Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 50: Rời đi!



Chờ đánh lui đám người kia, người trẻ tuổi trong tay vẫn nắm chặt nhánh cây “Bùm” một tiếng, ngã trên mặt đất.

Đại Tráng cầm lấy dao nhỏ, từ từ lại gần, mạnh mẽ đâm xuống một cái.

Ánh mắt người nọ rõ ràng vẫn nhắm, cây trên tay lại hung mãnh vung qua, truy đuổi theo bóng Đại Tráng.

Đại Tráng lui về phía sau vài bước, đến chỗ nhánh cây không thể công kích mới dừng lại.

Ngốc Tử thấy thế cầm lấy dao phay hướng qua.

“Được rồi, A Đại, không nên cử động!” Đại Tráng cau mày nhỏ tiếng nói.

Ngốc Tử ngừng lại, quay đầu nhìn vế phía Đại Tráng.

“Triệu Tử Dương, ngươi thấy thế nào?” Đại Tráng kéo lên Ngốc Tử, vừa cẩn thận nhìn vết thương trên vai Ngốc Tử vừa hỏi.

Miệng vết thương trên vai Ngốc Tử là bị một lưu dân dùng gậy phang tới, chỉ có một khối bầm, cũng không quá nghiêm trọng. Đại Tráng đè lại huyệt vị trên vai, từ từ xoa bóp cho Ngốc Tử. Ngốc Tử cùng Triệu Tử Dương có gì đó không ổn, Đại Tráng đã sớm phát hiện ra. Hiện giờ mỗi lần, nếu cùng Triệu Tử Dương trực tiếp thảo luận vấn đề gì không để ý tới Ngốc Tử, Ngốc Tử nhất định sẽ mất hứng, Ngốc Tử cáu kỉnh, nếu không chú ý cũng sẽ không có gì khác thường, nói cái gì hắn đều nghe, nên làm gì vẫn sẽ làm, nhưng mà căn bản sẽ không nói nhiều nữa, hơn nữa một thời gian dài áp suất thấp. Tuy rằng không rõ tại sao Ngốc Tử lại có tính tình này, Đại Tráng cũng chỉ có thể để ý một chút, cố gắng không để Ngốc Tử tức giận...

“Tạm thời không nên động vào hắn!” Triệu Tử Dương ngắn gọn nói.

Đại Tráng gật gật đầu, đối với Ngốc Tử nói: “Hai chúng ta trước cứ đem hắn nâng vào đi!”

“Được!” Ngốc Tử đáp, phủ thêm quần áo bắt đầu hành động.

Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi cùng Tam Nựu Nhi đã tự giác thu dọn lại lối đi dơ bẩn trong sơn động, Triệu Tử Dương cùng Nhị Tráng phụ trách canh giữ ở cửa động.

Đại Tráng cùng Ngốc Tử tới gần, nhánh cây trong tay người nọ liền giật.

“Chúng ta sẽ không động thủ...” Đại Tráng thu lại dao nhỏ, toàn thân thả lỏng, từ từ đi tới.

Đại Tráng có dáng người thư sinh làm người tin tưởng.

Nhánh cây trong tay người nọ từ từ hạ xuống.

Đại Tráng cùng Ngốc Tử cẩn thận tránh đi miệng vết thương của người nọ, đem người nâng vào sơn động, đặt ở chỗ rẽ.

“Đại Nựu Nhi, lấy thuốc mỡ ra!” Đại Tráng hướng bên trong hô.

Đại Nựu Nhi đáp, cầm một cái hòm gỗ đi ra.

“Các em có bị thương hay không?” Đại Tráng nhẹ giọng hỏi.

Đại Nựu Nhi lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn trộm người trên đất.

“Đem nệm cùng chăn bông lấy ra đi!” Đại Tráng đưa cho Ngốc Tử thuốc mỡ để xoa, cũng không ngẩng đầu lên.

“Dạ!” Đại Nựu Nhi đáp một câu, bước nhanh vào phía trong sơn động.

“Đau lắm không?” Đại Tráng vừa xoa cho Ngốc Tử, vừa thấp giọng hỏi.

Ngốc Tử lắc lắc đầu, nghiêng đầu nhìn động tác trên tay Đại Tráng.

“Được rồi, buổi tối ta sẽ xoa bóp cho ngươi, đi lấy một chậu nước ấm lại đây!” Đại Tráng giúp Ngốc Tử mặc lại quần áo, đẩy Ngốc Tử nói.

Từ khi bắt đầu có người muốn xông vào, Đại Tráng liền đem nước bên ngoài tới, để cho hai đứa bé sinh đôi phụ trách múc nước, mang nước ngầm dùng đá giữ lại,  khi dùng nước chỉ cần múc.

Ngốc Tử nở nụ cười, xốc lên mành che tại cửa hang động.

Đại Tráng ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi ra quần áo rách nát của người kia, xem qua vết thương dưới eo cùng đùi...

Đại Nựu Nhi thu dọn xong liền đi ra phía sau sơn động nấu cơm, Nhị Nựu Nhi cũng qua giúp đỡ, Tam Nựu Nhi mang theo hai đứa nhỏ sinh đôi nấp ở sau sơn động nhìn trộm người dưới đất.

“Thơm quá, để cho ta chút nước cùng đồ ăn đi!” Người nọ nằm ở trên nệm hô.

Đại Tráng dừng lại một chút, không để ý người kia, tiếp tục há miệng uống cháo, trong lòng lại không ngừng kinh ngạc. Miệng vết thương trên lưng cùng trên đùi đều có thể thấy xương cốt, lại không biết qua bao lâu mới tìm tới nơi này. Vừa mới còn đánh với Nhị Tráng, không nghĩ tới mới hôn mê nửa ngày liền tỉnh, còn sinh long hoạt hổ nói nhảm...

“Uy, các ngươi ăn cái gì? Uy...”

Đại Nựu Nhi buông bát đũa, sợ hãi nhìn về phía Đại Tráng.

Đại Tráng tự mình tiếp tục ăn cơm, lớn tiếng nói: “Mau ăn, cố gắng ăn no đi, rồi biến ra ngoài dùm. ..”

Triệu Tử Dương cùng Nhị Tráng thay đổi bên ngoài canh giữ cũng tiến vào ăn cơm, trong nồi còn lại hơn nửa bát cháo, một cái bánh bộ ngô và vài miếng dưa muối. Đại Nựu Nhi thu thập bát cháo lại nhìn về phía Đại Tráng.

“Múc ra đi!” Đại Tráng nhẹ giọng nói.

“Oa, các ngươi thật lợi hại, bây giờ còn có gạo ăn!” Người nọ ngóng cổ nhìn bát trong tay Đại Tráng, hô to gọi nhỏ.

“Câm miệng! Ngươi không sợ người khác nghe được hả!” Đại Tráng nhẹ quát một tiếng, tức giận đem đồ vật thả xuống.

Người nọ cầm lấy bát bắt đầu lang thôn hổ yết ăn, ăn thẳng đến khi trợn mắt cũng không chịu dừng lại, gió cuốn mây tan ăn sạch tất cả, còn liếm lấy liếm để bát. Đại Tráng vội nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy chén.

“Này, còn có không?” Người nọ không cam tâm buông bát, chỉ vào miệng vết thương hỏi.

Đại Tráng nhìn người nọ liếc mắt một cái, “Hừ” thật mạnh một tiếng, bưng bát rời đi.

“Uy, ta gọi là Kim Húc Diệp, ngươi tên gì?” Người nọ nửa nằm trên đất, nhìn về phía bóng dáng Đại Tráng la lớn.

“Vương Đại Tráng!” Đại Tráng dừng một chút thản nhiên nói ra tên chính mình.

Kim Húc Diệp sau khi ở lại, mỗi ngày đều mặt dày ăn trực. Dạ dày thì giống như không đáy, một bát liền một bát, luôn ồn ào đói bụng. Hắn rất nhanh phát hiện ra Đại Nựu Nhi có vẻ dễ mềm lòng, hai bé sinh đôi thì dễ dụ. Trước phải thu phục ba người này, sau khi mỗi lần Đại Nựu Nhi nấu cơm liền nấu nhiều một chút. Cho dù Đại Tráng đã khăng khăng để mọi người ăn xong hắn mới được ăn, nhưng hắn vẫn có thể ăn no.

Đại Tráng chú ý Kim Húc Diệp cũng không chịu dưỡng thương. Tuy rằng luôn chảy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch vẫn không ngừng một khắc tìm người trêu chọc, chắc chắn là một tên không chịu ngồi yên thế nhưng vẫn  có thể chịu đựng nằm trên chăn bông vài ngày không lộn xộn để tránh miệng vết thương vỡ, vừa bắt chuyện với hai bé sinh đôi lại còn chơi  cùng mấy trò chơi. Đại Tráng lưu ý một chút, thấy hắn dạy hai bé là một số trò biểu diễn cũng không quản, vừa lúc có người giúp đỡ chăm hai bé. Sau đó là Nhị Tráng, có một lần Kim Húc Diệp không biết nói gì đó với Nhị Tráng, sau đó Nhị Tráng chỉ cần có thời gian rảnh liền ngồi kế hắn hai mắt sáng rực nhỏ giọng cùng hắn nói chuyện, còn đem la bàn cùng mấy nhánh cây lấy ra viết viết vẽ vẽ, thậm chí còn muốn để cho hắn đi vào trong sơn động. Đại Tráng không đồng ý nên đành từ bỏ...

Không thể không nói, Kim Húc Diệp vừa đến liền không ít ưu đãi hắn. Hắn chỉ điểm một chút cho Đại Tráng về trận hình gậy tre, lại ngẫu nhiên sẽ nói vài câu với Triệu Tử Dương  khi y mang mọi người đi tập luyện. Mỗi lúc vậy mọi người cũng được không ít lợi ích, đuổi đi không ít lưu dân tập kích muốn cướp lương thực. Thế cho nên lưu dân vùng này tạm thời cũng không dám lại xông vào.

Như thế qua khoảng  bảy tám ngày, vết thương trên miệng và lưng Kim Húc Diệp đã muốn từ từ kết vẩy, nhưng sắc mặt vẫn kém như trước, từ sau khi Kim Húc Diệp dạy cho không ít chiêu lợi hại, Đại Tráng sử dụng trình độ y thuật, cẩn thận bắt mạch cho hắn.

“Ngươi nội tạng cũng bị thương sao?” Đại Tráng cau mày hỏi.

“Nhuyễn giáp có thể ngăn được đao kiếm, nhưng lại không thể chống lại chùy tử, nếu người sử dụng chùy tử đánh trước ngực hai cái... ” Kim Húc Diệp không nói nữa, bởi vì nói nhanh một chút, trên mặt bắt đầu xanh lè, bộ dạng có chút không thở nổi.

Đại Tráng liếc hắn một cái, xoay người đi vào sơn động, cẩn thận tìm kiếm, cố gắng lấy ra một số dược phẩm.

Chờ đến khi trong sơn động tràn ngập mùi thuốc, Kim Húc Diệp mới lộ ra biểu tình giật mình.

“Không nghĩ tới luôn!” Kim Húc Diệp cười hì hì nói.

“Ta không biết hiệu quả như thế nào, thế nhưng dùng so với không dùng vẫn tốt hơn, ngươi chú ý một chút, loại thương tổn này nếu không tĩnh dưỡng tốt, về sau sẽ lưu lại di chứng...” Thói quen lải nhải của Đại Tráng lại phát huy.

Kim Húc Diệp híp mắt gật đầu.

“Đại Tráng...” Lúc này trong sơn động vang lên tiếng gọi của Ngốc Tử.

Đại Tráng quay đầu đáp một tiếng, vội đi vào.

Sau hai ngày dùng dược, Kim Húc Diệp nhờ hai bé sinh đôi nhắn lại, nói đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, liền rời đi, đồng thời Nhị Nựu Nhi liền phát hiện dao nhỏ của mình không thấy.

“Là ta!”

Buổi sáng hôm sau, Kim Húc Diệp ở trên cửa động tránh đi mấy cái gậy tre kêu lên.

Bên trong nửa ngày không có động tĩnh, Kim Húc Diệp đang chuẩn bị đi xuống, lại bốn gậy nhọn đâm ra.

“Uy, là ta nha!” Uy, yên tâm đi, chỉ có mình ta...” Kim Húc Diệp hạ giọng kêu lên.

“Để hắn xuống đi!” Đại Tráng cẩn thận nhìn phía trước một chút, sau khi xác nhận, mới buông tay nói.

Mấy gậy tre đều được thu lại để cho Kim Húc Diệp xuống dưới.

“Tình huống bên ngoài thế nào rồi?” Đại Tráng đưa cho Kim Húc Diệp hai miếng bánh mỳ, một chén nước ấm, thấp giọng hỏi.

Kim Húc Diệp không ngừng ăn cơm, nhẹ giọng nói: “Tình huống cụ thể thế nào còn chưa rõ, chiến trường phía nam vẫn tiếp tục, nhưng ở chiến trường phía bắc, ta đoán là có một tên thân vương trấn thủ phía bắc đã làm phản...”

Đại Tráng trầm mặc một chút, không biết tin này là tốt hay xấu.

“Vương triều chúng ta, bản đồ sơ lượt thế nào?” Đại Tráng do dự hỏi.

“Nhị Tráng, lấy sa bàn lại đây ta dùng một chút!” Kim Húc Diệp bỏ bánh mỳ xuống, kêu một tiếng.

Nhị Tráng đáp, chạy như điên mang đồ đạc bưng ra.

“Nơi này là kinh đô... đương kim thánh thượng ở đây đuổi đi nam di... Chúng ta hiện tại đại khái là ở chỗ này, qua con sông chắn ngang này, ở phía bắc chính là thân vương...” Kim Húc Diệp dùng bàn cát vừa vẽ một bản đồ sơ lược, vừa giải thích.

Đại Tráng trong lòng khẽ ngạc nhiên, quốc gia này kỳ thật cùng với Trung Quốc có chút giống nhau. Ở giữa có một con sông dài tương đương với Trường Giang, đem bản đồ phân làm hai phần. Hai bên đông tây đều là mấy tiểu quốc, xem như là các nước láng giềng đối với vương triều có thể tạo uy hiếp lớn, phía nam cùng phía bắc cũng không giống nhau. Đương kim thánh thượng dã tâm bừng bừng nghĩ muốn bình định uy hiếp của hai mặt nam bắc, đáng tiếc là bị người bên trong sau lưng chém một đao. Liễu Thụ thôn là địa phương nằm ở phía tây, phía nam có sông lớn. Hiện giờ một thân vương trấn thủ phía bắc làm phản, phương bắc liền có thể lợi dụng lúc người gặp khó khăn...

“Thánh thượng không có khả năng cùng hai bên đồng thời khai chiến đúng không?” Đại Tráng nhẹ giọng hỏi.

Kim Húc Diệp cau mày.

“Nơi này là ranh giới tốt nhất, thân vương kia phải chú ý biên cương phía bắc, lặn lội đường xa vượt sông lớn đánh một trận ác liệt căn bản có thể, theo lý, thánh thượng cũng không có binh lực vượt sông...” Đại Tráng chỉ về con sông trên bàn cát, đơn giản nhẹ giọng nói, cuối cùng biến thành thì thầm: “Như vậy, hai bên làm theo ý mình, đều cần nghỉ ngơi lấy lại sức, đề phòng ngoại tộc... Đoán chừng ít nhất khoảng hai mươi năm không có đủ sức đánh trận thứ hai, chúng ta...”

Kim Húc Diệp giật mình ngẩng đầu lên, nhánh cây trong tay rơi trên bàn cát, đem bản đồ sơ lượt trên bàn bị phá đi.

Kế tiếp vài ngày vẫn là giống như trước kia, chỉ là Kim Húc Diệp thường cau mày có chút đăm chiều nằm trên nệm.

Hôm nay, Đại Tráng xốc lên rèm che đi tới liền phát hiện không thấy Kim Húc Diệp. Trên đệm chỉ lưu lại một cái nhuyễn giáp tinh xảo cùng chuỗi đá khắc, mặt trên bàn cát viết, nhuyễn giáp là để cho Tứ Tráng phòng thân, chuỗi đá khắc để cho Tam Tráng chơi, cũng vẫn như lần trước không nói tiếng nào cầm lấy dao nhỏ của Nhị Nựu Nhi đi...

Thừa dịp mấy lưu dân ở gần bị dọa, lại tạm thời không có lưu dân mới đến, Đại Tráng mang theo bọn Nhị Tráng đào mấy cái hô sâu, bỏ tiền bạc, thảo dược lương thực cùng một ít đồ đạc thường dùng chôn xuống. Hiện giờ là mùa xuân cỏ dại sinh trưởng tươi tốt, không quá vài ngày chỗ đó sẽ bị cây cỏ che phủ, bọn Đại Tráng kiên trì khoảng mười ngày, thẳng đến khi chỗ đó so với những chỗ khác không có gì khác thường, mới chuẩn bị rời khỏi sơn động, Đại Tráng đoán chừng mấy tháng nữa, bên ngoài sẽ thái bình trở lại. Tiếp tục ở lại sẽ không có tin tức còn bị đám lưu dân cuồng bạo đánh vào sơn động, đây không phải là điều tốt.

“Đại ca, chúng ta vì sao không dấu tất cả lương thực?” Nhị Nựu Nhi trong trẻo hỏi.

“Những người xấu kia đều biết chúng ta trong động này có ăn, nếu tất cả đều giấu đi, bọn họ sẽ đào lung tung để tìm ra đồ ăn, giữ lại một chút này, mới có thể giữ lại mấy thứ chúng ta giấu, hiểu không?” Nhị Tráng giải thích.

“Dạ, em đã biết, nhị ca thật lợi hại!” Nhị Nựu Nhi nhìn Đại Tráng, nói.

“Được rồi, tất cả mọi người phải ăn no nha, buổi tối hôm nay chúng ta thừa lúc ban đêm liền rời đi!” Đại Tráng xoa xoa đầu Nhị Nựu Nhi, cười nói.

Mấy đứa nhỏ đều cao hứng đáp, bưng bát lên há miệng bắt đầu ăn...

Mỗi người trong ngực đều treo một bọc đồ ăn, còn có bột mỳ, bánh mật, bánh mỳ phiến cùng thịt khô. Hôm nay là một ngày không có trăng, bên ngoài đen đặc, Đại Tráng mang theo đoàn người nhanh chóng rời khỏi sơn động, hướng Liễu Thụ thôn đi.

“Đều theo sát phía sau, không được tụt lại!” Đại Tráng quay đầu dặn dò.

Đại Tráng cùng Ngốc Tử đi ở phía trước, Tứ Tráng vẫn được Ngốc Tử cõng trên lưng, nhuyễn giáp Kim Húc Diệp lưu lại mặc trên người Tứ Tráng, Đại Nựu Nhi dắt Tam Nựu Nhi cùng Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi đi ở chính giữa, phía sau cùng là Nhị Tráng cùng Triệu Tử Dương.

Đoàn người từng bước từng bước hướng về phía trước, cẩn thận tránh đi chỗ có người.

“Đứng lại! Ai?”

Đi đến một chỗ thưa thớt cây cối, đột nhiên có tiếng người.

Đại Tráng tâm khẽ hoảng, ngừng lại, không có trả lời.

Trong rừng bỗng chốc có ánh sáng từ đuốc, vài người vây quanh lại.

“Đại ca, ta nhớ rõ thằng này, chính nó giết ca ca của ta, bọn nó là từ trong sơn động có dấu đồ ăn...” Trong đó có một người chỉ vào Ngốc Tử la lên.

“Chạy!” Đại Tráng hét lên, vọt chạy.

Phía sau Đại Nựu Nhi cũng ăn ý cầm theo vũ khí chạy theo Đại Tráng.

Ngốc Tử thả Tứ Tráng xuống, cùng Đại Tráng, Nhị Tráng Triệu Tử Dương bảo hộ đám Đại Nựu Nhi phía trong, vừa công kích, vừa chạy ra ngoài...