Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 2



“Thương thiếu gia, ngài lại bị thương!”Trong vườn trồng trọt hẻo lánh, tiểu cô nương trong mắt có lo lắng, tựđộng lấy ra thuốc trị thương trong lòng giúp bôi thuốc lên tất cả vếtthương to nhỏ trên người nam hài nằm trong bụi hoa. Từ sau khi quen biết Thương thiếu gia, nàng đã có thói quen mang theo thuốc trong người.

Mở mắt nhìn nàng một cái, nam hài lặng im không nói, tuy vậy vẫn mặc nàng bôi thuốc trên người mình, thỉnh thoảng còn phối hợp lật người, nâng tay, để nàng tiện xử lý vết thương.

Hắn im lặng, tiểu cô nương cũng khôngquan tâm, tự ý giúp hắn bôi thuốc, cái miệng nhỏ nhắn đầy khó hiểu. “Vìsao môn chủ đánh thiếu gia đến đầy người thương tích thế? Như vậy rấtđau, không phải sao?” Nghĩ đến nếu bản thân hai ba ngày liền có vếtthương mới, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại tới, trên ngườicả năm đều đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhịn không được co lại.

Khi nàng ở trong bếp giúp thái rau, không cẩn thận bị một vết thương nho nhỏ ở tay, nàng đã đau mấy ngày a! Vếtthương trên người Thương thiếu gia không biết lớn hơn nàng bao nhiêulần, đau đớn khẳng định nhiều hơn nàng thật nhiều thật nhiều.

“Nghĩa phụ là huấn luyện ta, dạy ta võ công.” Cuối cùng, nam hài thản nhiên lên tiếng.

“Học võ công nhất định phải biến thànhtoàn thân thương tích sao?” Tiểu cô nương buồn bực. “Diễm Dao tiểu thưcũng học võ công, nhưng mà, từ trước tới giờ môn chủ chưa từng làm tiểuthư bị thương a!”

Nam hài nghe vậy lại trầm mặc, vẻ mặt lạnh như băng.

Thấy thế, tiểu cô nương có chút sợ hãi, lo lắng có phải mình nói sai rồi hay không. “Thương thiếu gia, ngài tức giận sao?”

Lắc đầu, nam hài chuyển đề tài, khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ có một tia bất mãn. “Vì sao gọi ta Thương thiếu gia?Trước kia ngươi đều kêu tên ta.”

“À……” Bôi thuốc xong, vẻ mặt vô tội ngồi bên cạnh hắn, tiểu cô nương đếm đếm ngón tay mình thấp giọng trả lời.

“Đại nương ở phòng bếp lần trước sau khinghe chúng ta nói chuyện, bà trách ta nói Thương thiếu gia là nghĩa tửcủa môn chủ, là chủ tử địa vị cao cao tại thượng, A Tô chỉ là hạ nhângiúp rửa rau trong bếp, không thể không có tôn ti gọi thẳng tên ngài,phải kêu ngài là Thương thiếu gia mới được……”

Chủ tử? Khóe miệng nam hài đột nhiênnhếch lên một nụ cười châm biếm. So với người bên ngoài, hắn cùng mônchủ chẳng qua chỉ hơn một cái danh nghĩa phụ tử mà thôi.

Trên thực chất, hắn nhiều nhất chỉ là nôtài được huấn luyện để thành sát thủ đẳng cấp trong tương lai bán mạngcho nghĩa phụ, cùng nàng có gì khác nhau?

“Về sau ngươi cứ gọi tên ta, đừng quantâm đại nương trong bếp nói gì.” Nam hài hừ nói, không thích nghe nànggọi hắn là cái gì Thương thiếu gia.

“Không được! Đại nương sẽ mắng……” Tiểu cô nương rất khó xử.

“Vậy về sau trước mặt người khác ngươivẫn gọi ta là Thương thiếu gia, khi chỉ có hai người chúng ta, phải sửalại gọi tên ta.” Không muốn nàng bị chỉ trích, lui một bước suy nghĩphương pháp đẹp cả đôi đường.

“Được!” Đã có cách giải quyết, tiểu cô nương mỉm cười, vui vẻ cực kỳ.

**************************

Dù sao cũng là tháng sáu Tây hồ, phong cảnh thật không giống bốn mùa.

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.*

(Lá sen xanh biếc liền trời thẳm, nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.)

Ven bờ Tây Hồ xinh đẹp rực rỡ, liễu rũnhư bông, thuyền nhỏ nhẹ lướt, sơn quang thủy sắc thanh tú lóng lánh cảmột hồ, thi từ của bao nhiêu giai nhân danh sĩ càng trang điểm cho nókiều diễm động lòng người.

Ngày hè, sau giờ Ngọ mưa to tầm tã, láhoa rì rầm náo động, thiên hình vạn trạng uyển chuyển múa cùng mưa bụi.Ven hồ, tửu lâu buôn bán thịnh vượng, rất nhiều khách nhân ùa vào trúmưa, trong lúc nhất thời tiếng động ầm ỹ náo nhiệt vô cùng, tiếng tiểunhị la to rồi lên xuống loay hoay vô cùng.

Trong lúc mưa lất phất, cánh cửa sổ lầu hai của một tửu lâu nào đó lộ ra hai bàn tay, một ngăm đen, một trắng nhỏ.

“Mưa Tây Hồ.” Kéo cánh tay trắng thuầnnhỏ bé vươn ngoài cửa sổ đón mưa, đôi mắt đen thẫm của Huyền Thươngkhông rời khỏi nụ cười trên mặt nàng. Đối với việc nàng vì mắt mù màkhông thể thưởng thức cảnh đẹp, từ trong đáy lòng hắn có thật sâu thương tiếc, chỉ có thể dùng mọi cách khác để nàng cảm nhận.

“A……” Môi nở nụ cười, phát hiện mưa trong veo đã đầy lòng bàn tay, nàng thật cẩn thận rút tay về, môi áp xuốnguống nước mưa lạnh lẽo trong tay, lập tức cười càng thêm vui vẻ. “Có mùi hoa sen!”

Biết là vừa rồi mình mới hình dung cảnhtrí hoa sen nở rộ xinh đẹp đầy hồ cho nàng nghe mới khiến nàng có ảogiác lãng mạn này, nếu không, mưa thiên hạ không phải đều giống nhausao, làm gì có chuyện mưa Tây Hồ còn có mùi hoa sen chứ?

Song, Huyền Thương cũng không hắt nướclạnh vào mặt nàng, chỉ không tiếng động khẽ nhếch môi, cẩn thận múc mộtmuỗng cơm bát bửu đưa vào trong miệng nàng. “Ăn chút cơm bát bửu lá sen, khẳng định so với mưa của nàng còn thơm hơn.”

Nghe vậy, A Tô biết hắn là cố ý phụ họalời nói ngu ngố của mình, trong lòng không khỏi cảm động, nhưng vẫn cóchút thẹn thùng đỏ mặt. “Muội tự ăn được, huynh đừng đút muội.” Nam nhân này quả thực coi nàng là trẻ con, đặc biệt chiếu cố nàng.

“Ừm.” Nhẹ ừm một tiếng xem như trả lời, tuy rằng không đút nàng, nhưng động tác giúp nàng chia thức ăn lại không hề ngừng.

Lẳng lặng ăn mỹ vị trong bát hắn khôngngừng gắp vào, một hồi lâu sau, hai người đều đã ăn no, khi đang uốngtrà nóng, hai đại hán mang theo đao kiếm ngồi vào bàn cách vách, vừathấy đã biết là nhân sĩ giang hồ, vừa mới ngồi xuống, tiếng thô to không chút che giấu đã vang lên –

“Hừ! Ta nói ‘Câu Hồn Tu La’ kia nhất định đã đến chỗ Diêm Vương lão gia báo danh!” Đại hán mặt chữ quốc (Chữ quốc:国) rót một chén rượu lớn, vừa uống vừa nói với đồng bạn những đại sự gần đây phát sinh trên giang hồ.

“Sao lại nói vậy?” Đại hán mày rậm vội vàng tra hỏi, tin tức có chút không thông.

“Huynh đệ, ngươi chẳng biết gì cả!” Chắc chắc lưỡi, đại hán mặt chữ quốc bộ dạng giang hồ vạn sự thông (biết rõ mọi chuyện trên giang hồ) đắc ý, lớn tiếng nói đại sự oanh động mấy ngày trước đây mình ngheđược. “Nghe nói Huyền Cực Môn hạ lệnh truy sát, thề phải lấy được thủcấp của hữu hộ pháp ‘Câu Hồn Tu La’ đã phản môn vào tay, thậm chí còn có lời đồn, bất luận người nào, chỉ cần đem đầu của ‘Câu Hồn Tu La’ đưatới Huyền Cực Môn, có thể được thưởng vạn lượng hoàng kim.”

“Việc này thật thú vị! Sát thủ đứng đầubị đuổi giết, tổ chức sát thủ chuyên thu tiền ủy thác giết người lại đưa ra tiền thưởng treo giải thưởng nhờ võ lâm nhân sĩ giúp bọn họ giếtngười, thật đúng là giang hồ nhất đại kì sự (Chuyện kì lạ nhất trên giang hồ)!” Đại hán mày rậm nhịn không được cười nhạo ra tiếng.

“Còn không phải sao!” Đại hán mặt chữquốc gật đầu phụ họa, miệng còn hước cười chế nhạo. “Có điều giá trị của ‘Câu Hồn Tu La’ thật đúng là cao, không biết Huyền Cực Môn trước kia có tiếp nhận việc ‘làm ăn’ có giá cao như vậy hay không?”

“Tiền thưởng khổng lồ như thế, còn sợkhông có nhân sĩ hắc bạch lưỡng đạo tham lam, gia nhập hàng ngũ đuổigiết hay sao? Hơn nữa cũng có không ít kẻ quan cao chức trọng, võ lâmdanh sĩ chết dưới tay ‘Câu Hồn Tu La’, kẻ thù không kể hết, người ngườiđều chờ báo thù rửa hận a!

“Ta thấy sát thủ đứng đầu hai tay dínhđầy máu tanh này chỉ sợ tương lai rất khó khăn, đầu trên cổ khó giữ được chỉ là vấn đề sớm muộn.” Đại hán mày rậm rung đùi đắc ý nói, cũng không xem trọng tương lai mỗ sát thủ sẽ có bao nhiêu tươi đẹp!

Dù sao lúc trước ‘Câu Hồn Tu La’ mặc dùbị nhân sĩ bạch đạo thống hận, muốn giết cho thống khoái, nhưng vì hànhtung khó lường hơn nữa còn có “Huyền Cực Môn” thần bí kỳ dị, không phảingười trong môn không biết hang ổ ở chỗ nào làm chỗ dựa, tạo điều kiệncho hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ tu dưỡng, không bị kẻ thù đuổi giếtquấy nhiễu.

Nhưng hôm nay ngay cả người trong nhàcũng muốn diệt hắn, dưới sự đuổi giết của hắc bạch lưỡng đạo, thiên hạhá còn có chỗ cho hắn dung thân?

Nghe vậy, đại hán mặt chữ quốc cười giễu, vẻ mặt không đồng ý. “Việc này rất khó nói! Ngươi nghĩ lại xem, ngoạitrừ Huyền Cực Môn, còn có người nào biết rõ ‘Câu Hồn Tu La’ họ gì têngì, diện mạo như thế nào? Không có, đúng không? Hắn đi về như điện, thủpháp giết người đặc thù là một kiếm đâm thẳng vào tim, ngoại trừ ngườichết dưới tay hắn cùng người đối mặt đánh nhau với hắn, còn có ai biếtdiện mạo thật của hắn? Ngay cả ngoại hiệu ‘Câu Hồn Tu La’ này cũng là do người trong giang hồ rảnh rỗi giúp hắn đặt ra!

“Một sát thủ thần bí đến cực điểm nhưvậy, ngoại trừ người trong Huyền Cực Môn biết rõ lai lịch của hắn, những người khác nào biết hắn là ai? Nói không chừng giờ phút này hắn đang ởbên người chúng ta, chúng ta cũng không biết đâu! Cho nên nói a, hắcbạch lưỡng đạo muốn lấy đầu của hắn, nói dễ hơn làm! Ta thấy hãy để choHuyền Cực Môn tự đấu tranh nội bộ, chém giết đến một mất một còn, chúngta phụ trách nghe một chút tin đồn, từ từ đợi xem trò hay này phát triển là đủ rồi!” Dứt lời, lại ừng ực ừng ực uống hết một chén lớn rượu mạnh.

“Nói như vậy cũng đúng……” Đại hán mày rậm cảm thấy bằng hữu nói cũng rất có đạo lý.

“Cho nên nói a……”

Đại hán mặt chữ quốc tiếp tục cao giọngkhoác lác, giọng lớn như vậy không sợ người khác nghe thấy, phiêu lãngtiến vào trong tai Huyền Thương cùng A Tô ở bàn bên cạnh……

Không nghĩ tới môn chủ ngoan tuyệt nhưthế, thật sự muốn giết chết Huyền Thương…… A Tô vẻ mặt sợ hãi, tay nhỏbé bất tri bất giác nắm chặt.

“A Tô!” Bỗng dưng, bàn tay ngăm đen đặtlên người nàng, nhìn thấu lo lắng của nàng, Huyền Thương thấp giọng kiên định cam đoan nói:

“Chúng ta sẽ không có việc gì!”

“A.” Giật mình hoàn hồn, nàng vuốt trán, tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm tay hắn, cũng thấp giọng khẽ hỏi: “Thương thế của huynh……”

“Tốt lắm!” Biết nàng muốn hỏi cái gì,Huyền Thương rất nhanh trả lời, tiếng nói trầm thấp vững vàng, không còn chứng khí hư vì bị nội thương chưa lành của vài ngày trước.

Từ đêm đó sau khi thoát khỏi đuổi giết,bọn họ đến ở một khách điếm nhỏ không làm người khác chú ý chuyên tâmdưỡng thương. Sau khi liên tiếp mấy ngày vận công theo khẩu quyết mànàng học thuộc, nội thương vốn trầm trọng rất nhanh liền hồi phục, làmcho người ta không thể không tò mò Tiết gia gia dạy nàng đến tột cùng là bí pháp nội công của môn phái nào, lại ảo diệu huyền bí đến như thế?

Đáng tiếc là, Tiết gia gia đã qua đời,không thể tra hỏi, mà A Tô vẻ mặt mờ mịt, chỉ nói: “Tiết gia gia cũngkhông nói cho muội biết đây là bí quyết nội công gì, ông dạy muội học,muội liền học!”

Tóm lại một câu, việc này đã xem như án chưa giải quyết, không đáng truy hỏi!

Dù sao nội thương của hắn hoàn toàn khỏihẳn là hàng thật giá thật, cho nên sau khi thương thế lành liền mangtheo nàng đi hít thở không khí, lại không đoán được sẽ ở tửu lâu ngheđược việc hắn phản bội Huyền Cực Môn trên giang hồ truyền ra đã như lửacháy lan trên đồng cỏ.

“Phải không? Vậy là tốt rồi!” Nghe vậy,nàng cảm thấy yên tâm, sau khi nghiêng tai lắng nghe, cánh môi hiện ranụ cười. “Hết mưa rồi!”

Ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy mưa to tầm tã đã ngừng, ở xa xa núi non trùng điệp xanh biếctú lệ, sau cơn mưa vầng dương từ trong đám mây hiện ra, biểu thị saugiữa trưa thời tiết sẽ rất tốt, cánh môi mỏng của Huyền Thương khôngkhỏi hơi cong lên…… Đây là tượng trưng cho bọn họ cuối cùng cũng thoátkhỏi khói mù u ám, sắp có được cuộc sống tương lai tươi sáng, đúngkhông?

“Đi thôi!” Giúp nàng đứng dậy, vẻ mặt Huyền Thương đầy dịu dàng trầm tĩnh.

“Ừm.” Mềm mại để hắn đỡ mình, cánh môi A Tô vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

Khi hai người tựa vào nhau đi ngang quabàn bên cạnh để xuống lầu, đại hán mặt chữ quốc vẫn ba hoa đàm luận cuồn cuộn không dứt vang lên, cao hứng bừng bừng phát biểu quan điểm củamình về đại sự oanh động giang hồ “thủ cấp ‘Câu Hồn Tu La’ treo giảithưởng vạn kim” này……

Mưa to qua đi, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi, đám tiểu thương ven hồ thấy du khách trú mưa đều ra ngắm cảnh tríTây Hồ tươi đẹp sau cơn mưa, lập tức lại chăm chỉ mở sạp, nhiệt tình mời chào, rất nhiều người dùng chút tiền này để nuôi sống một nhà già trẻ,cho nên trong lúc nhất thời, ven hồ có vẻ náo nhiệt dị thường.

Dựa vào nam nhân trầm tĩnh ít lời bêncạnh cẩn thận đỡ, A Tô mặc dù mù, nhưng vẫn có thể an toàn đi trong đámngười náo nhiệt, hoàn toàn không bị người bên ngoài va chạm.

“Thương, có thể chứ?” Tai nghe tiếng người ồn ào quanh mình, nàng bỗng nhiên tung ra câu hỏi rất kì lạ.

“Cái gì?” Hiển nhiên, cho dù Huyền Thương hiểu biết nàng rất sâu cũng không hiểu ý nghĩa, cúi đầu hỏi lại thiên hạ trong lòng.

“Chúng ta có thể không chút nào che giấumà hiện thân như vậy sao?” Huyền Cực Môn hiện đang truy tra tung tíchbọn họ, bọn họ nên tìm một chỗ trốn mới đúng, sao có thể nhàn hạ thoảimái ở Tây Hồ Hàng Châu náo nhiệt ngắm cảnh? Không sợ bị tìm được sao? ATô trong lòng khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.

“Không sao! Mấy ngày nay chúng ta ẩn nấp ở khách điếm dưỡng thương, những người đó không tìm thấy tung tích chúngta, khẳng định sẽ nghĩ rằng chúng ta đã rời khỏi Giang Nam, đuổi theohướng khác!” Huyền Thương quá rõ phương thức làm việc của những ngườitrong Huyền Cực Môn, nhàn nhạt giải thích cho nàng.

“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, phải không?” Rốt cục cũng hiểu ra, nàng nhịn không được cười khẽ.

“Phải.” Thấp giọng hưởng ứng, đáy lòngHuyền Thương cũng rất rõ ràng đối phương một khi truy không ra tung tích bọn họ, khẳng định sẽ phát hiện khác thường, rồi quay lại tìm kiếm từđầu, cho nên Giang Nam này cũng không phải nơi có thể ở lâu, song, hắncũng khôn ngoan mà không nói ra để khiến nàng lo lắng.

“Huynh nói, chúng ta có cần phải mai danh ẩn tích, đổi tên, để né tránh ‘Huyền Cực Môn’ truy tung?” Nghĩ nghĩ,nàng lại có câu hỏi.

“Nàng sẽ quen gọi ta bằng tên khác?” Huyền Thương nhíu mày hỏi lại.

Thói quen của con người rất khó sửa! Gọitên nhiều năm như vậy, theo tính tình đơn thuần của nàng, khẳng định hai ba câu liền để lộ, vô tình mà bật gọi lên tên thật của hắn.

Nghĩ đến phải muốn dùng tên khác gọi hắn, A Tô cảm thấy không được tự nhiên, không thể tưởng tượng dùng một cáitên xa lạ để khoác vào người hắn. Từ khi có trí nhớ tới nay, hắn đã tên“Huyền Thương”, cũng cảm thấy tên này thích hợp nhất với hắn.

“Muội, muội nghĩ muội có thể sẽ khôngquen!” Thở dài thừa nhận. Nếu thật muốn làm như vậy, nói không chừngnàng hai ba câu nói sẽ phá tan.

“Được rồi!” Cười khẽ, Huyền Thương thảnnhiên nói: “Ta cũng không muốn dùng tên khác gọi nàng.” Bởi vì sẽ làmcho hắn cảm thấy giống như đang kêu người xa lạ.

“Vậy……”

“Vậy làm theo câu châm ngôn của giang hồđi, chúng ta liền tiếp tục ‘Đi không đỏi tên, ngồi không đổi họ’ đi!”Mỉm cười tiếp lời.

Hắn không muốn bởi vì “Huyền Cực Môn” mà thay đổi bất cứ chuyện gì của bọn họ, cho dù chỉ là tạm thời cũng không được.

Mỉm cười, biết suy nghĩ của hắn, nàngđiểm nhẹ trán rồi nói sang chuyện khác. “Sau này chúng ta sẽ đi đâu?”Thiên hạ to lớn, hắn có nghĩ tới muốn định cư ở đâu, nuôi nấng con bọnhọ trưởng thành?

“Sau này à……” Nghĩ đến sau này, tronglòng hắn ấm áp, cười nhẹ nói: “Chúng ta tìm nơi thâm sơn u cốc ở lại, ta săn thú nuôi sống nàng cùng con, cuộc sống bình an, được không?”

“Làm thợ săn sao?” Trong đầu tưởng tượngthấy hắn săn bắn, nàng chăm sóc con cái cuộc sống bình an, A Tô nhấtthời cười thỏa mãn lại dịu dàng. “Tốt! Muội nghĩ huynh nhất định sẽ làthợ săn xuất sắc nhất.”

Nghe vậy, hắn nhịn không được gắt gao đem nàng ôm vào ngực, trong lòng tràn đầy cảm động. Nữ tử quan trọng nhấtsinh mệnh hắn, nữ tử luôn không oán trách đi theo hắn, hắn thật may mắncó thể có nàng làm bạn cả đời!

“Làm sao vậy?” Cảm nhận được hắn trànngập tình cảm ôm chặt, A Tô vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn dật, cố ýtrêu đùa, “Huynh lo lắng mình không trở thành thợ săn xuất sắc nhất, sợlàm mất mặt muội sao?”

“A Tô, nàng đây là đang trêu ta sao?” Vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Đúng vậy!” Chậc! Giọng điệu hắn làm gìphải chăm chú nghiêm túc như vậy chứ? Thật sự nghe không hiểu nàng đangtrêu chọc hắn hay sao?

“Ta không muốn cười to, sẽ dọa đến ngườikhác.” Vẫn vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen sáng lại lóe ý cười. Trướckia khi ở Huyền Cực Môn, hắn ít cười, thỉnh thoảng cười to lại thườngkhiến người bên ngoài vẻ mặt kinh hoảng, nghĩ rằng hắn giận quá hóa cười muốn giết người.

“Phải không?” Tiếc hận thở dài, nàng tạmnhân nhượng vì lợi ích toàn cục. “Chờ khi chỉ có hai người chúng ta,huynh lại cười cho muội nghe là được! Cho dù tiếng cười khó nghe, muộicũng tuyệt không ghét bỏ huynh.”

Biết nàng cố ý làm hắn vui vẻ, Huyền Thương nhịn không được lắc đầu nhẹ nở nụ cười.

Nghe tiếng cười trầm thấp dễ nghe của hắn vang lên bên tai, A Tô mỉm cười, đang định nói thêm gì nữa, phương xachợt bay tới tiếng sáo nhạc, nhất thời hấp dẫn lực chú ý dạt dào tronglòng nàng.

Thấy nàng tập trung chuyên chú lắng nghe, Huyền Thương nhìn về nơi phát ra tiếng nhạc, chỉ thấy giữa hồ có mấychiếc thuyền hoa, tiếng đàn sáo ca múa đúng là từ thuyền hoa truyền đến.

“Là tiếng hát của ca kỹ trên thuyền hoa.” Vì nàng mà giải thích.

“Thì ra là thế!” Khuôn mặt nhỏ nhắn bừngsáng, nàng có vẻ vui sướng. “Tiết gia gia từng nói, ca kỹ Tây Hồ khôngchỉ kiều mỵ động lòng người, ca nghệ lại càng phi phàm, khi ông còn trẻ ở chỗ này chung chạ không ít ngày đâu, khi ấy người là nhân vật phong lưu hàng đầu đó! Nghe lão nhân gia nói rất sống động, nhớ mãi không thôi,khiến muội cũng thật muốn xem thử có thật là như thế hay không!”

“Tiết gia gia đem lịch sử chơi bời trănghoa lúc trẻ của mình nói cho nàng nghe?” Nghe vậy, Huyền Thương vẻ mặtquỷ dị, không dám tin lão nhân gia lại đem chuyện đi mua vui nói chonàng nghe.

“Đúng vậy! Nói rất vui vẻ phấn chấn!” Nàng gật đầu cười nói.

“Lão nhân kia lại……” Lắc lắc đầu khôngnói gì, đột nhiên rất muốn đào hài cốt của lão nhân nào đó đã qua đời,trừng phạt ông tùy tiện ‘đầu độc’ nàng.

“Muội muốn đi!” Nhìn không thấy bất đắc dĩ của hắn, A Tô hưng phấn yêu cầu.

“Cái gì?” Mắt đẹp trừng, nghĩ rằng mình nghe lầm.

“Muội muốn đi!” Nhắc lại một lần, mỉm cười nói thêm. “Đi thuyền hoa nghe ca kỹ xướng khúc.”

“A Tô, nơi đó là chỗ để nam nhân tìm hoan mua vui.” Tiếng nói gượng gạo hiếm thấy, Huyền Thương rất hiểu trênthuyền hoa tuyệt không chỉ là xướng khúc đơn giản như vậy! Ca kỹ cùngnhững người tự xưng là văn nhân mặc khách đùa cợt buông thả, cảnh tượngphóng túng, hành vi phóng đãng, hắn không muốn nàng bị dọa sợ.

“Muội biết!” Lại gật đầu, A Tô tự nhậnkhông phải trẻ con vô tri, đương nhiên rất rõ ràng. “Muội không định làm gì, chính là đi nghe hát một chút mà thôi! Tiết gia gia nói ca kỹ trênhồ tiếng ca uyển chuyển mềm mại đáng yêu sẽ làm người ta xương cốt têdại như nhũn ra, sóng mắt tình tứ lưu chuyển sẽ câu dẫn người mất cả bán hồn, muội không nhìn thấy sóng mắt câu hồn, chỉ có thể nghe một chúttiếng ca xem có đúng như Tiết gia gia hình dung hay không.”

Lại là Tiết gia gia! Có chút hối hận năm đó đem A Tô giao cho lão nhân gia, Huyền Thương thật lâu không biết nói gì.

“Không được sao?” Cả buổi không thấy hắn hưởng ứng, A Tô giấu không được thất vọng.

Biết nàng bản tính kỳ thật hoạt bát hồnnhiên, chỉ là sau khi hai mắt bị mù hành động không tiện, tính tình mớichậm rãi chuyển thành hơi trầm tĩnh, bản chất hoạt bát hiếu động vẫngiấu sâu trong đáy lòng, nghe Tiết gia gia miêu tả rất sống động, tronglòng tò mò muốn biết là chuyện thường! Nàng vì mắt mù đã mất đi nhiềulắm, hắn sao có thể coi nhẹ lời thỉnh cầu khó gặp của nàng? Không tiếngđộng than nhẹ, Huyền Thương cả đời này chỉ chịu khuất phục trước nàng.

“Đi! Nếu nàng thật muốn đi, ta đươngnhiên sẽ đưa nàng đi.” Dứt lời, ôm ngang người, chân vận lực bay vút ragiữa hồ, khinh công cao đến kinh người.

“Cám ơn!” Cánh tay nhỏ vòng lên cổ rắnchắc, vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến mất trong lồng ngựcdày rộng, thoáng chốc cười đến sáng lạn như hoa, nhịn không được lạitrêu chọc, “Thương, sóng mắt câu hồn huynh liền giúp muội xem đi!”

“Nàng rất hào phóng, nhỉ?” Lại kêu vị hôn phu nhà mình đi nhìn cô nương khác, không ăn giấm sao? Huyền Thương mặc dù mặt không chút thay đổi, lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Huynh là mắt của muội a! Đương nhiên phải cẩn thận nhìn, sau khi trở về khách điếm lại hình dung cho muội nghe……”

Nghe vậy ngực căng thẳng, Huyền Thươngthở dài không nói, ánh mắt sắc bén nhanh chóng đảo qua, lập tức chọn một chiếc thuyền hoa điêu khắc tinh xảo tao nhã, không có nhiều quá kháchlàng chơi tìm hoan mua vui để đặt chân.

Nào biết mới buông A Tô, trong khoang thuyền đã truyền đến một trận cười trong trẻo –

“Thủy Tiên cô nương, cô có khách mới tới chơi kìa!”

“Làm sao có thể? Hôm nay thiếp chỉ chiêuđãi một mình Nam Cung công tử, hơn nữa thuyền cũng đã đi vào giữa hồ,sao có thể còn có người đến được? Nam Cung công tử đừng nói đùa!” Tiếngcười dịu dàng kiều mỵ nói gót, giọng nói mềm mại nhu tình như nước thấmđến tận xương.

Nghe vậy, Huyền Thương trong lòng rùng mình, không khỏi cảnh giác……

Xem ra, nam tử trong khoang thuyền khôngphải khách tìm hoan bình thường, là một người học võ bản lĩnh cao cường, nếu không sao có thể nhận thấy được động tĩnh ngoài khoang thuyền?

Hiển nhiên, A Tô cũng cảnh giác điểm này. “Thương, chúng ta đi thôi!” Hiện nay, mỗi một người giang hồ đều tùythời muốn lấy mạng Huyền Thương, nàng thầm nghĩ tránh càng xa càng tốt.

“Ừ.” Có cùng suy nghĩ, khi hắn đang muốnôm nàng rời khỏi thuyền hoa, nam tử trong khoang thuyền tựa hồ nghe được bọn họ nói chuyện, tiếng cười trong trẻo lại lan ra.

“Vị huynh đài này, nếu đến đây cần gìphải đi vội thế? Lên cùng thuyền chính là hữu duyên, sao không ở lại đểkết giao bằng hữu? Còn nữa, Thủy Tiên cô nương khẳng định sẽ rất vui khi có tri âm muốn nghe nàng đánh đàn xướng khúc! Ta không nói sai chứ?Thủy Tiên cô nương?”

Lời nói cố tình giữ người khiến HuyềnThương hơi dừng chân, vẻ mặt thoáng chốc lạnh lùng như băng…… Nam tửtrong khoang thuyền đến tột cùng là ai? Vì sao lại có gắng giữ hắn lại?

“Nam Cung công tử nói đúng.” Tiếng cườilấy lòng thanh lại nổi lên, vội vàng sai tiểu nha hoàn. “Tiểu Hồng, cònkhông mau đi nghênh đón khách quý.”

Kiều ngữ chưa dứt, trong chớp mắt, khoang thuyền chui ra hai nha hoàn búi tóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi, vẻmặt cười uyển chuyển đứng trước mặt bọn họ. “Hai vị khách quý, tiểu thưnhà ta cho mời!”

“Thương?” Lặng lẽ nắm quần áo hắn, A Tô có chút bất an.

Nếu đối phương nhiệt tình mời mọc, khôngnhận thành ra chột dạ, khiến người hoài nghi! Hơn nữa từ trong lời nóicũng không cảm nhận được địch ý, tựa hồ chỉ là rất hiếu khách mà thôi……

Quên đi! Cho dù cho dù thực sự có ác ý,chẳng lẽ “Câu Hồn Tu La” là nhân vật có thể để người ta muốn làm gì thìlàm sao? Quan trọng nhất là, A Tô muốn nghe hát, hắn đương nhiên khôngmuốn để nàng thất vọng!

Lạnh lùng cười, Huyền Thương quyết địnhtìm hiểu xem sao. “A Tô, không phải nàng muốn nghe hát sao? Nếu người ta hiếu khách mời, chúng ta sao có thể phụ lòng tốt?”

Hừ! Đối phương là địch hay bạn, chốc lát liền biết ngay thôi!