Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 65.4: Cấm địa cổ hoang



Cố Khinh Hàn cầm y phục lá cây tới trước mặt nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới.

Nhíu mày.

Thật sự phải mặc y phục lá cây này sao? Vừa bẩn vừa xấu, vừa mất mặt!

Nhìn trên người một cái, gần như bộ phận quan trọng đều sắp không che được!

Chẳng lẽ, thật sự phải mặc sao?

Cô làm sao lại xui xẻo như vậy a..

Ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng.

Chống thân mình, cầm y phục lá cây trong tay, khoác lên trên người mình.

Mặc y phục lá cây, chung quy so với lõa thể thì tốt hơn đi!

Bên kia, nữ tử một bộ bạch y như tuyết, liếc mắt trộm nhìn bộ dáng ăn nghẹn của Cố Khinh Hàn.

Khóe miệng ngậm một mạt tươi cười sung sướng.

Muốn cười, lại không dám cười, nghẹn khí, giả vờ ho nhẹ vài tiếng.

Lạnh lùng như Vệ Thanh Dương, khóe miệng cũng không khỏi giương lên.

Ai nha, tốt nhất đừng để cô tồn tại đi ra ngoài, bằng không thế nào cũng phải lăng trì xử tử những gia hỏa ở Thanh Phong trại đó!

Làm hại cô chịu thống khổ, tủi thân nhiều như vậy.

Hừ! Không thể không nói, sau khi Lộ Dật Hiên tới, nháy mắt Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng không ít, công việc nặng nhọc gì, ăn uống, tất cả đều một mình nàng bao.

Buổi tối cũng không cần lại lo lắng dã thú tập kích.

Dã thú tới, ai ăn ai còn chưa biết đâu!

Đừng nhìn Lộ Dật Hiên một bộ ý cười trong trẻo, ôn hòa có lễ, lúc phải giết dã thú, mắt cũng không chớp cái nào, tim cũng không phải là tàn nhẫn bình thường.

Ba ngày này trôi qua, Vệ Thanh Dương tuy rằng không nói lời nào, nhưng cũng tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, chỉ là không thích nói chuyện, thường xuyên một mình dựa vào thân cây, phát ngốc nhìn không trung.

Có lẽ là cô tự mình đa tình, cho rằng, chỉ cần cô đối tốt với bọn họ một chút, một ngày nào đó có thể cảm động bọn họ, làm bọn họ buông thù hận trong lòng.

Bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người càng kéo càng xa!

Ngay cả đối phó như khi mới gặp cũng đều lười đối phó rồi!

Ở chỗ này dưỡng thương mấy ngày, ba người bèn bắt đầu tìm đường đi ra ngoài.

Lộ Dật Hiên nhìn nhìn phương hướng, đi về hướng lúc y đến kia, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đi trước mở đường.

Ba người đi rất chậm, bởi vì có một người trọng thương, còn có một nam tử nhu nhược.

Đi mãi đi mãi, cũng đi mất mấy ngày, vẫn không tìm thấy một manh mối như cũ.

Không khỏi oán giận: "Ngươi rốt cuộc có tìm chính xác hay không, nơi này càng ngày càng hẻo lánh!"

"Phương hướng không sai, chắc là do đất hoang này quá lớn, cho nên trong thời gian ngắn không ra được."

Bĩu môi, không nói nữa. Quay lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Vệ Thanh Dương.

"Ngươi thế nào, nghiêm trọng sao?"

"Không sao!"

"Đi lâu như vậy rồi, cũng mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đi!"

Kéo Vệ Thanh Dương, tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.

Thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn lại, vừa nhìn đã mất dạng, vạn dặm liên miên, ngoài núi vẫn là núi, ngoài cây vẫn là cây, còn cả bất cứ lúc nào cũng phải vật lộn với dã thú vài trận, dựa vào hai cái đùi này, thật sự không hiểu phải đi tới khi nào?

Hai cái đùi của cô hiện tại đi đường đều có chút phát run.

Nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Thanh Dương, lại thấy hắn, mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt tái nhợt vô lực.

Cô đều mệt mỏi như thế, nói vậy, Vệ Thanh Dương càng mệt đi, chỉ là cố nhịn không hé răng thôi!

"Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày đi!"

Lộ Dật Hiên nhìn Vệ Thanh Dương, hơi hơi gật gật đầu.

"Phía trước giống như có một cái động, nếu không, chúng ta đi vào bên trong nghỉ tạm đi, cũng có thể tránh sương mù, ánh nắng."

"Ừ, được!"

Ba người tiếp tục đứng dậy, đi hang động kia.

Cái động này cửa động cũng không lớn, lại có chút kín đáo.

Mới vừa vào cửa động một cái, từng đợt gió âm u lao ra từ cửa động.

Lộ Dật Hiên đi đằng trước, mày hơi nhíu một chút: "Bệ hạ, cái động này, cho ta cảm giác thật thần bí, hay là, chúng ta lại tìm xem xem, có nơi khác hay không?"

Biểu tình Cố Khinh Hàn cũng hơi nghiêm túc một chút, nhíu mày: "Đi thôi, cái động này, không đơn giản!"

Kéo Vệ Thanh Dương sắc mặt tái nhợt, đi ra ngoài trước.

Thời điểm vừa muốn đi ra ngoài, không trung, đột nhiên mưa rền gió dữ, tiếng sấm chớp giật.

Trận mưa này che trời lấp đất, mãnh liệt mênh mông, chỉ trong chớp mắt, mà đã là lầy lội một mảng.

Vội vàng kéo Vệ Thanh Dương lại chỗ sơn động.

Tránh né trận mưa to này.

"Bệ hạ, trận mưa này, đoán chừng sẽ không ngừng dễ dàng như vậy!"

Gật gật đầu, tán thành lời nói của Lộ Dật Hiên.

Trên người, một vật nặng dựa lại đây, Cố Khinh Hàn theo bản năng đỡ lấy thân thể mềm mại kia.

Sờ lên trán Vệ Thanh Dương một cái, nóng đến mức Cố Khinh Hàn suýt chút nữa phải buông tay.

Vẻ mặt nghiêm lại, Vệ Thanh Dương thế mà bệnh đến nỗi nghiêm trọng như vậy, hắn cứ thế không rên một tiếng.

Nhìn mưa to bên ngoài, lại nhìn nhìn Vệ Thanh Dương.

Cơ thể hắn quá hư nhược, nếu lại gặp mưa, chỉ sợ..

"Nếu không, ta đi vào nhìn nhìn bên trong tình huống như thế nào trước, nếu không có việc gì, ta lại gọi các ngươi đi vào!"

"Ừm, cũng được, ngươi cẩn thận một chút, đừng vào quá sâu!"

"Dật Hiên hiểu được!"

Để trường kiếm lại cho Cố Khinh Hàn, vén cỏ dại xung quanh lên, đi vào thăm dò trước.

Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, bên trong đều không có một chút động tĩnh, gấp đến độ Cố Khinh Hàn không nhịn được muốn đi vào tìm.

Lại nhìn về phía Vệ Thanh Dương đang dựa trên người mình, mơ mơ hồ hồ, đem cố nén ý nghĩ kia xuống.

Tuy rằng trời mưa, vẫn là ban ngày ban mặt, nhưng trong động này, lại là gió âm u, rít gào.

Trong lúc Cố Khinh Hàn đang lo lắng, Lộ Dật Hiên vỗ vỗ bụi trên người, đi ra.

"Bệ hạ, trong động hình như là một tòa cung điện viễn cổ, bên trong cái gì cũng không có, chỉ có một Thần Điện tồi tàn, chắc là căn cứ điểm của thế lực nào đó trước kia đi, chúng ta có thể đi vào tránh mưa!"

Mặc dù nghe được Lộ Dật Hiên trả lời, Cố Khinh Hàn vẫn có chút do dự, nhưng nhìn sắc mặt Vệ Thanh Dương, nhẫn nhịn, trực tiếp một tay bế hắn lên, theo đuôi Lộ Dật Hiên vào. Lúc Vệ Thanh Dương, bị Cố Khinh Hàn bế lên một cái, bàn tay không cẩn thận cọ vào trên bụi cây chằng chịt trước cửa động.

Bụi cây chằng chịt, bị Vệ Thanh Dương chạm vào một cái này, lộ ra một cái góc nhỏ, dùng chữ khải khắc: "Cấm địa cổ hoang, người sống chớ vào!"

Đáng tiếc, hai nữ nhân đã cất bước đi vào, còn lại một nam nhân hôn mê bất tỉnh, ai cũng không nhìn thấy tám chữ nhỏ kia.

Cửa động rất nhỏ, sau khi đi vào thì càng ngày càng mở rộng ra.

Cái động này sâu không thấy đáy, vừa nhìn đã mất dạng. Đi một lúc lâu, đều không đi đến cuối, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Lộ Dật Hiên ôn hòa cười, an ủi nói: "Bệ hạ đừng nóng vội, sắp tới rồi!"

Lần mò, tiếp tục đi vào.

Đột nhiên, trước mắt sáng ngời, một cái thần điện thật lớn xuất hiện ở trong động.

Cái động này, cũng không biết đã bao nhiêu năm, nhưng chung quanh lại khảm chằng chịt dạ minh châu cực lớn, chiếu sáng đem toàn bộ đại điện như ban ngày.

Cố Khinh Hàn khiếp sợ, chủ nhân thần điện này, cũng quá thổ hào.

Tùy tiện lấy một viên dạ minh châu ra bên ngoài, cả đời đều không cần lo, cũng đủ cho bá tánh bình thường tiêu xài ba đời.

Phía trên thần điện kia, mơ hồ còn có thể thấy được rõ ràng là cung phụng một bức tượng thần, chỉ là bức tượng thần này, chắc là vào nhiều năm trước bị người cố tính đập vỡ.

Chung quanh tấm bia đá, thần đài, còn có cây cột đại điện đều bị người dùng pháp lực vô cùng cao đập vỡ.

Đại điện này được chống bởi tám cây cột thật lớn, mỗi một cây cột khoảng chừng ba người mới ôm hết.

Nhưng hiện tại chỉ còn lại có ba cây cột, hai cây cột khác, trên cột đá, còn có mấy cái gồ ghề lỗ lồi lõm, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống dưới.

Nhìn kỹ, thần điện này, khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau, mặc dù nhiều năm trôi qua, mặc dù mạng nhện giăng khắp mọi chỗ, vẫn như cũ có thể nhìn ra được, vào nhiều năm trước đây, nhất định có một trận đại chiến ngập trời.

Nhìn khắp nơi đều là tro bụi, Cố Khinh Hàn đều không đành lòng thả Vệ Thanh Dương xuống.

Lộ Dật Hiên, vội vàng xé xuống góc áo của mình, ở trên góc thần đài, lau chùi một chút, chuẩn bị tạm thời cho Vệ Thanh Dương dựa một chút trước.

Trên tay mới vừa chạm một cái vào bục dưới thần đài, phía dưới, một cái cửa đá hoàn toàn không có bất luận dấu hiệu gì mở ra.

Dưới chân trống không, trực tiếp rơi vào, Lộ Dật Hiên cả kinh, cái khó ló cái khôn, giơ một tay của mình, gắt gao túm chặt mặt đất bên trên.

Gần như là cùng thời gian, trên đỉnh thần điện, từng mũi tên sắt che trời lấp đất, nhanh chóng lao về phía Lộ Dật Hiên.

Mắt Cố Khinh Hàn co rụt lại, vội vàng lắc mình qua, muốn trong thời gian ngắn nhất, kéo Lộ Dật Hiên lên.

Đáng thương, ngoài mũi tên sắt che trời lấp đất kia, ở ngầm dưới đáy động Cố Khinh Hàn không tới nhìn thấy, còn có vô số cơ quan phóng ngang về phía Lộ Dật Hiên.

Khiến cho Lộ Dật Hiên không thể không buông tay đang bám kia ra.

Nếu không buông tay, y sẽ phải biến thành con nhím.

Chỉ có thể để mặc thân thể của mình rơi xuống.

Sau khi Cố Khinh Hàn giải quyết những cái châm mũi tên sắt đó xong, ngồi xổm bên cạnh cái động, nhìn xuống tìm tòi, bên trong một mảng đen nhánh, hoàn toàn không nhìn thấy đáy.

Nhưng mà sau khi dựa vào cái cửa động này, linh hồn của cô rùng mình từng đợt.

Mặc dù lúc ấy đối mặt với nữ tử bạch y không biết tên kia, loại cảm giác này cũng không có khắc sâu như vậy.

Đây là rùng mình khắc vào linh hồn, đây là hơi thở của tử vong.