Nam Nhân Của Hoa Linh Âm

Chương 37: Còn cái gì không thể



Hoa Linh Âm nhắm mắt ngủ, bỗng một cái gì đó nắm lấy cánh tay của nàng, Hoa Linh Âm giật mình hốt hoảng.

"Á..." Nàng vừa chỉ mới cất tiếng, lập tức không thể phát ra âm thanh nữa, cả cơ thể cũng cứng ngắt.

Vũ Minh Thành?

Hắn làm gì ở phòng của nàng, hắn còn dám điểm huyệt của nàng, Hoa Linh Âm trừng mắt, nàng muốn hỏi hắn làm gì ở đây nhưng huyệt bị điểm.

Nàng không nói được, cố gắng cách mấy cũng chỉ có thể ú ớ nhỏ, Vũ Minh Thành cởi ra lớp khoác sa, Hoa Linh Âm cảm thấy lo lắng trừng mắt nhìn hắn, không bỏ xót một nhất cử nhất động nào.

"Ta làm cái gì? Còn không biết sao?"

Nhận thấy ánh mắt của nàng, hắn thản nhiên đáp, nàng rất giỏi cường hôn hắn, chuyện hắn định làm chắc hẳn nàng cũng nghĩ ra, nàng vốn thông minh nên sẽ biết được hắn muốn làm cái gì.

Hoa Linh Âm trừng trừng đôi mắt đầy phẫn nộ, Vũ Minh Thành nâng tay chạm lên gương mặt nàng, nâng niu hạ bàn tay xuống trước ngực nàng.

Hoa Linh Âm không cử động được tay chân, dù nàng đang rất cố gắng nhưng một ngón tay cũng không động được, chỉ có thể trừng mắt với hắn.

Hai tay hắn cởi ra xiêm y của nàng, bị điểm huyệt, Hoa Linh Âm nằm yên như bức tượng để cho hắn phơi bày hai bên đồi tuyết trắng múp. Hắn chạm vào da thịt nàng, Hoa Linh Âm hít thở hổn loạn.

Xiêm y của nàng bị cởi ra ném xuống, Hoa Linh Âm trần như nhộng da thịt trắng nõn. Thân hình mỹ miều thu hút ánh nhìn của hắn, hai mắt nàng đối với hắn đỏ hoe, hơi thở gấp gáp muốn ngăn cản hắn.

Cởi sạch y phục của nàng, nàng hoàn toàn trần trụi ở trước mặt hắn, Vũ Minh Thành cúi người hôn lên làn da mềm mại, ngón tay cũng chạm lên trên huyệt của nàng.

"Ách..." Hoa Linh Âm vội đẩy hắn, nhưng hắn rất nặng nàng không đẩy nổi, cả cơ thể hắn đè lên người nàng, hai chân Hoa Linh Âm cũng đạp loạn xạ "Vũ Minh Thành, buông ta..."

Nụ hôn của hắn ở trên cổ của nàng tạo thành những vết màu đỏ đỏ tím tím, nụ hôn di chuyển lên một bên no đủ, một bên còn lại bị hắn xoa nắn thành đủ loại hình thù kì lạ. Hoa Linh Âm hoảng sợ, ngăn lại bàn tay ngông cuồng ở trên ngực nàng, đôi mắt sớm ướt đẫm.

"Dừng lại, ngươi đừng như vậy..."

Vũ Minh Thành nâng đầu, đôi mắt của hắn đục ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, hắn hướng đến mặt nàng. Lần đầu tiên hắn chủ động in lên môi nàng, hai cánh môi chạm vào nhau, hắn còn ép nàng mở miệng, len lỏi chiếc lưỡi vào bắt lấy lưỡi mềm mại.

Hoa Linh Âm nhắm chặt hai mắt, bị hắn cường bạo ở trên giường, nàng không có sức lực chống trả.

Hắn cắn lên môi nàng đau quá, Hoa Linh Âm phát ra âm thanh rên rỉ "Aa..."

Bàn tay xoa đồi nhũ no đủ mềm sớm căng cứng, ngón tay hắn lướt trên từng tất da tất thịt của nàng đi xuống hoa u mê người ẩn giấu ở phía dưới.

Ngón tay như một vị khách không hẹn, ở trước cửa hoa, tách ra hai cánh hoa, hắn nhe răng cắn lên môi nàng cùng một lúc đưa một ngón tay đẩy vào trong.

"Ách... Aa" Hoa Linh Âm vội vàng xoay mặt né đi nụ hôn của hắn, bàn tay nàng đẩy ra gương mặt của hắn. Một bàn tay hướng về phía dưới của chính mình chặn lại bàn tay của hắn, nàng hít thở gấp gáp la ba lấp bấp "Đừng... Đau..."

Một ngón tay của hắn đã tiến vào, hoa tường hai bên nóng hổi bao chặt lấy ngón tay của hắn hút. Vũ Minh Thành nuốt xuống dục niệm đang dâng trào trong hắn, từ từ rút ra ngón tay lại đẩy vào.

"Ân..." Hoa Linh Âm kháng nghị một tiếng, đôi mắt tròn xoe ươn ướt, cái mũi sụt sịt, cảm giác phía dưới đau đau rát rát, bụng dưới liên tục co rút lại, hút chật lấy ngón tay của hắn.

Nàng đã 20 tuổi, ở thế giới của nàng tiếp xúc thông tin rất sớm, nàng lại còn hay đọc tiểu thuyết, nàng biết rõ hai người là đang làm cái gì.

Hoa Linh Âm cắn chặt răng, nếu nàng không ngăn được hắn chắc chắn đêm nay sẽ thất thân cho hắn. Nhưng hắn đã có Tần Tình Nhi, còn tìm đến nàng cái gì? Hắn có biết hắn đang làm cái gì hay không?

Gương mặt Hoa Linh Âm ửng đỏ, âm thanh ngón tay hắn ở bên trong nàng ra vào vô cùng xấu hổ, hắn lùi ngón tay mang theo một ngón tay nữa đâm vào.

Ngón giữa cùng ngón trỏ chui vào bên trong nàng, đột nhiên bị ban khai rộng hơn, Hoa Linh Âm không nhịn được rên rỉ "Aa..."

Mồ hôi nàng ướt đẫm trên trán, đôi mắt mơ hồ nhìn nam nhân trên thân nàng, nàng không thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn. Nàng chỉ thấy đôi mắt của hắn đục ngầu, hơi thở nặng nề từng nhịp phủ lên người nàng.

Hoa tâm bị va chạm bởi hai ngón tay của hắn, ngón tay hắn miết lên từng thớ da lớp thịt nóng hổi của tường hoa nóng ướt. Bụng dưới nàng bỗng khẩn trương, hút chặt lấy ngón tay của hắn, ngón tay hắn càng lúc càng di chuyển rất nhanh.

Nàng mơ hồ quá, cảm giác hân hoan kì lạ, mồ hôi không ngừng toát ra, đầu óc lâng lâng mơ màng.

"Ân aaa..." Nàng rên rỉ một tiếng, cơ thể mềm nhũng như quả bóng xì hơi, cái miệng khép mở tham lam hít thở không khí.

Nàng vừa trải qua cao trào lần đầu trong đời, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy hắn lấy ra của hắn vừa thô vừa to, nàng vội vàng phản ứng cả cơ thể lùi lùi về phía trong góc giường "Không được... Không thể..."

Lớn như vậy làm sao đem nó nhét vào nàng, nàng sẽ chết mất, Hoa Linh Âm mở to đôi mắt đỏ hoe, hắn nắm lấy chân nàng kéo về phía hắn.

Cầm lấy thô dài chen vào giữa chân của nàng, giọng nói trầm thấp nóng hổi "Đến như vậy rồi còn cái gì không thể?"