Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 42: Miệng nói yêu cô



Edit: Dĩm

Máu tươi chảy dài trên mái tóc nhỏ giọt xuống đất, màu đỏ tươi có chút chói mắt.

Không cảm thấy đau đớn như trong dự đoán.

Thay vào đó, chạm vào thái dương cô là bàn tay to.

Lâm Ấm mở to mắt, không phải sợ hãi mà là ngạc nhiên, khiếp sợ cùng... tuyệt vọng.

Hà Trạch Thành nhìn kim tiêm sắc nhọn, chọc vào mu bàn tay hắn, chỉ lộ ra vỏ ống.

Bàn tay đó bắt đầu run lên, ngón tay run rẩy một cách cứng ngắc, biểu cảm trên gương mặt dần dần trở lại bình tĩnh, giống như không hề cảm thấy đau đớn.

Thật may mắn.

Vô cùng may mắn.

Cô còn sống, còn chưa chết.

Dùng sức lực lớn, Lâm Ấm hoảng sợ buông lỏng tay ra, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia đang nhìn cô: "Chơi vui không?"

Hắn gằn từng chữ.

Môi của Lâm Ấm mím lại, không nói được chữ nào.

Hà Trạch Thành cầm ống kim tiêm, rút

ra rồi ném xuống đất, máu từ mu bàn tay chảy ra, thậm chí so với cô còn chảy ra nhiều hơn.

Nhìn chằm chằm vào miệng vết thương đầy máu, không rời mắt, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Ấm chỉ cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua thật lâu.

Hắn sẽ thao chết cô ...chắc chắn sẽ! Cô chống lại mệnh lệnh của hắn, chắc chắn rồi.

Cô sẽ chết rất thảm, ngay cả khi chết rồi vẫn rất thảm.

Tiếng máu chảy bên tai cô rất gần, vẫn có thể nghe thấy từng giọt từng giọt, trái tim run rẩy cùng cơ thể khô nóng, loại âm thanh này đang vô hình hành hạ cô.

Qua một lúc lâu, Hà Trạch Thành dời tầm mắt, không cảm xúc nhìn cô rồi đứng dậy.

Lâm Ấm muốn ôm chặt lấy chính mình, nhưng hắn lại nâng cánh tay cô lên, dùng cánh tay bị thương, hung hăng nhấc lên rồi túm tóc lôi cô lên lầu.

Cô không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng chắc chắn sẽ không kết thúc tốt đẹp.

Hắn tại sao phải giúp chính mình chặn, tại sao không để cô chết đi!

Chết là có thể giải thoát rồi, tại sao không cho cô chết!

Miệng nói yêu cô, lại tra tấn cô thế này, cái này mà gọi là yêu sao?

Hắn ném cô lên giường, cầm sợi dây xích ở đầu giường khóa cổ cô, không để ý đến cô, cầm áo choàng tắm bên cạnh mặc vào, xoay người đi xuống lầu.

Máu của hắn chảy dọc suốt từ căn phòng tối đến phòng ngủ, cầu thang, sàn nhà, áo choàng tắm màu trắng cũng loang lổ vết máu đỏ tươi.

Không có biểu cảm gì, dường như hắn không quan tâm chút nào, máu chảy không ngừng khiến tay hắn bắt đầu cứng đờ.

Ngón tay khẽ run, hắn dùng chân câu lấy hộp đựng đồ giấu ở phía sau tủ TV ra, từ bên trong tìm thấy miếng băng gạc.

Xoay mu bàn tay, trên đó có một cái lỗ to bằng hạt đậu xanh, máu vẫn không ngừng chảy ra.

Bàn tay đang cầm băng rũ xuống, tựa như không có ý định xử lí.

Tại sao hắn lại chảy máu? Đây là một câu hỏi mà hắn không thể tìm ra.

Điều hắn không thể hiểu hơn nữa là tại sao cô ấy lại muốn tự sát, không cảm nhận được hắn yêu cô nhường nào sao? Tại sao lại tự muốn sát?

Tại sao!

À, hắn chợt nhớ ra một câu, nếu chảy máu quá nhiều cũng sẽ chết đi.

Cô chảy nhiều máu như vậy, sẽ chết sao?

Cho nên phản kháng hắn, chảy máu, cũng không muốn cho hắn thao, cũng là tiềm thức muốn tự sát sao?

Tại sao lại tự sát!

"Bang!" Hắn hung hăng đá chiếc hộp đựng đồ dưới chân xuống đất, tất cả những thứ trên mặt đất đều văng ra.

Dụng cụ hỗ trợ băng bó, đồ may vá, bình rượu, ảnh chụp, hộp thuốc đều bị lăn lộn, còn có những mẫu vật của con thỏ cũng rơi ra.

Khuôn mặt đó trở lại trạng thái tức giận, đôi mắt đỏ như máu, nhìn hộp thuốc dưới chân mình, hắn giẫm lên nó một cách thô bạo, cố gắng nghiền nát mọi thứ, mọi thứ!

Khi trở lại lầu, hắn thấy cô đang ở trên giường sợ hãi nôn nóng.

Tác dụng của thuốc, cô không tự chủ được, suốt hai ngày đó, đôi chân trắng nõn của cô cọ xát dữ dội, gốc đùi đã đỏ ửng rồi, đau đớn mà xoa vú, miệng không ngừng rên rỉ.

"Khó chịu quá, cứu nô lệ, nô lệ khó chịu quá!" Cô mê đắm nhìn hắn, giơ cánh tay tuyệt vọng về phía hắn, sợi dây xích trên cổ có hạn, gần ngay trước mặt nhưng cô không thể chạm vào.

"Cầu xin chủ nhân cứu em, em rất khó chịu, nô lệ rất khó chịu!"

"Cầu xin chủ nhân thao em! Nô lệ rất ngứa, rất khó chịu, nóng quá!" Cô hét lên một cách tuyệt vọng, lí trí bị dục vọng xâm lấn không còn nghĩ đến thứ gì nữa.

Hà Trạch Thành thờ ơ nhìn mọi thứ, một tay ôm lấy tay kia, băng vải quấn rất dày, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, không nói lời nào.

Xem màn trình diễn của cô, vô vọng nhờ hắn giúp đỡ.

Sau khi quấn băng xong, hắn cắn chặt răng, tiến lại gần cô, Lâm Ấm không thể chờ đợi được nữa tiến lên, vòng tay qua cổ hắn cầu cứu: "Chủ nhân, xin hãy giúp em, thao em.... nô lệ rất khó chịu, thật sự rất khó chịu!"

Cô đau đớn kêu lên một tiếng, đôi tay mảnh khảnh không ngừng vuốt ve trên người hắn, từ cổ, ngực cho đến phía dưới, cởi bỏ áo choàng tắm của hắn, cúi người ngậm lấy vật dưới người hắn.

Đối với hành động của cô, hắn tất cả đều xem ở trong mắt, nhưng không làm bất kỳ hành động nào.

Lâm Ấm thực sự không thể chịu đựng được, cầu xin hắn, xin hắn thao cô.

Nhanh lên thao cô! Cô bị dục vọng trong cơ thể tra tấn đến sắp hỏng rồi.

"Chân mở ra!" Giọng nói lạnh lùng ra lệnh cho cô.