Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 98



Từ sau khi bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ và bạn lớn Đàm Khanh bị ông cha già Hạ Minh Ngọc nghiêm khắc phê bình…

Mãi cho đến khi bữa tiệc nhà họ Hạ được tổ chức, hai đứa đều biểu hiện cực kì ngoan ngoãn.

Chẳng qua Đàm Kỷ Kỷ ngoan ngoãn là thật sự ngoan ngoãn.

Đàm Khanh ngoan ngoãn chỉ là tự vệ với ý đồ để mình được miễn lao động chân tay thôi.

Đương nhiên, theo thời gian trôi qua, tầng tự vệ này càng lúc càng mờ nhạt.

Nói cách khác.

Hạ Minh Ngọc cũng trở nên càng ngày càng khó lừa dối.

Sinh hoạt không dễ, Đàm Khanh thở dài.

Nhà họ Hạ giàu có bốn đời, đương nhiên không thiếu một nơi để tổ chức tiệc nhà.

Hạ Tề và Liêu Nhàn thảo luận thật lâu, sau đó lại hỏi ý kiến của Hạ Minh Ngọc, hơn nữa xuất phát từ việc muốn tránh truyền thông, cuối cùng quyết định địa điểm ở nhà tổ nhà họ Hạ.

Trước khi cụ Hạ mất đã giao toàn bộ Hạ thị vào trong tay Hạ Minh Ngọc, trừ những cái đó, còn giao cho đứa cháu này căn nhà tổ nhà họ Hạ.

Căn nhà tổ được chia cho từ thời dựng nước, ở vị trí giao nhau giữa vành đai ba và bốn.

Chỉ cách con đường phồn hoa nhất một đoạn.

Nơi này đã chứng kiến huy hoàng ban đầu của nhà họ Hạ, cũng đã chứng kiến quyết định chính xác của cụ tổ khi dứt khoát quyết định chuyển từ quan sang thương trước khi thời đại thay đổi, mang theo toàn bộ nhà họ Hạ tránh được một kiếp.

Cũng chứng kiến sau khi cụ Hạ qua đời, nhà họ Hạ chia năm xẻ bảy, vài đứa con cháu xé rách mặt nạ, bắt đầu tranh đoạt.

Đàm Khanh cảm thấy Hạ Minh Ngọc hẳn là không thích căn nhà này.

Rốt cuộc hai người ở cùng nhau lâu như vậy rồi mà trước nay Hạ Minh Ngọc chưa từng nhắc đến nơi này với hắn.

Nhưng tiệc nhà họ Hạ, tổ chức ở nhà tổ là một chuyện cực kì bình thường.

Tuy rằng chủ nhân đã qua đời rất lâu, nhưng căn nhà này không bị bỏ không, cây cỏ trong vườn vẫn xum xuê như cũ, ngay cả phòng ốc đều được dọn dẹp không có một hạt bụi.

Bởi vì thời gian tu sửa cũng đã lâu, lúc ấy toàn bộ thành phố J còn chưa phát triển đến vị trí này.

Nhà cũ chiếm địa diện tích trống trải lại rộng lớn, phong cách kiến trúc cổ xưa được xây dựng có chút vụng về, là phong cách mô phỏng kiểu Pháp cực kì nghiêm túc, có hẳn một phòng khách rất to.

Bữa tiệc được tổ chức trong phòng khách này.

Hai bên là cầu thang xoắn ốc uốn lượn từ tầng 3 đến tầng một.

Đàm Khanh kéo nơ bướm trên bộ tây trang màu tím của mình, lại duỗi tay túm túm cà vạt của Hạ Minh Ngọc, không vui lắm nói: “Vì sao anh có thể đeo cà vạt, tui lại phải đeo nơ bướm nha?”

Hạ Minh Ngọc đã sớm thay xong quần áo, đang đứng ở phía sau Đàm Khanh soi gương với hắn.

Sau đó vươn tay, không chút cẩu thả giúp Đàm Khanh điều chỉnh vị trí nơ bướm: “Anh thích em đeo nơ bướm.”

Đàm Khanh: “…”

Đàm Khanh nhe răng, muốn cắn một miếng trên cánh tay đang duỗi lại đây của Hạ Minh Ngọc.

Vừa mới cắn lên, tưởng tượng đến trường hợp hôm nay, lại dừng miệng, hầm hừ nói: “Tui không thích nơ bướm, tui thích cà vạt của anh cơ!”

Hạ Minh Ngọc cũng không để ý nước miếng của Đàm Khanh dính trên tay mình: “Buổi tối trở về cho em thêm cơm, hửm?”

Đàm Khanh: “…”

Đàm Khanh gần đây bị lừa rất nhiều lần có vẻ cực kì cẩn thận, cẩn thận đảo mắt, nghi ngờ nghiêng người: “Thêm cơm nào?”

Đây là một đề tài nguy hiểm chỉ có hai người thân mật nhất mới có thể hiểu.

Nơi phát ra đề tài là vào một lần vận động không hài hòa, Hạ Minh Ngọc dỗ hắn nói.

— “Cục cưng ngoan một chút, lại ăn thêm một lần cuối cùng, ăn xong chúng ta sẽ ngủ, được không?”

Ăn cái rắm ấy!

Khanh Khanh không ăn!

Cút cút cút!

Đàm Khanh kiên quyết thề sẽ không bị lừa thêm lần nào nữa.

Hiển nhiên Hạ Minh Ngọc cũng nghĩ tới lời âu yếm giữa hai người trong khoảnh khắc, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi, vẻ mặt cũng sâu thẳm thêm vài phần.

Mà Đàm Khanh đang ở một bên túm nơ bướm của mình chơi, vừa thấy được vẻ mặt này của anh.

Hừ, quả nhiên!

Đàn ông thúi đúng là không có lòng dạ tốt mà!

Đàm Khanh phẫn nộ từ chối thỉnh cầu thêm cơm của Hạ Minh Ngọc: “Tự anh thêm cho mình đi! Tui muốn xuống tầng ăn gà rán! Tạm biệt!”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Kết hôn lâu như vậy, gà rán vẫn có sức hấp dẫn không thể chối từ với người yêu sâu như vậy.

Đặc biệt là loại tiệc nhà tự mình chọn món này, tất cả món đều được mang ra.

Hạ Minh Ngọc với ý đồ thêm cơm thất bại lắc lắc đầu, nhìn Đàm Khanh mím môi từ trong phòng đi ra ngoài, nhẹ nhàng cong khoé miệng.

Duỗi tay, lấy hai cái hộp bằng nhung tơ vàng hình lục giác cực kì đẹp đẽ từ túi áo tây trang ra.

Hộp quà tinh tế nhỏ xinh, giống nhau như đúc, hiển nhiên là một đôi.

Hạ Minh Ngọc nhìn thoáng qua cửa phòng mà Đàm Khanh vừa mới tùy tay đóng lại, thu hồi tầm mắt, lần lượt mở hai cái hộp trong tay ra.

Đó là một đôi nhẫn nam thuần bạch kim.

Khác với nhẫn kim cương chuyên dành cho phái nữ.

Kiểu nhẫn của nam giới từ trước đến nay chỉ có một loại tương đối, trừ bỏ màu nhẫn và viền nhẫn ra thì gần như không có quá nhiều chi tiết.

Mà viền nhẫn bởi vì giá trị chế tạo quý giá, số lượng định chế ở trong giới đồng tính từ trước đến nay đều rất ít.

Màu nhẫn và viền nhẫn thường thường chỉ sử dụng một tài liệu để chế tạo, mà công nghệ viền nhẫn lại cực kì phức tạp.

Một chiếc nhẫn phái nam, yêu cầu người điêu khắc có được công nghệ thủ công hoàn mỹ, người đánh bóng có tiêu chuẩn gần như khắc nghiệt.

Nếu khách hàng định chế chiếc nhẫn này cần được khảm, thì người khảm nhẫn sẽ nung kim cương và viền nhẫn để dung hợp hoàn mỹ, đạt tới hiệu quả vuông vức trên mặt thị giác.

Huống chi.

Hạ Minh Ngọc tự mình chọn lựa viên kim cương trân quý gần trăm năm ở nhà họ Hạ để nạm lên chiếc nhẫn sắp đưa cho Đàm Khanh này.

Saphire xanh 60 cara độ tinh khiết fl bị phí phạm của trời, cực kỳ tàn ác cắt thành hai viên kim cương góc độ hoàn mỹ.

Bởi vì công nghệ cắt và độ khúc xạ của bản thân kim cương ảnh hưởng, hai viên kim cương cắt ra có một viên với đường kính lớn hơn viên còn lại khoảng 2mm.

Viên lớn được khảm lên nhẫn của Đàm Khanh.

Viên nhỏ hơn thì được khảm lên nhẫn của Hạ Minh Ngọc.

Hơi nghiêng mặt nhẫn, sẽ lộ ra ba chữ khắc ở bên trong.

HLT.

(Tôi đoán là Hạ love Đàm – phiên âm của từ Hạ bắt đầu bằng chữ “H”, còn phiên âm của Đàm bắt đầu bằng chữ “T”)

Dù sao nhóc thất học Đàm Khanh ngay cả mặt chữ còn không nhận được đầy đủ, sẽ không đoán được ra ba chữ này có nghĩa là gì.

Nói không chừng còn tưởng là logo của công ty nhẫn nữa.

Hạ Minh Ngọc đứng ở tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, liền có chút bất đắc dĩ cười cười.

Thôi kệ.

Có thể có biện pháp nào được.

Đàm Khanh đã sớm chạy ra đương nhiên sẽ không biết hôm nay còn có một phần quà lớn đáng kinh ngạc đang chờ mình.

Hắn ra ngoài liền vào phòng khách còn chưa có khách khứa ăn vụng hai miếng cánh gà, ngậm ở trong miệng vừa gặm vừan bò lên trên tầng tìm nhóc con.

Là một vai chính khác hôm nay, Đàm Kỷ Kỷ cũng dậy thật sớm.

Chẳng qua là không được ba ba lớn chăm sóc, mà là đã mặc xong quần áo nhỏ giày nhỏ dưới sự trợ giúp của bà nội, khoẻ mạnh kháu khỉnh vừa có tinh thần vừa đẹp trai.

Tuy rằng rất giống Hạ Minh Ngọc khi còn nhỏ, nhưng tính cách của Đàm Kỷ Kỷ còn tốt hơn Hạ Minh Ngọc khi còn nhỏ không biết bao nhiêu lần.

Vừa không căng mặt, cũng không mặt không cảm xúc, vừa thích cười vừa biết tỏ ra đáng yêu, lúc nhàm chán còn biết tự mình chọc mình vui vẻ, thuận tiện chọc người lớn bên cạnh cùng nhau vui vẻ.

Lúc Đàm Khanh đi vào cửa phòng, liền nhìn thấy Đàm Kỷ Kỷ đang ngồi ở trên trẻ con quơ chân múa tay biểu diễn tiết mục cho Liêu Nhàn.

Hôm nay nhóc con mặc một bộ tây trang nhi đồng, cũng ra vẻ ta đây thắt cà vạt.

Có màu tím nhạt giống nơ bướm của Đàm Khanh, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ béo tròn của Đàm Kỷ Kỷ, nhìn qua vừa ngốc vừa đáng yêu.

Trực giác của động vật nhỏ khiến nhóc béo trong phòng rất nhanh đã phát hiện ra sự tồn tại của Đàm Khanh, lập tức xoay người ê ê a a khoa tay múa chân với Đàm Khanh: “Ba ba! Nhóc con!”

Nhóc con nói vẫn không rõ lắm, có chút ấp a ấp úng.

Nhưng trải qua thời gian dài rèn luyện, Đàm Khanh vẫn nghe được chính xác ý của Đàm Kỷ Kỷ.

Ba ba mau tới đây ôm nhóc con một cái đi.

Đàm Khanh đẩy cửa phòng đi vào, nhớ lại lễ nghi lễ phép của loài người, sau đó lộ ra bốn cái răng cười tủm tỉm với Liêu Nhàn: “Chúc dì buổi sáng tốt lành.”

Liêu Nhàn ra đời trong dòng dõi thư hương, lớn lên lại vào đoàn văn công.

Bởi vì đi theo đoàn ra không ít nước ngoài diễn xuất, cho nên cũng không có thành kiến gì với tình yêu đồng tính, cũng rất dịu dàng với Đàm Khanh: “Thằng bé này, đã đến lúc này rồi mà còn không theo Minh Ngọc cùng nhau gọi một tiếng mẹ?”

Đàm Khanh: “…”

Đàm Khanh gãi gãi đầu, rất ngoan ngoãn nói: “Vậy, mẹ.”

Lúc này Liêu Nhàn mới tương đối vui vẻ, đánh giá con dâu của mình từ trên xuống dưới một lần, cho dù là khuôn mặt hay là tính cách đều không thấy điểm yếu nào: “Bộ quần áo này là Minh Ngọc chọn cho con đi?”

Đàm Khanh gật đầu như gà mổ thóc.

Liêu Nhàn cười: “Nhà thiết kế của bộ quần áo này là người nước Đức, lúc lấy kích cỡ cực kì nghiêm khắc, xác nhận rất nhiều lần với Minh Ngọc.”

Đàm Khanh kỳ quái: “Ơ, mà Hạ Minh Ngọc cũng không hỏi kích cỡ với con.”

Liêu Nhàn như là thuận miệng nói: “Đúng vậy, lúc ấy Minh Ngọc nói với hắn — đó là người yêu tôi, tôi có thể không biết kích cỡ sao?”

Đàm Khanh: “…”

Con nghi ngờ dì có ý đồ, nhưng con không có chứng cứ.

Dì này hư thật sự.

Đàm Khanh muốn chuyển đề tài.

Lại thấy Liêu Nhàn liếc nhìn nơ bướm trước cổ hắn, bỏ thêm một câu: “Lại nói tiếp, cái nơ bướm này vẫn là do nhà thiết kế tự tay may, sau đó hắn lại nói với mẹ, từ lúc hắn tốt nghiệp ngành thiết kế, chưa bao giờ tự tay may nơ bướm cả. Cái nơ bướm này có giá 60 vạn tệ (hơn 2 tỷ), được khâu từ vòng một, đẹp chứ?”

Đàm Khanh: “…”

Đàm Khanh: “Đẹp đẹp.”

Là nơ bướm quý giá mà lòng dạ hiểm độc đệ nhất thiên hạ may vá.

Đàm Khanh thật sự ngượng ngùng tỏ ra là mình keo kiệt trước mặt Liêu Nhàn, một bụng chua xót về tiền đều nói không nên lời.

Cũng may đã tới thời gian tiếp khách.

Hội phụ nữ của Liêu Nhàn đã đến dưới tầng, dù sao cũng phải tự mình ra đón một chút.

Nghĩ đến cháu trai mình đã ăn sáng rồi, Liêu Nhàn liền yên giao Đàm Kỷ Kỷ cho Đàm Khanh, lại dặn dò vài câu, mặc sườn xám cực kì phong tình đi xuống tầng.

Trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại có Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ.

Nhóc con vừa mềm vừa dẻo cuối cùng đã được như ý nguyện nhào vào trong lòng Đàm Khanh, củng củng như sâu gạo, sau đó tìm được vị trí thoải mái mà nằm trong lòng Đàm Khanh: “Ba ba, Kỷ Kỷ!”

Đàm Khanh lười biếng ngáp, rung rung chân tượng trưng, nhân tiện rung Đàm Kỷ Kỷ trên đùi cùng nhau chơi.

Đàm Kỷ Kỷ vui vẻ ôm cổ ba nhỏ, lắc qua lắc lại ăn vạ trên người ba nhỏ, vui vẻ như là một nhóc con vui sướng nhất trên thế giới: “Ba ba ba”

Chỉ tiếc bây giờ Đàm Kỷ Kỷ đầy thịt, rung lên thật sự quá tốn công.

Đàm Khanh rung một lát liền bất động, đơn giản nhấc nhóc con lên ngồi trên đùi, sắc mặt nghiêm túc ra đề: “Một cộng một bằng mấy?”

Đàm Kỷ Kỷ bị vẻ mặt nghiêm túc của ba nhỏ làm cho kinh ngạc há miệng thở dốc.

Cái đầu nhỏ suy nghĩ nửa ngày, đã không thể hiểu được câu hỏi của ba nhỏ, cũng không có giải ra đáp án.

Nhóc con có chút buồn rầu lại suy nghĩ trong chốc lát, tiếp theo trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt Đàm Khanh.

Tay mập vòng ra túi sau mông sờ sờ, lấy ra một cái kẹo thỏ sữa còn chưa ăn.

Một cái thật lớn.

Đàm Kỷ Kỷ dường như có chút không nỡ, trông mong nhìn cái kẹo thỏ của mình thêm mấy cái, tiếp theo giơ móng, nhét kẹo sữa lớn vào tay Đàm Khanh, nhỏ giọng nói: “Ba ba, ăn.”

Đàm Khanh: “…”

Nhìn xem.

Còn không học được tính số, đã học cách hối lộ trước rồi!

Cũng được.

Làm rất tốt!

Rất có phong thái loá mắt của mình năm đó!

Đàm Khanh vui vẻ ăn cái kẹo thỏ lớn mà Đàm Kỷ Kỷ hối lộ, sau đó ôm nhóc Kỷ Kỷ với vẻ mặt đáng thương lên, nhấc lên trên: “Chúng ta trộm đi ra ngoài nhìn xem đại sảnh bữa tiệc có cái gì để ăn, được không?”

Đàm Kỷ Kỷ luôn luôn thích được Đàm Khanh ôm nhất, lập tức vươn tay túm lấy vạt áo của Đàm Khanh, ngồi ổn định trong lòng ba nhỏ.

Vừa rồi Liêu Nhàn đi ra ngoài chỉ khép hờ cửa, không đóng thật.

Đàm Khanh dùng mũi chân đá, cửa phòng được mở ra dễ dàng.

Hai ba con một lớn một nhỏ thò đầu một trên một dưới ra khỏi phòng như trộm.

Đàm Khanh nhìn trái nhìn phải: “Nhóc con à, con nói chúng ta đi xuống từ cái cầu thang nào đây.”

Đàm Kỷ Kỷ ôm cánh tay Đàm Khanh, hô một tiếng trong trẻo: “Ba!”

Đàm Khanh nhanh chóng tiếp nhận được tín hiệu của nhóc con: “Ok, ba đây quyết định chúng ta sẽ đi xuống từ cầu thang bên phải. Nếu có thể trực tiếp đi đến bếp là tốt nhất!”

Đàm Kỷ Kỷ nghiêm trang gật gật đầu, hiển nhiên là cực kì ủng hộ quyết định của ba nhỏ.

Nhưng mà chưa đến năm phút.

Sự thật liền cực kỳ tàn ác vả mặt Đàm Khanh.

Một lớn một nhỏ đi cầu thang bên phải không chỉ không tìm được phòng bếp, còn đụng phải Hạ Huy đang muốn lên tầng ở trên bậc thang.

Có thể nói là cực kì không may mắn.

Đàm Kỷ Kỷ trong lòng cũng không biết Hạ Huy, chỉ nhấc mắt lên tò mò liếc ông ta một cái, sau đó rất kiêu ngạo cúi đầu ngồi trở lại trong lòng Đàm Khanh.

Có vẻ cũng không muốn phản ứng người họ hàng này.

Đàm Khanh cũng không muốn nói chuyện với Hạ Huy, đang chuẩn bị ôm nhóc con đi xuống cầu thang.

Đã thấy Hạ Huy chủ động đi tới, bĩu môi nói: “Đàm Khanh, đã lâu không gặp. Đây là chuẩn bị xuống tầng?”

Đàm Khanh chỉ đành dừng bước chân lại, vẻ mặt không kiên nhẫn liếc Hạ Huy một cái, cực kì chân thành nói: “Tui thấy hôm nay ấn đường của ông biến thành màu đen, nếu không biết điều một chút, có lẽ sẽ gặp xúi quẩy đấy.”

Hạ Huy: “…”

Hạ Huy bị nghẹn sửng sốt vài giây, sau đó nở nụ cười nói: “Cậu không phải minh tinh sao? Giới giải trí gần đây khó ở như vậy, đổi nghề đi đoán mệnh rồi à?”

Đàm Khanh hít hít mũi, ngửi được mùi bò bít tết dưới tầng, bàn chân đã nghe lí trí bước ra một bước.

Xuống mấy bậc thang, lại nghe được Hạ Huy nói.

Đàm Khanh quay đầu, dựng ngón giữa với quả đầu bóng loáng kia: “Tui nói cho ông nghe, tui không dễ tính như Hạ Minh Ngọc đâu. Hôm nay là một ngày rất quan trọng với tui, ông đừng lén lút làm cái gì đó.”