Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 88: Chờ chết



Dịch Tuyết Phùng bị tức đến hoa mắt váng đầu, dằn vặt đến nửa đêm mới có thể mê mang ngủ thiếp đi.

Ninh Ngu đứng một bên cau mày bưng lỗ tai, có chút hoài nghi nếu Dịch Tuyết Phùng rống to thêm một chút nữa thôi, lỗ tai y chắc chắn sẽ đi đời.

Hai người cũng không phát hiện, phật châu quấn quanh nơi cổ tay của Dịch Tuyết Phùng vào lúc hắn ngủ say từng chút từng chút toả ra ánh sáng yếu ớt.

Trong lúc mê mang, Dịch Tuyết Phùng phảng phất đạp hụt một cước, từ trên khoảng không cao vạn trượng đột ngột rơi xuống, ầm ầm một tiếng nện xuống đất.

Hắn đột nhiên mở mắt, đối diện với một gương mặt trẻ con.

Một đứa nhỏ nhìn chỉ mới năm, sáu tuổi quỳ ở bên cạnh hắn, đang cố gắng dùng hai bàn tay nhỏ xíu sờ sờ mặt Dịch Tuyết Phùng, thấy hắn đột nhiên mở mắt, đứa nhỏ sợ hết hồn, bất ngờ giật thót lùi về sau, cả người đột ngột té xuống.

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt chống tay ngồi dậy nhìn nó, chỉ thấy đứa bé kia vội vã bò lên từ nền đất, rúc tay nhỏ cúi đầu giọng chất giọng non nớt hô: "Quân, quân thượng."

Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn nó, nửa ngày mới như nhớ tới cái gì, khẽ thở dài một hơi: "Trọng Tâm Quân bảo ngươi tới?"

Đứa nhỏ khẽ gật đầu một cái.

Dịch Tuyết Phùng lần nữa ngã lại trên giường, khép lại hai mắt, lông mi khẽ run: "Không cần hầu hạ, lui xuống đi."

Đứa bé kia sững sờ, giãy dụa nửa ngày mới mang theo điểm khô khốc nói: "Thế nhưng... Quân thượng đã phát sốt ba ngày, nếu còn tiếp tục không dùng thuốc, sợ là sẽ..."

Mắt Dịch Tuyết Phùng vẫn khép, vung tay ra sức quăng lư hương trên tiểu án đầu giường xuống, thanh âm lạnh lùng: "Ta nói, ngươi lui xuống."

Đứa bé kia bị dọa run lên, hai chân nhũn ra quỳ sụp trên mặt đất, lại vẫn kiên trì không muốn rời đi.

Dịch Tuyết Phùng phát sốt đến mềm nhũn cả người, lông mi khẽ run, căn bản không có tinh lực đi quan tâm đứa nhỏ quỳ trên mặt đất.

Cũng không biết đã qua bao lâu, thời điểm tỉnh lại lần nữa, đứa bé kia vậy mà vẫn còn thật thà quỳ trên mặt đất, cơ thể hơi phát run, còn đang rưng rưng nước mắt.

Cả thân và tâm Dịch Tuyết Phùng đều mệt mỏi, thấy vậy cũng có chút mềm lòng, hắn nhẹ giọng nói: "Còn quỳ ở đây làm cái gì?"

Đứa nhỏ nức nở nói: "Quân thượng, phải uống thuốc."

Đầu Dịch Tuyết Phùng đau như búa bổ, nhìn nó nửa ngày rốt cục thỏa hiệp: "Đem đến đây."

Đứa bé kia vui vẻ, vội lăn lộn chạy ra ngoài bưng thuốc.

Sau khi Dịch Tuyết Phùng nhập ma, không biết có phải là vì thương thế trên người hắn không hoàn toàn dung hòa cùng ma tức hay không, ba tháng trôi qua, đại đa số thời gian đều phát bệnh, chỉ là hắn gần như không còn ý chí cầu sinh, Trọng Tâm Quân sai người đưa thuốc trị thương đến, hắn một mực không động tới, cả ngày nằm trên giường nhỏ, phảng phất như đang chờ chết.

Thanh Xuyên Quân khi bé mặt mày mang đầy nét trẻ con, cánh tay cẳng chân ốm yếu như sào tre, mặc một thân y phục bẩn thỉu làm từ vải thô, nhìn cực kỳ đáng thương.

Nó cẩn thận từng li từng tí một nâng thuốc đến đưa cho Dịch Tuyết Phùng, Dịch Tuyết Phùng ngửi được mùi vị đắng chát kia cũng không nói thêm gì, nhận lấy chậm rãi uống.

Tiểu Thanh Xuyên đỡ hắn nằm xuống, lại giém thêm chăn cho hắn, thanh âm mang theo chút non nớt: "Quân thượng chẳng mấy chốc sẽ khá hơn thôi."

Dịch Tuyết Phùng nhắm mắt, cảm nhận ma tức chậm rãi di chuyển trong thân thể mình, đột nhiên tự giễu nở nụ cười, lẩm bẩm nói: "Nhanh chết một chút thì tốt biết bao."

Thanh Xuyên bị câu nói nhẹ nhàng này của hắn dọa sợ hết hồn, mặt mày tái nhợt khiếp khiếp nhìn Dịch Tuyết Phùng, nửa ngày mới bưng bát không chạy ra ngoài.

Dịch Tuyết Phùng uống xong một chén thuốc căn bản không đúng bệnh, ảm đạm ngủ thiếp đi, không biết hắn mơ tới cái gì, chỉ cảm thấy toàn thân như đang bị lửa thiêu đốt, đợi đến hắn khôi phục một ít thần trí, mới bừng tỉnh phát hiện chính mình đang phát lạnh.

Toàn bộ Ngọc Ánh điện đèn đuốc sáng choang, tựa hồ có người ở bên cạnh hắn đi tới đi lui.

Hắn ra sức mở mắt ra, tiểu Thanh Xuyên thấy hắn tỉnh lại, vội sáp tới, nói: "Quân thượng, ngài rốt cục tỉnh rồi, có người từ Quy Hồng Sơn tới, nghe nói là một thanh kiếm."

Dịch Tuyết Phùng mới vừa tỉnh lại, đầu óc có chút không rõ lắm, nghe đến một thanh kiếm còn phải tiêu hóa một hồi, sau mới đột nhiên nhớ tới, kiếm Quy Hồng Sơn, là Thiết Vân.

Việc Quy Hồng Sơn nuôi dưỡng ra một ma tu vốn là chuyện sỉ nhục, ngoại trừ Thiết Vân, còn có ai nguyện ý đến đây thăm hắn?

Đáy mắt tro tàn của Dịch Tuyết Phùng dường như xuất hiện chút ánh sáng, hắn giãy dụa ngồi dậy, lấy áo choàng lông chồn trắng như tuyết một bên khoác lên người, dụng hết toàn lực đẩy Thanh Xuyên một cái, lẩm bẩm nói: "Mau mời hắn đến đây."

Hắn bệnh quá lâu, cho dù dùng hết khí lực cũng không thể đẩy Thanh Xuyên đi bao xa, tiểu Thanh Xuyên nhét bếp lò trong tay vào lòng hắn, nói: "Sắp đến rồi, một chút nữa thôi."

Không lâu sau, một trận hàn quang đột nhiên rơi xuống trước cửa điện Ngọc Ánh, không đợi ma tu trông coi bên ngoài phản ứng kịp, Thiết Vân đã mặt trầm như nước vọt vào.

Hắn mới vừa tiến vào trong điện, thoáng nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng rũ mắt dựa trên giường nhỏ, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Dịch Tuyết Phùng ra sức mở mắt nhìn hắn, tiếp theo lộ ra một nụ cười khẽ.

Thiết Vân sửng sốt hồi lâu, mới từng bước một khó khăn tiến lên trước, lảo đảo quỳ gối bên cạnh nhuyễn giường, ngửa đầu nhìn hắn: "Cha..."

Viền mắt Dịch Tuyết Phùng ửng đỏ, tay run run đi sờ đầu hắn.

Thiết Vân nói: "Ta chỉ không ở đó mấy ngày, sao mọi chuyện lại biến thành như thế này? Sao ngươi lại muốn nhập ma hả?"

Dịch Tuyết Phùng trân trân nhìn đau đớn sâu trong mắt Thiết Vân, nửa ngày mới nở nụ cười: "Nhập ma không có gì không tốt."

Thiết Vân: "Tại sao?"

Dịch Tuyết Phùng chỉ nói: "Ta thích vậy."

Thiết Vân đứng lên một phát bắt lấy bả vai Dịch Tuyết Phùng, âm thanh gần như là rống lên: "Thích cái gì? Thích biến thành bộ dạng quái quỷ này sao?!"

Cả người Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, nhưng vẫn cố cưỡng bách bản thân nở nụ cười: "Ta còn sống, như vậy chưa đủ sao?"

Thiết Vân nhìn hắn cười, lại phảng phất cảm thấy hắn như đang khóc.

Hắn đưa mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng hồi lâu, mãi đến tận khi nụ cười trên mặt Dịch Tuyết Phùng không thể giả vờ được nữa, hắn mới nhào tới ôm lấy Dịch Tuyết Phùng vào trong lồng ngực, gắt gao ôm lấy.

Dịch Tuyết Phùng ngây ngẩn cả người.

Thiết Vân nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của hắn, nghẹn ngào lẩm bẩm nói: "Không sợ không sợ, Thiết Vân ở đây, bất luận ngươi biến thành dáng vẻ gì, Thiết Vân vẫn sẽ ở đây."

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên trợn to mắt, hắn cảm thụ được nhiệt độ lạnh lẽo trên người Thiết Vân, mũi đột nhiên đau xót, tay run run ôm lấy lưng Thiết Vân.

Hắn không chống đỡ bao lâu, đột nhiên chôn trong lòng Thiết Vân, nhỏ giọng khóc rống lên.

Man Hoang đối với dạng người không rành thế sự như Dịch Tuyết Phùng mà nói, có thể xem như địa ngục nhân gian.

Hắn từ bỏ tất cả yên lặng chờ chết, mãi đến khi Thiết Vân tới đây, ôm hắn vào lồng ngực, dỗ dành nói: "Thiết Vân ở đây."

Từ sau lần đó, Dịch Tuyết Phùng không từ chối chuyện uống thuốc nữa, có điều thân thể của hắn vẫn yếu ớt như cũ, toàn thân càng ngày càng băng lãnh như đã biến thành khối băng, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ mỏng manh, có lúc hắn mê man, Thiết Vân thiếu chút nữa tưởng hắn đã đoạn khí, thường bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Cứ như vậy giằng co qua lại một tháng, Thanh Xuyên đột nhiên chạy vào thông bẩm, nói là Ninh kiếm tôn đến.

Thiết Vân đang nằm nhoài bên mạn giường khảy tua rua trong tay chơi, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: "Không gặp, bảo y cút."

Dịch Tuyết Phùng đang ở một bên đọc sách, nghe thấy danh tự Ninh kiếm tôn mờ mịt hỏi: "Ninh kiếm tôn?"

Thiết Vân vội nói: "Chả là ai cả, có lẽ là đồ ăn vạ đó, đừng để ý tới y."

Dịch Tuyết Phùng lại lẩm bẩm nói: "Ninh... Có phải là sư huynh không?"

Thiết Vân mặt đầy ý vị: "Không đúng không đúng, họ Ninh ở tam giới nhiều vô số kể, nói không chừng không phải Ninh Ngu."

Dịch Tuyết Phùng "Ồ" một tiếng, nói: "Vậy nghe theo Thiết Vân."

Thanh Xuyên lĩnh mệnh rời đi.

Dịch Tuyết Phùng tiếp tục đọc sách, Thiết Vân nhìn dáng vẻ không chút hoài nghi nào của hắn, khó giải thích được có chút chột dạ, vội ho một tiếng, nói: "Cha à, sau này hạn chế qua lại với những người ở Quy Hồng Sơn một chút, bọn họ đều là một đám bạch nhãn lang trở mặt liền không quen biết, không đáng ngươi để bụng."

Dịch Tuyết Phùng sững sờ, nói: "Sao lại mói như vậy?"

Thiết Vân bĩu môi, lạnh lùng nói: "Từ sau khi tin tức cha nhập ma bị truyền tới Quy Hồng Sơn, những đệ tử ngày thường giao lưu cùng ngươi kẻ nào kẻ nấy đều nói xấu sau lưng ngươi, còn nói cái gì mà căn bản không cho phép ma tu tồn tại trên đời, vì hòa bình tam giới, lẽ ra tất cả nên bị tru diệt mới phải, a tức chết ta rồi!"

Ngón tay đặt ở trên cây của Dịch Tuyết Phùng khẽ giật giật, liều mạng đè xuống đầu quả tim chua xót, nhàn nhạt đáp: "Ồ."

Thiết Vân nói đến chuyện này, lửa giận ào ạt kéo nhau bùng lên: "Còn có Tước Thanh kia! Lúc trước còn thích kè kè theo phía sau ngươi chạy tới chạy lui, sư huynh này sư huynh nọ, kẻ nào không biết còn tưởng rằng nàng ái mộ ngươi? Thế nhưng sau đó thì sao, nàng nghe nói ngươi nhập ma, phản ứng đầu tiên vậy mà là muốn giết ngươi, nói ma tu đều phải bị diệt trừ, không được chết tử tế..."

Dịch Tuyết Phùng mím môi, buông mắt giấu đi thần sắc trong đó: "Ngươi làm sao biết được?"

Thiết Vân nói: "Ta nhận được tin tức ngươi đang ở Man Hoang ngay lập tức đi tìm người cùng ta đến Man Hoang đưa ngươi về, nhưng bất luận kẻ nào cũng từ chối, còn ra sức chửi ma tu một phen, nói Quy Hồng Sơn không thể nuôi dưỡng một ma tu được, còn đơn phương đoạn tuyệt quan hệ cùng ngươi, ta nhổ vào, nói như kiểu môn phái nhỏ bé kia giỏi giang lắm."

Dịch Tuyết Phùng ào ào lật sách, do dự nửa ngày mới thử thăm dò mở miệng: "Kia... còn Ninh Ngu thì sao?"

Thiết Vân nói: "Cái gì mà Ninh Ngu?"

Dịch Tuyết Phùng: "Ngươi có tìm Ninh Ngu không?"

Thiết Vân liền xì một tiếng, mắng: "Có quỷ mới muốn tìm tên rác rưởi kia! Ban đầu vốn là ngươi và y cùng đi đến Man Hoang, y một mình trở về ta đã không nói gì, tới khi nghe nói ngươi nhập ma, y vậy mà không thèm đến tìm ngươi lần nào, trái lại còn mang kiếm đi trảm yêu trừ ma, a a a không được, tức chết ta rồi!"

Thiết Vân càng nói càng tức, tay nện trên giường, hận không thể nện chết Ninh Ngu.

"Tu vi của y không hiểu tại sao lại tăng lên rất nhiều, nghe đâu đã trở thành kiếm tôn, lâu nay y vẫn luôn ở bên ngoài bình định Ma tu chi loạn, mấy lão già ở tam giới kia suýt chút nữa cung phụng y thành thần tiên."

Sau cái ngày một trong Tam đại quân chủ của Man Hoang bị Ninh Ngu đâm chết, có một phần ma tu không còn bị ràng buộc, trực tiếp trốn khỏi Hư Vô chi địa, tung hoành khắp nơi ở tam giới làm chuyện ác, cho dù đã có Dịch Tuyết Phùng thay thế vị trí quân thượng kia, cũng không có nửa phần uy hiếp.

"Trước khi đến đây ta còn nghe nói, Ninh Ngu bình định tứ cảnh chi loạn, những kẻ ở tam giới tôn sùng y thành công thần lớn nhất, nhất định phải dành riêng danh hiệu kiếm tôn này cho y, về sau bất cứ kẻ nào cũng không thể dùng."

Mỗi một câu Thiết Vân liền nện lên giường một cái, Dịch Tuyết Phùng bị hắn chấn động đến mức chân hơi tê, lúc định ngăn cản Thiết Vân, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Ninh... Kiếm tôn?"

Động tác nện giường của Thiết Vân khựng lại, tay rụt về, nằm lỳ ở trên giường giả chết.

Dịch Tuyết Phùng cầm lấy tay hắn quơ quơ, vội vàng nói: "Vừa rồi ngươi nói Ninh kiếm tôn, chính là sư huynh phải không? Phải không? Thiết Vân, có phải là y hay không?"

Thiết Vân thấy hắn gấp gáp như vậy, không thể làm gì khác hơn là buồn bực đáp: "Là y."

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, kéo áo choàng trên đùi, ngay cả y phục cũng không mặc liền chân đất chạy ra ngoài.

Thiết Vân vội đuổi theo phía sau: "Cha! Y phục!"

Dịch Tuyết Phùng một thân y phục đơn bạc, lảo đảo chạy ra khỏi Ngọc Ánh điện, đầu hắn choáng váng đạp bậc thang chạy đi, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy xa xa có một bóng người quen thuộc đang chậm rãi đưa lưng về phía hắn bước đi.

Dịch Tuyết Phùng: "Sư huynh... Sư khụ khụ khụ!"

Hắn chỉ mới giương giọng hô một tiếng, liền bị gió thổi mạnh vào sặc một tiếng, vành mắt có chút đỏ lên.

Dịch Tuyết Phùng đỡ lan can lảo đảo chạy xuống, mà thân ảnh kia đang cách hắn càng ngày càng xa.

"Sư huynh!"

Dịch Tuyết Phùng dụng hết toàn lực gọi tên y: "Ninh Ngu!"

Hắn chỉ lo nhìn người, không chú ý mặt đất dưới chân, mới hô hai tiếng dưới chân đã bước hụt, cả người té sụp xuống đất, suýt nữa đụng đến mức vỡ đầu chảy máu, nửa ngày cũng không đứng dậy được.

Người ở xa xa tựa hồ nghe thấy, dừng bước quay đầu giương mắt nhìn, lại không nhìn thấy bất luận người nào.

Ninh Ngu nhíu mày, xoay người rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: Trễ nữa điểm còn có một chương, có thể phải muộn một chút ~

Cảm tạ chống đỡ. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!