Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 51: Phòng lửa, phòng trộm, phòng anh tiểu Chu



Cố Kiều cùng Trình Chu ở trong bếp hầm canh gà. Là hầm cho Tần Dịch, dù sao thì cậu ấy cũng là vì cô nên mới bị thương. Trình Chu vừa khuấy nồi canh, vừa quay sang nói với Cố Kiều: “Tuy rằng lần này rất cảm ơn cậu ấy, nhưng em phải luôn nhớ rằng, em là người đã có bạn trai”

Cố Kiều đi tới, ôm Trình Chu từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, nói: “Anh tiểu Chu, trong lòng em chỉ có một mình anh.”

Trình Chu ừm một tiếng, cũng coi như cô khéo miệng.

Anh tắt bếp, múc canh gà vào bình giữ nhiệt, đậy nắp lại, rồi quay người bế Cố Kiều lên, đặt cô lên ghế sofa, hôn một cái: “Lát nữa khi đến nhà Tần Dịch…”

“Không được chỉ nhìn chằm chằm vào người ta.” Cố Kiều mỉm cười, nói: “Em là người đã có bạn trai.”

Ngữ điệu khi nói hoàn toàn là học theo Trình Chu, đến cả ý tứ ghen tuông trong lời nói cũng rất giống.

Trình Chu ngồi bên cạnh Cố Kiều, nghiêng mặt qua nhìn cô, rất lâu sau mới lên tiếng: “Khi ở sân trượt băng, lúc không tìm thấy em, ban đầu anh tưởng rằng điện thoại em bị hỏng, rồi tình cờ bận việc gì đó, sau đó, anh lại nghĩ rằng em bị bọn buôn người bắt cóc.”

“Em có biết bọn buôn người thế nào không, như em, lớn thế này, có thể sẽ bị đem bán đến vùng núi hẻo lánh nào đó làm vợ người ta. Cũng có khả năng sẽ bị bắt đi để bán nội tạng. Vừa nghĩ đến điều này, lúc đó lòng bàn tay anh lạnh ngắt, hận không thể đâm mình trăm nghìn nhát dao, tại sao lại không bảo vệ em cho thật tốt.”

Cố Kiều che miệng Trình Chu lại: “Anh nghĩ nhiều rồi, chẳng phải em vẫn lành lặn đây sao?”

Trình Chu vỗ vỗ lên đùi mình, ý bảo Cố Kiều ngồi lên đó.

Bà nội Trình không có nhà, đã sớm ra ngoài chơi mạt chược cùng hội bạn già của bà rồi. Cố Kiều liền ngồi lên.

Anh ôm cô, chóp mũi dụi dụi vào gáy cô, đột nhiên nói: “Kết hôn đi.”

Cố Kiều giật mình sửng sốt, quay đầu lại nhìn Trình Chu: “Còn chưa đủ tuổi mà.”

Trình Chu thở dài: “Em xem em này, sao lại lớn chậm như vậy, đã mời mấy năm rồi mà chẳng thèm lớn.”

Cố Kiều bật cười: “Chẳng phải anh cũng vậy hay sao?”

Trình Chu dựa người vào sofa, không đồng tình với Cố Kiều. Anh rất lớn rồi, không giống cô em gái nhỏ như cô, anh đã là một người đàn ông trưởng thành. Một người đàn ông trưởng thành về mọi mặt.

Trình Chu nhổm dậy, ôm lấy Cố Kiều, ấm áp nói: “Lớn nhanh một chút.”

Chuông cửa bên ngoài vang lên, là Triệu Hà và Thôi Cửu đến, hai người xách theo túi trái cây rất to, đã hẹn với Trình Chu và Cố Kiều cùng đến thăm Tần Dịch.

Triệu Hà vừa vào liền ngửi thấy mùi canh gà từ phòng bếp bốc ra, cậu hít hà một hơi: Anh tiểu Chu, em đói rồi, có thể nếm thử một bát trước không?”

Cố Kiều: “Không thể.”

Trình Chu: “Có thể.”

Hai giọng nói cùng đồng thanh vang lên.

Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều, rồi đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô. Anh có thể nói gì được nữa, dù sao thì người ta cũng vì bạn gái anh mà bị thương, nên chỉ đành quay lại nói với Triệu Hà: “Cậu có thể ăn nửa bát.”

Cố Kiều vào phòng bếp giúp Triệu Hà múc nửa bát canh: “Cái đồ tham ăn.”

Triệu Hà liếc nhìn một cái: “Mẹ nó sao toàn là canh mà chẳng thấy miếng thịt nào thế này.”

Thôi Cửu vui vẻ đứng một bên hóng kịch hay.

Cố Kiều về nhà thay quần áo, đeo thêm chiếc kẹp tóc lần trước Hứa Mạn tặng cho mình. Cô và Trình Chu đã bắt đầu hẹn hò được gần một tháng, càng ngày cô càng không thể chấp nhận được mái tóc chó gặm của mình, Trình Chu không cho cô cắt, nói đợi đến khi thi xong đại học thì sửa.

Trình Chu nhìn chiếc kẹp tóc trên đầu Cố Kiều, lập tức gỡ nó xuống, còn tiện tay vò mái tóc cô, khiến nó rối tung rối mù cả lên. Chỉ đến thăm Tần Dịch, cần phải đẹp như vậy làm gì, cô gái này có ý gì thế không biết. Cuối cùng, Cố Kiều vẫn đành phải vác theo mái tóc chó gặm ra khỏi cửa.

Bên dưới tòa nhà Tần Dịch có đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, vừa nhìn đã biết đó là xe của Trần Điềm, còn sớm như vậy mà đã đến rồi.

Khi lên đến nhà Tần Dịch, Trần Điềm đón lấy canh gà, trái cây, hoa tươi từ tay khách tới chơi, sau đó mỉm cười nói cảm ơn mọi người.

Mẹ và cha dượng của Tần Dịch đi làm không có nhà, em trai đến nhà bạn học chơi, nên không có ai ở nhà. Nhà của bọn họ có ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng hướng về phía Nam, căn phòng hướng về phía Bắc còn lại là của Tần Dịch, tuy rằng nó là căn phòng khá rộng nhưng lại không có ánh nắng mặt trời.

Triệu Hà và Thôi Cửu đang chơi máy game của em trai Tần Dịch, Trình Chu và Cố Kiều đứng nói chuyện bên ban công phòng khách, Trần Điềm thì ở trong bếp gọt trái cây cho mọi người.

Tần Dịch ngồi trên sofa, trước đây, cậu chưa từng đưa bạn học về nhà, cũng chưa từng đến chơi nhà ai, việc này giúp tiết kiệm thời gian giao lưu cá nhân và dồn tất cả vào việc học. Nhưng hiện tại thế này cũng tốt.

Cậu liếc nhìn Cố Kiều, nụ cười của cô thật rạng rỡ, đôi mắt dịu dàng khẽ mỉm cười với Trình Chu. Không biết Trình Chu nói gì với cô, cô đưa tay chọc lên ngực Trình Chu một cái, anh lại nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, vẻ mặt trần ngập sự yêu chiều.

Trần Điềm gọt xong trái cây mang ra, đặt trên bàn trà. Cố Kiều chạy đến, lấy một miếng cam, bóc bỏ đút vào miệng Trình Chu, rồi lại bóc một quả quýt đưa cho Tần Dịch. Trình Chu nhìn thấy, ầm ỹ cũng đòi ăn quýt, nhưng lại bị Cố Kiều đuổi ra ban công. Tranh giành quýt của một người đang bị thương thì không hay cho lắm nhỉ, anh Chu.

Buổi chiều từ nhà Tần Dịch trở về, Cố Kiều sang thẳng nhà Trình Chu, bà nội Trình đang trong bếp chuẩn bị cơm tối, Cố Kiều đến phụ giúp rửa rau.

“Tiều Chu.” Bà nội Trình gọi to: “Ba mẹ con nói con qua bên đó ở hai tuần.”

Trình Chu đang dựa vào cửa bếp nhìn Cố Kiều rửa rau, thản nhiên đáp: “Con không đi.”

“Trình Tranh nói nhớ con rồi, bảo con về chơi với con bé.” Bà nội Trình nói.

Trình Chu vẫn giữ nguyên câu nói đó: “Con không đi.”

Trừ phi Cố Kiều cũng đi cùng, nếu không một mình anh chắc chắn sẽ không về bên đó, anh không thể rời xa cô quá một ngày, chỉ cần một lúc không nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy không thoải mái.

Bà nội Trình cũng không nói nhiều, tiếp tục làm đồ ăn.

Ngày hôm sau, Trình Tranh đem theo một vali hành lý xuất hiện trước của nhà bà nội Trình. Lúc này, Cố Kiều đang ở trong phòng Trình Chu, ban đầu là anh đọc sách, còn cô chép bài tập của anh, nhưng nửa tiếng sau đó, hai người lại chuyển thành hôn nhau.

Khi nụ hôn đến thời điểm khó có thể tách rời, thì bên ngoài phòng khách vang lên giọng nói của Trình Tranh: “Anh, anh ơi, em nhớ anh chết đi được.”

Trình Tranh đập đập lên cửa phòng Trình Chu: “Sao lại khóa cửa thế này?”

Cố Kiều chỉ về phía hoa viên: “Hay là em nhảy qua tường về nhà nhé?”

Trình Tranh là một tên quỷ phiên phức, phiền muốn chết, còn lúc nào cũng bám dính lấy Trình Chu, vì vậy Cố Kiều không muốn chơi cùng cô ấy.

Trình Chu kéo Cố Kiều vào lòng, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu: “Không được, nếu không nhìn thấy em anh sẽ rất nhớ.”

Cố Kiều vui vẻ hạnh phúc, kiễng chân hôn lên môi Trình Chu.

“Anh, Anh ơi!” Trình Tranh vẫn đang đập cửa.

Trình Chu đi tới mở cửa phòng ra, Trình Tranh nhảy cẫng lên, đang định ôm anh, thì lại bị Trình Chu ngăn lại.

Trình Tranh nhìn thấy Cố Kiều sau lưng Trình Chu, lại nghĩ đến cánh khóa chặt vừa rồi, luôn cảm thấy có gì đó mờ ám.

Cố Kiều thu dọn bài tập của mình, nói với Trình Tranh: “Bài tập làm xong rồi, chị về nhà đây.”

Nói xong liền chạy, Trình Chu cũng không kịp giữ cô lại.

Trình Tranh đóng cửa phòng khách, quay lại nói với Trình Chu: “Sao tóc của Cố Kiều vẫn xấu như vậy cơ chứ?” Cô nhóc vừa nói vừa đứng trước gương ngắm nghía mái tóc công chúa của mình.

Trình Chu đi tới, vò rối mái tóc Trình Tranh, thật là, nói ai xấu, nói ai?

Trình Chu giúp Trình Tranh dọn dẹp căn phòng nhỏ, sau đó lấy trong tủ ra hai chiếc chăn đem ra giá phơi quần áo ngoài hoa viên để phơi. Tuy miệng thì chê bai, nhưng anh vẫn là một người anh trai mẫu mực.

“Bài tập về nhà trong kỳ nghỉ Đông em đã làm xong chưa?” Trình Chu gọt cho Trình Tranh một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ, đặt trong đĩa thủy tinh, cắm dĩa ăn trái cây, rồi đưa đến cho cô ấy.

“Vẫn là anh trai em yêu em nhất.” Trình Tranh đút một miếng táo vào miệng, mỉm cười: “Ngọt thật.”

“Hỏi em đó, bài tập đã làm xong chưa?” Trình Chu hỏi lại.

“Chưa, còn lâu mới phải đi học mà.” Trình Tranh vừa ăn táo vừa đáp.

Trình Chu thu dọn bàn học của mình, cầm cặp sách của Trình Tranh để lên đó, rồi quay lại gọi một tiếng: “Ăn xong thì qua đây làm bài tập, không làm xong không được chơi.”

Trình Tranh làm nũng nói: “Anh, trước đây anh cũng đâu có nghiêm khắc bắt em làm bài như vậy, chẳng phải luôn nói chỉ cần hoàn thành trước ngày đi học là được hay sao?”

Trình Chu gúp Trình Tranh bày sách vở, bài tập của kỳ nghỉ Đông ra, mở nắp bút, kéo ghế, nói: “Trước đây là trước đây, bây giờ anh trai của em thay đổi rồi.”

Trình Tranh ăn xong táo, đi tới, ngồi vào bàn, ngẩng đầu nhìn Trình Chu: “Có thể chơi xong rồi làm không?”

Trình Chu vừa bước ra khỏi phòng, vừa đáp: “Không thể. Anh ra ngoài một lát, lát nữa về sẽ kiểm tra bài làm của em, nếu làm sai một câu thì cứ ở đó chờ ăn đánh đi.”

Thành tích học tập của Trình Tranh rất tốt, cũng giống như Trình Chu, là một học bá thường xuyên xếp thứ nhất toàn khối, những bài tập bình thường quả thực không thể làm khó cô ấy, trừ phi cẩu thả, không nghiêm túc, mới mắc lỗi sai. Được rồi, được rồi, làm nhanh thôi, làm xong là có thể chơi cùng anh trai rồi, Trình Tranh thầm nghĩ. Nói ra thì cũng là do anh trai quá yêu thương cô ấy, nên mới một mực ép cô ấy học hành như vậy. Quả đúng là anh trai tốt nhất thế giới.

Trình Chu ra khỏi cửa, Cố Kiều đã đợi anh sẵn bên ngoài, cô đi đến nhỏ giọng hỏi: “Cắt đuôi được chưa?”

Trình Chu gật đầu, nắm lấy tay Cố Kiều: “Cắt được rồi, em muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi.”

Cố Kiều đứng đối diện cửa nhà Trình Chu, nói: “Xin lỗi nhé Trình Tranh, hiệp đầu tiên nhóc thua rồi.”

Nói xong lại không kiềm chế được mà bật cười khanh khách cả quãng đường.

Chủ tiệm tạp hóa nhỏ bên ngoài khu nhà trông thấy Trình Chu và Cố Kiều đi ngang qua, gọi to: “Kiều Kiều, đến đây, đến đây một chút.”

Cố Kiều đi tới, hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì thế?”

Chủ tiệm lấy ra một chiếc đồng hồ điện tử, đưa cho Cố Kiều: “Đồng hồ của con trai chú hỏng rồi, con sửa giúp chú nhé.”

Cố Kiều nhận lấy chiếc đồng hồ, mỉm cười đáp: “Hai ngày nữa con mang lại cho chú.”

Nói xong lại cùng Trình Chu ra ngoài, đều là khách quen, nên không cần đàm phán giá cả, ông chủ trả bao nhiêu, cô sẽ nhận bấy nhiêu, nhưng sẽ chẳng bao giờ trả ít cho cô.

Trình Chu nắm tay Cố Kiều, nghiêng mặt qua nhìn cô: “Sau này em muốn mở cửa hàng ở đâu, đường Hoài Hải được không?”

Cố Kiều giật mình: “Giá thuê nhà tại đường Hoài Hải quá đắt, không mở ở đó, cộng thêm tay nghề của em vẫn cần mài dũa thêm nữa, đợi đến khi vào đại học, em sẽ nghiêm túc học hỏi, còn việc sau đó thì để sau rồi tính.”

Trình Chu giúp cô vén những lọn tóc mai ra sau tai, Cố Kiều ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hoặc là xin vào làm tại bộ phận bảo hành của một thương hiệu đồng hồ nào đó cũng được.”

Trình Chu mỉm cười: “Em thích là được.”

Cố Kiều ngước lên nhìn anh: “Vậy còn anh, anh muốn thi vào đại học nào?”

Trình Chu đáp: “Ngành Quản lý Tài chính của một trường Đại học tốt nhất trong nước.” Anh nói nhẹ như gió thổi, như thể đây là một chuyện hết sức nhỏ nhặt, bình thường, có gì là khó chứ, chẳng có gì làm khó được anh.

Cố Kiều thích sự tự tin toát ra từ anh, giống như làm bất cứ việc gì cũng có thể dễ dàng thành thạo.

Trình Chu siết chặt bàn tay Cố Kiều, nói: “Sau đó kiếm thật nhiều tiền rồi cưới em.”

Anh không còn là cậu thiếu niên nhút nhát, ngại ngùng, thậm chí đến tình cảm của mình cũng không biết làm cách nào thừa nhận như ban đầu nữa, lúc này, những câu nói tình cảm anh đều nói thật tự nhiên.

Cố Kiều ngẩng đầu, mỉm cười, để ý thấy đây là một ngã rẽ, xung quanh lại không có người, vì vậy cô nhón chân, hôn lên má anh một cái. Đột nhiên, một chiếc xe đạp chạy vào ngã rẽ bên cạnh, tiếng chuông leng keng, nghe như muốn sụp đổ đến nơi. Không cần nhìn cũng biết đó là ai, Cố Kiều vội vàng thả tay Trình Chu ra, lùi về sau hai bước.

“Em chào thầy Kim.” Cố Kiều hô to.

Lão Kim xuống xe, nhìn Trình Chu và Cố Kiều: “Ra ngoài chơi đấy à?”

“Trình Chu, tuy rằng học kỳ này em xếp thứ nhất toàn khối, nhưng chỉ nhiều hơn Tần Dịch có hai điểm, bài thi tiếng Anh của em là thầy chấm, câu hỏi phiên dịch thứ hai từ dưới lên không đáng bị mất điểm, làm ẩu quá rồi, em như vậy là không được đâu.”

Lão Kim nói xong, lại quay sang nhìn Cố Kiều: “Cố Kiều, em…”

Cố Kiều nhắc hộ lão Kim: “Vào Cục quản lý không gian Quốc gia.”

Lão Kim tiếp tục: “Đúng, Cố Kiều sau này em có thể đến Cục quản lý không gian Quốc gia để sửa tàu vũ trụ…”

Lão Kim cằn nhằn xong lại đạp xe đi mất.

Hai người đi mua sắm ở con phố gần đó, những thứ đã mua hầu hết là đồ ăn, Cố Kiều đã bị Trình Chu cho đi vài vòng để vỗ béo rồi. Cứ thế cho đến giờ ăn tối mới bắt đầu về nhà.

Trình Chu vẫn luôn nắm chặt tay Cố Kiều, tay còn lại thì cầm đồ ăn mua về cho Trình Tranh. Anh nghiêng đầu nhìn cô, vì nóng nên cô đã cởi bớt chiếc áo khoác lông vũ, trên người đang mặc chiếc áo len màu hồng ôm sát, để lộ đường cong đẹp đẽ. Cô đã trưởng thành, đã có đủ dáng vẻ của một người con gái, hơn nữa cô còn có thân hình đẹp hơn những người con gái khác.

Khi đi ngang qua của tiệm tạp hóa, Trình Chu vào trong mua một ổ khóa.

Cố Kiều theo sau, hỏi: “Anh mua khóa làm gì thế?”

Trình Chu thanh toán xong, quay lại đáp: “Mua cho em.” Anh lại nói: “Buổi tối, khi đi ngủ, đóng cửa phòng thông ra hoa viên phòng em lại, thêm cả cái khóa nữa.”

Cố Kiều ngẩng đầu lên, hỏi: “Tại sao, phòng trộm à?”

Trình Chu đưa cả ba chiếc chìa khóa trong tay cho Cố Kiều, dặn dò cô: “Chìa khóa giấu đi, đến anh cũng không nói chỗ giấu, khi đi ngủ nhớ phải khóa thêm cái khóa này vào đó.”

Cố Kiều có chút không hiểu tại sao Trình Chu lại phải làm vậy, an ninh trong khu nhà bọn họ rất tốt, mười mấy năm rồi chưa từng xảy ra vụ trộm nào, hơn nữa, đồ đạc trong phòng cô đều vô cùng tồi tàn, cơ bản là không có giá trị để mà trộm.

Cứ thế cho đến tối, Cố Kiều làm theo lời căn dặn của Trình Chu, khóa thêm chiếc khóa vào cửa phòng, sau đó giấu chìa khóa đi. Ban ngày chơi mệt, cô tắm xong chẳng bao lâu đã lăn ra ngủ. Trình Chu nằm trên giường, không ngủ được, trong mắt chỉ có hình ảnh dáng người cô, đang đung đưa trước mặt anh.

Cuối cùng, anh đứng dậy, trèo tường nhảy sang nhà cô. Cô rất nghe lời, đã khóa cửa lại, anh không thể vào trong. Vốn dĩ ý của anh chính là vậy, sợ bản thân mình kích động, lại chạy tới ức hiếp cô, rất nhiều khi thật khó để kiềm chế được bản thân, vậy nên đã dứt khoát yêu cầu cô khóa cửa lại, đem dục vọng của anh khóa chặt bên ngoài.

Qua tấm kính cửa sổ, anh thấy khuôn mặt đang say ngủ của cô, đôi mắt nhắm nghiền, chăn đắp ngay ngắn, không đạp lung tung. Cô khẽ lật người một cái, khiến chiếc chăn trên người rơi xuống một nửa. Hôm nay, cô mặc chiếc áo ngủ màu đen, cổ chữ v, để lộ ra một khoảng trắng như tuyết.