Nam Chính Là Của Tôi

Chương 8



Tim Chu Viễn nhảy lên không ngừng, anh chỉ cảm thấy một tiếng "Viễn ca" này giống như đang gọi vào tim mình.

Vành tai nóng bừng, anh hốt hoảng đẩy Khưu Bạch ra, vội vã bước nhanh đến nhà bếp.

Lúc Chu Viễn đang nấu nước, Khưu Bạch ở bên cạnh chống cằm nhìn anh.

Đắc ý nghĩ, Chu Viễn thích mình, anh ấy khẳng định thích mình rồi, nếu anh ấy không thích mình tại sao lại lo lắng cho mình như vậy được? Anh ấy nhất định là thích mình.

Chu Viễn cả người cứng ngắc, ánh mắt nóng rực của người bên cạnh làm cả người anh suýt nữa bốc cháy rồi. Đến nỗi củi trên tay cũng cầm không vững.

Khưu Bạch để ý thấy, cho là tay anh đau, liền đoạt lấy củi trong tay anh, "Để em, anh đi nghỉ ngơi đi."

Chu Viễn kéo ra một cái ghế nhỏ ngồi cạnh cửa, chỉ cần Khưu Bạch đừng nhìn anh nữa, anh làm gì cũng được.

Khưu Bạch đổ nước vào thùng gỗ, "Nước sôi rồi, anh tắm trước hay em tắm trước?" Hoặc là cùng nhau tắm. Đương nhiên nửa câu sau Khưu Bạch chỉ nghĩ trong lòng thôi, cậu không dám nói ra.

Chu Viễn: "Cậu tắm trước đi."

Nhà Chu Viễn chỉ có một phòng tắm đơn giản, Khưu Bạch lấy nước rồi vào đó, cởi quần áo rửa ráy.

Chu Viễn như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, đôi mắt không khống chế được mà nhìn về phía phòng tắm, vừa nhìn vừa mắng bản thân, cảm thấy mình có gì đó không đúng

Bên này sau khi Khưu Bạch tắm xong, mới phát hiện quần áo trong túi hành lý của mình đều ướt hết, chỉ tìm được một cái quần miễn cưỡng là khô thôi.

Cậu hướng bên ngoài gọi: "Chu Viễn!"

Chu Viễn đột nhiên đứng lên, sao vậy? Hay là mình nhìn lén bị phát hiện rồi sao? Nhưng mình cũng đâu có nhìn thấy gì đâu!

Anh hoảng hốt cứ xoay quanh tại chỗ, không biết nên làm gì cho phải, nên nhận sai hay ngụy biện đây?

"Giúp em lấy một bộ đồ của anh đi, đồ của em ướt hết rồi, không mặc được nữa."

Nghe vậy, Chu Viễn sửng sốt một chút, mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh lấy một cái áo ngắn tay và quần dài đi tới cửa phòng tắm, "Khụ, quần áo đây."

Vừa dứt lời, cửa liền hé ra một khe hở, từ bên trong duỗi ra một cánh tay gầy nhỏ trắng nõn, trên ngón tay dính đầy hơi nước lúc lấy quần áo còn chạm nhẹ mu bàn tay Chu Viễn một chút, rồi lập tức rời đi.

Nhịp tim Chu Viễn càng đập càng nhanh.

Mãi đến tận khi Khưu Bạch mặc quần áo tử tế rồi đi ra, anh vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác đứng ngoài cửa.

"Đi tắm đi, đừng đứng đó nữa." Khưu Bạch cười nhìn anh.

Chu Viễn nhìn về phía thiếu niên, thanh niên so với anh thấp hơn một cái đầu, còn gầy hơn rất nhiều so với Chu Viễn, cho nên trông quần áo của Chu Viễn có hơi lớn so với cậu. Cổ áo lệch sang một bên vai, lộ ra một mảng lớn da dẻ trắng ngần.

Chu Viễn chỉ liếc mắt nhìn, liền chạy vào phòng tắm như chạy trốn.

Khưu Bạch nhìn bản thân mình, rồi nhìn Chu Viễn chạy trối chết, khẽ nở nụ cười không có ý tốt.

Trong phòng tắm sương mù lượn lờ, còn mang theo chút hương thơm nhàn nhạt của xà phòng, Chu Viễn hít một hơi liền cảm thấy mình miệng lưỡi khô khốc một trận.

Anh nhìn nhìn "Tiểu Viễn" dưới thân đang từ từ ngẩng đầu, thống khổ che mặt.

Mẹ nó cái quái gì đây!

Chu Viễn dội một gáo nước lạnh lên người mới miễn cưỡng đè xuống cỗ nóng nảy khó giải thích kia. Lúc trở về phòng, thấy thanh niên đã bày sẵn chăn bông ra, đồng thời cũng đã tiến vào ổ chăn.

Khưu Bạch nhìn nam nhân chỉ mặc độc cái quần cộc, nhướng mày, trong lòng cảm thán.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai và thân hình cường tráng này xem, cơ ngực căng phồng này, cơ bụng sắp xếp chỉnh tề này, tuyến nhân ngư đẹp đẽ này, còn đôi chân thon dài mạnh mẽ này nữa.

Đương nhiên còn có hung khí đang ngủ đông giữa hai chân, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền đó...

Wow, nó có thể là 22 lận đó. ( ở tình trạng 'chiến đấu' ).

Không hổ là nam chủ, của quý cũng thật mạnh mẽ.

Ngoại trừ gợi cảm, Khưu Bạch thật sự không còn từ nào để hình dung nam nhân này.

Khưu Bạch trầm trồ một hồi rồi ngoảnh mặt đi, nếu còn nhìn nữa, cậu thật sự sợ mình sẽ không nhịn được mà nhào tới.

Chu Viễn thấy cậu dời tầm mắt rồi thân thể căng thằng mới dần bình tĩnh lại, vừa nãy anh cảm thấy loại ánh mắt kia thực sự nóng như lửa đốt, làm cả người anh có chút không được tự nhiên.

Khưu Bạch vỗ vỗ đệm chăn bên cạnh, thập phần hào phóng nói, "Nào."

Chu Viễn : "..."

Yên lặng lăn qua đầu bên kia giường ngủ.

"Anh cách em xa như vậy làm gì? Em cũng không ăn thịt anh."

Chu Viễn không lên tiếng, anh cảm thấy mình đang sợ, nhưng anh bây giờ thật sự rất kỳ quái, cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì.

Khưu Bạch đành phải tự mình đến gần, "Em bôi thuốc cho anh." Cậu vừa quơ quơ hộp nhỏ mà bà nội Chu đưa vừa nói.

Bên trong có một cái lọ sứ nhỏ tinh xảo, mở ra còn có thể nghe được mùi thuốc nhàn nhạt.

Đôi bàn tay Chu Viễn to, nổi đầy gân guốc, lòng bàn tay đầy vết chai do làm việc, bây giờ còn nhiều thêm các vết thương nhỏ.

Khưu Bạch cầm tay anh nhẹ nhàng, khẽ nhíu mày, cậu rất đau lòng. Ngón tay cậu lấy chút thuốc mỡ rồi tinh tế bôi lên những vết thương kia, xoa nắn nhẹ nhàng.

Hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến cánh tay rồi truyền đến tận trái tim, khiến hơi thở Chu Viễn có chút nặng nề.

Anh dựa lưng vào tường, thiếu niên chỉ cách anh một bước chân, từ đây anh có thể nhìn thấy cái cổ mỏng manh khẽ cúi đầu.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cậu thiếu niên, mái tóc đen được vén ra sau tai, lộ ra vành tai nhỏ nhắn đáng yêu, trông đặc biệt rất ngoan ngoãn.

Hầu kết Chu Viễn lăn lăn, răng có hơi ngứa, thật muốn cắn.

Sau khi nhận ra ý nghĩ khó tin của mình, anh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bóng đèn sáng treo ở nhà kho, không dám cúi đầu xuống nữa.

"Xong rồi." Khưu Bạch đậy nắp lọ thuốc nhỏ lại, "Ngủ được rồi."

Cậu nằm lại trên giường, gió thổi từ bên ngoài vào khiến cậu có chút lạnh nên kéo chăn đến tận mặt, chỉ lộ ra đôi mắt chớp chớp nhìn Chu Viễn, "Tắt đèn đi."

Chu Viễn tắt đèn, trong phòng liền tối om. Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, tiếng hô hấp của người bên cạnh cũng dần dần ổn định, nhưng anh lại không ngủ được.

Anh cảm thấy mình thật sự có bệnh, không thì sao lại có suy nghĩ không nên có với Khưu Bạch chứ. Khưu Bạch là một người đàn ông, anh cũng là một người đàn ông, nam nam làm sao có thể...làm sao có thể...

Chu Viễn lần đầu lộ vẻ bối rối, trong lòng rối như tơ vò.

Sáng ngày hôm sau đại đội trưởng nhân lúc mưa tạnh, gọi các thôn dân đến sân lớn dùng để phơi lúa, nói cho bọn họ biết ký túc xá của thanh niên trí thức sụp rồi, cần để các thanh niên này chia ra ở các nhà khác, thôn dân nào nguyện ý, đội trưởng sẽ cho nhà đó 50kg lương thực hỗ trợ.

Các thôn dân vừa nghe đến có hỗ trợ, lập tức giơ tay biểu thị mình nguyện ý.

Tô Cẩm nói với mẹ Tô: "Mẹ, chúng ta nhận Khưu Tri Thanh đi, có đến tận 50kg lương thực đó."

Mẹ Tô cũng có chút động lòng, vì vậy hỏi cha Tô Tô Kiến Quốc: "Lão Tô, ông thấy thế nào, 50kg lương thực quả thực không ít."

Tô Kiến Quốc hút một ngụm thuốc, khuôn mắt đầy nếp nhăn tang thương do nhiều năm làm việc nhà nông để lại, "Không được, Tô Cẩm mới 17, để một tên ranh con to xác đến nhà ở sẽ không tiện."

"Cũng đúng." Mẹ Tô suy nghĩ một chút, đúng là không tiện, nhà bà còn có một khuê nữ, Khưu Tri Thanh kia cũng đã lớn như vậy, vạn nhất cùng khuê nữ nhà mình nháo ra chuyện gì cũng không có kết quả tốt.

Tô Cẩm nghe cha mình từ chối thì có chút rầu rĩ không vui, cô còn muốn thừa cơ hội này tiếp xúc nhiều với Khưu Bạch một chút, cũng không biết Khưu Bạch bị làm sao, lúc trước rõ ràng rất có hảo cảm với mình, tự nhiên bây giờ lại không để ý đến mình nữa.

Mẹ Tô nhìn thần sắc con gái, trong lòng có loại dự cảm xấu, con gái không phải là đã coi trọng tên Khưu Tri Thanh kia rồi chứ.

Chuyện này không thể được! Thanh niên trí thức sớm muộn gì cũng sẽ trở về thành phố, nếu những người trên đó không chấp nhận con bà thì sao? Những thôn khác đều có thanh niên trí thức vì trở về thành mà bỏ vợ bỏ con, bà không muốn con gái mình cũng rơi vào kết cục này.

Khi trong lòng mẹ Tô đang nghiêng trời lệch đất, Lý Vượng bên cạnh bà giơ tay lên, "Đại đội trưởng, nhà chúng tôi nguyện ý tiếp nhận Khưu Tri Thanh!" Nhà ông có nhiều phòng, có một trai một gái, tuổi con gái lại nhỏ, cho nên Lý Vượng không lo lắng nhiều như vậy.

Đại đội trưởng gật đầu, "Vậy Khưu Tri Thanh đến ở..."

"Tôi muốn ở nhà Chu Viễn." Khưu Bạch đột nhiên nói chen vào.

Đại đội trưởng nhíu nhíu mày, không đồng ý, "Chu Viễn? Nhà hắn chỉ có hai gian phòng, bà hắn một gian, hắn một gian, cậu ở đâu?"

"Tôi và Chu Viễn ở chung một phòng, đều là làm đàn ông có cái gì lo lắng chứ." Khưu Bạch dửng dưng như không, "Hơn nữa lúc trước chúng tôi cũng là ba người chen chung trên một nệm giường."

Đại đội trưởng thấy cậu kiên trì như vậy, cũng không quản nhiều lắm, liền hỏi Chu Viễn có đồng ý hay không.

Chu Viễn bị quyết định đột ngột của Khưu Bạch làm cho chấn động bối rối, một chút chuẩn bị cũng không có.

Anh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Khưu Bạch đang nháy mắt với mình, như đang thúc giục anh mau đồng ý đi.

Nhưng mà nhà anh chỉ là ngôi nhà nhỏ cũ nát, Khâu Bạch đến ở cũng chỉ có thể cùng anh chen chúc trong một phòng. Nhà anh nghèo, không có đồ ăn ngon. Anh ăn uống kham khổ cũng không sao, nhưng Khưu Bạch yếu ớt như vậy, sao có thể ăn những thứ đó giống anh được.

Thế nhưng anh cũng không muốn để Khưu Bạch đến ở nhà người khác, anh nhìn Tô Cẩm kia thích Khưu Bạch, lại nhìn ánh mắt loé sự kinh hỉ trong mắt Lý Vượng lúc giơ tay lên, đều làm anh rất không thoải mái.

Chu Viễn do dự đứng tại chỗ, xoắn xuýt không thôi.

Mà trong mắt Khưu Bạch là Chu Viễn không muốn cũng cậu ở chung, sau buổi tối hôm qua, cậu cho rằng Chu Viễn thích cậu nên mới quyết định như thế, mà bây giờ xem ra, là cậu tự mình đa tình rồi.

Trong lòng Khưu Bạch có chút mất mát, cúi thấp đầu giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, tay vô thức nắm chặt.

Đại đội trưởng thấy Chu Viễn không nói lời nào, liền nói: "Vậy Khưu Tri Thanh đến ở nhà Lý Vượng..."

"Tôi đồng ý." Chu Viễn cắn răng, "Tôi đồng ý để Khưu Tri Thanh đến nhà tôi."

Khưu Bạch nháy mắt ngẩng đầu lên, trong mắt đầy kinh hỉ, sau đó hí ha hí hửng mà ôm túi quần áo nhỏ của mình cùng Chu Viễn về nhà.

Dọc đường đi, cậu như đứa nhỏ nhảy nhảy nhót nhót, thỉnh thoảng còn đụng vào vai Chu Viễn, sau đó cười hì hì chạy đi.

Chu Viễn nhìn dáng vẻ cao hứng của thanh niên, trong lòng cũng thả lỏng.

Không phải chỉ là tiền thôi sao? Anh đi làm việc chăm chỉ kiếm tiền, chắc chắn không để Khưu Bạch sống cuộc sống khổ cực cùng anh.

Khưu Bạch vừa đến nhà Chu Viễn đã chạy đến trước mặt bà nội Chu, nói nhỏ với bà.

Bà nội Chu nghe một hồi, "Thật sao? Cháu muốn ở nhà chúng ta sao?"

Khưu Bạch gật đầu.

"Vậy quá tốt rồi!" Bà nội Chu cười đến vui vẻ, rồi nói với Chu Viễn đứng bên cạnh: "Con phải chăm sóc tốt cho Khưu Tri Thanh, không được hung dữ với người ta."

Khưu Bạch đắc ý hất cằm, chớp mắt nhìn Chu Viễn.

Chu Viễn bất lực, anh bây giờ đối với Khưu Bạch một chút khí lực cũng không có, nói gì đến hung dữ với người ta.

Thương thay vì tâm tư nhỏ trong lòng mà anh không dám gặp người, chỉ có thể giữ chặt bưng.....

Chu Viễn nhìn Khưu Bạch ngồi một bên giường cầm lịch ngẩn ngơ xuất thần có chút nghi hoặc, thanh niên đã ngồi đó không nhúc nhích hai tiếng rồi.

"Ngày mai chúng ta đi bắt cá đi!" Khưu Bạch đột nhiên lên tiếng.

Chu Viễn: "Bắt cá?"

"Ừm! Mấy ngày nay trời mưa khẳng định sông có rất nhiều cá, em muốn ăn."

Chu Viễn đáp ứng.

Khưu Bạch còn nói: "Trong nhà anh có lưới đánh cá không? Chúng ta dùng lưới bắt cá, bắt nhiều còn có thể đi bán."

Chu Viễn lắc đầu, "Nhà tôi không có lưới đánh cá, bất quá nhà cách vách có."

"Vậy em đi mượn!" Khưu Bạch nói xong đã chạy ra ngoài cửa.

Chu Viễn nhìn bóng lưng cậu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cảm thấy thanh niên có chỗ nào đó không đúng.

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, vạn dặm không mây, trời xanh quang đãng.

Chu Viễn mang theo cái lưới đánh cá thật dài cùng đi với Khưu Bạch, đi ra bờ sông.

Lúc này bên bờ sông có rất nhiều phụ nữ đang giặt quần áo, sau khi thấy Khưu Bạch liền tụ tập nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn cười đùa vui vẻ.

"Khưu Tri Thanh lớn lên thật đẹp trai!"

"Đúng a, nếu không thì giới thiệu cho con gái nhà bà đi."

"Vậy cũng không được, lỡ hắn trở về thành phố thì sao?"

"Về lại thành phố thì sợ cái gì, trực tiếp mang theo con gái bà đi theo luôn, trở thành người thành phố là được rồi, không phải sao?"

Chu Viễn nghe đến sắc mặt càng ngày càng đen, đặc biệt khó chịu.

Khưu Bạch cũng rất lúng túng, thế nhưng cậu còn có việc quan trọng khác phải làm, không thể rời đi được.

Cậu cùng Chu Viễn đi tới chỗ hạ du của con sông, nước sông sau mưa có chút sâu, còn chảy xiết. Chu Viễn cởi áo chuẩn bị xuống nước, lại bị Khưu Bạch ngăn cản.

"Đừng xuống nước." Khưu Bạch bình tĩnh nói tiếp: "Chờ đã."

Chu Viễn hơi nhướn mày, anh cảm thấy hôm nay Khưu Bạch thực sự không đúng, anh ngược lại muốn xem xem thanh niên đang định làm gì.

Ngón tay Khưu Bạch đặt trong túi quần không ngừng ma sát, nói rõ tâm tình bây giờ của cậu đang bất an, nhưng trên mặt chẳng biểu lộ ra cái gì.

Khoảng nửa giờ sau, nước sông truyền đến một tiếng "rầm", kèm theo là một tiếng hét của nữ nhân, "Có người rơi xuống sông rồi!"

Khưu Bạch nhìn mặt sông, nuốt nước miếng.

Cá lớn cậu chờ sắp tới rồi.

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Tóc của tui bị rụng một ít rồi, cứ thế này nó thật sự sẽ hói mất......