My Devil! Don't Go

Chương 158: Đi chơi



– Yuki! Ăn đi! Cậu làm cái vẻ mặt gì thế? – Chito ngơ ngác hỏi tôi.

A!! Cậu đi mà hỏi cái tên ngồi cạnh tớ đây này! Xem xem hắn đang làm cái gì chứ?!!

Tôi hậm hực liếc Ren, vậy mà ai đó vẫn mặt dầy xem như không có gì,gắp cho tôi một miếng thịt, thản nhiên đưa nó ra trước mặt tôi:

– A…

A cái con khỉ nhà anh!

Từ sau cái… đêm đó, những trò biến thái của Ren xuất hiện ngày càngnhiều, với tần suất khiến tôi không thể chống đỡ… thậm chí là những khitrên bàn ăn… chẳng hạn như thế này.

Hôm nay năm chúng tôi hẹn nhau cùng dùng bữa, hắn đã manh động đếnvậy, thử nghĩ nếu chỉ có hai chúng tôi, hắn còn có thể… đến mức nào?!!

Ngồi trên bàn ăn, cặp đôi kia liên tục gắp thức ăn cho nhau, Dragonthì cật lực cật lực ăn, chỉ chăm chú nhìn thức ăn chứ không thèm màn đến thiên hạ. Cặp đôi chúng tôi làm gì?? Chính là hắn quấy rối còn tôi tìmcách đá hắn ra.

Ren kê ghế sát ghế tôi, cả người ngồi sát vào tôi. Bàn tay ngày xưarất lạnh lùng của Ren dạo gần đây trở nên rất ấm… Cơ mà cái vấn đề quantrọng hơn không phải là nó trở nên rất ấm… mà chính là nó trở nên rấttáy máy.

Ren cố tình đặt nó trên đùi tôi, chậm rãi xoa xoa. Nhìn khuôn mặt nóng ran của tôi, hắn không hề thấy khó chịu ngược lại còn bình thản cười cười với tôi, càng bình thản nhích tay nhích tay.

Tôi đã từng nói hắn có máu S chưa nhỉ? Bây giờ phải đính chính lại lại siêu cấp… siêu cấp máu S…

Tôi đâu có phải là M, tại sao lại phải chịu những trò đó của hắn chứ… hừ hừ… hãy xem đó, tôi sẽ (lại) trả thù (dù lần nào trả thù cũng bị hắn troll lại, nhưng hãy đợi đấy).

Tôi lườm Ren một cái, vậy mà hắn lại đút cho tôi một miếng cá khác…ầy… thật ra thì ngoài những trò biến thái đó, Ren đối xử với tôi rấttốt… chỉ là lại từ đêm đó… tối nào hắn cũng bắt tôi cùng lăn lộn vớihắn. Tôi sắp vì mất ngủ mà xuống sắc rồi…

– Á… – tôi hét lên theo phản xạ,… mà lại dùng cái chất giọng… chỉ có khi trên giường… Ạch…

Chito, Ajita, cả Dragon đang ăn như chết đói cũng ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi lại quay phắt sang liếc Ren.

Cả bàn ăn lúc này không khí rất quái dị, chỉ có mình hắn là thảnnhiên, tiếp tục đưa ra trước mặt tôi một gắp cơm, cười cười nói:

– A… mở miệng nào.

A, a cái đầu anh! Anh đang động vào đâu vậy hả?!!

Mặt tôi đỏ ửng cả lên, bấu mạnh vào mu bàn tay hắn, Ren chỉ giả ngu cười xuề xòa.

Chết tiệt! Chết tiệt mà!!!

Tôi bị quấy rối mà không thể chống cự cũng không thể nện cho tên quấy rối một trận ra trò!!!



Một ngày đẹp trời nọ nữa,…

Chito từ hậu gia chạy tót lên tiền gia:

– Nè. Tớ có mấy vé đi bay miễn phí, có thêm mấy vé xem phim nữa. Tụi mình cùng đi đi.

(ở MS có một trò chơi khá phổ biến chính là người ta sẽ đưa bạn vàomột căn phòng, bên trong đó hoàn toàn không có trọng lực, bạn có thể bay nhảy, lăn lộn,… thỏa thích, nên được gọi là bay.)

– Vậy chúng ta đi. – tôi cười khì đáp trả. Vốn ham vui, cứ chơi bời là tôi nhất định sẽ tham gia.

– Được, vậy mau chuẩn bị đi chúng ta xuất phát. – Chito cười toe toét rồi chạy xuống hậu gia.

– Anh không thích đi. – Ren lại lên cơn làm nũng.

Hắn đang ngồi trên sofa, vươn tay ra nắm lấy tay tôi, dễ dàng kéo tôi ngồi tọt vào trong lòng hắn. Ren lười nhác ôm chặt tôi từ phía sau, tựa lưng ra thành ghế, kéo tôi tựa vào người hắn.

– Anh lại muốn gì đây hả? – tôi hết sức bó tay, thở hắt ra một cái,nhúc nhích người điều chỉnh tư thế cho thoải mái, tựa vào người Ren.

– Anh chỉ muốn ở một mình với em, đến những chỗ đó rất đông người. –hắn dùng giọng điệu ma mị nói. Câu này rất là có sức sát thương.

– Này… – tôi ngượng chín người. Khói từ từ bay ra trên đầu tôi. Hắn đột nhiên cúi đầu, hơi thở phả đều lên má tôi.

– Này gì? Chẳng lẽ em muốn thân mật ở chốn công cộng? – giọng hắn lần này lại pha chất cười… hừ… lại bắt đầu trêu tôi.

– Anh đừng có mơ tưởng nữa đi… cũng đừng có làm nũng với em. Em nhấtđịnh sẽ không nghe theo đâu. – tôi nghiêm túc nói – Bây giờ thì buông em ra, em đi chuẩn bị.

– Chuẩn bị cái gì? – biết rồi còn hỏi. Đáng ghét.

– Chuẩn bị để đi cùng Chito, anh không thích có thể ở nhà. – tôi lạinghiêm trang nói, đồng thời gỡ tay hắn ra điềm nhiên đứng dậy, định bước đi thì tay đã bị giữ lại.

– Em thích làm bóng đèn đến vậy à? – hắn ngước nhìn tôi với đôi mắtcún con long lanh đáng thương. Tôi vội quay mặt đi, chỉ cần nhìn khuônmặt đó của hắn trong vài giây, nhất định tôi sẽ chịu thua mà ngoan ngoãn ở nhà cùng với Ren.

– … – nhưng mà hắn nói cũng đúng, đảo mắt một hồi, tôi lại nhếch mép – Nếu anh không đi cùng em thì em vẫn còn khối người để rủ đi cùng, chẳng hạn Dragon cũng được. Dạo gần đây nó hay than thở với em ở nhà rấtchán. Em sẽ rủ n…

– Anh đi! – hắn đứng phắt lên khỏi ghế – Anh đi cùng em là được chứ gì??

Tôi nhìn sang hắn với vẻ mặt (vờ) ngạc nhiên.

Ren liếc tôi một cái, bĩu môi một cái, rồi kéo tôi lên phòng, (cũng vờ vờ vịt vịt) giận dỗi như một đứa con nít.

– Anh đúng là không bao giờ có thể thắng được em. – hắn lầm bầm lèm bèm, tôi nghe mà bất giác nở nụ cười.

Vừa vào phòng, hắn đã ép tôi vào cửa, kề sát mặt vào mặt tôi. Lúc này nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng đó, tôi thật sự rất thắc mắc vậy những vệt sáng mờ mờ cũng từ đôi mắt ấy những lúc đẩy tôi nằmra giường từ đâu mà ra…

Dù đã cùng hắn… bao nhiêu đêm rồi, nhưng không hiểu sao lúc này chiêm ngưỡng khuôn mặt gần sát của hắn như vậy, tôi không khỏi đỏ mặt, bị hắn chiếu tướng, chân cũng dần dần mềm nhũn ra. Ren hai tay nắm hai vaitôi, nhếch mép nói:

– Vì anh đã chiều theo ý em, nên tối nay em có thể chiều anh một chút?

Cái quái gì chứ?! Thì ra ngay từ đầu, ý muốn của hắn đã là như vậy.Chính là giả vờ giận dỗi không thích đi, rồi vờ bị tôi khuất phục, bâygiờ mới lộ rõ bản chất… chỉ giả vờ như thế để mong muốn tôi chiều hắnmột chút!!!

Cái tên này đúng là vô sĩ hết thuốc chữa.

Tôi hầm hầm nhìn hắn, cuối cùng vì không thể thắng được đôi mắt đó mà phì cười, đành phải chịu thua:

– Được rồi, được rồi. Đồ trẻ con! Em mới là người chưa bao giờ có thể thắng được anh đấy. – muốn giận cũng không thể giận được, mà muốn khócthương số phận mình lại càng không thể a.

– Hì hì… – hắn cười gian cúi xuống hôn nhanh vào môi tôi – Biết vậy là tốt.

Hôn xong thì Ren thư thả đi chuẩn bị đồ để đi chơi.

Tôi để mặc mọi thứ cho hắn chuẩn bị. Từ trước đến nay, nhưng việc như thế này tôi toàn tâm toàn ý giao cho hắn. Biết hắn rất là chu đáo mà a.

Tôi chạy sang phòng Dragon, gõ cửa:

– Nhóc! Đang làm gì vậy? Đi chơi đi.

Vài tiếng động lạ phát ra từ trong phòng, tiếp theo đó là tiếng chạygấp gáp, cả mở cửa cũng gấp gáp. Dragon lò mặt ra, hết sức vui vẻ.

– Được được. Đi đâu cũng được. Có đi là được rồi. – thằng nhóc hớn ha hớn hở.

Phì… thật đáng yêu. Có ai nhìn vào có thể nhận ra thằng nhóc này là một con rồng cả ngàn năm tuổi hay không?



Nửa tiếng sau, chúng tôi hẹn nhau ở cổng nhà cùng đi bộ.

Trung tâm mà Chito đưa chúng tôi đến thật sự rất lớn, tiếc là không lớn hơn nhà chúng tôi là bao nhiêu hết.

Chuẩn bị đâu đó xong xuôi, cũng đã mặc quần áo bảo hộ, chúng tôi được đưa vào phòng.

Nói gì thì nói, dù cho cái trò chơi này có phổ biến đi chăng nữa, từ trước đến nay tôi chưa có chơi bao giờ. Cơ bản là vì cuộc sống của tôi trước đây không cho phép.

Một tiếng rè rè vang lên, tôi giật mình trở về hiện tại. Căn phòngnày không có bất cứ nội thất nào, ngoài những thứ kì lạ được đóng đinhtán dính hẳn vào nền nhà, cả bốn bức tường phủ khăn lông trắng xóa, cảnền nhà hay trần nhà cũng độc một màu trắng. Ánh sáng bên ngoài hắt vàoqua những khẽ li ti, nhưng không hiểu sao nơi đây sáng như ngoài trời.

Tiếng rè đó vừa dứt, tôi đã có cảm giác hụt chân. Hình như tôi đúng là đang bay rồi.

Dù tôi trước đây có bay đi nữa, cũng là bay bằng chổi… chưa bao giờ thử nghiệm cái thể loại bay bá đạo này.

Cơ mà có vẻ bốn người kia rất thoải mái, lăn lộn khắp nơi thế kia.

Tôi cố gắng đạp chân quơ tay, nhìn hết sức thảm hại bò ra tới bức tường, bám tay lên nó thở dốc.

Hừ hừ… đây là cái thể loại trò chơi gì thế này… thật là khiến ngườita chết đi sống lại, còn mệt mỏi cực nhọc hơn là đi tập thể hình nữa.

Bỗng một bóng đen sượt qua mặt tôi. Một khuôn mặt dốc ngược nhếch mép nhìn tôi.

– Á!

Tôi giật mình buông tay, cả người quờ quờ quạng quạng vụt tay mấy lần không thể bám lại lên bức tường kia.

Trong khi khuôn mặt tôi đang kinh hãi khó coi hết mức thì có một bàn tay ấm áp chộp lấy cổ tay tôi.

– Em không biết chơi à?

Chất giọng quen thuộc cất lên. Tôi ngẩng ra trong chốc lát, mới pháthiện ra Ren đang đi trên trần nhà, một cách vô cùng thuần thục, đầu hắnchúi xuống, vừa vặn ngang với đầu tôi.

– Ừ. Thú thật là em rất dở trong những việc như giữ thăng bằng. – tôi thở dài đáp. Nhớ lại cái thời kì huy hoàng tôi tập cưỡi chổi, đã ngãkhông biết bao nhiêu lần – Thời em còn tập cưỡi chổi, có một lần đó, emnghĩ là mình đã có tiến bộ chút chút, bon chen bay lên thật cao, kết quả là vì một cơn gió nhẹ mà rơi xuống. Cứ tưởng sắp chết đến nơi thì Ajita đỡ lấy em.

– Hắn ta dạy em phép thuật… – câu nói của hắn vừa như khẳng định vừa như nghi vấn.

– Ừ. – tôi ngây thơ gật đầu. Tay tôi đột nhiên bị hắn kéo mạnh mộtcái, trong cái trạng thái lơ lửng này, tôi không thể chống cự, ngay lậptức áp sát hắn. Môi hắn chạm môi tôi, dán dính lên đó…

Cái này là tư thế gì thế này… ( tư thế hôn của người nhện đó mà híhí) không thể tin được trong cái hoàn cảnh này mà hắn cũng có thể giởtrò biến thái với tôi.

Hôn cái kiểu ngược đời một lát, Ren mới buông tôi ra, hắn bĩu môi như đang dỗi:

– Hắn chỉ dạy em mỗi cái đó thôi đúng chứ? Từ nay về sau, việc dạy dỗ em và con của em là việc của anh.

– … – mặt tôi đỏ ửng lên… ặc…

Thì ra là đang ghen… ghen cái kiểu gì vậy chứ…

– Được rồi, bây giờ anh giúp em. – hắn từ khi nào đã trở lại songsong với tôi, không chúi đầu nữa. Hai tay hắn nắm chặt hai bàn tay tôi.

– Anh chơi cái này nhiều lắm à? – tôi tủi thân hỏi Ren.

– Không. Đây là lần đầu. – hắn trả lời tỉnh bơ.

– … – vậy hắn lấy tư cách gì chỉ dạy cho tôi.

Lời chưa kịp cất lên, Ren đã kéo tôi đi một cách vô cùng điệu nghệ. Ờ thì công nhận hắn rất giỏi… chẳng bù cho tôi.

Kết quả là tôi đến tận vài giờ sau mới có thể từ từ đi chuyển… thật là hổ thẹn.

Thật là nhục nhã, thật là…

Bay xong, cả bọn kéo đi ăn tối. Chito chọn một nhà hàng nhìn bênngoài khá bắt mắt với kiểu trang trí cầu kì đến đặc biệt. Chủ đề của nhà hàng có lẽ là bạch tuột, từ ngoài vào trong đều xuất hiện những xúc tungoe nguẩy đến mà ngán.

Chúng tôi ngồi vào chiếc bàn trung tâm của quán. Không biết do tôitưởng tượng hay thật sự là vậy, mà hầu hết khách trong quán lúc này aicũng nhìn chúng tôi chằm chằm như thể chúng tôi là vật thể lạ chưa xácđịnh vậy.

Tôi biết người họ nhìn là ai, chắc chắn không phải là tôi.

Tôi thở dài cầm menu lên, trợn tròn mắt… bạch tuột nướng, bạch tuộtchiên giòn, bạch tuột vân vân… thì ra đây là cửa hàng bán bạch tuột.

– Cho chúng tôi phần này phần này,… – Chito luôn miệng gọi, tay chỉliên hồi vào thực đơn. Tôi nhìn mà thấy choáng. Cả chục món được gọi ra… toàn bộ đều là bạch tuột.

Trong lúc chờ đem thức ăn ra, Dragon bắt đầu quá trình xỉa xói tôi.

– Cô đúng là đồ thiểu năng, chỉ mỗi bay cũng không làm được.

– Phải rồi. Tôi rất là ngốc nghếch, nhưng ít ra tôi cũng không có vìhớn ha hớn hở, nhắm tịt con mắt bay mà đập đầu vào tường. – tôi trừngmắt cãi lại. Dragon cứng họng lườm lườm liếc liếc tôi. Đúng là đồ connít.

(Còn tiếp)