Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 61:Bàng hoàng



Dù gì anh cũng là người mà cô ta từng thương yêu, thế nên khi Khang Duật nói như vậy cô ta không tránh khỏi có một chút chạnh lòng. Chu Hy sững người trong giây lát sau đó nhanh chóng cười thật lớn giễu cợt

“Haha, phải! Tôi là con rắn độc như vậy đấy, thì sao nào? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không ở bên cạnh tôi thì tôi đây sẽ không bao giờ cho phép anh hạnh phúc với bất cứ ai!”

Đúng như anh nói, cô ta là một con rắn độc không hơn không kém và nó có thể quấn quít với anh hoặc cũng có thể hạ độc để anh chết dần chết mòn! Chu Hy nhếch một bên chân mày khiêu khích, không thèm liếc anh một cái mà hậm hực bỏ đi.

Cánh cửa phòng đóng sầm lại, Khang Duật suy sụp ngồi khuỵu xuống sàn bấu chặt lấy tóc, trong đầu đau nhức kịch liệt giống như
là bị nứt ra từng mảnh vỡ vụn vậy. Tai anh ù đi không còn nghe thấy gì nữa, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động nhưng anh lại cảm thấy xoay cuồng cùng hỗn loạn bao vây tứ phía.

“Hai Người Là Anh Em Cùng Cha Khác Mẹ đó, nghe rõ chưa hả? Hai người yêu nhau là Loạn Luân đó!!”

Người anh yêu, Mễ An của anh bây giờ trở thành Em gái, là Loạn Luân...

“Aaaa, làm ơn ai đó giết tôi đi!”

Khang Duật đau khổ rống lên trong vô vọng, những tiếng đau thương cùng thê lương xáo trộn phá tan không gian tĩnh mịch. Chắc hẳn cô cũng đã biết chuyện này trước anh rồi, thì ra mọi chuyện là như vậy! Cái ngày định mệnh đó, Mễ An đã gánh bao nhiêu đau đớn từ cú sốc này chứ?

Anh muốn đi tìm cô, muốn ôm ấp che chở cô nhưng tại sao mọi thứ lại biến chuyển thành ra như thế này? Người mà anh yêu chớp mắt một cái lại là em gái cùng cha khác mẹ? Thử hỏi anh phải làm sao đây, thử hỏi làm sao để chấp nhận được đây, anh không cam tâm, thật không cam tâm một chút nào!

...

Khang Duật vô vọng rời khỏi công ty nhưng anh lại không lái xe mà lại lảo đảo đi bộ trên đường phố, ung dung tự tại bước đi vô cùng thong dong, nhưng thực chất không ai biết ở bên trong gánh bao nhiêu nặng lòng! Giữa chốn đông người lạ lẫm, tại sao anh lại chỉ thấy hình ảnh của cô liên tục xuất hiện lấn át tất cả, sức ảnh hưởng của cô quả nhiên rất lớn.

Ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, nhìn dòng người ngược xuôi, con người đột ngột rất nhanh mở lớn cùng với một chút vui mừng khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc chân thực xuất hiện

"An An, Mễ An.”

Thanh âm mạnh mẽ lúc này xen lẫn sự khó nói, là không ngờ cũng không hẳn, là hân hoan cũng không hẳn. Khang Duật dùng tốc độ thật nhanh sải bước đến, ánh mắt theo dõi cô gái phía trước cho đến khi khoảnh cách đã được rút ngắn, anh vươn tay dịu dàng gọi tên cô

"Mễ An!”

Nhưng rồi cánh tay cũng nhanh chóng bất lực buông xuôi, tia hi vọng phút chốc bị dập tắt phũ phàng, người phụ nữ xa lạ trước mặt như là một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh. Khang Duật mỏi mệt
cụp mi mắt, cúi đầu xin lỗi

"Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Anh bỏ lại một câu nói không đợi cô gái phản ứng, chân đã vội vàng bước về trước. Mày còn trông chờ gì nữa hả, muốn tìm kiếm cô ấy nữa sao? Để làm gì chứ, hai người cũng sẽ ngậm ngùi nhìn nhau trong đau thương mà thôi.

Một lần nữa cứ ngỡ bản thân đã đạt được chút mong manh vui vẻ, nhưng lại vô tình lần nữa hụt hẫng rơi xuống hố sâu hàng vạn trượng. Khang Duật cứ thế rảo bước, lẳng lặng an tĩnh in dấu chân trên từng con phố, để cho lòng sẽ vơi bớt đi hỗn loạn.

Cô khi đó chắc cũng như anh vậy, bàng hoàng khi nghe tin, sốc đến mức đầu óc cuồng quay điên đảo không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết lang thang khắp nơi để từ từ an ổn chính mình.

Cuối cùng Khang Duật vẫn về nhà,
trời đã sập tối, căn nhà rộng lớn chìm trong bóng tối tràn ngập trống rỗng. Màn đêm yên tĩnh đến nỗi ngay cả thở ra một hơi cũng có tiếng vọng trở lại, những thứ này đều xảy ra hằng ngày, anh đã quá quen với nó rồi.

Ngã phịch xuống sô pha trong phòng khách, Khang Duật theo thói quen lần mò gói thuốc ở dưới tủ bàn, ngón tay thon dài vuốt ve miết miết điếu thuốc, sau đó nhanh chóng đưa lên môi bạc dùng mồi lửa đốt cháy nó.

Dạo gần đây anh đã không còn uống rượu nhiều nữa nhưng lại bắt đầu nghiện thuốc lá, miệng ngậm đầu lọc thuốc, rít vào một hơi thật sâu. Ngọn lửa cháy sáng lập loè ở trong bóng tối mê hoặc đáy mắt, anh thả mình trầm mê thật sâu, để cho những bi ai khổ não cũng như một làn khói phiêu lãng bay đi!

Cứ như vậy cho đến khi điếu thuốc dần dần cháy hết đầu lọc, lan đến ngón tay mình, anh mới trấn tĩnh dúi xuống gạt tàn rồi tiếp tục đốt hết điếu thuốc này đến điều thuốc khác. Đêm ngày gì cũng vậy, chỉ có những thứ lạnh lẽo này bầu bạn với anh, không rượu cũng thuốc lá, không thuốc lá cũng công việc, không công việc cũng cô đơn hiu quạnh…

Ngày đêm xoay vần, nó trở thành một vòng tuần hoàn đầy khắc nghiệt, lúc đó nghĩ đến Mễ An là liều thuốc tuyệt nhất! Nhưng rồi...đến giờ chắc có lẽ anh cũng không có tư cách để nghĩ đến cô thêm một lần nào nữa!

Hai bọn họ hoàn toàn trở thành hai mảnh vỡ vụn mà không thể nào hàn gắn lại được nữa!