Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 7: Nếu như em không phải là em trai của anh...



Vinh Tranh nhàn nhạt liếc Vinh Nhung một cái, "Khi em còn bé anh xem còn ít sao?"

Mặc quần áo, không mặc quần áo, nằm, ngước đầu, nằm nghiêng; chảy nước miếng, mút ngón tay, gặm chân, gặm đầu ngón tay.

Thời gian trôi qua thật nhanh, viên tuyết nhỏ lúc đầu mềm và thơm giờ đã trở nên to lớn chỉ trong chớp mắt.

"Không giống nhau! Chẳng phải anh cũng nói đó là khi còn bé sao!"

Động tác Vinh Tranh có chút lạnh nhạt đắp kín chăn cho Vinh Nhung, nhẹ giọng đáp: "Đều giống nhau. Cho dù là khi bé hay là bây giờ, em đều là em trai của anh."

Trái tim Vinh Nhung bỗng nhiên co rút một cái.

Hai ngón tay nắm chăn đến trắng bệch, miễn cưỡng gượng cười "Vậy nếu như em không phải là em trai của anh, anh hai sẽ còn đối tốt với em như vậy sao?"

Thật ra vấn đề này Vinh Nhung kiếp trước đã có đáp án.

Chẳng qua đời này không giống nhau không phải sao?

Cậu không làm loạn tiệc sinh nhật của anh trai cũng không đối nghịch với anh vì Chu Chỉ, quan hệ giữa anh em bọn họ cũng không còn trở nên gay gắt.

Câu trả lời có thể hay không có chỗ bất đồng?

Vinh Tranh giọng nhàn nhạt, "Không có loại "nếu như" này."

"Chỉ là một câu hỏi giả định thôi. Nếu như em không phải con của ba mẹ, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ máu mủ, anh..."

Vinh tranh càng nghe, ánh mắt càng trầm.

Tại sao trước kia anh không phát hiện em trai không có cảm giác an toàn như vậy chứ?

Vào lúc anh và ba mẹ đều chuyên tâm bận rộn chuyện riêng của bọn họ, em trai rốt cuộc đã gặp chuyện gì?

Vinh tranh giơ tay lên xoa xoa đầu Vinh Nhung, động tác của anh vẫn là có chút mất tự nhiên

Giọng điệu của anh rất kiên định: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn là anh trai của em."

"Anh hai, anh phải nhớ những gì anh nói hôm nay đó! Được rồi -"

Vinh Nhung cũng không trông cậy vào việc sau khi nhị thiếu gia thực sự của nhà Vinh gia được nhận trở về, anh trai vẫn coi cậu như em trai ruột của mình, chỉ cần anh trai và bố mẹ không ghét cậu và cho phép cậu đến thăm họ trong tương lai, thế là đủ rồi!

Vinh nhung hưng phấn ngồi dậy, quên mất bụng còn đau, bụng co giật kịch liệt, lập tức đau đớn rên rỉ.

Vinh tranh cau mày: "Vẫn rất đau?"

"Không, không có. Không đau, một chút cũng không đau!"

Sợ Vinh Tranh sẽ đưa mình đi bệnh viện, Vinh Nhung nhanh chóng phủ nhận.

Vẻ mặt Vinh Tranh rất nghiêm túc: "Nhung nhung, nếu thuốc vẫn không có tác dụng thì nhất định phải nói cho anh biết. Đừng đem thân thể ra làm trò đùa."

Vinh Nhung cố ý ngáp dài một tiếng: "Em biết rồi. A, buồn ngủ quá. Anh ơi, em đi ngủ đây."

"Ngủ đi."

Vinh tranh vẫn là không có ý muốn đi.

Vinh nhung tuyệt vọng.

Xem ra anh trai cậu là thật sự định chờ cậu ngủ.

Ban đầu, vinh nhung cho là có người nhìn cậu ngủ, cậu nhất định không ngủ được.

Mới đầu cũng là thật cố gắng giả bộ ngủ.

Có thể là do cậu vừa xuất viện, cơ thể chưa bình phục, cũng có thể cơn đau bụng đã qua, cơ thể mệt mỏi nên một lúc sau, Vinh Nhung chìm vào giấc ngủ.

Tiếng hít thở nhàn nhạt truyền tới.

Cho dù ngủ thì Vinh Nhung vẫn nhíu chân mày trong giấc mộng không có dấu hiệu thả lỏng.

"Cái đầu nhỏ suốt ngày không biết phải suy nghĩ bậy bạ gì."

Vinh Tranh khó chịu mím môi, duỗi đầu ngón tay ra, vuốt phẳng nếp nhăn giữa lông mày của Vinh Nhung.

Vinh tranh ngồi ở cạnh giường một lúc.

Trong khoảng thời gian này, anh đã gửi tin nhắn cho trợ lý Lưu Hạnh.

"Buổi chiều tôi có việc nên không đến công ty. Gửi một phần những tài liệu phải dùng đến trong cuộc họp ngày mai đến mail của tôi. Nếu có văn kiện cần ký thì tan làm đến nhà tôi một chuyến."

Đầu bên kia điện thoại.

Lưu Hạnh nhìn điện thoại, trầm ngâm hồi lâu.

Tỉ lệ vắng mặt gần đây của chủ tịch có phải hơi cao chút không?

Sau khi xác nhận Vinh Nhung đã ngủ say và trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, Vinh Tranh trước tiên đi kéo rèm trong phòng lại, sau đó lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài.

"Nhung nhung không sao chứ?"

Vinh tranh từ phòng vinh nhung đi ra, vinh duy thiện lặng lẽ đến gần, hạ thấp giọng hỏi.

Cũng nhờ tâm lý Vinh Tranh mạnh mẽ nên mới không có bị dọa cho giật mình.

Vinh Tranh nhìn về phía phòng Vinh Nhung, nói: "Đau bụng, con đã cho uống thuốc dạ dày và thuốc giảm đau rồi."

"Nghiêm trọng vậy sao? Có vẻ như ma thuật hắc ám của mẹ con đã lại tiến bộ rồi. Thật may ta tôi thấy có gì đó không ổn nên cũng không tự lấy thân mình thử nghiệm."

Vinh duy thiện mặt đầy vẻ vui mừng vì tránh được một kiếp.

Vinh tranh: "..."

"Lấy thân thử nghiệm" là dùng như vậy à?

Cha già vào lúc này mới nhớ tới có phải con trai nhỏ đáng thương, "Nhung nhung đau đến có nghiêm trọng hay không? Có phải đi một chuyến đến bệnh viện không?"

Vinh tranh tỉnh táo nói: "Trước quan sát một chút. Bây giờ em trai ngủ rồi, đợi sau khi tỉnh dậy xem như thế nào, nếu như vẫn đau thì đi một chuyến đến bệnh viện."

Vinh duy thiện tán đồng gật đầu một cái: "Cũng tốt."

"Đã giờ này rồi con hôm nay không cần đi công ty sao?"

Vinh phu nhân trong tay người bưng một ly chanh nước, đi lên lầu, thấy con trai lớn vẫn còn ở nhà thì quan tâm hỏi một câu.

Vinh Tranh quay đầu, "Vâng. Hôm nay công ty không có gì chuyện gì quan trọng nên con không cần đến."

"Đúng vậy, người trẻ phải biết cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi. Trước đây, nếu ba yêu cầu anh ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày thì coi như giết chết anh. Bây giờ anh sẵn sàng chủ động nghỉ ngơi là tốt rồi."

Vinh duy thiện vui mừng vỗ bả vai con trai lớn.

Trước đây, ông thường cảm thấy không có đủ thời gian nên muốn cống hiến nhiều sức lực và thời gian cho sự nghiệp nhất có thể.

Kể từ khi bước qua quỷ môn quan, Vinh Duy Thiện đã nhìn thấy rất nhiều.

Luôn có vô số tiền để kiếm được. Nhưng trên đời này còn gì quan trọng hơn sức khỏe?

Sự chú ý của Vinh Tranh tập trung vào ly nước chanh trong tay mẹ: "Mẹ, vật mẹ đang cầm là..."

"Không phải trên bàn ăn Vinh Nhung đã nói rằng nó hơi chướng bụng sao? Mẹ hỏi dì Ngô có thứ gì có thể giúp tiêu hóa không. Dì Ngô đã dạy mẹ cách pha ly nước chanh này."

Khi Vinh Duy Thiện nghe tin ly nước chanh này là do vợ anh tự làm, ông lập tức đổ mồ hôi hột cho đứa con trai nhỏ của mình.

Vinh tranh đưa tay đón, "Mẹ, nhung nhung ngủ rồi. Mẹ đưa nước chanh cho con đi, con trước thay mẹ bưng xuống lầu, chờ nhung nhung tỉnh lại uống cũng như nhau."

Vinh Tranh lời nói hoàn hảo nên Vinh phu nhân không hề nghi ngờ, bà đưa nước chanh trong tay mình, "Vậy con nhớ để vào tủ lạnh, đợi Nhung Nhung tỉnh lại đưa cho nó."

Vinh tranh: "... Tốt."

Trước khi rời đi, anh cho cha một ánh mắt ra hiệu.

Vinh Duy Thiện lập tức vòng tay qua vai vợ, nói: "Phu nhân, cả ngày nay em bận rộn nên chắc hẳn là mệt mỏi phải không? Đi, anh cùng em về phòng nghỉ ngơi."

Vợ chồng hai người biến mất ở góc cầu thang.

Vinh tranh đổ nước chanh lên chậu cây xanh ở hành lang.

Đáy lòng hướng mẹ nói tiếng xin lỗi.

Anh cũng vì nghĩ đến sức khỏe của em trai mình.

"Nhung nhung, tỉnh lại đi."

"Nhung nhung..."

Gò má cậu ngứa ngáy, tưởng là Bạc Hà lại dụi đầu vào má mình, Vinh Nhung lẩm bẩm: "Bạc hà đừng làm phiền ba, để ba ngủ một lát rồi kiếm tiền mua đồ ăn cho con."

Tay theo bản năng sờ đầu nhóc con.

Lòng bàn tay hơi gai, không hề mềm mại như lông mèo lam.

Nhóc con đột biến rồi à!

Vinh nhung phút chốc mở mắt.

Đập vào mắt, là gương mặt góc canh của vinh tranh tờ nào cùng với mái tóc luôn được chải chuốt tỉ mỉ của anh trai cậu có vài lọn xoăn rất bắt mắt.

Vinh nhung nuốt nước miếng một cái.

Cậu vừa rồi chỉ sợ không phải là đối xử với anh trai mình như một con mèo chứ?

- -----------------------------------------------

Kiếp nạn vẫn chưa biết xử lý sao với "Tranh nhi" của mẹ Vinh. Hơn nữa Vinh tranh cũng không phải type sẽ xưng "anh em" với Vinh Nhung lắm, mình cảm thấy anh ấy giống kiểu sẽ xưng tôi-cậu với em trai hơn, nhưng giờ hai người không xích mích nữa vậy thì quá xa cách

Nhắn nhủ lần nữa là đây chỉ là bản edit thô chưa beta nên sẽ có sai chính tả, sai tên,...đủ thứ lỗi khác nha, khi nào xong mình sẽ đi dò lại rồi còn điều chỉnh từng thứ chưa ổn nữa, còn giờ vừa edit vừa beta mình đang lẫn văn phong QT, đọc thấy ổn sau này đọc lại lại thấy kì, hơn nữa hiện tại mình cũng đã dò 2 lần trước khi pub rồi vẫn lòi ra rất nhiều lỗi nên mình sẽ để xong rồi beta lại luôn