Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Chương 2



"Đợi chút. Làm gì mà như cháy nhà vậy? Mới sáng sớm mà."

Lâm cáu kỉnh. Cả bọn đã phải thức cả đêm rồi, đang tính đi ngủ thì có người bấm chuông inh ỏi. Cậu lật đật chạy ra mở cửa. Toàn thân Lâm cứng đơ, như bị trúng gió độc. Trước mắt cậu là một cô nàng hết sức quyến rũ, làn da trắng mịn, bộ tóc đen dài, đôi mắt to tròn, làn môi căng mọng.. thân hình của cô ta khiến mấy em siêu mẫu cũng phải chào thua. Mới sáng ra đã được thần may mắn mang quà đến tặng rồi. Anh chàng vui sướng đến nỗi quên hết cả sự tức giận vì vừa bị phá đám, mắt trợn tròn, miệng há hốc, lắp bắp không thành lời.

"Chào.. chào em.. em. Em đến tìm anh.. à tìm ai vậy?"

"Xin lỗi, cho hỏi, Phương Lam còn sống ở đây không ạ?"

"Trời ơi, người đâu mà đẹp từ ngoại hình đến giọng nói thế này." Nước dãi của Lâm đang trực trào ra khỏi miệng, chân tay lóng ngóng, khua khoắng lung tung.

"Em tìm.. tìm Lam hả? Vậy thì vào.. vào đây với anh, à vào đợi Lam, cô ấy đang tắm."

Lâm chưa kịp giơ tay kéo cô gái ấy vào bên trong thì cô ta đã toan quay bước đi, trên khóe mắt, vài giọt nước đã trào ra.

"Quái quỷ gì thế này? Mình đã kịp làm gì cô ta đâu?" Lâm thầm nghĩ. Cậu đang định lên tiếng thì Lam nói vọng ra.

"Ai vậy Lâm? Nhân viên thu tiền điện nước à?"

Lam bước ra ngoài với cái đầu ướt sũng. Trên người cô mặc chiếc quần sooc bò và áo ba lỗ, tay cầm cái khăn để lau tóc. Nhìn bộ dạng của Lam, sẽ khiến người khác dù không muốn, vẫn phải hiểu lầm với ý nghĩ không tốt.

"À, em này đang muốn tìm Lam.."

Lâm chỉ cô gái đang đứng ngoài kia, đầu thì ngoảnh lại nhìn Lam. Chẳng riêng gì cậu, mà ngay cả Lam, cũng đang "đứng hình" như bị điện giật khi nhìn thấy người ngoài cửa này. Cậu đang định lay cho Lam tỉnh thì nghe tiếng nấc nghẹn của cô gái vừa đến. Cô ta quay người, chạy thật nhanh về phía thang máy. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì Lâm cũng bị Lam đẩy sang một bên, khiến đầu cậu va mạnh vào tường, đau điếng. Vừa chạy, Lam vừa hét gọi, có lẽ là tên cô gái kia, "Phong Hạ, đừng đi. Nghe mình giải thích đã".

"Cái quái gì vậy, cứ tưởng hôm này là một ngày may mắn, ai ngờ, lĩnh luôn một cục u trên đầu, có khi lát nữa phải đi kiểm tra xem có tụ máu hay nứt sọ gì không." Lâm làu bàu trong miệng. Cậu đóng cửa, tiến vào chiếc ghế sofa trong phòng khách, đẩy Bình xuống đất rồi nằm lên ghế ngủ luôn.

"Hạ, đợi đã."

Lam đã quá muộn. Cửa thang máy vừa kịp đóng lại trước mắt cô. Không kịp suy nghĩ gì, cô lao ngay về phía cầu thang bộ. Cô tự nhủ, sẽ không thể để Hạ ra đi một lần nữa. Lấy hết sức bình sinh, Lam phi nhanh xuống. Không phí công luyện tập thể dục thường xuyên, Lam vừa xuống đến nơi, thì chiếc thang máy cũng hiện lên số 1 ở ngoài. Lam cúi gập người, hít một hơi thật sâu để lấy lại sức.

Cửa thang máy mở ra, trước mắt Lam, là hình ảnh quen thuộc của người bạn gái thân yêu, nhưng mắt Hạ đang đẫm lệ. Chẳng thèm để ý xem Lam đang thở dốc, đứng chờ mình, Hạ kéo vali lướt qua người cô.

"Đi đâu vậy?"

Lam kéo tay Hạ lại, gặng hỏi.

"Về nhà chứ đi đâu. Bỏ tay mình ra."

Phong Hạ vẫn chưa ngừng khóc.

"Nhà ở đây, còn đi đâu nữa. Sao về mà không báo trước, để mình đi đón."

Tay Lam siết chặt tay Hạ hơn.

"Mình muốn dành cho Lam sự ngạc nhiên, nhưng không ngờ, người ngạc nhiên nhất lại là chính bản thân mình. Nếu mình không về bất ngờ thế này, thì làm sao biết được Lam đang sống cùng với ai, làm sao biết được mình đã bị Lam lừa dối suốt mấy năm trời? Lam à, sao Lam ác với mình vậy?"

Phong Hạ òa khóc nức nở.

"Ghen à?"

Phương Lam mỉm cười, cô định kéo Hạ gần hơn về phía mình, nhưng bị cô ấy cự tuyệt, đẩy ra xa hơn.

"Có là gì của nhau đâu mà ghen. Mình còn đang cảm thấy vui mừng, vì Lam có được hạnh phúc mới."

Phong Hạ lấy tay gạt đi những giọt nước mắt.

"Có thật không? Nếu vậy thì lên phòng, chia vui với hạnh phúc của mình chứ? Sao lại giận dỗi bỏ đi thế này? Còn không thèm chào hỏi nhau lấy một câu nữa. Bốn năm không gặp, mà giờ lại đối xử phũ phàng với bạn thế à?"

Phương Lam vẫn cố tình đùa dai.

"Hôm nay mình bận, để khi khác sẽ đến chúc mừng Lam vậy."

Phong Hạ vẫn cương quyết, cố gắng dứt ra khỏi tay Lam.

"Được rồi, nếu Hạ muốn đi thì mình cũng không giữ, nhưng.. Ui da."

"Sao vậy? Lam đau ở chỗ nào?"

Thấy Lam bỗng ngồi thụp xuống, mặt nhăn nhó, tay ôm bụng còn miệng thì rên rỉ, Hạ hốt hoảng, cô cũng ngồi ngay xuống, xoa xoa lưng cho cô ấy.

"Mình lại đau dạ dày rồi. Chắc tại mấy hôm nay ăn toàn mì tôm. A.. a, đau quá."

Lam tỏ ra đau đớn, như muốn nằm lăn luôn ra sàn.

"Đã dặn không được ăn uống linh tinh rồi mà. Để mình đưa Lam lên phòng, lấy thuốc uống."

Phong Hạ hết sức lo lắng. Cô cố gắng vực Lam đứng dậy, dìu cô ấy vào trong thang máy.

Còn Lam thì vẫn oặt ẹo, nhưng trên môi lại nở một nụ cười tình quái. "Đúng là Hạ vẫn như xưa, lúc nào cũng nhẹ dạ, tin người khác vô điều kiện."

Vừa đưa Lam đến cửa phòng, Hạ đã bị Lam đẩy vào trong, rồi đóng sập cửa lại. Dáng vẻ của Lam lúc này khác hẳn trước đó, không còn rên la, liêu xiêu dựa vào Hạ nữa. Hạ thấy mình khờ quá, một lần nữa, cô lại bị Lam lừa.

Kéo Hạ vào phía trong, Lam dùng chân, đá hai cậu thanh niên và một cô gái đang nằm ngủ bên cạnh một đống giấy vẽ dậy.

"Dậy mau, thu xếp đồ đạc rồi về đi. Hôm nay chị có khách."

Lam vừa kéo cổ áo Lâm, vừa đấm vào lưng Bình, còn Vy thì bị Lam đá cái cốc nhựa vào chân.

"Vừa mới ngủ được một lúc, Lam có ác thì cũng ác vừa thôi chứ. Diêm Vương còn có chút lòng trắc ẩn nữa là."

Bình cằn nhằn, cậu đang định nằm vật xuống ngủ tiếp. Nhưng chưa kịp chạm cái đầu xuống sàn, Bình đã bị Lam sút mạnh cho một cái vào mông.

"Tôi không phải Diêm Vương. Mau dậy, rồi về nhà các cậu mà ngủ."

Lam quát lên, khiến Bình chẳng thể nhắm mắt nổi nữa. Cậu đang định quay ra Lâm và Vy tìm đồng minh, thì thấy thằng bạn đang mắt chữ O mồm chữ A, ngồi bất động. Còn Vy thì cũng nhanh nhảu đứng lên, chào hỏi cô gái mới đến kia.

"Lần sau đừng gọi bọn này đến làm đêm nữa nhé." Bình tức tối, vì chẳng có ai về phe mình. Có thằng bạn thân thì bị mắc bệnh "dại gái". Cậu đứng dậy, gật đầu chào Phong Hạ, rồi với lấy chiếc ba lô, đi cùng Vy ra ngoài.

"Còn cậu nữa, muốn tự về hay phải dùng lực đẩy."

Lam nhìn Lâm với ánh mắt hăm dọa.

"Tự về là được chứ gì? Nhưng trước hết, chị phải giới thiệu bạn của mình cho bọn em biết chứ."

Lâm vẫn cố gắng ăn thua.

"Sẽ giới thiệu, nhưng không phải lúc này. Bây giờ thì cậu đi ngay cho tôi nhờ."

"Đồ xấu xa. Chào em, anh về nhé. Hẹn gặp lại em."

Cùng lúc, cái mặt của Lâm diễn tả hai sắc thái trái ngược nhau.

"Bây giờ Hạ có thể ở lại chia sẻ niềm hạnh phúc với mình rồi chứ?"

Lam đưa cho Hạ chai nước, ánh mắt cô nhìn Hạ đầy trìu mến.

"Mình, bọn họ là?"

Hạ ấp úng, khi biết mình đã hiểu lầm Lam.

"Mấy đứa sinh viên của trường. Chúng nó muốn làm thêm để kiếm thêm thu nhập, nên mỗi khi có việc mình lại gọi chúng đến làm cùng. Dù sao thì cũng là đồng môn mà."

Lam vừa giải thích, vừa thu dọn đống giấy tờ và bút vẽ vào một góc.

"Xin lỗi Lam."

Hạ tiến lại gần, vòng tay ra ôm chặt Lam từ phía sau. Đã lâu lắm rồi, Hạ không được gần Lam như thế này, không được áp mặt vào mái tóc của Lam, để hít hà hương thơm quen thuộc ấy.

Bốn năm ở Paris, không lúc nào là Hạ không nhớ Lam. Đã có lúc, cô tự đặt ra thử thách với bản thân mình, là không liên lạc với Lam trong vài ngày, nhưng rồi lại không thể làm được. Ngày đầu tiên không liên lạc, cô cảm thấy bồn chồn, nhung nhớ. Ngày thứ hai, cảm giác như vừa để mất đi một thứ gì đó quan trọng, khiến cô bứt rứt, khó chịu. Đến ngày thứ ba, cô có cảm giác suy sụp, chán chường, chẳng thể làm gì khác ngoài việc nghĩ về Lam. Và rồi không thể chịu đựng được hơn thế nữa, Hạ lại phải tìm đến Lam. Cô mở facebook, thấy hàng trăm tin nhắn, hàng chục chia sẻ mà Lam gửi cho mình, trên skype, cũng có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ, điện thoại di động thì khỏi phải đếm. Cũng may mà cô liên lạc lại, chứ nếu không, Lam đã bay sang tận Paris mà tìm người rồi.

"Đừng xin lỗi, Lam còn đang cảm thấy vui khi biết lý do Hạ giận dỗi đấy."

Lam quay lại, búng nhẹ vào mũi Hạ.

"Đừng có nghĩ lung tung, lý do gì chứ?"

Mặt Phong Hạ đỏ bừng.

"Được rồi, Lam không nghĩ nữa. Nhưng phải ăn cái gì đã chứ. Bụng Lam đang kêu gào thảm thiết đây này. Mình đi ra ngoài ăn cái gì ngon ngon nhé."

"Thôi, ăn tạm cái gì cũng được, mình ngại ra ngoài lắm. Ăn xong mình còn phải nghỉ ngơi nữa, mệt lắm rồi."

Hạ thở dài, ra vẻ mệt mỏi. Thực ra, cô cũng muốn Lam đi ngủ một lát, vì cô thừa hiểu rằng, cả đêm qua Lam cũng thức trắng để làm việc với mọi người rồi.

Ăn sáng xong, Lam nhắc Hạ đi tắm rồi hãy ngủ cho thoải mái. Còn cô cũng tranh thủ dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn của mình. Do ở có một mình, lại là nơi ghé thăm thường xuyên của mấy đứa sinh viên, nên Lam cũng hơi lười dọn dẹp. Mẹ Lam đã nhiều lần phải ra "tối hậu thư", bắt cô phải làm cho nơi này trở lên gọn gàng, sạch sẽ, nếu không bà sẽ đem bán nó đi, và Lam phải quay trở về nhà ở cùng với bố mẹ. Nhưng căn phòng chỉ có thể sạch đẹp khi chịu sự tác động dưới bàn tay của mẹ Lam, rồi lại đâu vào đấy khi bà ra về.

Thu gọn mọi thứ xong, Lam vào phòng, nằm vật xuống, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cả tuần nay, Lam đã vắt kiệt hết sức lực của mình để kịp giao cho khách hàng mẫu thiết kế thời trang xuân hè này. Với sự trợ giúp của bọn Lâm, bộ sưu tập lần này của Lam cũng coi như tạm ổn, cô chỉ cần chỉnh sửa thêm một số chi tiết nữa thôi. Chắc khoảng ba, bốn ngày nữa sẽ kịp giao cho khách hàng.

Một mùi thơm thoang thoảng đang lan khắp căn phòng. Lam mơ thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng trồng đầy hoa hướng dương. Cô nhìn thấy Phong Hạ đang đứng quay lưng về phía mình, Lam gọi to, nhưng Hạ không hề quay lại, cô ấy lướt nhanh như một cơn gió về phía mặt trời. Lam chạy đuổi theo, cố vươn tay ra để níu Hạ lại, những thứ mà cô nắm được chỉ là hư không. Rồi bóng Hạ mờ dần, hòa lẫn vào ánh dương buổi sớm. Lam giật mình. Cô choàng tỉnh giấc. Bàn tay của Hạ đang nắm chặt lấy tay của Lam, ánh mắt Hạ nhìn cô đầy trìu mến. Thật may, đó chỉ là một giấc mơ.

"Lam sao vậy? Vừa mới nằm xuống đã gặp ác mộng sao?"

"Chắc tại mình mệt quá thôi."

Lam lắc đầu. Cô quay sang Hạ, kể cho Hạ nghe về giấc mơ vừa nãy của mình.

"Lam biết hoa hướng dương tượng trưng cho điều gì không?"

"Không. Là gì vậy?"

"Niềm tin, hy vọng và nó còn là một lời thú nhận nữa."

Giọng Hạ nhỏ nhẹ.

"Thú nhận cái gì?"

"Lam tự tìm hiểu đi. Còn bây giờ thì đi ngủ."

Hạ đánh trống lảng, cô kéo chăn lên, mắt nhắm lại.

Lam cũng chẳng dám hỏi nữa, cô nghĩ Hạ mệt thực sự. Lam cũng nhắm nghiền mắt lại, cố dỗ cho giấc ngủ quay trở về.

Với Lam, chuyện thức đêm, ngủ ngày là việc bình thường. Nhưng không hiểu sao, hôm nay cô không thể ngủ vùi được nữa. Phải chăng vì có Hạ đang nằm bên cạnh, khiến cô phấn khích đến nỗi không thể ngủ tiếp được nữa? Lam mở mắt, ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt của Hạ. Cô ấy không có gì đổi thay so với bốn năm về trước. Chỉ là trên khuôn mặt đẹp đẽ kia, có thêm sự tự tin, từng trải và cả nét quyến rũ chết người nữa. Lam nhìn Hạ không chớp mắt. Cô muốn lúc này, thời gian hãy ngừng lại, để cô có thể lưu giữ từng nét, từng nét trên khuôn mặt Hạ vào tâm trí của mình.

"Đừng nhìn nữa, mặt mình nổi mụn bây giờ."

Mặt Hạ đỏ bừng, cô kéo chăn, tiếp tục trùm kín đầu.

"Mình không ngủ được, chắc là do vui quá."

Lam thành thật.

"Mình cũng thế. Vậy nói chuyện đi. Lam kể cho mình nghe về tất cả mọi thứ có liên quan đến Lam trong suốt mấy năm qua, được không?"

"Chẳng phải mình đã báo cáo tất cả với Hạ rồi sao? Bây giờ biết kể cái gì đây?"

Bốn năm qua, những cuộc nói chuyện với Hạ giống như cuốn nhật ký của Lam vậy. Cô không hề giấu Hạ một chuyện gì, dù là nhỏ nhất. Từ những công việc làm thêm mà Lam đã từng trải qua, đến những chuyến đi tình nguyện cùng sinh viên trong trường, và cả những giải thưởng về thiết kế mà cô đã từng nhận được..

"Nhưng Hạ vẫn muốn nghe.".

"Mình có ghi âm lại những cuộc nói chuyện, lưu lại những tin nhắn của hai đứa vào máy tính. Để mình mở ra cho Hạ xem nhé. Đỡ phải kể lại, mất công lắm." Lam trêu Hạ. "Mà người cần kể chuyện phải là Hạ mới đúng chứ nhỉ? Sao lại về đây đột ngột thế? Không thèm báo trước cho mình nữa chứ. Hạ ở bên đó đang phát triển sự nghiệp rất tốt mà. Lại còn được nhận vào làm tại một công ty thời trang nổi tiếng nữa? Hay là bị bố mẹ đuổi?"

"Hỏi gì mà lắm thế?" Hạ thấy chóng mặt với hàng loạt câu hỏi của Lam dành cho mình. Cô từ tốn giải thích. "Công ty mình vừa mở thêm chi nhánh ở Đông Nam Á, văn phòng đại diện được đặt ở Việt Nam. Mình được công ty giao cho trọng trách làm nhà thiết kế chính ở đây."

"Chúc mừng Hạ nhé. Nhưng lý do chỉ có vậy thôi sao?"

"Ừ, chỉ vậy thôi. Thế Lam nghĩ còn có thêm lý do gì nữa?"

"Không. Chắc vậy là đủ rồi. Thôi, ngủ tiếp đi. Chiều mình dẫn Hạ lượn phố."

Lam cười gượng gạo.

"Mấy năm nay, thấy mùa hè ở Việt Nam nóng quá, nên mình muốn mang gió về, làm dịu mát nơi này. Đó là điều thôi thúc mình quay trở lại đấy, đồ ngốc ạ."

Bị Hạ cốc nhẹ vào đầu, Lam mỉm cười hạnh phúc, khi nghe cô ấy nói và từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Chơi chán rồi, ngày mai mình sẽ bắt đầu đi làm."

Hạ với lấy quả nho, đưa vào miệng, rồi thông báo tình hình cho Lam biết.

"Vậy hả? Có cần mình đưa đi làm không?"

Lam vẫn đang tập trung xem xét lại bộ sưu tập thời trang do mình thiết kế để giao cho đối tác vào cuối tuần này.

"Không cần đâu. Mà Lam này, mình nói chuyện một chút nhé."

"Chuyện gì quan trọng vậy?"

Lam dừng công việc đang làm, tiến lại ngồi gần Hạ.

"Lam đến chỗ mình làm việc đi. Lam là người có tài, những mẫu thiết kế của Lam đều rất sáng tạo, nếu như Lam làm ở công ty mình, thì sẽ sớm nổi tiếng trong giới thôi. Đừng làm ăn theo kiểu mùa vụ thế này nữa. Lam cần phải nâng cao vị thế và uy tín của mình lên chứ."

"Hạ biết tính mình mà. Mình là người thích tự do, không muốn phụ thuộc hay chịu sự quản lý của ai cả. Như vậy mình mới có thể thỏa sức sáng tạo được. Với lại, những khách hàng đã từng hợp tác với mình, họ rất thích những mẫu trang phục mà mình đã thiết kế, nên cũng thường xuyên tìm đến mình mỗi khi có nhu cầu. Mình còn vẽ cả tranh để kiếm thêm nữa mà. Như thế là ổn rồi."

"Lam là nhà thiết kế thời trang, chứ đâu có phải là họa sĩ. Phải nhìn nhận đúng vị trí của mình chứ. Đâu thể lông bông mãi được. Dù sao cũng cần phải có một công việc ổn định, chứ suốt ngày vẽ vời mấy thứ linh tinh, rồi làm mấy chuyện tình nguyện đâu đâu ấy."

"Được rồi, mình sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này. Giờ thì hai đứa đi ăn rồi còn đi nghe hát chứ. Nhanh lên."

Đã nhiều lần Hạ đề cập tới vấn đề này khi cô ấy còn ở Pháp, nhưng Lam đều lảng tránh. Cô không thể gò bó mình trong khuôn khổ được. Lần này, Hạ về đây lại nhắc đến chuyện đó, khiến cô cảm thấy khó nghĩ, nên đành kiếm cớ hoãn binh.

"Tùy Lam vậy."

Hạ giận dỗi, đứng lên vào trong thay quần áo. Cô cũng biết rằng, mình khó mà thay đổi quyết định của Lam ngay bây giờ, cô sẽ cố gắng từ từ khuyên nhủ Lam sau. Cô không muốn một tài năng như Lam phải bấp bênh như vậy.

Tối nay, Lam có hẹn với Hạ về nhà ăn cơm với bố mẹ mình, nên cô thu xếp công việc sớm, phóng xe máy đến công ty đón cô ấy. Cô định đến đón Hạ sớm một chút, rồi cả hai cũng đi mua quà, vì hôm nay là kỷ niệm 27 năm ngày cưới của bố mẹ Lam.

Khi Lam đến công ty Hạ, mới là 4 giờ chiều, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hạ, nhưng không thấy cô ấy trả lời. Chắc là Hạ đang bận. Lam nhẫn nại ngồi trên xe máy, chờ Hạ trước cổng công ty.

10 phút, 15 phút, rồi nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa thấy Hạ trả lời, mặc dù Lam đã gọi đến mấy cuộc, rồi nhắn tin cho cô ấy. Lam sốt ruột quá, cô đang định gửi xe máy rồi vào công ty tìm, thì nhìn thấy Hạ bước ra. Cô ấy đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông. Lam giơ tay ra vẫy, nhưng có vẻ Hạ vẫn chưa chú ý đến cô. Cô tiến lại gần, gọi lớn.

"Hạ, đây này."

Cả Hạ và người đàn ông kia đều dừng lại câu chuyện của mình, hướng mắt về phía Lam. Người đàn ông đó có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Lam, còn Hạ thì nói với người đó điều gì đó, mới tiến lại phía cô. Giọng Hạ có vẻ gượng gạo.

"Sao Lam lại đến đây? Mình đã nói là không phải đến đón mà. Mình không muốn để mọi người trong công ty chú ý."

"Hôm nay chúng mình có hẹn mà, mình chỉ muốn đến đón Hạ sớm thôi."

Lam cúi mặt, cảm thấy ái ngại.

"Thôi chết rồi, mình quên mất. Xin lỗi nhé, tối nay mình bận rồi. Mình có buổi phỏng vấn với đài truyền hình, hay là để hôm khác nhé.."

Hạ chưa kịp nói hết câu, thì người đàn ông kia đã đỗ xịch chiếc xe ô tô ở trước mặt hai người. Anh ta không xuống xe, mà chỉ kéo cửa kính xuống, nói vọng ra.

"Nhanh lên em, còn đi trang điểm, thay trang phục nữa. Em bây giờ nổi tiếng rồi, khi xuất hiện trước công chúng, cần phải hoàn hảo mới được."

"Được rồi, em đi ngay đây." Hạ vội vàng. Cô quay sang Lam. "Mình đang gấp lắm, có gì về nói chuyện sau nhé." Nói xong, Hạ bước nhanh vào chiếc xe sang trọng kia.

Chỉ còn lại Lam đứng chơ vơ. Cô nhìn xuống bản thân mình. Chiếc áo sơ mi giá rẻ, quần jean đã sờn, đôi giày thể thao thông dụng và cả chiếc xe ga cũ kỹ nữa. Cô đúng là không hoàn hảo mà.

Lam cảm giác như mình vừa làm xấu đi hình ảnh của Hạ. Cô ấy đang là một nhà thiết kế tài năng, làm việc trong một hãng thời trang nổi tiếng, và giờ cô ấy đang được giới truyền thông để ý về những thành tựu và ngoại hình xinh đẹp của mình. Còn cô thì sao? Cô chỉ là một người "thợ" trong lĩnh vực thời trang mà thôi. Lam thấy cay mắt. Cô leo vội lên chiếc xe, để quay về với bố mẹ cho kịp bữa tối.

"Bố, mẹ, con đã về rồi ạ. Để con vào nấu bữa tối cho cả nhà nhé."

Vừa về tới, Lam đã chạy nhanh vào nhà, cô gào to.

"Thôi, chờ cô thì cả nhà chết đói. Mẹ đã nấu nướng xong rồi. Thế Hạ đâu, sao bảo hai đứa cùng về?"

Mẹ Lam bưng đĩa hoa quả từ trong bếp ra, mắng yêu con gái.

"Hạ có việc bận, nên không đến được. Cô ấy có gửi quà tặng bố mẹ đây ạ."

Lam giơ túi quà lên trước mặt, để bố mẹ nhìn thấy.

"Hai đứa cứ bày đặt, về nhà ăn cơm với bố mẹ là được rồi, quà cáp làm gì?"

"Bố với mẹ mở quà ra đi, xem có hợp ý không ạ."

Lam trao cho bố và mẹ mỗi người một hộp quà. Thực ra, cô là người rất vụng trong khoản mua sắm này, nên phải nhờ nhân viên tư vấn, mới chọn được cho mẹ lọ nước hoa thơm nhất, và mua tặng bố đôi giày đẹp nhất của cửa hàng.

"Thế con gái bố không có quà gì à? Sao tôi chỉ được nhận lộc của người ngoài thế này."

Bố Lam vừa đi thử đôi giày, vừa tranh thủ trêu con gái.

"Bố biết thừa con là đứa nghèo kiết xác mà. Con vẫn còn phải về nhà ăn chực cơm của bố mẹ, thì lấy tiền đâu mà mua quà chứ. Nhưng mà con có một thứ để tặng bố mẹ đây.. chụt.. chụt.."

Lam chạy ra ôm cổ bố và mẹ, giống như một đứa bé, rồi tặng mỗi người một nụ hôn vào má.

Cử chỉ đó của Lam, khiến bố mẹ cô lắc đầu ngao ngán, nhưng quả thực trong lòng họ đang rất là vui sướng. Trong mắt họ, Lam vẫn luôn là đứa trẻ biết nghe lời và sống rất tình cảm. Mặc dù không có Hạ, thì cả gia đình Lam vẫn có một buổi tối vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Lam lên phòng, tìm lại mấy cuốn tạp chí thời trang ra xem và nghe nhạc. Hôm nay, cô quyết định không về căn hộ của mình ngủ, nên đã nhắn tin cho Hạ, nhắc cô ấy không phải chờ nữa. Mà có lẽ giờ này Hạ cũng chưa về. Lam đoán được lịch trình của Hạ. Sau khi phỏng vấn xong, chắc cô ấy sẽ đi ăn uống, hay gặp bạn bè, đối tác trong công việc nữa. Từ khi Hạ đi làm, thời gian mà Lam với Hạ ở bên nhau dường như ngày càng ít đi, hai người cũng ít nói chuyện với nhau hơn. Lam cảm thấy, Hạ ngày càng xa cách đối với mình.

"Ngày anh đi mang theo một trời thương nhớ chẳng một lời, để những đêm dài mình em ôm nỗi đau trong tim.."

Đang nằm nghĩ miên man, thì tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. Lam uể oải ngồi dậy, với lấy nó. Là Bình gọi.

"A lô, có chuyện gì vậy?"

"Đi uống nước không chị? Bọn em có chuyện muốn bàn với chị này."

"Có việc gì để mai đi, hôm nay hơi mệt. Chuẩn bị đi ngủ rồi."

"Ối giời, hôm nay gà lên chuồng sớm thế? Đi đi mà, dẫn theo cô bạn xinh đẹp của chị nữa. Em thấy nhớ cô ấy cồn cào lắm đây này."

Vẫn là giọng cợt nhả của Lâm.

"Cô ấy không ở nhà. Tôi mệt thật, ngại đi lắm, có gì mai gặp nhé."

Lam đang định tắt máy thì giọng Bình vang lên.

"Ừ, nếu mệt thì nghỉ đi, có gì mai bọn này qua nhà. Thế nhé."

Nói xong, Bình tắt máy luôn.

Bình, Lâm và Vy là ba đứa đàn em mà Lam rất quý. Ngay từ năm đầu đại học, mấy đứa đã chăm chỉ tham gia các hoạt động của lớp, trường, vì thế mà cả bọn nhanh chóng lập thành một nhóm. Ngay cả khi Lam đã tốt nghiệp, những sự kiện, chương trình do nhà trường tổ chức, cô vẫn được mọi người tin tưởng, lấy ý kiến.

"Cô gái đợi em lúc chiều là ai vậy?"

Nhật Minh vừa gắp thức ăn, vừa hỏi Hạ.

"À, đó là bạn em. Chúng em học chung hai năm đại học, và bây giờ thì em đang ở cùng cô ấy."

Hạ không muốn người khác biết quá nhiều về mối quan hệ của cô với Lam. Dù sao thì cô cũng chỉ mới có một chút tiếng tăm, nên vẫn cần phải khẳng định thêm vị trí của mình trong công chúng.

"Sao em lại ở cùng cô ấy? Em không có nhà à? Nếu vậy thì em cứ đến căn hộ cao cấp của anh mà ở. Dù sao thì anh cũng để không. Giờ em đã là người nổi tiếng rồi, không nên tùy tiện quá. Mà anh thấy cô bạn em quê mùa, lạc hậu sao ấy. Em là một nhà thiết kế thời trang, nên cũng cần phải có những mối quan hệ phù hợp chứ. Đừng để những điều nhỏ nhặt như thế này ảnh hưởng đến danh tiếng của mình."

Nhật Minh nói một tràng không nghỉ. Anh ta cố tình làm cho hình ảnh của Lam xấu đi trong mắt Hạ

"Em cũng có nhà riêng mà. Nhưng em sẽ suy nghĩ thêm về những gì anh nói."

Hạ trầm ngâm trước những ý kiến mà Nhật Minh vừa đưa ra.

Ăn xong, Nhật Minh đưa Hạ về căn hộ mà cô đang sống cùng Lam. Khi đỗ xe trước cửa chung cư, Minh lắc đầu, tiếp tục chê bai.

"Em sống ở khu chung cư này sao? Như thế làm sao xứng với vị thế của em bây giờ? Em có thể đến chỗ anh, hoặc về nhà riêng của em ở, đừng để cho mọi người biết em đang ở đây. Em thu xếp rồi chuyển chỗ nhanh đi."

"Em biết rồi mà. Thôi, em lên phòng đây. Chúc anh ngủ ngon."

Hạ đang định quay đầu bước đi thì Nhật Minh kéo lại, ôm vào lòng, rồi thì thầm vào tai cô.

"Anh sẽ luôn ở bên và giúp đỡ em hết mình. Em hiểu ý anh chứ?"

"Xin lỗi. Em mệt rồi. Anh để em vào nhà đi."

Hạ cố gắng tách ra khỏi vòng tay của Nhật Minh, rồi bước nhanh vào trong.

Lên đến nhà, Hạ thấy căn hộ tối om. Cô mở tủ, lấy quần áo đi tắm. Cô dự định, sẽ cố thức để đợi Lam về. Vì đã lâu rồi, hai người không còn thủ thỉ, tâm sự với nhau. Hơn nữa, mai lại là cuối tuần, nên đêm nay cô và Lam sẽ thức đến sáng luôn.

Tắm xong, Hạ vẫn chưa thấy Lam về. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, vì bình thường Lam sẽ gọi hoặc nhắn tin để cô an tâm, nếu như cô ấy về muộn.

Hạ cầm cái túi, lấy điện thoại ra tính gọi cho Lam thì mới biết điện thoại của mình hết pin từ bao giờ. Cô cắm chiếc sạc vào, rồi mở nguồn. Có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, đều là của Lam. "Tối nay mình ngủ ở nhà bố mẹ. Chúc Hạ ngủ ngon."

Chỉ có thế. Tin nhắn này quá khác biệt so với thường ngày. Bởi mỗi khi Lam gửi tin nhắn cho Hạ, nội dung tin nhắn không bao giờ ít hơn ba mươi chữ. Hạ nhấn máy, gọi cho Lam, nhưng không thấy trả lời. Gần 12 giờ rồi, cô tự trấn an mình, "có lẽ Lam đã ngủ".

Hạ trằn trọc, không thể ngủ được. Từ khi về nước – gần 4 tháng rồi, cô chưa bao giờ ngủ một mình. Mỗi khi khó ngủ, cô đều bắt Lam hát cho mình nghe. Giọng Lam ấm và đầy cảm xúc. Lam thường hay hát những bài của Mỹ Tâm, nữ ca sĩ mà cả hai người đều hâm mộ. Và chỉ cần Lam hát đến bài thứ hai, là Hạ đã ngủ ngon lành. Nhưng đêm nay, Hạ nằm mãi mà cũng không thể chợp mắt được. Có thể là do thiếu Lam, có thể là do tâm trí cô đang bị chi phối bởi những lời nói của Nhật Minh?

Dù không muốn sống xa Lam, nhưng Hạ cũng phải công nhận rằng Minh đã đúng khi đưa ra những lời khuyên đó cho cô. Có lẽ, cô nên về nhà mình sống, để khi nào khẳng định được vị trí của mình ở đây rồi thì sẽ nói đến chuyện tình cảm sau.

Nhưng Hạ không biết sẽ nói chuyện này với Lam như thế nào? Cô sợ Lam sẽ hiểu lầm. Tính Lam rất nhạy cảm. Nếu nói không khéo, sẽ khiến cô ấy sẽ nghĩ rằng, mình thua kém, làm ảnh hưởng tới danh tiếng của cô thì sao? Cô không muốn Lam phải chịu tổn thương, nhưng cũng không muốn vì chuyện của cô và Lam mà sự nghiệp của mình bị ảnh hưởng. Nghĩ ngợi mãi, mà vẫn không thể ngủ nổi. Hạ cầm điện thoại, đã hơn 3 giờ sáng rồi. Cô với lên chiếc giá sách trên đầu giường, định kiếm một quyển sách nào đó, đọc cho dễ ngủ.

"Cạch", chiếc máy ghi âm trên giá sách rơi xuống giường. Hạ nhặt lên, nâng niu nó. Trong chiếc máy này, có ghi âm giọng hát của Lam. Lam đã từng dặn cô, "mình sẽ ghi âm lại những bài hát này, nếu khi nào Hạ không ngủ được, mà không có mình bên cạnh thì cứ mở nó lên." Hạ nhấn nút, giọng hát ấm áp của Lam vang lên. Cô nằm xuống, áp chiếc máy vào tai, và mắt nhắm lại, tận hưởng.

"Đi đâu mà sớm vậy? Tôi tưởng Lam ngủ trong phòng, nên không dám gọi dậy, đứng đợi đây hàng tiếng đồng hồ rồi đấy." Bình giật lấy túi đồ ăn trên tay Lam. "Biết tôi đến, nên dậy sớm đi chợ nấu cơm trưa cho tôi ăn hả? Sao hôm nay tốt đột xuất vậy?"

"Vớ vẩn, tối qua ngủ ở nhà bố mẹ. Cậu nghĩ mình là ai mà được hưởng ân huệ này chứ?"

Lam tra chìa khóa vào ổ, tranh thủ trêu lại Bình.

Cả đêm qua cô cũng đâu ngủ được. Cô lo cho Hạ, thế nhưng khi Hạ gọi điện, cô lại chẳng dám nghe. Cô sợ Hạ ở đây một mình sẽ không ngủ được, nên sáng nay đã dậy sớm, đi chợ mua đồ về nấu cho cô ấy ăn. Dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần, bọn Bình cũng đã hẹn đến, nhân tiện làm bữa liên hoan luôn. Cô sẽ cố gắng vui vẻ, quên đi những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

"Vào đi, để đồ vào bàn trong kia, đi lại nhẹ nhàng thôi nhé, Hạ vẫn đang ngủ."

Lam nhắc Bình sau khi ghé vào phòng, thấy Hạ đang nằm ngủ.

"Ở cùng nhau có khác, suốt ngày ngủ nướng, thế này thì ai dám yêu."

Bình cằn nhằn, cậu tự rót cho mình cốc nước, rồi đi ra ngoài phòng khách ngồi.

"Chẳng phải việc của cậu. Mà hai đứa kia đâu? Sao chưa đến?"

"Họ đang lo vụ xe cộ và đồ ăn uống. Mọi người đang tính sang tuần lên Lai Châu, tặng sách vở cho học sinh nghèo. Lam xem qua cái này, rồi cho ý kiến nhé."

Bình đưa cho Lam bản kế hoạch của chuyến đi từ thiện.

"Mọi người chuẩn bị xong hết rồi à? Để tôi liên hệ thêm với một số khách hàng mà tôi từng hợp tác xem, có khi lại được thêm chút quà cho bọn trẻ."

Lam hỏi Bình, mắt vẫn không rời tờ giấy đang cầm trên tay.

"Sách vở, cặp, bút lần này, toàn là của Lam huy động mà có rồi. Không cần phải cố gắng nữa đâu."

Bình nhìn Lam cảm phục. Người con gái trước mắt anh luôn giàu lòng nhân ái và hết sức nhiệt tình trong mọi hoạt động thiện nguyện của trường. Mặc dù những món quà mà bọn anh trao tặng, chỉ là những đồ đã qua sử dụng, mà Lam và mọi người đi quyên góp về, nhưng với bọn trẻ ở vùng xa, nó vẫn đầy ý nghĩa.

"Thêm được ít nào, hay ít ấy chứ. Vào năm học rồi, phải chuẩn bị đầy đủ cho chúng. Vậy là chúng ta sẽ đi hai ngày phải không? Để tôi liên lạc trước với trên đó, nhờ họ bố trí cho mình ngủ lại một đêm. Cậu xem danh sách, rồi chốt lại số thành viên tham gia đi nhé."

"Sao về mà không gọi mình dậy? Có biết là tối qua mình đã mất ngủ không? Lần sau cấm đi đâu qua đêm đấy."

Hạ ngái ngủ, đầu tóc bù xù, bước ra phòng khách định làm nũng với Lam. Vừa ra đến nơi, nhìn thấy Bình và Lam đang chụm đầu, chăm chú nhìn vào cái máy tính, Hạ vừa cảm thấy xấu hổ, vừa bực mình. Xấu hổ, vì trong nhà có người đàn ông, mà cô thì.. mặc cũng như không. Còn tức vì cái tên đàn ông đó, đang ngồi rất sát Lam. Cô chạy vội vào phòng, mặc lại quần áo rồi mới đi ra lần nữa. Lúc này, Lam đã ngồi tách ra với Bình.

"Ngủ muộn thì ngủ tiếp đi, lát nữa Lam nấu cơm xong sẽ gọi dây."

"Dậy mà nấu luôn đi. Hơn 10 giờ rồi."

Bình chẳng rời mắt khỏi cái máy tính, nhưng miệng vẫn không quên châm chọc.

"Việc đó, hình như không liên quan, hay ảnh hưởng đến cậu?"

Hạ cảm thấy thực sự khó chịu với Bình.

"Không, chẳng ảnh hưởng gì, chẳng qua là tôi muốn xã hội được công bằng hơn thôi."

"Thôi, lắm chuyện. Đừng có để đùa thành thật đấy. Bình gọi cho hai đứa kia, bảo chúng nó về đây ăn, tôi đi nấu luôn. Hạ đánh răng, rửa mặt đi, rồi giúp mình một tay, lâu rồi không tập trung ăn uống thế này."

Lam đứng dậy, can ngăn cuộc khẩu chiến của hai người.

"Mình mỏi lắm, chẳng muốn làm gì đâu. Mọi người cứ ăn với nhau đi, mình đi ngủ tiếp đây."

"Tôi cũng về đây, hai người kia không đến được đâu. Thôi, để tuần sau đi Lai Châu về rồi liên hoan một thể. Còn công tác chuẩn bị, mọi người sẽ báo cáo lại Lam sau."

Bình đứng dậy, cho chiếc laptop vào túi. Cậu cũng không muốn ở lại đây, vì sẽ làm cho Lam khó xử, khi Hạ giận dỗi, đi thẳng vào trong.

"Mất công tôi mua một đống đồ ăn. Vậy có gì cứ cập nhật tình hình cho tôi biết nhé."

Tiễn Bình về, Lam quay trở vào, với tâm trạng chán nản. Cô không nghĩ Hạ lại tỏ thái độ gay gắt với Bình đến vậy. Nếu Hạ có giận cô thì cũng không thể trút lên đầu người khác như vậy. Cô luôn coi Lâm, Bình, và Vy như những đứa em thân thiết, nên trong lòng, không hề muốn giữa bọn họ và Hạ xảy ra mâu thuẫn. Vậy mà..

"Cậu ta về rồi à? Đàn ông, con trai gì mà lắm chuyện. Mà từ lần sau, Lam đừng để cho người lạ đến nhà vào sáng sớm nhé, Lam có biết vừa rồi mình xấu hổ đến mức độ nào không?"

Hạ vừa rót nước vừa than thở, khi thấy Lam quay vào.

"Bình không phải người lạ. Cậu ấy cũng thường xuyên đến đây mà. Với lại, Bình cũng không có ác ý gì đâu, chỉ là trêu đùa thôi. Hạ đừng để ý, và cũng đừng gay gắt quá với mấy người đó."

"Chỉ có Lam là nghĩ tốt cho bọn họ thôi, nhất là Bình. Cái cậu này, ít tuổi hơn mà lúc nào cũng nói trống không. Mà hình như cậu ta có ác cảm với mình thì phải. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu ta đã có thái độ rồi. Hai em kia còn đỡ, chứ cái tên này, nhìn thấy mình là mặt hắn biến sắc luôn, trong khi mình đâu có đắc tội với cậu ta."

"Tính Bình là vậy, chứ thực ra người sống tình cảm. Bình rất giống mình, cậu ta biết sống tự lập từ năm cấp 3. Gia đình cậu ấy rất giàu, họ chuyển vào sống ở Sài gòn từ khi cậu ấy học lớp 9, nhưng cậu ấy quyết không đi theo mà ở lại đây, tiếp tục học hành và theo đuổi ước mơ trở thành nhà thiết kế."

Lam cố gắng nêu ra những ưu điểm của Bình, để Hạ thông cảm cho cậu ấy hơn.

"Thôi, Lam đừng kể nữa. Nếu như ai đó tốt thật sự, thì mọi người sẽ tự cảm nhận thấy, không cần phải khoa trương ra đâu. Mình đói rồi, Lam nấu cơm cho mình ăn đi."

Hạ nhăn mặt, ôm bụng, giả vờ đói.

Lam đành phải đứng dậy, bước vào bếp mà chuẩn bị nấu nướng. Cô thấy dạo này Hạ khác quá, Hạ không còn là cô gái hiền lành, ít nói, và luôn biết đồng cảm với người khác như trước nữa. Phải chăng, người ta càng nổi tiếng, càng được nhiều người yêu mến thì sẽ có cái nhìn khác hơn. Lam nhận ra rằng, Hạ đang dần vượt khỏi tầm với của mình.

"Lam này, đừng giận mình chuyện hôm qua nữa nhé. Hay là tối nay, hai đứa cùng về ăn cơm với bố mẹ đi."

Hạ đứng từ phía sau, ôm chặt lấy Lam.

"Giận gì chứ? Đấy là công việc của Hạ mà. Thôi, buông tay ra, để mình còn nấu nướng, cẩn thận bẩn hết quần áo đấy."

Lam gỡ tay Hạ ra khỏi người mình. Cô đang mong chờ Hạ kể về người đàn ông kia, nhưng có lẽ, Hạ lại muốn giữ bí mật cho riêng mình.

"Vậy thì cho bẩn luôn."

Hạ vừa nói vừa cù Lam, Cô vơ lấy mấy ngọn rau, ném về phía cô ấy, khiến cả hai cũng cười vui vẻ.

"Do Hạ gây chiến trước nhé."

Lam quay lại, cô cũng bắt đầu lao vào cuộc chiến. Chẳng mấy chốc, đồ đạc vương vãi lung tung trong căn bếp nhỏ bé.

"Khoan. Tạm đình chiến đã, mình có điện thoại."

Hạ vẫn không ngừng cười, cô chạy ra nghe điện thoại.

"Anh Minh ạ, gọi em có việc gì không?"

Hạ quay ra cười với Lam, rồi đi vội vào phòng, đóng cửa lại.

"Hình như là điện thoại của người đàn ông đó? Nhưng tại sao Hạ lại không nghe luôn ở ngoài này? Phải chăng, Hạ và anh ta?" Trong đầu Lam lúc này, hiện lên bao nhiêu giả thuyết về Hạ.

"Lam chịu khó ăn cơm một mình nhé. Mình phải ra ngoài có việc. Đừng xị mặt nữa, mình hứa sẽ về sớm mà."

Hạ quay trở ra, cô vỗ nhẹ vào hai má của Lam, cố an ủi.

"Hạ dạo này nhiều việc nhỉ? Vậy vào chuẩn bị rồi đi đi. Vy cũng vừa gọi cho mình, nên mình cũng phải đi luôn bây giờ."

Lam cố tìm lý do, để cho mình đỡ tủi thân.

"Lam cũng đi luôn à? Vậy mình vào thay đồ, đi trước nhé."

Hạ không hề để ý đến sự biến sắc trên khuôn mặt Lam, cô chạy về phòng, trang điểm và thay quần áo.

Chỉ còn Lam với đống đồ ăn trên bàn và cái sàn nhà vương vãi đủ thứ. Sống mũi cay cay, cô tự cảm thấy tôi nghiệp cho chính bản thân mình.