Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 12: Kết Nghĩa



Ngày hôm sau.

Buổi trưa mùa thu mát mẻ, Y Vân vừa mới chợp mắt một lúc đã bị đánh thức bởi tiếng nói huyên náo ở phía ngoài. Nàng lười biếng mở mắt, đưa tay che miệng ngáp một cái, mệt mỏi lên tiếng:

-Có chuyện gì vậy Tú Linh?

-Hình như là có người đến phủ.

Tú Linh bỏ chiếc quạt xuống liền đi đến bên cửa sổ quan sát bên ngoài. Y Vân chỉ "ồ" lên một tiếng rồi đi lại ngồi xuống bàn trang điểm tự mình chải tóc.

Gần một khắc sau, Y Vân bước ra bên ngoài phòng ngủ. Lúc này nàng mới biết hóa ra người làm huyên náo chính là cửu công chúa Uyển Anh.

Nàng ta vận y phục màu vàng nhạt thêu hoa ngọc lan, trên hai cánh tay còn vắt dải lụa cùng màu. Trùng hợp, y phục của cả hai nàng hôm nay đều là sắc vàng.

Vừa nhìn thấy Y Vân, Uyển Anh cảm thấy vui mừng, vội vẫy tay, thân thiết gọi:

-Bát tẩu.

Y Vân thấy nàng ta như thế thì bất giác nảy sinh chút ngượng ngùng, khách khí mỉm cười:

-Cô đến tìm vương gia?

-Bát ca đã ra ngoài xử lý công vụ rồi, muội đến để tìm tẩu.

Y Vân đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Uyển Anh:

-Tìm tôi?

-Đúng vậy.

Hiếm khi thấy có người nữ nhân muốn học bắn cung, Y Vân nhìn Uyển Anh thì liền có hảo cảm. Nàng suy nghĩ chốc lát rồi bèn cất tiếng:

-Được rồi, đến chính điện đi rồi nói.

Sau đó, Y Vân chu đáo lệnh cho vài người trong phủ mang trà bánh để mời Uyển Anh. Y Vân và nàng ta ngồi đối diện nhau, Uyển Anh cầm chén trà trong tay, nhẹ nhàng nói:

-Giới thiệu với bát tẩu, muội là Chu Uyển Anh, cửu công chúa của tiên đế.

Y Vân khẽ gật đầu, hôm qua cô cô đã có nói, nàng đương nhiên là biết điều này. Nàng đưa mắt nhìn Uyển Anh một lát sau mới cất lời:

-Cô đừng gọi tôi là tẩu tẩu có được không?

-Thế phải xưng hô như nào?

Về chuyện đó, Y Vân nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.

Gương mặt Uyển Anh đột nhiên sáng lên, dường như đã nghĩ ra ý định nào đó.

-Chúng ta kết nghĩa tỷ muội có được không?

Y Vân lặp lại đầy ngạc nhiên:

-Kết nghĩa?

-Phải.

-Cũng được.

Nàng tiện tay lấy một trái quýt bốc vỏ ra. Suy nghĩ một lát rồi cũng hòa nhã gật đầu vài cái.

-Muội mười chín. Còn tẩu?

-Lớn hơn cô một tuổi.

-Tỷ tỷ! Sau này muội gọi bát tẩu là tỷ tỷ.

Uyển Anh đưa ánh nhìn trong trẻo nhìn nàng, trên miệng vẫn không ngớt cười. Y Vân tách một múi quýt đưa vào miệng, cười nhưng không nói gì. Hôm qua cảm thấy nàng ta rất chín chắn nhưng so với lúc này tựa hồ như hai con người khác nhau.

Nói chuyện được một lúc, cả hai nàng đều muốn đi dạo phố nhưng không có sự cho phép của Chu Thiên Lăng, làm sao có thể dễ dàng xuất phủ.

Y Vân không phiền mà để Uyển Anh khoác tay mình dạo một vòng sân viện. Nàng thấy Uyển Anh cứ nhìn ngó xung quanh thì bèn hỏi:

-Sao thế?

-À, muội tìm Triệu Tuấn. Không có bát ca ở phủ chúng ta cũng nên nhờ hắn bẩm lại một tiếng với huynh ấy sau đó là có thể đi rồi.

Y Vân lại bị nàng làm cho ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt hỏi:

-Triệu Tuấn là ai?

-Tỷ chưa gặp hắn à?

Nàng không hiểu gì cả, gương mặt thoáng nét ngơ ngác lắc đầu.

-Chưa từng.

-Triệu Tuấn, Lương Thần, Doãn Dạ Yên là ba người thuộc hạ đắc lực của bát ca. Hai người kia quanh năm ở doanh trại giám sát binh mã, trong phủ cũng chỉ có Triệu Tuấn.

Y Vân "ồ" lên một tiếng, nàng không ngờ người như hắn còn có tùy tùng chịu đi theo. Uyển Anh nhìn nàng, đánh nhẹ vào bàn tay nàng, lời nói mang năm phần trêu đùa, năm phần nghiêm túc.

-Tỷ tỷ phải cẩn thận với Doãn Dạ Yên. Nàng ta từ nhỏ đã một lòng đi theo bát ca, tâm tư dành cho bát ca cũng không ít.

-Chuyện đó thì liên quan gì đến ta.

Nàng đưa mắt nhìn bốn phía của sân viện, giọng điệu rất bình thản, chẳng chút mảy may quan tâm.

-Aaa, bát ca.

Uyển Anh ngoảnh đầu lại phía sau đã thấy Chu Thiên Lăng trên người toát đầy khí chất vương giả từ ngoài cổng lớn bước vào. Nàng ta lớn tiếng gọi khiến hắn gây sự chú ý.

Y Vân cũng nhìn theo hướng của Uyển Anh, nàng bắt gặp ánh mắt chẳng mấy thân thiện của hắn đang nhìn về phía mình. Y Vân cũng lừ mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt sang hướng khác.

Uyển Anh nhìn hai người như thế chỉ biết cười trừ. Nàng tạm thời bỏ tay khỏi người Y Vân, đi đến chỗ Chu Thiên Lăng.

-Bát ca, muội cùng với tỷ ấy đi dạo phố một chút có được không?

Ánh mắt Chu Thiên Lăng an tĩnh nhìn nàng ta, tùy hứng gật đầu một cái rồi quay lưng đi đến thư phòng, theo sau hắn chính là Triệu Tuấn.

-Vương gia, có cần thuộc hạ theo dõi không?

-Không cần.

Uyển Anh đưa Y Vân dạo quanh các con phố của Đại Chu thành. Ánh nắng chiếu rọi lên mái tóc hai nàng sắc vàng óng ánh. Nhưng kỳ thực nắng mùa thu không bỏng rát, dữ dội như mùa hè mà lại êm dịu mang theo những cơn gió nhè nhẹ làm tâm tình của Y Vân tốt lên đôi chút.

Cuối cùng, hai nàng dừng lại ở một tửu quán. Uyển Anh gọi ra rất nhiều món ăn, còn có cả một bình rượu thượng hạng nhất.

-Tỷ tỷ, tỷ có ca ca không?

Y Vân đáp lời Uyển Anh bằng một thanh giọng vô cùng tự hào:

-Ca ca? Đương nhiên là có rồi.

Hơn nữa còn là ba ca ca cơ mà. Mỗi người đều thương nàng theo một cách rất riêng. Đại ca tỉ mỉ, chu đáo, nhị ca là người ít nói, luôn lặng lẽ quan tâm nàng, luôn dành những thứ tốt cho nàng. Đặc biệt là tam ca, dù rất hay đấu khẩu nhưng hắn chính là người thương nàng nhất.

Nhớ lúc ban bố ý chỉ, hắn đã uống say rồi chạy đến cung của nàng khóc một trận thật to. Trước ngày phải đi xa, hắn đem cái bình gốm men đỏ quý giá nhất đến tặng nàng. Hắn chính là không nỡ rời xa muội muội duy nhất, không nỡ để nàng sống ở một nơi lạ.

-Ể, còn muội. Muội là em gái của hắn?

Uyển Anh buông đũa, vội xua tay lắc đầu phủ nhận:

-Không hẳn. Mẹ bát ca mất sớm, trước lúc muội được sinh ra thì mẫu thân của muội đã nuôi dưỡng huynh ấy rồi.

-Ờ.

Y Vân khẽ cất nhẹ một tiếng, trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia đồng cảm.

-Tỷ tỷ, bát ca thật sự rất đáng thương.

-Đừng có nhắc đến hắn nữa.

Nhận thấy nàng không vui, Uyển Anh bèn lái sang chuyện khác. Nàng ta vừa nói, vừa đổ rượu vào chén của cả hai.

-À phải rồi, chúng ta kết nghĩa tỷ muội theo lý thì nên uống một ít rượu nhỉ?

-Tiểu thư, tửu lượng của người không tốt. Đừng uống!

Nhận thấy tình hình, Tú Linh liền níu tay áo của Y Vân, khẽ nhắc. Nàng thản nhiên vỗ lên bàn tay nàng một cái trấn an:

-Không sao, ta chỉ uống một chút thôi.

Y Vân ngẩng mặt, uống hết rượu ở trong chén sau đó xoa vài giọt rượu còn đọng lại ở khóe môi. Qua một hồi, men rượu ngấm vào người, nàng đã bắt đầu không còn tỉnh táo.

-Tiểu Anh Anh, tỷ nói cho muội biết...bát ca của muội hắn là một tên điên...một tên điên.

Nàng đưa bàn tay trắng nõn che lấy một bên mép môi, miệng không ngừng nói xấu Chu Thiên Lăng.

-Tỷ tỷ, đừng uống nữa.

Nếu cứ như thế này nhất định sẽ không biết ăn nói thế nào với bát ca, Uyển Anh bèn lấy lại chén rượu từ tay Y Vân.

-Trả cho tỷ, nào chúng ta uống tiếp đi.

-C-Chu tiểu thư, phải làm thế nào đây?

Tú Linh thấy chủ tử của mình đã say, lo lắng nhìn sang Uyển Anh. Nàng ta nhìn Y Vân, đưa tay bóp nhẹ thái dương rồi thở dài:

-Biết trước uống kém thế này đã không cho tỷ ấy uống rồi.

Uyển Anh nghĩ một lát, liền lênh cho thị nữ của mình cùng Tú Linh:

-Hai ngươi hãy chuẩn bị xe ngựa.

Nàng nhìn ra ngoài trời, lúc này cũng chỉ mới là giữa giờ Dậu. Nếu lúc này về phủ, mhìn thấy thê tử thế này, huynh ấy sẽ không mắng một trận đâu nhỉ?

Qua một hồi náo loạn cũng đã về đến vương phủ. Nàng cùng Tú Linh dìu tay Y Vân bước vào. Vừa hay, Triệu Tuấn đã thấy được cảnh đó nên bèn thông báo cho Chu Thiên Lăng.

-Bát ca, muội trả người cho huynh. Cổng cung sắp đóng cửa, muội về nhé!