Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 18: Lời hứa của Quý Vân Phi



Quý Vân Phi không biết đột nhiên Tưởng Tiểu Mễ làm sao, tưởng là cậu nói gì sai, kéo kéo góc áo cô, “Cậu sao vậy? Tớ nói sai gì rồi có phải không? Cậu nói đi để tớ sửa.”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Không có.”

“Vậy cậu quay mặt qua đây đi, cậu không quay mặt ra tức là cậu đang tức giận.”

“...”

Tưởng Tiểu Mễ cố gắng chớp mắt để tâm trạng bình tĩnh lại, còn chưa đợi cô quay đầu lại trong tay đột nhiên có thêm gói gì đó.

“Đừng tức giận nữa mà.” Quý Vân Phi đưa cho cô gói kẹo chíp chíp.

Tưởng Tiểu Mễ quay đầu lại nhìn cậu: “Tớ không tức giận.”

“Sau này đừng có động tí là quay mặt đi, nghe thấy chưa?”

Tưởng Tiểu Mễ không nói chuyện, xé gói kẹo, đổ mấy viên bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt.

Giống như cảm xúc lúc này.

Tan học, các bạn học lần lượt rời đi.

Quý Vân Phi ở lại để sắp xếp lại phòng thi, cầm cặp sách của mình và Tưởng Tiểu Mễ: “Cậu ra ngoài hành lang đợi tớ, tớ kê xong bàn với dán số chỗ ngồi xong chúng ta đi.”

“Được.”

Quý Vân Phi ở trong lớp học bận rộn cùng mấy bạn khác, Tưởng Tiểu Mễ nằm xuống lan can ăn kẹo.

“Oãi cả chưởng! Lại ăn cái này? Cậu bị ng h iệ n ăn cái này à?” Tăng Kha đi đến, không khách sáo đổ mấy viên ra bỏ vào miệng.

Tưởng Tiểu Mễ không nói với cô nàng cái này là Quý Vân Phi đưa cô.

“Kê xong bàn rồi à?” Tưởng Tiểu Mễ nói rồi quay đầu lại nhìn vào trong lớp học, mấy bạn nam vẫn đang bận rộn kê bàn.

Tăng Kha thong thả nói: “Nhờ vía của cậu đó, Quý Vân Phi không cho tớ làm, nói con trai bọn họ làm cái này là được rồi.” Cô nàng ngẩng đầu nhìn Tưởng Tiểu Mễ: “Môn toán ăn chắc chứ?”

Tưởng Tiểu Mễ thở dài: “Không.”

Tăng Kha chống hai tay lên cằm, “Đừng nghĩ nhiều vậy, thi không tốt cũng không sao hết, cho dù cậu có thi được 110 điểm sau này bác Tưởng lại tìm lý do khác để chuyển cậu về Bắc Kinh. Bây giờ Thượng Hải chỉ có một mình cậu, bác Tưởng với bác gái chắc chắn không yên tâm.”

Tưởng Tiểu Mễ lại cho cô nàng mấy viên kẹo, “Không cần an ủi tớ, tớ học như nào trong lòng tớ biết rõ. Ngược lại là cậu đó, tớ đi rồi cậu phải làm sao? Cậu nói bí mật với ai?”

Bí mật nhỏ liên quan đến Hoắc Dương.

Tăng Kha cười: “Ngày nào tớ cũng đúng giờ báo cáo tình hình phát triển với cậu.” Sau đó lại nhìn về phía sân bóng, Hoắc Dương với mấy người Đằng Tề đang chơi bóng.

Haizz, không biết bao giờ mới có thể đứng ở bên sân bóng, cầm đồng phục đưa nước cho cậu ấy nữa.

“Đi thôi.” Quý Vân Phi làm xong, vỗ đầu Tưởng Tiểu Mễ, đeo cặp sách của hai người ở cùng một bên vai.

Tăng Kha vẫn muốn ở lại xem Hoắc Dương chơi bóng thêm lúc nữa, vẫy tay với hai người.

“Tăng Kha thích Hoắc Dương à?” Lúc vòng vào cầu thang bộ, Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ rất ngạc nhiên: “Sao cậu biết thế?”

Quý Vân Phi: “Trong mấy người chơi bóng trông được được chỉ có Đằng Tề với Hoắc Dương. Thành tích Đằng Tề bình thường, Tăng Kha sẽ không thích, vậy chỉ còn lại Hoắc Dương.”

Tưởng Tiểu Mễ không phủ nhận, bí mật của bạn thân cô không muốn đem ra nói khắp nơi, ngay cả người đó là Quý Vân Phi.

Cô chuyển chủ đề, “Thế nào gọi là bọn họ trông cũng được được?” Đằng Tề với Hoắc Dương đều được xem là những bạn nam đẹp trai.

Quý Vân Phi: “Vậy phải xem so với ai.”

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Tự luyến.”

Quý Vân Phi tốt bụng nhắc nhở: “Nếu như Tăng Kha thích Hoắc Dương, vậy cậu khuyên cậu ấy đứng từ xa thưởng thức là được, đừng xem là thật quá.”

“Cậu có ý gì?” Tưởng Tiểu Mễ hoang mang.

“Hoắc Dương có bạn gái rồi, không phải ở trường mình, là bạn cấp hai cậu ấy.”

“...”

Một lúc sau Quý Vân Phi thấy Tưởng Tiểu Mễ vẫn im lặng không nói, “Cậu đừng bận tâm nữa, đợi có cơ hội cậu ám hiệu với Tăng Kha chút là được.”

Tưởng Tiểu Mễ ‘ừ’ một tiếng, chuyện này cũng chẳng có cách nào tốt hơn.

Sau khi trời trở lạnh, dì đã lái xe đến đón Tưởng Tiểu Mễ, mà Quý Vân Phi vẫn đi xe đạp đi học.

Bố cũng muốn đến đón cậu, cậu không cho, nói vừa hay tập thể dục.

Vẫn giống như trước đây, ngày nào cậu cũng đưa Tưởng Tiểu Mễ về nhà.

Khác biệt chính là, xe của Tưởng Tiểu Mễ đi vào làn đường dành cho xe ô tô, cậu đi trên vỉa hè, ngăn cách bởi vành đai xanh.

Tưởng Tiểu Mễ ngồi ở ghế lái phụ, lên xe là nằm bò ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Có lẽ dì biết Quý Vân Phi vẫn muốn đưa cô về nhà, mỗi lần đều đi sát vào đường nhất có thể, như vậy không có xe nào cản tầm nhìn.

Quý Vân Phi cũng điều khiển tốc độ của xe giống với hai người, cô luôn có thể nhìn thấy cậu song song.

Thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn cô cười, một nụ cười xấu xa.

Kỳ thi chia ra thành ba ngày, môn thi đầu tiên sáng ngày đầu tiên là tiếng Anh, môn thứ hai là hóa học. Đối với Tưởng Tiểu Mễ mà nói thì đều khá nhẹ nhàng.

Buổi chiều thi toán, ngồi trong phòng thi chờ giám thị phát bài tim cô đập thình thịch.

Bài còn chưa phát đến chỗ cô, cô cầm bút vẽ linh tinh lên giấy nháp.

Mặc dù tỉ lệ thi được 110 điểm rất thấp nhưng cô vẫn ôm một chút hy vọng, thầm cầu mong bài thi lần này sẽ dễ.

Đợi lúc chuông báo kết thúc vang lên, giáo viên bắt đầu thu bài, Tưởng Tiểu Mễ thở dài.

Lần này không cần đợi trả bài cô đã biết mình có thể dọn về Bắc Kinh ngay lập tức.

Đề thi lần này khó hơn thi giữa kỳ rất nhiều, hai câu hỏi lớn ở phía sau cô còn chưa kịp xem.

Quý Vân Phi nộp bài trước nửa tiếng, sau khi nộp bài không được phép ra ngoài. Đợi lúc tiếng chuông vang lên cậu gần như chạy lên tầng.

Lần này độ khó đề thi nâng cao, đối với cậu thì vẫn bình thường nhưng với Tưởng Tiểu Mễ thì quá khó.

Đợi cậu đến cửa lớp học, giáo viên đang sắp xếp lại bài thi rời đi.

Thí sinh lần lượt rời đi, Quý Vân Phi đối mặt với đám đông.

Cậu ngồi xổm xuống trước bàn của Tưởng Tiểu Mễ, nằm lên bàn của cô, để cằm vào cánh tay.

Tưởng Tiểu Mễ nhìn cậu, “Nhanh vậy sao?”

“Ừ, nộp bài xong tớ chạy ra khỏi phòng luôn, tớ ngồi gần cửa.” Cậu không nói là mình nộp bài trước nửa tiếng, sợ sẽ kích động cô.

Nhìn biểu cảm của cô cậu liền biết cô thi không tốt.

Cậu lặng lẽ ở bên cạnh cô, không nói gì.

Tưởng Tiểu Mễ để bút, thẻ dự thi vào trong túi bút, tâm trạng khó chịu.

Một lúc sau Quý Vân Phi nói: “Hôm qua tớ kiểm tra thẻ của tớ rồi, trong đó có rất nhiều tiền, có tiền mừng tuổi mấy năm nay của tớ, còn có tiền tiêu vặt bình thường bố mẹ, ông bà nội và ông bà ngoại cho tớ nữa. Từ trước đến nay bố mẹ tớ không quản tớ tiêu như nào, để tớ tự mình quản lý. Tớ tính thì đủ làm phí đi đường mấy năm để tớ đến Bắc Kinh thăm cậu.”

Tay Tưởng Tiểu Mễ dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu dỗ tớ à?”

Quý Vân Phi: “Dỗ cậu làm gì chứ? Nói đi thăm cậu chắc chắn tớ sẽ đi, không phải chỉ nói cho có. Nghỉ hè năm lớp 9 mẹ tớ cho tớ tiền, tớ tự đăng ký học trại hè bên Mỹ, tất cả mọi chuyện đều là tớ tự mình sắp xếp. Mẹ tớ nói mười sáu tuổi không tính là nhỏ nữa, chuyện gì cũng phải do mình quyết định. Chuyện học hành cũng vậy, dù sao cũng không phải học vì bọn họ.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Sao đột nhiên cậu nói với tớ cái này?”

Quý Vân Phi cười, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Thì muốn tỏ tình với cậu, tớ không phải trẻ con, rất trưởng thành, sẽ không chỉ nói đến thăm cậu mà lại không đi thăm cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ không nhịn được cười: “Ngày nào cũng ăn vặt còn kêu không phải trẻ con?”

“Đó không phải là ăn cùng để cậu vui sao?”

Quý Vân Phi ôm bàn đứng dậy, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, bố cậu đột nhiên có ý định bảo cậu quay về, cho dù cậu thi được bao nhiêu điểm thì chú cũng sẽ để cậu về.”

Cậu đi đến bục giảng cầm cặp sách của cô, để đồ vào đó, “Đi thôi, dẫn cậu đi chơi bóng?”

“Chơi bóng?”

“Ừ, tớ dạy cậu cách ném bóng vào rổ. Dù sao thì trước đây ôn tập cũng đều ôn rồi, tối nay đừng đọc sách nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ở sân bóng, mấy người Đằng Tề với nhóc mập đang chơi bóng, cho dù có là thi cuối kỳ thì bọn họ vẫn chơi.

Ít người, chỉ chơi nửa sân.

Quý Vân Phi chỉ bên còn lại, “Chúng ta đi chơi rổ bên kia.”

Cậu đeo hai cặp sách, ôm bóng.

“Này, đại ca với vợ cậu đến rồi.” Có người cười nói với Đằng Tề.

“Đệch, không trêu ông đây mấy người c h ế t à!” Đằng Tề ném thẳng quả bóng trong tay qua.

Bọn họ cười, trốn.

Đằng Tề đi về sân bên kia nói, “Tiểu Mễ Mễ.”

Tưởng Tiểu Mễ hơi nheo mắt lại: “Im miệng!”

Quý Vân Phi để cặp sách sang một bên, đá chân Đằng Tề: “Biến về chỗ bên kia của cậu đi.”

“Tôi không đi đó, sân bóng của nhà cậu à?” Đằng Tề đá lại Quý Vân Phi, tiếp tục nói với Tưởng Tiểu Mễ: “Cậu để cậu ta dạy cậu ném bóng vào rổ á? Cậu đúng thật biết tìm người, cậu ta có thể dạy cậu ném bóng vào rổ của đối phương đấy.”

“Sao cậu nói nhiều thế chứ!” Quý Vân Phi lôi cả người cậu ta đi rất xa, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có mà hihi haha nữa có được không! Hôm nay tâm trạng Tiểu Mễ không vui, tôi dẫn cậu ấy đi ném bóng vào rổ.”

Đằng Tề quan tâm là: “Vì sao tâm trạng cậu ấy lại không vui? Không phải chân khôi phục tốt rồi à?”

“Không phải, toán thi không tốt.”

“Toán cậu ấy thi không tốt không phải chuyện bình thường à?”

“Thi không tốt phải chuyển về Bắc Kinh.” Quý Vân Phi vẫy tay: “Cậu qua bên kia chơi đi, đừng làm phiền cậu ấy!”

Đằng Tề sững sờ, cũng yên tĩnh lại.

“Chuyển trường?”

“Ừ.”

Quý Vân Phi không nói nhiều, xoay người đi về phía Tưởng Tiểu Mễ.

Đằng Tề sững sờ một lúc, chạy qua, không kìm được lời, mọi thắc mắc đều muốn làm sáng tỏ ngay lập tức, “Tưởng Tiểu Mễ, có phải là trước đấy tớ đưa cậu về nhà, bố cậu tưởng là cậu yêu sớm nên muốn chuyển cậu đi đúng không?”

Quý Vân Phi: “... Sao cậu lại…” không biết phải nói gì với cậu ta mới tốt.

Tưởng Tiểu Mễ không biết gì, dù sao thì chuyện chuyển trường đến lúc đó mọi người đều sẽ biết, cũng không có gì phải giấu.

Cô lắc đầu: “Cũng không hẳn.”

Đằng Tề không cợt nhả giống trước nữa, giọng cũng nghiêm túc: “Tớ đi hứa với bố cậu, sau này sẽ không theo đuổi cậu nữa, không làm phiền cậu, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu, cậu đừng đi có được không?”

Mặt Tưởng Tiểu Mễ hoảng hốt, không ngờ cậu ta sẽ phản ứng như vậy.

Đằng Tề xắn tay áo lên, không nói mấy lời ngang ngược nữa.

“Tớ không theo đuổi cậu nữa, thật đấy, chúng ta làm bạn tốt ba năm có được không?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Không liên quan gì đến cậu, thật đó. Bố tôi sớm đã muốn chuyển tôi về rồi, chỉ là do tôi vẫn luôn trì hoãn. Bố mẹ tôi đều không ở Thượng Hải, bọn họ nói không thể nào làm phiền dì tôi mãi được.”

Đằng Tề vò tóc, cảm thấy khó chịu.

Mấy giây sau, “Được rồi, về Bắc Kinh cũng tốt, mẹ cậu có thể chăm sóc cậu. Cậu xem lần trước cậu nằm viện, mẹ cậu còn không có thời gian đến thăm cậu.”

Đột nhiên lại cười nói: “Đến lúc đó tớ đến Bắc Kinh tìm cậu chơi.”

Sau đó cảm nhận được có ánh mắt lạnh thấu xương đang nhìn về phía cậu ta.

Cậu ta nhìn về phía Quý Vân Phi: “Nhìn cái gì mà nhìn! Là tôi nói muốn đến Bắc Kinh thăm Tiểu Mễ trước, nói với cậu nhé, đừng có mà mặt dày học theo tôi!”

“.....”

Điện thoại của Đằng Tề kêu, là bố gọi điện đến, đang ở cổng trường đợi đón cậu ta.

Cậu ta vẫy vẫy tay: “Tớ đi trước đây.”

Không quên nói lại với Tưởng Tiểu Mễ: “Được nghỉ tớ sẽ đến Bắc Kinh tìm cậu chơi, dù sao thì bố tớ cũng có công ty ở Bắc Kinh, tớ thường xuyên đến đó.”

Quý Vân Phi lười so đo với Đằng Tề, cậu đưa bóng cho Tưởng Tiểu Mễ: “Cậu ném đi, tớ nhặt bóng cho cậu.”

Cậu hỏi nhóc mập lấy một quả bóng, thị phạm cho cô xem.

Tưởng Tiểu Mễ ném hơn hai mươi lần nhưng không vào lấy được một lần, cánh tay mỏi nhưng chơi rất vui.

Quý Vân Phi vẫn luôn nhặt bóng cho cô, “Còn muốn ném nữa không?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Mệt quá.”

Thời gian cũng tương đối, Quý Vân Phi đưa cặp sách cho Tưởng Tiểu Mễ đeo. Cặp của cậu không nặng, chỉ có bút và tập hợp những câu hỏi sai, “Cậu đeo hộ tớ, tớ quay bóng cho cậu xem.”

“Được.” Tưởng Tiểu Mễ thích nhìn cậu quay bóng.

Cô cảm thấy rất thần kỳ, một quả bóng được để trên đầu ngón tay, còn quay nhanh như vậy mà không bị rơi xuống đất.

“Cậu học ai vậy?” Tưởng Tiểu Mễ học.

“Tớ xem trên TV, sau này rảnh rỗi thì luyện chơi.” Bóng ở trên đầu ngón trỏ trái, tay phải cậu tăng nhanh tốc độ.

Tưởng Tiểu Mễ cũng muốn chơi, kết quả cô vừa giơ tay chạm vào bóng quả bóng liền mất trọng tâm rơi xuống.

Sau đó lúc Quý Vân Phi quay bóng cô liền cố ý dùng cánh tay chạm động vào cậu, bóng lại lăn sang bên kia đường.

“Tưởng Tiểu Mễ!”

“Haha.”

Hoàng hôn chiều mùa đông ấm áp chiếu lên họ, hai người cười đùa suốt cả quãng đường.