Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 1: (Ấu thơ) Nhận lời mời mọc



Tiết Tử Dung lên năm.

So ra với mấy đứa trẻ cùng tuổi nó cao hơn một chút nhưng một chút này cũng chẳng ăn nổi ai giữa phố xá đông đúc đầy kẻ như nó và lớn hơn nó.

Qua giờ thìn* nó đã ra bờ sông. Trời vừa chớm xuân nên giờ thìn vẫn lạnh như thường nhưng nó không ngại gì, vục đầu xuống vốc nước lên rửa mặt. Mấy ngày nay ngày nào nó cũng làm vậy, chủ yếu là để rửa sạch bụi đất, có khi có cả máu trên mặt, trong miệng nó nữa.

Giờ thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng

Hôm nay rửa mặt xong, nó chẳng quay lại đường cái ngay mà nằm xuống. Sông chảy trong thành được xây bờ đá cẩn thận tránh cho người ta khỏi trượt chân. Tiết Tử Dung nằm trên bờ đá ấy, nó thấy có hơi lạnh nhưng chẳng mấy chốc đã quen.

Nó nằm đấy sưởi nắng, nghiêm túc nghĩ về lời đề nghị của người lạ kia.

Tiết tiểu công tử quả thật từng là tiểu công tử được chăm bẵm kín kẽ: mùa đông khoác áo lông, mùa hè có người quạt cho, muốn ăn huyết yến người hầu cũng sẽ không đưa bạch yến đến. Nó đã quen sống cảnh ngủ có người trải giường, tắm có người cọ lưng, ngã trầy tay có người thổi thổi, bây giờ bị ép lăn lộn giữa bùn dơ và ẩu đả như vậy, nó vẫn chưa thích nghi được nhưng cũng không còn cách nào khác.

Sống sót, đối với người lớn còn khó khăn huống chi đối với đứa trẻ trong một đêm bỗng chốc chẳng còn gì, không còn ai như nó.

Ánh mặt trời chói chang soi đến, Tiết Tử Dung che mắt mình lại, nghĩ tới người lạ nói muốn nhận nó làm sư đệ.

Trong tính toán của mình, Tiết Tử Dung sẽ tiếp tục đi tới Cô Châu sau đó nhờ thân thích mình gửi tin về chứ không quay lại Phù Lê Châu, bởi vì trước lúc lên đường, phụ thân đã nói nó tuyệt đối không được quay lại, chỉ có phụ thân đích thân đến mới được đi theo.

Nhưng bây giờ ngay cả bản thân mình đang ở đâu nó cũng không biết nữa, mò mẫm đi như vậy chỉ sợ mạng nhỏ cũng không còn. Nó bỗng nghĩ nếu như có người có thể tin tưởng đưa mình đi thì hay biết mấy.

Nó gặp người lạ kia vài lần rồi, còn chưa kịp biết tên, mà mỗi lần người đó xuất hiện đều là sau khi nó vừa bị đám trẻ khác đánh cho một trận, có khi phải chạy biến, có khi phải trầy trật bò lên khỏi dòng sông. Lần nào người đấy cũng chỉ ngồi đó, hỏi nó có muốn đi theo làm sư đệ hắn không.

Tiết Tử Dung năm tuổi rồi, nó biết không được tùy tiện nói chuyện với người lạ cũng không được đi theo người ta.

Mỗi lần nó không thèm đếm xỉa đến, người đó lại cho nó chiếc bánh bột rồi thong thả bỏ đi.

Đang miên man suy nghĩ, nó bỗng nghe tiếng bước chân người tới gần bèn lấy tay ra, ngửa đầu nhìn ra sau. Thứ đầu tiên đập vào mắt nó lại là ảnh ngược của hoa văn núi xa quen thuộc. Nó nương theo vạt áo nhìn lên, thấy tán ô trên đầu mình.

Chủ nhân của tán ô - người lạ kia, nhìn nó: "Hôm nay lại đánh thắng mấy người đấy?"

Tiết Tử Dung đã gỡ bỏ phòng bị với người này nhưng cũng không muốn trả lời hắn vì vậy nó tiếp tục gác tay che mắt.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nó nghĩ nghĩ rồi bỗng hỏi: "Đi theo huynh, sau này ta có thể đến Cô Châu không?" Hoặc là quay về Phù Lê Châu.

Thấy nó chịu hỏi han, người kia cũng vui vẻ nói: "Dĩ nhiên."

"Lâu không?"

Người kia ước chừng rồi đáp: "Không đến một tháng."



Tiết Tử Dung âm thầm so sánh, cảm thấy "không đến một tháng" này còn ít hơn quãng thời gian nó ở đây.

Trong lòng nó vừa cảm thấy đây là một lối đi khả quan lại lại sợ người kia lừa gạt mình. Đó cũng là lý do mấy ngày nay nó vẫn đắn đo suy nghĩ.

Mãi đến khi nó bỏ tay ra lần nữa, ánh mặt trời vẫn bị tán ô của người kia che khuất, nó lúng túng nói: "Sư huynh…"

Lời vừa gọi ra, nó còn chưa nói gì thêm, người kia đã kích động hẳn.

"Đệ gọi huynh là sư huynh phải không? Thế thì đệ đồng ý làm sư đệ của huynh rồi nhé. Hì hì."

Nói xong hắn chìa tay ra, nở nụ cười: "Huynh là Ly Tương, từ nay về sau sẽ là đại sư huynh của đệ."

Đó có lẽ là nụ cười bình thường nhất từ lúc người này xuất hiện đến giờ, bất giác nó đưa tay đặt lên bàn tay ấy, như ma xui quỷ khiến, nói khẽ: "Đệ họ Tiết, Tiết Tử Dung."

Đơn giản đến khó tin, nó cứ thế mà nhận sư huynh, bái nhập sư môn.

Nhiều năm về sau, đại sư huynh vẫn thường khoe mẽ mình chỉ nói một câu đã dụ được tiểu sư đệ cẩn trọng này lên núi, chỉ có Tiết Tử Dung biết rằng khi đó nó đang tính toán cái gì. Lúc ấy, nó nghĩ sống sót thật khó, nếu như mình có sư môn, sư huynh rồi thì cho dù đó là môn phái giang hồ lừa gạt hẳn cũng vẫn sẽ hơn nó lang thang như con ruồi không đầu, mãi cũng không có năng lực nhà ngoại cách đó ngàn dặm.

Cho dù là lừa gạt hẳn nó vẫn có thể sống sót nhỉ?

Ly Tương không đưa nó lên núi ngay, hắn nắm lấy tay đứa tiểu sư đệ mình vừa nhận thay cho sư phụ rồi hớn hở đưa thằng nhóc ấy vào chợ. Tiết Tử Dung bị hắn kéo theo thì cũng không phản đối. Dù sao cũng đồng ý theo người ta lên núi rồi, người ta muốn bao giờ lên thì lên vậy.

Hắn kéo đứa nhóc tới hàng kẹo rồi hỏi nó: "Đệ có muốn ăn kẹo không?"

Tiết Tử Dung nhìn hàng kẹo đến mê mẩn rồi lễ phép lắc đầu.

Thông thường muốn mua cho thì mua thôi, ai lại hỏi, mà hỏi rồi ai lại nói muốn được chứ, huống chi nó với đại sư huynh mới nhận này còn chưa thân cận bao lâu.

Ly Tương "à" lên, hắn quay sang nói với chủ quầy: "Cho tiểu sư đệ của ta một túi đi."

Ly Tương dắt nó đi khắp nơi, nơi nào cũng ghé vào nói vài câu. Lúc đi ngang qua một cửa tiệm bán quần áo có vẻ khang trang, Ly Tương kéo nó vào trong. Vừa vào cửa hắn đã bế Tiết Tử Dung lên, nói to: "Ông chủ, mau lấy một đôi giày cho sư đệ của ta."

Tiết Tử Dung: "..."

Mới có một tí mà nó đã nghi ngờ "sư huynh" không nhớ tên của nó rồi đấy.

Quần áo, giày mới của nó đều sạch sẽ, vừa vặn. Ly Tương thấy vậy bèn vung tay mua thêm cho mấy món, nếu không phải gặp ai hắn cũng kêu "tiểu sư đệ của mình" thì chắc cả con phố đều nghĩ hắn lần đầu làm cha người ta mất.

Tiết Tử Dung thay đồ cũ ra. Nó bây giờ ý thức được mình ăn nhờ người ta, sắp tới còn phải ở đậu nữa nên không dám ý kiến, Ly Tương mua gì cho nó cũng gật. Ly Tương thấy nó gật thế thì hào hứng hỏi thêm mấy bộ nữa, bộ đồ cũ kỹ nó thay ra cũng không biết ném chỗ nào rồi.

Sau đó, Ly Tương mời nó ăn mì để thắt chặt tình cảm đồng môn.

"Nhớ nha. Sau này phải thân với đại sư huynh của đệ nhất, đừng có học hư với mấy sư huynh khác." Ly Tương vừa gắp đũa mì vừa dạy trước cho tiểu sư đệ.



"Mấy sư huynh khác? Nói vậy ta… đệ còn mấy sư huynh nữa sao?" Tiết Tử Dung hỏi. Nếu đồng môn không ít thì hẳn cũng không phải là môn phái lừa gạt tầm thường.

Ít ra cũng là môn phái lừa gạt lớn.

Ly Tương vừa ăn vừa đếm, hình như sau đó hắn thấy phiền quá, không đếm nữa mà nói luôn: "Đỉnh Túc Phong thì đệ bây giờ là hàng thứ mười một, sư thúc không nhận đệ tử. Còn đỉnh khác và đệ tử ngoại môn huynh không nhớ hết nữa… Đệ ăn đi chứ."

Có đệ tử ngoại môn còn chiếm cả đỉnh núi. Hai ý nghĩ này làm Tiết Tử Dung an tâm phần nào. Nếu có thể an ổn một thời gian rồi nhờ người đưa tới nhà ngoại cũng không tệ, còn không thì ở đây đợi cha mẹ tới đón cũng được.

"Lúc đó mình sẽ nói phụ thân đáp lễ hậu hĩnh." Nó nghĩ nghĩ rồi lại nhìn quần áo mình. "Cả những món này nữa, phải cám ơn vị sư huynh này."

Ăn uống no nê xong, Ly Tương che ô cho Tiết Tử Dung ôm theo túi kẹo từ từ "về nhà". Bây giờ tên đại sư huynh này đã bớt nhìn nó bằng ánh mắt si mê rồi, trò chuyện với nó cũng bình thường hơn. Nó vừa nghe vừa nhón một viên kẹo để vào miệng, cũng không nhai vội.

Thấy vẻ muốn ăn mà cố nhịn của nó, Ly Tương còn tưởng nó ngại bèn cười hì hì: "Đệ ăn thoải mái đi, không thôi lên núi mấy sư huynh của đệ ăn cả đấy."

Tiết Tử Dung: "..."

Ý là bảo bọn họ chỉ có túi kẹo này à? Nghĩ tớ đây nó bèn len lén khép miệng túi kẹo lại, cẩn thận ôm vào người.

Nhìn hành động này của Tiết Tử Dung, Ly Tương lại càng thấy mình có mắt nhìn. Nghĩ tới đây, hắn vui vẻ cúi người xuống bế thốc Tử Dung lên, để thằng nhóc ngồi lên cánh tay mình, lưng dán vào ngực hắn.

Bỗng dưng bị bế thốc lên ngồi như vậy, đứa trẻ không khỏi nhớ tới lúc còn ở nhà cũng được bế như thế, đôi mắt bỗng chốc nóng lên, hơi nước phủ cả.

Ly Tương thoáng nhìn xuống thì thấy đứa nhỏ như sắp khóc, hắn tưởng nó sợ bèn an ủi: "Không sợ nha, không sợ, sư huynh của đệ khỏe lắm, bế thế này không ngã đâu."

Quả thật thoạt nhìn Ly Tương gầy gò nhưng dù sao hắn cũng có vẻ ngoài ngoài hai mươi rồi, đâu tới mức bế một đứa trẻ cũng không nổi.

Tiết Tư Dung biết hắn hiểu lầm thì cũng không đính chính, chỉ gật đầu rồi kéo tay áo lau nước mắt còn chưa đổ ra.

Ly Tương cứ thế bế Tiết Tử Dung lên núi. Hai người vừa đi vừa chuyện trò câu được câu chăng, phần lớn đều là Ly Tương nói. Hắn vẽ ra cuộc sống tu hành không hề tẻ nhạt và các sư huynh đệ tương thân tương ái với nhau.

"Đệ nhớ phải về phe đại sư huynh nếu có đánh nhau đấy nhé."

Tiết Tử Dung: "..."

Giọng nói của hắn thật êm ả, bước chân lại ổn định, liền mạch khiến đứa trẻ vừa thoát khỏi cảnh sống bấp bênh bất giác thật an lòng. Cơ mà nó an lòng chưa được bao lâu thì cảm giác mất trọng lực ập đến như thể người ta bước hụt chân trong giấc mơ vậy.

Tiết Tử Dung: "..."

Ly Tương không biết bị gì bỗng ngã nhào về phá trước.

Tiết Tử Dung bị ôm chặt nhìn thấy tảng đá to ngay trước tầm mắt ngày một gần mà chẳng thể thoát ra, nó la "á" mấy tiếng rồi nhắm chặt mắt nhận mệnh.