Mộng Xuân

Chương 29: Lời Cuối Sách: Không ốm mà rên《 Mộng Xuân 》



– Sau đây sẽ giải đáp một ít ghi vấn mà một số người có thể đang thắc mắc.

Nói về nguồn gốc của 《Mộng Xuân》 trước đi. Sở dĩ tôi viết áng văn này, là bởi vì tôi mơ thấy mình yêu đương với một người con trai mà tôi ghét. Chuyện này không phải xảy ra lần đầu tiên, trước đây tôi cũng mơ thấy những giấc mơ này, chỉ là đối tượng khác nhau, đều là một ít người tôi chưa từng chú ý tới, thậm chí là còn có cả những đứa con trai tôi có mang chút chán ghét. Tôi liền nghĩ, tại sao người ta lại mơ thấy mình thân mật với người mà mình ghét chứ?

Thế là có 《Mộng Xuân》.

Áng văn này là tôi viết do xúc động nhất thời, trên cơ bản thì toàn bộ tình tiết đều không có kế hoạch. Ngay từ đầu, tôi chỉ muốn viết Phàn Mộng mơ thấy Sở Triệu Xuân một cách không thể giải thích được. Tuy nhiên sau đó lại là giấc mơ lồng ghép giấc mơ, có nghĩa là, thật ra thì Sở Triệu Xuân đã nằm mơ trước Phàn Mộng ba tháng, những tình tiết còn lại là khi tôi viết đến một nửa mới nghĩ ra.

Mà cuối cùng, giai đoạn mơ thấy Kiều Sở kia, là tôi nghĩ ra ở sau này, bởi vậy, trên thực tế thì áng văn này không có cấu trúc hoàn chỉnh, đều là vừa nghĩ vừa viết.

Đặc biệt là sau khi viết về nhật ký giấc mơ của Sở Triệu Xuân, cây bút cùng lời văn của tôi đã nổ mạnh hoàn toàn, đến bây giờ đọc lại, tôi vẫn còn tự hỏi: Con mẹ nó, sao khi đó tôi lại nghĩ ra được mấy thứ này?

Chính tôi, hiện tại khi xem lại cũng cảm thấy khó hiểu.

Ý thứ hai là: Lật ngược lại các câu chuyện đam mỹ giống nhau về hai bên đều mơ thấy mộng xuân. Những tiểu thuyết đam mỹ có liên quan đến giấc mơ thật ra cũng không phải là mới, đơn giản chỉ là công nắm giữ siêu năng lực, ooxx với thụ ở trong mơ. Hoặc là công thụ đều mơ thấy mộng xuân, rồi yêu đối phương ở trong mơ. Và hai điều mà tôi muốn lật ngược là:

Một, trong bài viết này, tất cả mọi người là con cờ của vận mệnh, cho dù là Sở Triệu Xuân thì cũng không phải là người nắm giữ toàn cục, ví dụ là có tình tiết nào đó hắn không thể mơ thấy, chẳng hạn như việc Phàn Mộng đã gọi điện thoại cho hắn.

Điều tôi muốn nói là dù con người có nghĩ mình mạnh mẽ đến đâu, thì họ cũng chỉ là những sinh vật yếu ớt không thể thoát khỏi số phận của mình.

Bệnh tâm thần phân liệt của Phàn Mộng, chiến lược cẩn thận từng bước của Sở Triệu Xuân, thậm chí là cái kết, Phàn Mộng nhìn thấy Kiều Sở tham gia vào mối quan hệ của mình trong giấc mơ, tất cả những đều này chỉ để làm nổi bật sự ngu muội của nhân vật: Họ nghĩ rằng họ luôn có thể đánh bại vận mệnh bằng cách sử dụng lý trí, nhưng họ không biết rằng đó là sự hợp lý và tính toán, thế là bọn họ từng bước sa vào nanh vuốt của vận mệnh. Tất cả chúng ta đều là đồ chơi của một loại quyền năng nào đó mà thôi, nhưng chúng ta luôn tự cho mình là đúng, cho rằng thế giới coi chúng ta là nhân vật chính, nhưng trên thực tế, chúng ta chỉ là một thứ mà cho dù có chết đi, thì cũng chỉ là những con kiến không có ảnh hưởng gì đến thế giới.

“Hắn”, chính là trí tuệ và quyền lực cao nhất, và sức mạnh không thể biết trước đó – là quyền uy của toàn văn. Ở đây, tôi không ám chỉ rằng “hắn” là thần của bất kỳ tôn giáo nào, tôi cho rằng “hắn” gần với Đạo hơn, hoặc là một sức mạnh không thể biết được.

Hai, công thụ không yêu đối phương.

Bề ngoài, có vẻ như Sở Triệu Xuân có yêu Phàn Mộng, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy.

Sở Triệu Xuân cùng Phàn Mộng tượng trưng cho hai kiểu người đối mặt với vận mệnh: Sở là một người lười biếng, hắn cho rằng con người phải tận hưởng sự hạnh phúc trước mắt, nếu không thể chống lại vận mệnh, thì tại sao không hưởng thụ một chút, thuận theo tự nhiên, có thể nói hắn là người lạc quan, nhưng thật ra thì thái độ của hắn lại tiêu cực hơn Phàn Mộng, hắn nhận định rằng số phận không thể viết lại rất sớm, sau đó, hắn lại sử dụng điều này như một lý do để sa ngã.

Còn Phàn Mộng lại là một người khát cầu sự tự do, không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào, chính là loại dục vọng “cần phải đạt được sự tự do” này đã trói buộc hắn, khiến hắn không thể nhìn thấy toàn bộ tình hình, tinh thần của hắn rất yếu ớt, không kiên cường bằng Sở. Rồi cuối cùng, tâm thái của Sở vẫn lạc quan vui vẻ, còn Phàn thì vẫn muốn chống lại vận mệnh, nhất quyết không chịu phục tùng, nhưng trên lý trí thì đã tuyệt vọng.

Về “hắn” trong 《Mộng Xuân》, có rất nhiều cách khác nhau để lý giải, và tôi sẽ chỉ viết hai cách mà tôi muốn nói ở dưới đây.

Cách giải thích đầu tiên là, “hắn” ám chỉ vận mệnh, quy luật tự nhiên, đây là nói về thế giới văn bản của 《Mộng Xuân》, cũng chính là đối với hai người Sở Phàn, “hắn” là vận mệnh không thể chống lại.

Cách giải thích thứ hai là, “hắn” ám chỉ tác giả, cũng chính là bản thân tôi cùng tất cả những ai đã đọc bài viết này:

Đến tận lúc này, tôi càng cảm thấy duyên phận do “vận mệnh sắp đặt” thật đáng sợ —— nó là một loại chuyên quyền.

Cái gọi là duyên phận này không liên quan gì đến lãng mạn, nó được quyết định bởi một người chưa từng gặp qua, là “hắn”.

Những câu chuyện tình yêu kinh điển trừ trước tới nay đều bị “bọn họ” chi phối: Lương Sơn Bá yêu Chúc Anh Đài, một người không phải nam cũng chẳng phải nữ; tại sao Giả Bảo Ngọc lại yêu Lâm Muội Muội, nếu không được thì lại tâm nguyện không yên ổn được? Mặc kệ là Lương Sơn Bá hay Giả Bảo Ngọc, mọi người đều không có sự lựa chọn, mỗi một tiếng nói cùng hành động của bọn họ, đều do tác giả quyết định.

Tác giả buộc nhân vật làm một hành vi nào đó rồi đạt sự sung sướng, sau đó lại ép nhân vật tin tưởng vào cái kết nào đó tượng trưng cho hạnh phúc: Hạnh phúc biến thành một loại loại biểu tượng, chỉ cần có một vật tượng trưng hoặc hoàn cảnh tượng trưng nào đó, thì nó chứng tỏ là hạnh phúc: Được người thương hôn sẽ có được hạnh phúc, một nam chính vốn dĩ ngược đãi nữ chính bằng mọi cách đột nhiên tỏ ra dịu dàng, thì nữ chính sẽ có được hạnh phúc từ sự bố thí……

Đúng vậy, tác giả chính là “hắn”, những người đọc văn bản là “bọn họ”.

Cuộc đời của mỗi người đều là một vở kịch, có một ít vở kịch rất được hoan nghênh —— vì kịch bản được diễn viên nổi tiếng diễn; có một số vở kịch thì chỉ biểu diễn một lần, sau đó là không có ai xem nữa, giống như cuộc sống của một người ăn ngủ ngoài trời cả đời trên đường phố.

Mà cuộc đời của tôi —— mối quan hệ của Sở Triệu Xuân tôi cùng Phàn Mộng —— có thể xem là như một chương trong một vở kịch lớn.

Chương này nhất định có tác giả, hơn nữa tác giả còn đang kiểm soát tâm trí tôi, có lẽ là những suy tư tôi đưa ra ngay lúc này, cũng đều xuất hiện từ “hắn” —— tác giả —— dưới ngòi bút.”

Trên đây là một đoạn trích trong nguyên văn của 《Mộng Xuân》, là những suy nghĩ trong nhật ký của Sở Triệu Xuân.

Ở đây viết rõ, “hắn” chính là tác giả, mà lý do tác giả muốn viết như vậy, là dựa trên nhu cầu gián tiếp từ người đọc, phần lớn tác giả đều muốn làm hài lòng người đọc: Đó là là nói, không chỉ có tôi, mà bạn cũng là một phần của “hắn”. Trong bài viết, tác giả là thượng đế, và là người có quyền lực tuyệt đối, hắn quyết định vận mệnh cùng cùng hành động của nhân vật, như vậy, nhân vật có cơ hội phá tan tác giả không?

Nhân vật có cơ hội lấy được sự tự do từ trong tay tác giả không? Phàn Mộng là một người ý định lấy được sự tự do từ trong tay tác giả, chống lại nhân vật của tác giả. Tuy nhiên, tới cuối cùng, nỗi bi ai của hắn nằm ở chỗ, hắn vẫn là bị tác giả kiểm soát —— tức là chính tôi.

Cuối bài viết, tôi lưu lại một số vấn đề cho mọi người tưởng tượng:

Liệu trong tương lai, Phàn Mộng có ở bên Kiều Sở không? Sở Triệu Xuân có biết gì về giấc mơ của Phàn Mộng không? Sau này, chuyện gì sẽ xảy ra với ba người họ?

Mà sự bi ai của nhân vật trong truyện đam mỹ thương nghiệp nằm ở chỗ này: Chỉ cần tác giả cùng người đọc vui vẻ, thì nhân vật dưới ngòi bút lập tức giống như thịt cá trên tấm thớt, mặc người cho xâu xé, bao nhiêu chuyện vô lý cũng phải làm —— giống như tình tiết được ám chỉ cuối bài viết, Kiều Sở cùng Phàn Mộng dây dưa ở trong giấc mơ. Một tình tiết không hợp tình hợp lý như thế cũng có thể được viết ra sao?

Chẳng lẽ, chỉ vì một câu “Cặp này dễ thương quá, tác giả đại nhân viết đi” của người đọc, là có thể tạo ra một cặp đôi mới sao? Chẳng lẽ chỉ vì một ý nghĩ của tác giả “Hiện tại lưu hành thể loại truyện như thế nào, tôi sẽ lập tức viết ra, sau khi viết xong hy vọng sẽ có rất nhiều người nhắn tin khen tôi viết rất tốt”, sau đó lại sáng tạo ra một câu chuyện chỉ có thịt hoặc một câu chuyện nhàm chán cùng những nhân vật mờ nhạt sao?

Những tác giả vì lưu hành, vì người đọc, vì điểm số, vì khen thưởng kia, thì ghép đôi như thế nào mà không viết ra được? Rồi có tình tiết nào mà không thể viết ra? Những tác giả sợ làm người đọc tức giận đó, làm sao dám viết ra một câu chuyện có diễn biến vui vẻ nhưng cái kết lại là bi kịch?

Bọn họ viết thật cẩn thận, họ sợ viết ra một tình tiết gọi là lôi, rồi khiến người đọc chạy mất —— tuy nhiên, đó cũng chính là một cách để sinh tồn.

Những tác giả viết các tác phẩm được lưu hành trong chúng tôi chỉ là một đám không có quá nhiều tôn nghiêm, chỉ là người nhàm chán buôn bán ham muốn cùng giấc mơ.

Hèn mọn, dựa vào người đọc để tồn tại, một thứ đáng buồn.

Cho dù có thỏa mãn, thì cũng chỉ là ảo giác, tự thỏa mãn nhất thời, sau khi tác dụng của thuốc biến mất liền có sự trống rỗng vô hạn. Nghĩ lầm rằng có rất nhiều người chờ xem những thứ do chúng tôi viết, tuy nhiên, chỉ có bản thân mình mới là người đọc trung thành nhất của mình —— trên thế giới cũng chỉ có bản thân mình sẽ chú ý thứ do mình viết đến như thế, và cũng tự thôi miên bản thân để tin tưởng rằng, có rất nhiều người thích đọc văn chương của mình.

Thỏa mãn như thế, tự luyến như thế.

Kết quả là, mọi thứ đều biến mất, và từ trước đến nay tôi không có cứ thứ gì.

Tôi viết 《Mộng Xuân 》, đó là một câu chuyện không có ý nghĩ, và thật sự đáng thất vọng —— giống như con người của tôi: Một đống thịt thừa không có nước, cũng không mới mẻ gì. Một cái hộp sọ heo, người ta thấy thì bỏ đi, nằm ở bên đường không thể trêu vào ai, nhưng cũng bị đá một chút.

Những thứ mà tôi có khả năng viết, cũng chỉ là một số thứ tẻ nhạt như thế, chứ không phải những tiểu tuyết kinh thiên động địa khiến quỷ thần sợ hãi, hay những tiểu thuyết tình yêu, yêu đến chết đi sống lại. Trong câu chuyện của tôi không có tình yêu, không có sinh ly tử biệt, không có hứa hẹn, không có hạnh phúc, không có vương tử cùng vương tử nhanh chóng [hạnh phúc vui vẻ sống cùng nhau].

Chỉ là một đống thứ cô đơn và trống rỗng.

Tôi thật sự không có can đảm để làm tất cả người đọc tức giận, bởi vì tôi chỉ hèn mọn, hy vọng rằng trên thế giới này còn có người sẽ nguyện ý tiến vào thế giới văn chương nhỏ bé của tôi.

Thổ lộ, sau đó chờ mong có người xem tôi thổ lộ.

Nên là một người nhàm chán như vậy thì sao có thể viết ra những thứ này?

Câu chuyện《Mộng Xuân》, chẳng qua chỉ là một câu chuyện rách nát, một câu chuyện không ốm mà rên khiến người ta chán ghét.

Có duyên gặp lại.