Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 234: Chủ bá phát đường, chú ý



Lộ Cảnh Minh rũ mắt nhìn thoáng qua, một đứa bé cao chưa tới ngực anh, tuổi chắc cũng chưa bằng thằng cháu nhà mình.

Một đôi mắt vừa to vừa tròn, trong veo như nước, dưới ánh đèn đồng tử như phiếm chút màu hổ phách đầy vô tội, mũi hồng hồng.

Hơi ngốc ——

Lộ Cảnh Minh thở dài, lại kiên nhẫn hỏi lại: “Tầng mấy?”

Tô Yên lấy lại tinh thần, yên lặng nhấn tầng 17.

Nút bấm đã sáng lên, hiển nhiên là người đàn ông cao lớn bên cạnh đã ấn rồi.

Một đường không nói chuyện.

Hai người đều không phải là người thích nói chuyện cùng người lạ, tuy rằng Lộ Cảnh Minh cảm thấy có chút kỳ lạ, mình có thêm hàng xóm từ khi nào vậy.

Tầng này chỉ có hai căn hộ, một lớn một nhỏ.

Lộ Cảnh Minh thích an tĩnh, vốn định khi nào có thời gian sẽ mua luôn căn đối diện, đỡ phải sau này có người dọn vào quấy rầy sinh hoạt của mình.

Kết quả bận rộn quá quay qua quay lại liền quên mất.

Nhưng nếu hàng xóm là đứa trẻ này thì ——

Lộ Cảnh Minh xoa nhẹ giữa mày, chắc cũng không ồn lắm nhỉ?

Thang máy mở ra, Lộ Cảnh Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhường cô gái đi trước.

Nhìn thân hình mảnh khảnh của cô, dưới tay áo ngắn là cánh tay nho nhỏ, nhỏ đến mức nếu nhẹ nhàng gập lại chắc sẽ gãy mất. Anh nhíu mày, thấy túi cơm hộp mà Tô Yên xách trong tay.

Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết quý trọng cơ thể của mình.

Lộ Cảnh Minh xách một túi rau quả tươi, mỗi người xoay một hướng, lấy thẻ từ, mở cửa ——

Tích một tiếng.

“Miêu ~~”

Một tiếng mèo kêu vừa đáng yêu lại ngọt ngào truyền đến, tròng mắt Tô Yên xoay chuyển, quay đầu lại trong nháy mắt, chỉ cảm thấy có một vật thể màu trắng vụt qua trước mắt.

Mới đó đã nhảy vào nhà mình.

Tô Yên mờ mịt nhìn người đàn ông ở phía sau, nhìn nhau không nói gì: “…”

Thật lâu sau, Tô Yên mới chỉ vào cánh cửa đang rộng mở của nhà mình: "À ừm... Mèo của anh?"

Khóe miệng Lộ Cảnh Minh giật giật, bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy.”

Tô Yên đúng là không nghĩ tới, người đàn ông có vẻ bề ngoài nhìn trầm ổn lạnh nhạt này thì ra bên trong lại là một con sen nuôi mèo.

Cô cong khóe môi, trong ánh mắt tràn ra một chút ý cười.

Chỉ là không quá rõ ràng.

Lộ Cảnh Minh ngẩn người, tự dưng có ảo giác, mèo nhà mình thành tinh đang đứng trước mắt mình.

“Thật ngại quá, không biết có thể nhờ cô mang Tiểu Hắc ra giúp tôi được không?”

Anh cũng cảm thấy kỳ quái, bình thường Tiểu Hắc nhát như cáy, lâu lâu đi bệnh viện thú y kiểm tra thân thể cũng có thể sợ tới mức run bần bật.

Lần này vậy mà chủ động chạy vào nhà của người khác.

Chẳng lẽ là động dục?

Lúc này Tiểu Hắc không biết, chủ nhân nhà mình đang suy xét có nên mang nó đi thiến hay không!

“À… Để tôi thử xem sao…”

Tô Yên đẩy cửa vào phòng khách, cô mới chuyển tới đây, bên trong vẫn trống vắng, ngoài vài món đồ gia dụng có sẵn, còn những đồ thuộc về phái nữ thì lại ít ỏi không có bao nhiêu.

“Tiểu Hắc?”

“Meo meo?”

“Meow ~”

Tô Yên thử kêu vài tiếng, nghe được tiếng kêu đáng yêu của mèo con từ phía dưới sô pha truyền tới.

Cô quỳ gối trên thảm, cúi người nhìn qua từ khe hở.

Nhìn thấy một đôi mắt mèo xanh thẳm giống như đá quý, đang rất vô tội mà nhìn cô.

“Meow ~ meow ~”

Trái tim thiếu nữ của Tô Yên nháy mắt bị đánh trúng!

Đáng yêu quá đi!

“Tiểu Hắc? Tiểu Hắc Tiểu Hắc ~ ra đây có được không?”

Cô gọi tên bé mèo liên tục, dù không hiểu tại sao một con mèo Ragdoll toàn thân trắng như tuyết lại bị gọi là Tiểu Hắc.

“Meow ~”

Tô Yên nhịn không được duỗi tay chọc chọc đệm thịt mềm mụp của nó.

Lộ Cảnh Minh đứng ở cửa, hầu kết hơi giật giật.

Lúc đi vào Tô Yên không có đóng cửa, từ vị trí của anh có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Tô Yên.

Tiểu Hắc: Thần trợ công như tôi ok phết đúng không?