Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 10.3: Đêm động phòng hoa chúc



Phượng Loan cung.

Cố Khinh Hàn vẫn đang đánh từng roi một lên người Thượng Quan Hạo, khóe miệng mang theo tươi cười khát máu, mỗi một roi đều dùng hết sức lực toàn thân, mỗi một roi quất xuống, đều khiến thân mình Thượng Quan Hạo run lên thật mạnh.

Da thịt trơn bóng, ngoài vệt đỏ tích tụ do từng roi để lại, cũng không có tì vết.

Lúc này Thượng Quan Hạo đang cắn chặt môi, đầu nghiêng sang một bên, cực lực nhịn xuống âm thanh sắp phát ra, có lẽ là bởi vì quá đau đớn, khóe miệng bị cắn ra từng vết máu.

Người đang vung vẩy roi bỗng nhiên cười to điên cuồng, khuôn mặt dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo, roi trên tay "vút vút vút" càng mãnh liệt, càng hung tàn hơn so với vừa rồi.

Thượng Quan Hạo ăn đau, thân thể cũng bị cái roi hung ác này đánh cho bật lên, lại ngã thật mạnh trên giường. Lặp đi lặp lại, từng tầng mồ hôi lạnh toát ra. Đôi mắt vẫn trong trẻo như cũ, chỉ là lộ ra sự quật cường, quật cường mà cắn chặt răng, không cho tiếng rên phát ra.

"Mở miệng cầu xin trẫm đi, mở miệng cầu xin trẫm, trẫm tạm tha cho ngươi! Mau cầu xin trẫm!"

"Đét" lại là một roi mang theo tàn nhẫn, đánh cho Thượng Quan Hạo, trong mắt thoáng hiện sương mù.

"Không cầu xin phải không, không cầu xin, trẫm đánh chết ngươi."

"Vút vút vút" Thượng Quan Hạo bị đánh đến mức đầu óc có hơi nóng lên, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Mím chặt môi, bất luận trên người đau thế nào, từ đầu đến cuối cũng không chịu rên một tiếng. Đau, thật sự đau quá! Ai có thể tới cứu y, y sắp không chịu nổi rồi! Ca ca, ngươi ở nơi nào? Ta thật sự khó chịu, thống khổ quá!

Đau đớn giày vò tâm can, khiến Thượng Quan Hạo trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Roi quất đánh trên người vẫn liên tục không ngừng.

Không biết qua bao lâu, ngực khó chịu như bị kim đâm, đau đến mức y nhíu mày, phải nói, toàn thân từ trên xuống dưới, không một chỗ nào không đau.

Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nữ hoàng người mặc long bào minh hoàng đang đứng ở mép giường, nhàm chán mà thưởng thức roi trong tay. Roi, lại là cái roi này, cái roi này cũng có thể đánh vào trong xương người.

Nhìn thấy Cố Khinh Hàn chán ghét mà ném cái roi trong tay, đi đến trước giá treo dụng cụ tra tấn, cầm lấy một cái cái lọ, chậm rì rì mà đi tới.

Thượng Quan Hạo nhìn thấy cái cái lọ này, mắt co rụt lại, không thể nào duy trì trấn định được nữa, kinh hoảng lúng túng, tay chân bị khóa ra sức giãy giụa.

Không thể uống cái kia, đó là thuốc hợp hoan, y không thể uống cái kia, uống cái kia vào, sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong.

"Không, đừng mà, đừng mà, bệ hạ, đừng như vậy!"

Luống cuống, lần này thật sự luống cuống, ngay cả tiếng nói chuyện cũng mang theo khóc nức nở, cầu xin. Tay chân ra sức giãy giụa mà không được. Y không uống, y có chết cũng không uống cái thuốc kia.

Trơ mắt nhìn con người ma quỷ kia đi đến trước giường, mở nút bình ra, tự đổ mấy viên vào trong miệng mình, yết hầu động một cái, nuốt xuống.

Bệ hạ ăn rồi, hôm nay bệ hạ muốn biến thân thành ma rồi! Ai tới cứu cứu y, có ai có thể cứu y?

Tiểu Lâm Tử, ca ca, Sở Dật, các ngươi ở đâu? Cứu mạng với..

"Bệ hạ, bệ hạ, ngài tha cho ta đi, cầu xin ngài, đừng như vậy!"

Bỗng nhiên cằm bị người nắm lấy, mắt Thượng Quan Hạo trừng lớn, một giọt nhiệt lệ lại không ngăn được, yên lặng chảy xuống dưới, cầu xin nhìn Cố Khinh Hàn, một giọt chảy xuống, bèn có giọt thứ hai, giọt thứ ba, sau khi Thượng Quan Hạo chảy xuống một giọt, nước mắt trong mắt cứ như hồng thủy vỡ đê, ồ ạt chảy xuống dưới.

"Đừng mà!"

Không đếm xỉa y thống khổ cầu xin, không đếm xỉa đến nước mắt của y, Cố Khinh Hàn không lưu tình chút nào nắm cằm y, nhét thuốc viên trong tay vào trong miệng y một cái. Cưỡng ép uống một viên còn chưa đủ, lại đổ ra ba bốn viên từ trong lọ, Thượng Quan Hạo nuốt toàn bộ vào.

Thượng Quan Hạo muốn nôn, lại không nôn ra được, chỉ có thể nôn khan tại chỗ.

Bởi vì nghiêng người nôn khan, liếc nhìn thấy Cố Khinh Hàn đi đến giá treo dụng cụ tra tấn, cầm rất nhiều dụng cụ tra tấn lại đây. Kinh hoảng né tránh. Muốn thoát khỏi Cố Khinh Hàn, lại không có sức lực tránh thoát cái khóa.

Nhìn thấy nàng lấy ra một đống dụng cụ tra tấn có cái biết, có cái không, Thượng Quan Hạo quả thật muốn khóc.

Biết xin tha cũng vô dụng, sẽ chỉ khiến nàng càng thêm điên cuồng.

Nhắm mắt lại, không nhìn nàng đùa nghịch những dụng cụ tra tấn đó nữa. Yên lặng chờ đợi đối xử tàn khốc của nàng.

Y cho rằng, Cố Khinh Hàn sẽ dùng hết khổ hình với y, hành hung y một trận, lại cùng y..

Không nghĩ tới, Cố Khinh Hàn chỉ hung hăng nắm tóc y lên, "bốp bốp" tát y hai bạt tai. Lại muốn bắt nạt y rồi.

Hai bạt tai, tát đến nỗi đầu óc y choáng váng, miệng tràn ra máu tươi, tóc bị nắm chặt lên.

Cắn răng chịu đựng, quật cường không cho mình phát ra âm thanh.

Đột nhiên, Thượng Quan Hạo ý thức được Cố Khinh Hàn sắp làm cái gì. Rốt cuộc không thể duy trì trấn định được nữa, đôi mắt hoảng loạn, không biết phải làm sao mà nhìn Cố Khinh Hàn.

Nước mắt lách cách lách cách, từng giọt chảy xuống, khóc thút thít nói: "Bệ hạ, cầu xin ngài, tha cho ta đi, cầu xin ngài!"

Hiện tại Thượng Quan Hạo rất sợ hãi, không phải sợ hãi bình thường, y không chịu nổi, cái kia với y mà nói, quá sợ hãi, y không muốn, y rất sợ, nhưng mà y thật sự bất lực, ngoài xin bệ hạ khai ân ra, ai cũng không cứu được y.

Y không có quyền thế, không có địa vị, không có võ công, cái gì cũng không có, ở nơi dị quốc tha hương này, thậm chí y không tìm thấy một người có thể cứu giúp y một tay.

Nếu bệ hạ không chịu tha cho y, y thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả..

"Bệ hạ, cầu xin ngài, tha cho ta đi! Ngài muốn ta làm cái gì cũng được, ngoại trừ việc này, cầu xin ngài được không?"

Thượng Quan Hạo rất sợ, bởi vì sợ hãi, lời nói ra cũng run run, mang theo sợ hãi, mang theo bi thương, mang theo khẩn cầu..

Trong đôi mắt đỏ như máu của Cố Khinh Hàn hơi lóe lên màu đen, nhìn Thượng Quan Hạo, giống như tìm người để bắt lấy cọng rơm, khẩn cầu một chút sinh tồn, nước mắt của hắn, như hồng thủy vỡ đê, từng giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt, đôi mắt trong trẻo tràn ngập khẩn cầu.

Quật cường, trấn định, kiên cường trước kia, toàn bộ biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại vô cùng sợ hãi và cầu xin.

Lòng Cố Khinh Hàn đau xót, rất muốn lau nước mắt trong mắt hắn, rất muốn nâng hắn vào trong lòng bàn tay che chở, sao hắn lại khiến người ta đau lòng như vậy? Đây là trong tình huống như thế nào, mới có thể khiến người luôn luôn quật cường, lộ ra vẻ mặt vô cùng thê lương, đau thương này? Cầu xin trong mắt rõ ràng như vậy, trong mắt chứa đầy nhiệt lệ kinh hoản, g sợ hãi như vậy!

Đây là hắn sợ từ tận đáy lòng mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy nhỉ?

Duỗi tay muốn lau sạch nước mắt trong mắt hắn.

Trong con ngươi màu đen, chợt lóe ra màu máu.

Toàn bộ nhu tình như nước biến mất trong nháy mắt, từng luồng táo bạo kích động qua lại. Nhìn xuống người bên dưới, bèn muốn tát một cái, muốn hung hăng hành hung.

Không đợi đôi mắt màu máu ra tay, con ngươi màu đen lại chợt lóe ra, ôn nhu nhìn Thượng Quan Hạo.

Cứ như vậy, con ngươi lúc đen lúc đỏ, không ngừng biến đổi qua lại.

Đôi tay bị khóa của Thượng Quan Hạo nắm chặt khăn trải giường dưới người, sợ hãi mà nhìn con ngươi Cố Khinh Hàn.

Nhiệt lệ cuồn cuộn mà chảy, cầu xin mà nhìn Cố Khinh Hàn, chớp cũng không chớp một cái

Cuối cùng, con ngươi màu đen bị con ngươi đỏ như máu thay thế.

"Bốp" "Bốp"

Lại là hai bạt tay vung ra.

Khuôn mặt Thượng Quan Hạo nóng rát đau đớn. Không chờ hắn phản ứng lại, trong cơ thể, một trận giày xéo tâm can tấn công đến.

"A.."

Một tiếng kêu thống khổ phát ra.

Đau, y đau chết mất, thật sự rất đau!

Việc y không muốn xảy ra nhất, vẫn cứ xảy ra!

Tại sao, tại sao y phải sống thống khổ như vậy? Y không chịu nổi nữa rồi, thật sự không chịu nổi nữa rồi! Sống không bằng chết, không bằng chết đi!