Nam Chính Là Của Tôi

Chương 30: (H)



Mùng 3 Tết, thời khắc giao thừa ngập tràn hương sắc. Những người lúc thường không nỡ đốt nến, nhưng vì trời tối rồi nên cũng phải thắp lên.

Trong đêm tuyết, ngọn đèn được thắp lên, giống như những bông hoa lộng lẫy nở rộ trên cánh đồng băng, thở ra làn khói và hơi ấm khó tả.

Ở cuối phía đông thôn làng, có một ngôi nhà nhỏ lợp tranh, bên trong có những ngọn đèn màu vàng mờ sáng, tô lên lớp tuyết dày trước cửa sổ một màu đỏ cam.

Giường đất được hơ nóng như lửa, trong phòng ấm áp dễ chịu. Ngay cả một sợi cảm giác lạnh lẽo Khưu Bạch cũng không cảm thấy được.

Chu Viễn trên người mặc áo trắng ngắn tay, quần cộc màu đen bị cởi đến đầu gối, tùy ý ngồi khoanh chân, có một cái đầu lông xù đang vùi giữa hai chân cố gắng phun ra nuốt vào căn dương vật thô to của anh.

Anh được liếm rất thoải mái, sự thoải mái này không phải vì Khưu Bạch làm tốt, mà là do tư thế quỳ gối của người trước mặt và sự thỏa mãn tâm lý do xiềng xích trên cơ thể đối phương mang lại.

Anh đưa tay đè gáy Khưu Bạch xuống, hạ thân đỉnh lên, cảm nhận sự ma sát của cổ họng căng mịn.

Những cú thúc thô bạo đột ngột làm Khưu Bạch một trận nôn khan, theo bản năng lấy tay đỡ đùi người đàn ông, cố gắng để miệng có chỗ trống để hít thở.

Nhưng hành động của cậu khiến người đàn ông bất mãn, hiển nhiên Chu Viễn vẫn chưa nguôi giận. Anh nhìn bàn tay đặt trên đùi mình, âm trầm mở miệng, "Nếu đã làm chó thì cũng nên có quy tắc."

Vì thế anh túm tóc Khưu Bạch kéo ra sau, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh, "Xoay người lại."

Khưu Bạch thuận theo mà xoay, chổng mông lên.

Chu Viễn chưa làm cậu, mà là cởi nút thắt dây lưng ra, sau đó trước vẻ mặt mờ mịt của Khưu Bạch trói chặt hai tay cậu lại.

Cậu bị trói rất chặt, vai bị buộc ngửa ra sau, trước ngực cũng bị ép cứng lên, những điểm nhạy cảm trên toàn thân phô bày rõ mồn một trước mặt người đàn ông.

Nhìn thấy Khưu Bạch ngoan ngoãn như vậy, Chu Viễn cảm thấy tốt hơn một chút. Dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ hai đầu núm vú đã cương cứng, anh nâng cằm Khưu Bạch lên.

"Đi, lấy đồ vật trong hộp của em tới đây."

Cái hộp kia không nhỏ, không thể chỉ có một sợi dây và vòng cổ được.

Khưu Bạch bị trói hai tay lại với nhau, chỉ có thể khuỵu gối bước đi. Cũng may Chu Viễn có lót chăn trên giường, bò đi cũng không cộm lắm.

Cậu cắn những vật còn dư lại trong hộp ở ngoài miệng, từng cái từng cái lần lượt được đặt trước mặt Chu Viễn.

Dù Chu Viễn bị Khưu Bạch chọc tức đến khả năng chịu đựng cũng đạt được trình độ cao, nhưng anh dẫu sao cũng thiếu hiểu biết, lúc nhìn thấy đống đồ này, trên gương mặt không cảm xúc cũng xuất hiện vết nứt.

"Roi?"

Đây là một chiếc roi màu trắng, được người thợ may dệt từ da cừu non mềm theo yêu cầu của Khưu Bạch. Cán roi là một khúc gỗ dày, bên ngoài vẫn bọc da cừu, mặt trên còn quấn một vòng lớp da thuộc, ở cuối có một sợi dây thòng lọng hình tròn.

Chu Viễn cầm lấy nó, khẽ di chuyển cổ tay, thử đánh vào không khí hai lần.

"Vụt vụt", tiếng gió truyền đến, cho thấy sức mạnh của roi không phải tầm thường.

Chu Viễn hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, cầm một vật khác lên. Đó là một miếng gỗ dẹt rộng khoảng hai ngón tay, làm bằng gỗ đàn hương loại tốt màu đỏ tím, bề mặt được đánh bóng rất mịn. Cuối cùng là tay cầm hình trụ.

"Đây là cái gì?" Chu Viễn hỏi.

"Tay vỗ*." Khưu Bạch mím mím môi, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, "Dùng để, đánh đòn."

*手拍 [Shǒu pāi]

Nghe vậy, thái dương Chu Viễn giật giật, khí tức toàn thân lại trở nên ảm đạm, từ trong kẽ răng tràn ra âm thanh như tiếng cười khẽ, khoé môi mang theo châm chọc khiêu khích.

Nghiến răng nghiến lợi nói: " Con mẹ nó em, cách "chơi" cũng thật cuồng dã!"

Chu Viễn giận muốn điên lên, anh muốn lớn tiếng chất vấn Khưu Bạch đến cùng đã học những thứ này ở đâu, ban đầu định cùng chơi mấy thứ này với ai!

Nhưng anh lại chột dạ, bởi vì anh cảm thấy nội tâm mình hèn hạ, vì những thứ đồ này mà hưng phấn dị thường. Một giây cũng không ngừng kêu gào hưởng dụng em ấy, đánh em ấy, giết chết em ấy.

Những ý nghĩ xấu xa, tội lỗi đó giống như một con rắn độc, gặm nhấm lý trí của anh, khiến dục vọng trong cơ thể anh càng ngày càng bùng cháy, gần như muốn thiêu trụi anh.

Khưu Bạch nghi hoặc nhìn Chu Viễn, thấy anh nghẹn đến đỏ mặt tía tai, gân xanh từng cái từng cái nổi lên, tựa hồ đang rất tức giận. Cậu không hiểu tại sao Chu Viễn lại không vui, không phải Chu Viễn thích thế này sao?

Cậu không nghĩ ra, liền quy kết điều này là do Chu Viễn bị co giật liên tục. Không hiểu sao lại Chu Viễn luôn tức giận, điều này thật sự rất đáng lo ngại.

Tâm trạng của cậu vô cùng thoải mái, nhưng Chu Viễn bên này lại đang tự biên tự diễn phân cảnh 'tự não bổ với kịch bản ngụy NTR rồi tự ăn giấm, tự ghen tuông', trong lòng điên cuồng mà tức giận.

"Đây là đồ bịt mắt đúng không?" Sau khi cơn tức giận của Chu Viễn lên đến đỉnh điểm, anh bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, giống như toà núi lửa mãnh liệt dưới sóng ngầm.

Anh cầm lấy tấm vải lụa đen mang lên cho Khưu Bạch, âm thanh bình thản không có một tia chập chùng lên xuống nào vang lên.

"Đến đây đi, anh bồi em chơi vui vẻ."

( Từ đây là vào "cuộc chơi" rồi nên mình xin phép được đổi xưng hô nhen.)

Đột nhiên rơi vào bóng tối khiến Khưu Bạch có chút khó chịu, theo bản năng liền nghiêng người về phía Chu Viễn đang phát ra âm thanh.

Mất đi thị lực, các tri giác khác đặc biệt nhạy cảm. Cậu nhận thấy một ngón tay đang dựa vào vai mình, không nhanh không chậm gõ gõ.

"Quỳ thẳng." Chu Viễn nói.

Để giữ thăng bằng, Khưu Bạch chỉ có thể dang đầu gối rồi ngồi trên gót chân của mình.

Một vật thể lạnh lẽo chạm vào mặt cậu, vỗ nhẹ rồi trượt xuống khỏi xương quai xanh, qua ngực, eo, cuối cùng lưu luyến nơi bắp đùi.

Mềm mại, lạnh lẽo, mịn màng.

Cứ như một con rắn dính nhớp du tẩu trên người cậu, cậu biết cái kia là roi mềm, nhưng kiểu phỏng đoán này vẫn khiến cậu sởn cả tóc gáy.

"Run cái gì?" Thanh âm người đàn ông trầm thấp vang vọng bên tai.

Không nhận được câu trả lời, Chu Viễn mất hứng "chậc" một tiếng, "Ngươi không biết trả lời câu hỏi của chủ nhân sao?"

Anh gấp cây roi làm đôi đánh vào đầu vú cương lên của Khưu Bạch, ám chỉ ý tứ nguy hiểm.

"Hả? Chó con."

"Sợ." Khưu Bạch mở miệng, "Roi như rắn."

Chu Viễn cau mày liếc mắt nhìn roi, "Sợ mà ngươi còn muốn."

"Chỉ là không nhìn thấy mới sợ, nếu có thể nhìn thấy sẽ không sợ nữa." Giải thích xong, Khưu Bạch nghiêng đầu nói thêm, "Nghe thấy giọng nói của chủ nhân cũng sẽ không sợ nữa."

"Xì." Chu Viễn cười lạnh một tiếng, "Thứ rẻ tiền*."

*贱皮子 [jiàn pí zi]: là một từ tiếng Trung Quốc có nghĩa là một người thấp kém.

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái, lực tay cũng nhẹ đi rất nhiều.

Đầu vú là chỗ nhạy cảm của Khưu Bạch, kỳ quái ở chỗ rõ ràng là vú của nam nhân, nhào nặn nắn bóp nó thế nào cũng không cảm nhận được. Nhưng vừa bị Chu Viễn chạm vào, cậu lập tức cứng đờ, giống như bị điện giật.

Đầu vú nhỏ run run đứng lên, bại lộ trong không khí lạnh lẽo liền cứng ngắc.

"Vú sao lại dâm như vậy, ngươi nhịn không được?" Chu Viễn một bên dùng roi cọ cọ đầu vú, một bên không chút lưu tình nhục nhã cậu.

Khưu Bạch cắn môi kìm lại tiếng rên rỉ của mình, trong lòng đau khổ nghĩ, chẳng lẽ Chu Viễn là một S lắm lời? Lúc thường là người sống nội tâm, khi lên giường sẽ nói liên tục, sự tương phản như vậy cũng rất dễ thương.

"Kêu ra!" Chu Viễn dùng sức một chút, quất mạnh lên núm vú màu hồng nhạt.

"Ha a..." Khưu Bạch kêu lên, trong lòng có chút ngứa ran như bị điện giật, hai chân mềm nhũn đến mức đầu gối sắp không trụ được.

Chu Viễn siết chặt bàn tay đang cầm cán roi, nhìn chằm chằm biểu hiện của Khưu Bạch, một lúc lâu sau thấy cậu không lộ ra vẻ đau đớn mới thả lỏng. Anh chưa bao giờ sử dụng đòn roi, không biết kiểm soát tốt sức mạnh của mình, rất sợ làm tổn thương người.

Con cu dưới thân của thanh niên không biết từ lúc nào đã "ngẩng đầu lên", nhấp nhô trong không khí khi cơ thể cậu run rẩy.

Chu Viễn dùng roi vỗ thắt lưng của cậu, "Nhấc mông lên, ai cho ngươi ngồi."

Khưu Bạch miễn cưỡng ngồi thẳng lên, nhưng khi roi quấn lấy quy đầu mẫn cảm của cậu, liên tục cọ xát vào đáy chậu, cơ thể cậu đột nhiên run lên bần bật, không thể kiềm chế được. Ở trong bóng tối, mọi tri giác đều được phóng đại gấp mấy lần, khoái cảm càng lúc càng leo thang khiến cậu cảm thấy cả người đều bủn rủn.

Cậu cắn răng cầu xin, "Chủ nhân, em không quỳ được?"

"Quỳ không được?"

Khưu Bạch nghĩ là Chu Viễn sẽ làm khó mình, nhưng không ngờ người đàn ông này lại thuận miệng nói: "Nếu không quỳ được thì cứ ngồi xuống."

Hai tay bị trói sau lưng, không thể chạm vào xung quanh, nhưng nghe thấy giọng nói của Chu Viễn từ bên phải truyền đến, liền không chút do dự nghiêng người sang bên phải, ngay trong giây tiếp theo, một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy cậu.

Chu Viễn nở nụ cười hài lòng, ôm thân trên của cậu vào trong lòng. Sau đó dùng cự vật dưới khố xoa xoa mặt thanh niên, "Liếm đi."

Khưu Bạch liếm dương vật của Chu Viễn qua lớp quần, lớp vải mỏng ướt đẫm nước bọt khiến nó lộ ra hình dáng căng phồng cùng nhiệt độ hừng hực bên dưới.

Cậu cảm giác mông của mình đang bị bóp bởi bàn tay thô to, cậu thậm chí còn nhận thấy một tầm mắt nóng bỏng quét khắp cơ thể mình.

Chu Viễn đang nhìn lưng của Khưu Bạch, tấm lưng trắng nõn, xương bướm phồng lên và sợi dây màu đỏ đan xen vào nhau thật sự rất đẹp.

Anh lại đưa mắt nhìn cặp mông trắng nõn, bờ mông trắng như tuyết được anh nắn nắn thành nhiều hình dạng khác nhau dưới lòng bàn tay, tràn ra từ ngón tay như nước trái cây.

Chậc, đúng là một đống thịt dâm đãng.

Chu Viễn nghiến răng, nhìn chằm chằm vào cơ thể Khưu Bạch từng tấc từng tấc, không ngừng chảy nước miếng và thèm muốn, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó.

Vì vậy con sói này giơ tay lên, không báo trước mà quyết đoán đánh xuống.

"Ba" một tiếng, những làn sóng trắng lăn lăn, những vết đỏ từ từ xuất hiện.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị đánh, Khưu Bạch đau đến hét lên một tiếng, dừng động tác liếm láp lại.

"Đau không?" Chu Viễn quay đầu nhìn Khưu Bạch, nhưng Khưu Bạch lại vùi mặt vào giữa hai chân anh mà thút thít.

Anh cau mày, chỉ định nhìn kỹ lại. Nhưng rồi lại cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng đỉnh lên bắp chân của mình.

Ánh mắt khẽ nhúc nhích, vẻ lo lắng vừa mới hiện lên trong mắt Chu Viễn rút đi, đưa tay ra sờ, quả nhiên cảm thấy bàn tay dính đầy chất nhầy trong suốt.

"Đệt." Chu Viễn tức đến cười, "Con mẹ nó ngươi cũng thực đủ tao."

Anh xoa xoa chất nhờn trên mông Khưu Bạch, sau đó đưa tay lên vỗ về cái mông nguyên vẹn kia rồi quất một cái.

Dấu vết của cái tay vỗ và bàn tay là khác nhau. Tay vỗ cứng hơn, mịn hơn và bề mặt tiếp xúc đều hơn. Các dấu vết tự nhiên sẽ gọn gàng và trật tự, đường nét thẳng tắp.

Hai dấu thước đỏ hồng nằm gọn gàng trên bờ mông trắng như tuyết, dưới da có chút tơ máu hiện lên, từ đỏ nhạt trở nên đỏ tươi, giống như hai dải băng đỏ, sáng đẹp.

Nhìn chằm chằm hai tơ máu nhô lên kia, ánh mắt Chu Viễn càng ngày càng sâu, hầu kết trượt lên xuống, hô hấp có chút nặng nề, đầu ngón tay khẽ run lên vì hưng phấn.

Anh đưa tay sờ soạng, bờ mông sưng đỏ nhấp nháy đầy mẫn cảm, kèm theo tiếng thở hổn hển của Khưu Bạch

"Thật tuyệt, rất biết điều."

Chu Viễn nhắm mắt lại, vui sướng nhếch lên khóe môi. Sau đó anh giơ tay cởi bỏ sợi dây màu đỏ đang trói trên người Khưu Bạch ra, để cơ bắp căng cứng của cậu được thả lỏng.

Chu Viễn kéo dây thòng lọng lên, "Banh cái lỗ đít dâm loàn của ngươi ra."

Cánh tay Khưu Bạch bủn rủn, không chống đỡ được thân thể, chỉ có thể khó khăn xoay người, lưng cúi xuống, trán dựa vào mu bàn tay chồng lên nhau.

Hai cánh mông vểnh lên cao, hẩy mông để lộ cái lỗ hồng hào ở giữa.

Cơ thể của Khưu Bạch quá nhạy cảm, quá dễ động tình, ngược đánh chỉ khiến cậu cảm thấy đau đớn, nhưng lại là một niềm vui không thể diễn tả được mà còn hỗn loạn hơn gấp nhiều lần. Côn thịt không chỉ cứng lại mà hậu huyệt cũng co rút trong vô thức, bên trong trống rỗng ngứa ngáy, không ngừng tiết ra dịch ruột.

Anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có phải là một kẻ thích bị tra tấn hay không, thế nào mà càng bị đánh càng hưng phấn nhiều hơn.

Một đống cao thể lạnh lẽo được bôi lên hậu huyệt, cậu hơi ngửi, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm của hoa.

Chu Viễn đút ngón tay vào mở rộng, hỏi: "Đoán xem ta vẽ gì cho ngươi?"

"Dạ, là kem thoa mặt."

"Thơm không?"

"Ưm a... Thơm..." Khưu Bạch không nhịn được rên rỉ.

Ngón tay chọc vào khiến cậu rất thoải mái, nhưng tiểu huyệt nhỏ bé đã nếm trải mùi vị của con cặc thô to sẽ không dễ dàng thỏa mãn như vậy. Lớp thịt quyến rũ nhiều nước dâm đãng xoắn từng lớp quanh ngón tay Chu Viễn, tham lam mút mát càng nhiều.

Chu Viễn thế nhưng lại không hài lòng với cậu, ngược lại dùng ngón tay chọc mạnh vào tuyến tiền liệt của cậu, cục thịt sưng nhỏ đó chính là công tắc tập trung tất cả sung sướng. Nhấn nó một lần, Khưu Bạch liền nghiêng người về phía trước, phát ra âm thanh yếu ớt thút thít trong miệng.

"Sao ta không ngửi được, có phải bị nước dâm của ngươi lấn át rồi không?"

Ngón tay Chu Viễn dùng sức chọc mạnh hai lần trong lỗ đít của cậu, "Hả? Con đĩ."

Khưu Bạch rên rỉ vì xấu hổ, siết chặt hậu huyệt, cố gắng giải tỏa cảm giác trống rỗng bên trong.

Cậu không kìm lòng được mà lắc mông, mời gọi người phía sau mau cho cậu sướng.

Chu Viễn chậm rãi nói, "Muốn không?"

Khưu Bạch nóng lòng nói: "Muốn, muốn!"

"Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, muốn cái gì phải nói ra."

Bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên vết thước trước đó, không đau, chỉ là ngứa. Nhưng dường như một giây tiếp theo lại mạnh mẽ đánh lên, khiến người có chút sợ sệt, hoảng hốt.

"Cặc, cặc bự." Khưu Bạch ngập ngừng nói, âm thanh nhỏ bé không thể nhận ra.

"Nói to hơn nữa." Chu Viễn lười biếng nói, nhưng tay không chút thương tiếc mà đánh một cái.

"Ha a!" Khưu Bạch hét lên, "Cặc, em muốn cặc bự của chủ nhân, chồng yêu, địt em!"

So với từ "Chủ nhân", Chu Viễn lại yêu thích xưng hô này hơn, anh đỡ lấy eo Khưu Bạch, cầm dương vật lên liền động thân đâm vào.

Khí cụ dày và dài chen chúc mạnh mẽ vào khoang thịt, nong khoang thịt chật hẹp không còn một chút nếp nhăn, trơn bóng gần như trong suốt. Huyệt thịt mềm mại trong hang vặn vẹo một cách tham lam quấn chặt lấy con cặc to lớn khiến anh ngất ngây.

Hậu huyệt bị nhét đầy, cảm giác tê dại tràn đầy xua tan cảm giác trống trải và ngứa ngáy trước đó. Khưu Bạch khóe miệng tràn ra tiếng ngâm nga sảng khoái, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.

Chu Viễn dùng hai tay véo eo Khưu Bạch, hai đùi cường tráng duỗi thẳng, eo và hông ra sức, hạ thể mãnh liệt dọng vào trong.

"Sướng không?" Chu Viễn hỏi.

"A... Ưm... Sướng chết được..."

Khưu Bạch hé môi khẽ rên rỉ, cây gậy to lớn ra vào trong lỗ nhỏ của cậu mang lại khoái cảm tột đỉnh, bờ mông sưng tấy bị anh đánh cũng không ngừng ngứa ran, cậu như bị mê mẩn, sa vào tình ái điên cuồng.

"Bị đụ như con chó cũng sướng sao?"

Khưu Bạch vén tóc rối rít gào lên: "A ... Em vốn là ... chó của chủ nhân ... a ... là chó của chủ nhân, sướng quá, chủ nhân đụ em thật thoải mái..."

"Hừ." Chu Viễn đột nhiên siết chặt vòng cổ, ép Khưu Bạch ngẩng cổ lên.

Cả con cặc bị rút ra rồi dập mạnh vào. Gân xanh trên dương vật ma sát mãnh liệt qua tuyến tiền liệt, sau đó tiến thẳng vào chỗ sâu nhất.

Khưu Bạch bị một lực mạnh như vậy đánh đến ưỡn người về phía trước, nhưng cậu bị ghìm lại bởi vòng cổ của mình bất đắc dĩ phải ngửa đầu ra sau.

Nơi sâu xa trong cuống họng tràn ra tiếng kêu khàn khàn "A a a a a a a", khoái cảm bị nghẹt thở khiến cậu kinh hãi nhìn anh, nhưng bị bịt mắt làm cho mờ mịt, trước mắt tối sầm lại.

"Sợ không?"

Tai đột nhiên bị cắn, hơi thở Chu Viễn dồn dập.

"Em xem anh, đê tiện như vậy, đáng sợ như vậy, anh trói em, đánh chết em, khiến em như con chó cái bị địt." Người đàn ông khẽ nỉ non, giọng nói trầm thấp như lời thì thầm của quỷ.

Anh dùng ngón tay chải tóc cho Khưu Bạch, động tác nhẹ nhàng như một người tình dịu dàng nhất, nhưng lời anh thốt ra lại thật ảm đạm.

"Anh như trước không tốt sao? Tại sao phải dùng những thứ này đến "mời" anh?"

Chu Viễn cụp mắt xuống, mâu sắc tối tăm khó phân biệt, dường như đang nói chuyện với chính mình, nhưng lại rất rõ ràng bên tai Khưu Bạch.

Anh nói: "Anh như vậy, là biến thái, là không bình thường."

Trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ có một chút tiếng thở dốc.

Chu Viễn đưa tay định cởi vòng cổ của Khưu Bạch ra, nhưng lại bị Khưu Bạch nắm chặt tay.

"Chu Viễn, tháo bịt mắt xuống giúp em." Khưu Bạch thở gấp, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh.

Chu Viễn giật mình, lẳng lặng tháo khăn bịt mắt xuống cho cậu.

Khưu Bạch khó khăn bò lên phía trước hai bước, sau đó quay mặt về phía Chu Viễn.

Hai tay đưa qua ôm lấy chân lộ ra cái lỗ nhỏ bên dưới, nơi đang hấp hấp hợp hợp cùng nước dâm chảy ra, côn thịt trước mặt cứng ngắc đỏ bừng, chọc vào bụng dưới không ngừng phun ra chất lỏng trong suốt.

"Nhìn thấy không?" Ánh mắt Khưu Bạch u ám hỏi Chu Viễn, "Dương vật của em cứng đến đau, phía sau cũng không ngừng chảy ra nước. Đều là do anh."

Ngón tay vuốt ve bầu ngực săn chắc, nơi có vết hằn hồng nhạt

"Anh mút em, đánh em, mắng em, em đều cảm nhận được khoái cảm, bởi vì đó là anh cho em, em đều nhận hết. Em nguyện ý quỳ gối dưới chân anh, em nguyện ý như con chó được anh làm, em đều có thể đạt được khoái cảm. Bộ dáng anh vung roi đánh em, em nhớ lại liền muốn bắn!"

"Em như vậy là không bình thường sao? Em là biến thái sao?"

Khoé mắt của người thanh niên đỏ bừng, đọng lại chút thủy quang, trong đôi đồng tử trong veo của cậu phản chiếu bóng dáng của Chu Viễn.

Anh ngây người nhìn cậu, Khưu Bạch bảo đảm, nếu Chu Viễn dám nói một tiếng "đúng" thì giây sau cậu sẽ khóc lên cho anh xem.

Chu Viễn đóng băng ở đó, không biết đã qua bao lâu, đôi con ngươi đen kịt hơi chuyển động, tựa như một cơn lốc đen lướt dưới mặt hồ đóng băng, mặt hồ nứt ra, tạo nên từng lớp gợn sóng.

Trên gương mặt vô cảm có chút nứt ra, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi ôm Khưu Bạch vào lòng.

"Không phải, chúng ta không phải biến thái."

Khưu Bạch cũng ôm lại Chu Viễn, lau nước mắt trên khóe mắt lên áo sơ mi của người đàn ông rồi buồn buồn nói: "Chúng ta là người yêu, là bạn đời. Tìm kiếm khoái cảm là chuyện bình thường, cho dù cách thức có hơi đặc biệt. Nhưng chỉ cần chúng ta hạnh phúc, điều đó sẽ không làm tổn thương hay ảnh hưởng đến người khác. Là chuyện anh tình em nguyện, sao có thể gọi là biến thái được."

Chu Viễn hôn lên tóc cậu, cười nói: "Đã biết."

Một lúc sau, anh đẩy Khưu Bạch ra, khuôn mặt anh khôi phục lại vẻ u ám và lãnh đạm. Anh từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Khưu Bạch, ánh mắt lạnh lùng quét qua.

"Chó con, quỳ xuống, chủ nhân muốn đụ em."

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc dù chỉ mới biến mất trong hai ngày nhưng tui đã trở lại và lợi hại hơn xưa* ( chống nạnh)! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật sự rất khó để viết cốt truyện liên quan đến da thịt, tóc tui cũng muốn hói rồi...

*我粗长 [Wǒ cū zhǎng]: ai hiểu chỗ này nghĩa là gì thì giải thích giúp mình với, mình cảm ơn nhiều lắm. Còn câu trên là mình dịch thoát nghĩa thui, mình hiểu sao mình ghi vậy, không biết đúng không nữa.