Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

Chương 22



Ngày hôm sau, Viên Tiêu cứ theo lẽ thường đến công ty đi làm, Thang Viên thì bởi độc giả thúc giục ra chương nên tiếp tục ở nhà viết văn.

Chờ đến chạng vạng, Viên Tiêu tan tầm lái xe về nhà đón cậu, hai người cùng đến nhà hàng Pháp mà Viên Tiêu đã đặt trước.

Tuy rằng có thể gặp bạn mới rất vui vẻ, nhưng kỳ thật lúc hẹn Sát Thủ Lưu Ly ăn bữa tối nay, cậu lại hơi hối hận.

Bởi vì Thang Viên đột nhiên phát hiện đây lần đầu tiên cậu cùng Viên Tiêu đặt một nơi chính thức để ăn một bữa cơm, trước đó hai người đều ăn ở nhà.

Nếu lần này chỉ có hai người bọn họ, vậy cũng có thể tính là lần đầu hẹn hò nhỉ.

Thang Viên nghĩ như vậy, có chút tiếc nuối vì hai người không có một buổi hẹn hò riêng.

Nhưng cậu vẫn ăn mặc khá chính thức, cậu mặc bộ âu phục Viên Tiêu mua cho cậu vào ngày kết hôn.

Bởi vì đây là nhà hàng cao cấp, mặc trang phục sang trọng vừa thích hợp lại thể hiện sự tôn trọng của cậu với bạn bè.

Viên Tiêu dắt hoàng tử bé xinh đẹp theo sau người phục vụ dẫn đường đưa bọn họ tới chỗ ngồi đặt sẵn.

Mà tại đó, một Alpha nam diện mạo yêu diễm, dáng người thon dài, cách ăn mặc cùng kiểu tóc không hề cẩu thả, đang nhìn chăm chú vào màn hình di động, không kiêng nể gì mà lộ ra bộ dáng bất cần đời.

Từ ánh nhìn đầu tiên thấy Sát Thủ Lưu Ly, Viên Tiêu đã bắt đầu hoài nghi, ngày hôm qua mình cổ vũ Thang Viên kết bạn mới có phải do công tác bận quá, vội đến mức đầu óc có vấn đề rồi hay không.

Bởi vì dù sao Viên Tiêu cũng không nghĩ đến, tác giả viết tiểu thuyết huyền nghi khủng bố kia sẽ là Lưu Ly, em họ nhát gan lại phong lưu kia của mình.

Viên Tiêu mang Thang Viên đến trước bàn, nhìn Lưu Ly đắm chìm ở thế giới của chính mình che miệng cười.

Anh dùng giọng nói âm trầm hỏi cậu ta: “Lưu Ly! Sao lại là cậu?”

Lưu Ly nghe thấy tiếng thì lập tức ngẩng đầu lên, một đôi mắt hồ ly mê người nhìn về phía hai người trước mặt.

Lúc Lưu Ly nhìn thấy anh họ Viên Tiêu đã lâu không gặp rốt cuộc cũng tới, lập tức buông di động xuống, đứng dậy muốn ôm anh, còn kích động hô:

“Anh họ Viên Tiêu! Anh xuất ngoại nhiều năm như vậy, em nhớ anh muốn chết!”

Viên Tiêu vươn một bàn tay, ngăn cản thân thể sắp dán tới, một tay khác xua xua trước mũi, ghét bỏ:

“Ai, cậu cách xa tôi một chút, hương nước hoa trên người cậu thực sự là quá nặng. Cậu nói xem là một Alpha, mỗi ngày đều damdang như thế là muốn người khác tới bao dưỡng à?”

Lưu Ly không ôm được người, lại đứng thẳng thân mình, không để bụng mà nở nụ cười đê tiện trả lời Viên Tiêu: “Kia cũng chưa chắc không thể nha, anh họ.”

Lưu Ly lại nhìn về phía Thang Viên nắm tay Viên Tiêu, nịnh nọt cười tiến đến trước mặt cậu, nói:

“Chào cậu, Bánh Trôi Nhỏ, thật không nghĩ anh họ sẽ cưới được một nam sinh đáng yêu như cậu, từ đây tôi phải gọi cậu là chị dâu rồi.”

Thang Viên kinh ngạc nhìn Alpha nam trước mặt này, diện mạo tuấn mỹ, hành vi lại dị thường yêu diễm, cậu há miệng hỏi cậu ta:

“Cậu là Sát Thủ Lưu Ly? Em, em họ của Viên Tiêu?”

Lưu Ly nâng tay như muốn đỡ chiếc cằm sắp rớt ra của Thang Viên, sau đó ôm ngực dựa vào bàn, miệng chu lên giống như vô cùng bất mãn:

“Đúng vậy, chị dâu nhỏ, tôi là em họ Viên Tiêu, tuy rằng tôi biết tôi trông không đẹp bằng anh họ, nhưng cũng không đến nỗi doạ cậu thành như vậy đâu nhỉ?”

Thang Viên nhận ra mình thất thố, sau khi cùng hai anh em ngồi xuống, vội vàng giải thích:

“Ngượng ngùng quá, Sát Thủ Lưu, không phải, Lưu Ly, cậu đừng nóng giận, tôi chỉ là không nghĩ tới cậu sẽ là em họ của Viên Tiêu, cảm thấy hơi kinh ngạc, mới phản ứng như vậy, vốn cho rằng chỉ là gặp mặt bạn bè…”

Lưu Ly sợ Thang Viên quá nghiêm túc, vội trêu đùa nói vài câu làm cậu thả lỏng:

“Ha ha, chị dâu nhỏ đừng để ý, tôi chỉ nói đùa thôi, làm sao tôi giận cậu được chứ, rõ ràng là tôi biết thân phận của cậu trước, còn không cho cậu biết thân phận của tôi, mới làm cậu không thể kết bạn mà thất vọng, nên là tôi phải xin lỗi trước mới đúng, hơn nữa dù cậu là chị dâu của tôi, cậu vẫn có thể xem tôi là bạn bè mà, hoàn toàn không thành vấn đề, hehe, chỉ cần cậu không chê tôi thôi.”

Lưu Ly nói này nọ một đống từ, Thang Viên mới vui vẻ nở nụ cười, gật gật đầu.

Vừa lúc phục vụ mang đồ ăn lên, Viên Tiêu vừa giúp Thang Viên dọn một phần, vừa hỏi Lưu Ly:

“Cậu còn biết mình không đúng, vậy sao cậu biết quan hệ của tôi và Thang Viên?”

Lưu Ly: “Biên tập của em tiết lộ. Hắn nói một đồng nghiệp mới tới tên Viên Tiêu cùng tác giả mà mình phụ trách kết hôn chớp nhoáng, em nghĩ ngay đến người kia có thể là anh, lại nghe bút danh tác giả kia tình cờ là ma mới em vừa nhận thức, nên ngày hôm qua tìm Thang Viên hàn huyên hai câu.”

Tưởng tượng đến ngày hôm qua, Lưu Ly lại tức giận với Viên Tiêu:

“Hừ, chồng chồng hai người đột nhiên hẹn em ăn cơm, em còn tưởng rằng anh đã biết thân phận của em, quá nhớ em, nên mới muốn gặp chứ, mất công em chuẩn bị trang phục lộng lẫy tới đây, anh lại vốn không đoán được Sát Thủ Lưu Ly là em, hừ, có khó như vậy sao? Rõ ràng tên của em cũng ở bên trong.”

Viên Tiêu không thèm nhìn Lưu Ly oán giận, chỉ lo hỏi tiếp: “Biên tập của cậu sao lại biết tôi kết hôn? Biết tin tôi kết hôn rõ ràng chỉ có ba cùng trưởng phòng Trương, chẳng lẽ biên tập của cậu là trưởng phòng Trương? Hắn không phải phụ trách tiểu thuyết tình yêu à? Sao còn quản cả cậu nữa? Hơn nữa chuyện cậu viết tiểu thuyết là sao, khi còn nhỏ nhát gan đến mức một mình đi đêm sợ đái ra quần cơ mà, làm sao dám viết thảm án giết người phanh thây?”

Viên Tiêu đưa ra vấn đề liên tục như bắn pháo, còn nhắc lại sự kiện đáng thẹn của cậu ta khi còn bé trước mặt Thang Viên, Lưu Ly hung dữ:

“Ai nha, anh họ, anh hỏi nhiều thế em biết trả lời sao đây? Thật là. Hơn nữa khi còn nhỏ nhát gan không nói lên hiện tại cũng nhát gan nha, kí ức đen tối kia anh đừng có nhắc lại nữa có được không?”

Thang Viên nhìn Lưu Ly nóng giận lại vô cớ thấy đáng yêu, cậu bật cười rồi vội che miệng nói xin lỗi:

“Ngại quá, ngại quá, tôi không cố ý.”

Thấy Thang Viên cười nhạo mình, Lưu Ly thuận lợi rời lực chú ý sang người cậu, ái muội dán sát vào cậu hỏi:

“Chị dâu nhỏ, cậu đừng cười tôi, không biết anh họ đã từng xem qua tiểu thuyết cậu viết chưa? Wow, thật là quá xuất sắc, đặc biệt là tác phẩm “Bò Sữa Nhỏ” kia, oa oa ~ mỗi ngày tôi xem đều cười, làm hại tôi hiện tại trên mặt đều bắt đầu có nếp nhăn rồi đây này.”

~Hết chương 22~