Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 287



“Anh Quân để ý sao?” Lạc Thanh Du ngẩng đầu nhìn anh.

Trong ánh mắt Chiến Hàn Quân có sự tức giận: “Cô nghĩ sao?”

Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, đều sẽ để ý đến vợ của mình đã kết hôn mấy lần đúng không?

Trong lòng cô đè nén đến hoảng, kết hôn là anh lấy việc cứu chữa ông nội mà ép cô đồng ý. Vốn dĩ cô không muốn gả cho anh, một cuộc hôn nhân không tình yêu, chỉ có tổn thương.

“Anh có thể thối hôn” Cô cúi thấp đầu ấp úng nói.

Mặc dù giọng nói nhỏ, nhưng lại giống như sấm sét, nổ tung lên.

Chiến Hàn Quân nhanh chóng phát cuồng đứng dậy: “Lạc Thanh Du, hôn lễ của chúng ta là định mệnh, cô không được hối Lạc Thanh Du không cam lòng yếu ớt nói: “Anh Quân, nếu như anh để ý đến lịch sử kết hôn của tôi, để ý đến sự tồn tại của con gái tôi, thì tôi không hiểu, tại sao anh lại ép tôi kết hôn với anh chứ? Cưỡng ép hái quả sẽ ngọt sao?”

Mắt Chiến Ánh Nguyệt trợn tròn lên. Anh em ép chị kết hôn sao?”

Tin tức này thật sự khiến Chiến Ánh Nguyệt kinh ngạc, anh cô là người độc thân kim cương mà các cô gái ở Hà Nội đều muốn lấy nhất, nếu như muốn kết hôn, chỉ cần hô một tiếng, nhất định sẽ có vô số cô chủ chạy đến.

Tại sao anh phải dùng cách thức đê hèn để ép Lạc Thanh Du kết hôn với mình chứ?

Ánh mắt lạnh băng của Chiến Hàn Quân chạm vào ánh mắt bướng bỉnh của Lạc Thanh Du “Cho dù có ngọt hay không, tôi và cô đã chỉ định cả đời này đều không rời xa nhau rồi”

Chiến Hàn Quân khẽ mở miệng, giọng nói tràn ra từ kẽ răng, giống như giọng nói của ác quỷ vậy, tồn tại rất lâu trong tâm trí Lạc Thanh Du.

Chiến Hàn Quân nói xong, đứng dậy rời đi.

Lạc Thanh Du ảo não thở dài.

Lạc Thanh Tùng nhìn mẹ mất hồn mất vía, an ủi nói: “Mẹ ơi, bố vừa đẹp trai vừa giàu có vừa dịu dàng như vậy, sao mẹ lại không muốn lấy bố chứ?”

Chiến Quốc Việt bổ sung: “Bố còn thích mẹ nữa”

Lạc Thanh An lập tức phản đối: “Chú ấy là người xấu”

Lạc Thanh Du xoa đầu bọn trẻ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ cần yên tĩnh, các con lên tầng nghỉ trước đi, được không?”

Ba đứa trẻ không nỡ rời đi.

Chiến Ánh Nguyệt từ trong ngạc nhiên hồi thần lại, câu nói “bố thích mẹ” của Chiến Quốc Việt lại khiến cô choáng váng.

Chiến Ánh Nguyệt lắc đầu đứng dậy, gào thét nói: “Em nghĩ em cần phải nói chuyện với anh trai”

Lạc Thanh Du vẫy tay với cô ấy, dựa đầu vào lưng ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.

Bà Hoa nhẹ nhàng đi đến, bưng đến một chén canh hạt sen cho Lạc Thanh Du. Nhẹ giọng nói: “Cô Du, đến giờ ăn bữa khuya rồi”

Lạc Thanh Du mở mắt, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc: “Bà Hoa, không còn sớm nữa, má mau đi nghỉ ngơi đi. Sau này không cần làm bữa khuya nữa đâu”

Bà Hoa cười nói: “Không làm không được, cậu chủ đã căn dặn nói thân thể của cô Du không tốt, cần phải bồi bổ”

Lạc Thanh Du vừa mới uống canh hạt sen vào trong miệng thì lại phun ra, ngẩn ra nhìn bà Hoa.

Ánh mắt phức tạp mờ mịt.

Chiến Ánh Nguyệt còn càng sốc hơn.

“Xem ra, em thật sự phải nói chuyện với anh trai em rồi” Cô ấy chạy lên tầng.

Đẩy cửa phòng của Chiến Hàn Quân ra, thì thấy dáng người cao thẳng của Chiến Hàn Quân đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ sàn lên trần. Không hiểu sao có hơi cô đơn.

“Anh ơi” Sau khi Chiến Ánh Nguyệt đi vào thì đóng cửa lại.

Nhẹ nhàng đi đến phía sau Chiến Hàn Quân, đột nhìn ôm lấy Chiến Hàn Quân từ phía sau, dựa đầu vào bờ vai rộng lớn của anh làm nũng: “Anh ơi, có phải anh có bí mật gì giấu em không?”

Chiến Hàn Quân giơ tay đẩy đầu cô ấy ra: “Vi trí này không phải là của em”

Chiến Ánh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên: “Em biết, không phải là của chị Linh Trang sao? Nhưng chị Linh Trang đã không còn nữa rồi mà. Để em dựa vào một chút cũng không chết đâu”