của đệ tử chân truyền của đại tông môn so với tông chủ tiểu tông môn còn tốt hơn. Điều kiện này vừa đề ra, vài cái tán tu tức khắc động tâm, do do dự dự đồng ý tham gia. MInh Tâm tông chủ lập tức biểu thị để mau chóng tăng lên thực lực của tán tu, bọn họ quyết định mở ra tu chân giới tiểu bí cảnh dùng để thử luyện.

Trên thực tế tiểu bí cảnh lại không nhỏ, nhỏ chỉ là số người tiến vào, trăm năm mới mở ra, một lần chỉ có thể có một trăm người tiến vào, không hạn chế tu vi. Bình thường hoàn toàn là Nguyên anh Phân thần cường giả độc quyền. Điều kiện này vừa nói ra, trong tán tu tức khắc một trận xao động, chỉ có Chung Lâu Vũ cười lạnh nhìn bọn họ diễn xuất, lặng lẽ tính toán xem nên đi tông môn nào.

Trước giải quyết xong Quảng Hiên chân nhân lại nói cái khác sau. Chung Lâu Vũ nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Tâm tông, nhưng đúng lúc này, đại môn đại điện đột nhiên mở ra, một thân ảnh tái nhợt tiến vào.

“Quân Sương ? Hắn như thế nào lại đến đây !”

Bốn phía tức khắc vang lên thanh âm nghị luận. Quân Sương lại bất vi sở động, đi thẳng tới trung tâm đại điện.

Chung Lâu Vũ cả kinh, vừa rồi nhiều việc, thế nhưng lại quên mất người này, chỉ là hắn nổi danh là không thích tham giá loại hoạt động như thế này, chạy tới chỗ này lại để làm cái gì ?

“Lăng Sương chân nhân như thế nào lại đến đây ?” Dư Khâm không tự nhên cười, trong lòng hắn cũng ôm hoài nghi như vậy.

Quân Sương không trả lời, nhẹ nhàng xuyên qua ghế dựa, đi đến trước mặt tán tu, không có một người dám ngăn cản hắn, nói cho hắn lúc trước mọi người sôi nổi thảo luận như thế nào giải quyết mấy cái tán tu này, như thế nào bồi dưỡng bọn họ, như thế nào tiễn bọn họ đi tìm chết.

Người này đứng ở đây, liền như đại biểu cho thời đại hai trăm năm trước, cầm một thanh Sương Sắc trường kiếm, đánh tông môn khắp thiên hạ. Cho dù danh hào đệ nhất thiên tài thiên hạ này đã cách xa hắn từ lâu, nhưng cũng không ai dám khiêu chiến thực lực của hắn.

Trong tu chân giới này, vấn đề mọi người thảo luận vĩnh viễn là Lăng Sương chân nhân và Lâu Vũ ma tôn ai mạnh hơn, trước giờ chưa từng có vị trí của Dư Khâm.

“Ngươi có nguyện ý nhập môn hạ của ta.” Trong đại điện yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm thanh lãnh của hắn.

Chung Lâu Vũ ngẩng đầu, nhìn vào đôi ngươi sâu thẳm kia.

Đôi mắt Quân Sương giống như con người của hắn, vĩnh viễn thanh lãnh thấu triệt, nhưng những cảm xúc đó vĩnh viễn dấu dưới cái thấu triệt này, khiến người khác cái gì cũng nhìn không thấu.

Chung Lâu Vũ chán ghét tất cả đồ vật mà hắn không thể khống chế triệt để, nhưng hắn lại vô pháp cự tuyệt Quân Sương.

Giống như không có ma tu nào sẽ cự tuyệt được đi theo ma tôn Lâu Vũ, không có tiên tu nào sẽ cự tuyệt trở thành đồ đệ của Quân Sương. Đây là sự tôn kính tích luỹ qua hàng trăm năm, bất cứ trận đánh nào cũng chiến thắng mới có thể đạt được, là cảnh giới mà Dư Khâm hao hết tâm lực cũng không thể đạt tới.

Chung Lâu Vũ cúi đầu : “Bái kiến sư tôn.”

Được rồi, nếu như thật sự phải bái nhập môn hạ của người nào đó, Quân Sương người này luôn khiến hắn càng dễ tiếp thu hơn so với những kẻ Minh Tâm tông kia, còn về Quảng Hiên chân nhân, sách, để hắn sống lâu thêm vài ngày, ngược lại ngày tấn công ấy hắn cũng chạy không thoát.

Quân Sương gật gật đầu, quay người liền mang theo Chung Lâu Vũ đi ra bên ngoài đại điện, đợi hắn đứng ở một bên đại môn, Dư Khâm cuối cùng nhịn không nổi.

Hắn không nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Minh Tâm tông chủ, đi nhanh vài bước về phía trước : “Lăng Sương chân nhân! Hôm nay mọi người tập trung tại đây cùng bàn kế hoạch lớn, ngươi cũng nên . . . . . .”

Quân Sương cái gì cũng không làm, hắn chỉ dừng lại bước chân, quay đầu liếc Dư Khâm một cái, đôi mắt thông triệt kia dường như trực tiếp nhìn xuyên thấu ý niệm u ám ghen ghét trong lòng hắn, trực tiếp khiến hắn nói không ra lời, đợi đến khi hồi thần, Quân Sương đã mang Chung Lâu Vũ ra khỏi đại điện rồi.

“Vị trí của đại điện là bảo mật !” Thẳng đến sau cùng, Dư Khâm cũng chỉ có thể nói ra một cái lý do miễn cưỡng như vậy, che dấu xấu hổ của bản thân.

Cuối cùng sẽ có một ngày ! Trong lòng Dư Khâm hung ác nghĩ. Cuối cùng sẽ có một ngày hắn khiến cái người này giống như một con chó quỳ xuống trước mặt hắn cầu tha mạng. Bày ra bản mặt như vậy,hẳn là cũng giống như cái tên Lâu Vũ ma tôn đáng chết kia, trở thành đồ chơi dưới háng nam nhân ! A ! Nói không chừng người này còn là nữ giả nam nha ! Nếu không thế nào lại lớn lên xinh đẹp như vậy 1

Nếu như là nữ hài tử hắn ngược lại có thể tha thứ những hành vi lỗ mãng vừa rồi. Trong đầu Dư Khâm tưởng tượng thân thể tuyệt vời dưới lớp bạch y, một cỗ nhiệt khí xông thẳng xuống hạ thân, ở trong đầu đem người đùa triệt để từ trong ra ngoài, lúc này hắn mới cảm thấy một ngụm buồn bực tiêu thất, nhìn tiên tu toàn điện.

Người do dự còn rất nhiều, hắn buộc phải giải quyết cái phiền phức này đã, không quản bọn hắn nghĩ thế nào, trận đại chiến này ai cũng đừng hòn trốn thoát !

Nhiệm vụ nếu như thất bại, hắn sẽ mất đi hệ thống tu chân !

Mặc dù đã sớm biết trải qua truyền tống trận, bản thân đã đến một địa phương mới, nhưng từ trong đại điện đi ra, Chung Lâu Vũ vẫn nhịn không được hít một ngụm khí. Toà đại điện này cư nhiên được xây dựng trong bí cảnh, linh lực trong không khí nồng đậm hơn nhiều so với thế giới bên ngoài, mà địa điểm bí mật lại càng nồng đậm hơn.

Tiên tu đây là hạ một bút tiền lớn a.

Quân Sương không chần chừ, hắn mang Chung Lâu Vũ liên tiếp xuyên qua vài cái truyền tống trận, lại ngự kiếm phi hành một lúc, liền tới trên một cái sơn phong băng tuyết che phủ.

TIểu đồng hầu hạ đã chờ ở bên ngoài, hắn hiếu kì nhìn hai mắt Chung Lâu Vũ, nói : “Chân nhân, phòng đã chuẩn bị tốt rồi.”

Nơi ở của Quân Sương tương đối sơ sài, chỉ có vài cái nhà tranh nhỏ, tiểu đồng hầu hạ thường đều ở Thiên Phong gần đây, ở đây hàng năm chỉ có một mình hắn ở, hiện tại ngược lại là nhiều thêm Chung Lâu Vũ.

Tách khỏi người khiến hắn chán ghét, Chung Lâu Vũ khó có được lộ ra vài phần tính cách chân thật, hiếu kì tiến vào phòng cỏ tranh, hiện tại nơi này đã trở thành phòng của hắn, một cái bàn sách, một cái ghế, một cái giường, đây là toàn bộ đồ vật trong phòng.

Chung Lâu Vũ luôn yêu thích xa hoa đối với phong cách nơi đây cùng bản thân hoàn toàn không giống ngược lại có chút hứng thú, có điều nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có chút đồ vật như vậy, mới nhớ đến bản thân đem Quân Sương bỏ quên bên ngoài, vội vàng đi ra.

“Sư phụ.”

Quân Sương đứng trong tiểu viện, vẫy vẫy tay muốn hắn đi qua, nhấc lên trường kiếm Sương Sắc trong tay.

“Về sau dùng thanh kiếm này đi.”

Chung Lâu Vũ tiếp nhận trường kiếm, một cỗ khí lạnh lẽo từ trên tay truyền đến, sau khi lãnh ý tản đi lại có một cỗ tà hoả từ hư không đốt lên, cư nhiên là linh kiếm song thuộc tính thuỷ hoả.

Hắn trước đây đã sớm nghe qua truyền thuyết của thanh kiếm này, trước khi tiến giai Phân thần kỳ Quân Sương chính là dùng thanh kiếm này. Nhìn diện mạo hắn giống như được tạo ra từ băng tuyết, kiếm hắn dùng vậy mà lại là song thuộc tính, khiến Chung Lâu Vũ có phần ngoài ý muốn.

Nhưng đem bội kiếm bản thân từng dùng đưa cho hắn, đủ để chứng tỏ sự coi trọng của Quân Sương với hắn, Chung Lâu Vũ đem kiếm thu lại, trịnh trọng hành lễ với Quân Sương ; “Đồ đệ chắc chắn sẽ hảo hảo sử dụng thanh kiếm này, không để sư phụ thất vọng !”

Quân Sương gật đầu, nói : “Sáng sớm mai, ta mang ngươi đi tiểu bí cảnh. Đi nghỉ đi.”

Chung Lâu Vũ chắp tay nói : “Vâng, sư phụ cũng nên sớm nghỉ ngơi.” Nói xong liền quay người trở vào nhà tranh nhỏ của mình.

Quân Sương đứng trong viện tử nhìn bóng lưng đồ đệ biến mất trong nhà tranh, cúi đầu nhìn bàn tay vừa mới cầm kiếm lúc nãy, mới trở về trong phòng.