Mộng Xuân

Chương 10



Hắn chạy vào phòng, lôi ra một cái hộp nhựa lớn từ dưới bàn, trong đó có gần hết các bài tập thời cấp 2 của hắn. Phàn Mộng là một người luôn hoài niệm về quá khứ, hắn luôn dành một loại tình cảm đặc biệt cho quá khứ, khi lên đại học, hắn đã không để mẹ vứt bỏ bài vở thời cấp hai, hắn giữ lại những thứ mình viết cùng bài tập từ cấp một đến cấp hai. Hắn lấy ra một bài văn tiếng Anh từ thời trung học, rồi so sánh nó với nét chữ trên tấm bưu thiếp, sau đó hắn không khỏi thở hổn hển, trái tim như bị một bàn tay to nắm lấy, lúc này hắn tưởng như nó không thể chảy máu nữa.

Đó là một loại cảm giác các mạch máu đều đã đông cứng lại.

Đó là một loại cảm giác tứ chi đều đã đóng băng.

Đó là một loại cảm giác xương chân đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, cả người biến thành một cục thịt mềm thiếu khung xương chống đỡ, nằm dài trên mặt đất.

Rốt cuộc thì Phàn Mộng cũng không thể đứng vững được nữa, không biết từ lúc nào, tấm bưu thiếp kia cùng bài văn tiếng Anh đều đã rơi xuống cạnh mu bàn chân của hắn.

Chữ viết tay giống nhau: Thời trung học, khi viết chữ “i”, tay hắn luôn luôn thêm một cái móc lên trên chữ “i”, giống như con số “1” của Ả Rập, sau khi bị giáo viên sửa vài lần, hắn mới thay đổi được; khi viết “m”, hắn đặc biệt thích khoe ra cái đẹp, cho nên luôn viết nghiêng chữ m; còn chữ “h”, mãi cho đến hiện tại hắn đều cảm thấy viết chữ h một cách uốn lượn hoa hòe tương đối đẹp, cho nên cố tình ở lúc viết chữ h, sẽ đặc biệt viết một nét cong vuốt. Chỉ có một mình hắn mới biết được thói quen viết chữ với sự khác biệt cực nhỏ này, nên không có người nào khác có thể bắt chước được.

Phàn Mộng tin rằng, tấm bưu thiếp này đến từ chữ viết tay của chính hắn.

Một tiếng kèn Pháp trầm khàn vang lên (hắn đoán đó là tiếng kèn Pháp).

Tiếng kèn Pháp trở nên lớn hơn.

“Tuổi 18, không cần đồng hồ để biết mình có bao nhiêu thời gian……”

Phàn Mộng đi vào phòng, trả lời điện thoại —— sao hắn lại cứ luôn cài 《Tourbillon》thành nhạc chuông điện thoại của mình chứ?

Người khác nói không sai, muốn để mình chán ghét một bài hát, cách tốt nhất chính là cài bài đó thành tiếng chuông điện thoại hoặc là tiếng chuông báo thức……

Vẫn như cũ là không có ID người gọi, thậm chí ngay cả dãy số cũng không có, bên trên chỉ viết “private”. (cá nhân)

“Tôi biết đó là cậu.”

Phàn Mộng cầm theo di động, đi trở về phòng khách.

“Cậu lên tiếng cho tôi!

Cậu đừng nghĩ đến chuyện muốn chơi tôi! Chơi có vui không?

Cậu rõ ràng là tôi, tôi rõ ràng là cậu, vì sao phải làm như vậy với tôi? Tôi đã biết, vừa rồi căn bản là không có tiếng nhạc《Tourbillon》 vang lên……

Không, có lẽ là từ đầu tới đuôi đã không có bài hát 《Tourbillon》 này?

Đúng rồi, tên bài hát này rất lạ, tôi biết, đó là nhưng gì cậu làm……

Là cậu, là cậu làm cho tôi nghĩ rằng có bài hát này, là cậu làm cho tôi nghĩ rằng mình đang nghe bài hát này, nhưng sự thật là cái gì cũng không có……

Tôi nói có đúng hay không? Đúng hay không?”

Phàn Mộng co rúm ở cạnh cửa, hắn cần phải chạm vào cơ thể mình, cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể, để hắn có thể chắc chắn rằng mọi thứ ngay lúc này không phải là một giấc mơ, mà là hiện thực. Nhưng mà, hắn lại nghĩ rằng tất cả những thứ làm hắn nghĩ nhiều này đều sẽ biến thành giấc mơ —— hắn thất thường, cái gì SS cùng ES, chỉ là một giấc mơ kỳ lạ mà hắn từng mơ thấy.

Khoảng thời gian hắn cùng Sở Triệu Xuân triền miên kia, chỉ là một giấc mộng xuân trong giấc mơ của hắn.

Hắn không thể mơ nữa, hắn cần phải thật tỉnh táo. Hắn muốn nhìn thấy ánh mặt trời, căn phòng này là nhà tù của những giấc mơ, nơi này không phải nhà hắn.

Đúng rồi, hắn không có nhà!

Hắn không có một ngôi nhà thật sự!

Hắn chỉ là một linh hồn bị nhốt ở một nơi nào đó, sống vì sự kỳ vọng của cha mẹ cùng thế giới bên ngoài, và hắn cũng không biết ý nghĩa của việc học đại học là gì.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy thật sự vui vẻ. Hắn chưa từng cảm nhận được sự vui vẻ, tự do, bởi vì hắn không thể không vào đại học. Hắn chợt nhớ ra rất nhiều điều mình muốn làm, nhưng lại không làm được, quá nhiều.

Mỗi một chuyện hắn muốn làm, đều đại diện cho việc hắn muốn hình thành nhân cách của bản thân hoàn chỉnh hơn, nhưng mỗi lần hắn bị từ chối, thì nhân cách của hắn liền biến dạng, để có thể đáp ứng yêu cầu của đối phương.

Từ lâu hắn đã trở thành một người mà chính hắn cũng không nhận ra. Đúng vậy, thật ra hắn biết rõ ES là ai. ES hoàn toàn không phải là ES, ES mới là con người thật, SS là giả. Bây giờ hắn là giả. ES yêu Sở Triệu Xuân kia, mới là con người thật của hắn, cho nên ES mới giữ nguyên thói quen viết chữ đã được giáo viên sửa nhiều lần.

Hắn muốn đi tìm ES.

“Here”

Phàn Mộng nghe thấy một giọng nam ở đầu dây bên kia, hắn đứng lên, giữ ván cửa mới có thể đứng vững.

Phàn Mộng đặt tay lên ván cửa, và dường như hắn cảm nhận được có một bàn tay khác cũng đang dán lên sau cánh cửa. Hắn đang tiếp xúc với một người nào đó qua cánh cửa, hắn cảm thấy như vậy một cách mạnh mẽ.

“I”

Phàn Mộng vặn khóa cửa, chạm vào tay nắm cửa, vừa định mở cửa ra.

“Am.”

Phàn Mộng kéo cửa ra, nhìn thấy một người đang đứng trước mặt. Hắn kéo cánh cửa sắt qua bên phải, để nhìn thấy khuôn mặt kia rõ hơn.

“Cậu là ai?”

Đó là một nam sinh rất trẻ tuổi. Y mặc một một chiếc áo sơ mi trắng có sọc xanh nhạt, một chiếc quần jean màu đen, còn có đôi giày giá 768 tệ —— là đôi giày thể thao mà Phàn Mộng đã mua cho Sở Triệu Xuân cả trong mơ lẫn hiện thực.

Trên khuôn mặt sạch sẽ của y là một đôi mắt đen sáng ngời, giống như một ly cà phê đen đang được khuấy từ từ, ấm áp êm dịu, một đôi môi có màu đỏ nhạt, đang mang theo nụ cười.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Phàn Mộng thất thần, nam sinh kia bước vào nhà Phàn Mộng, nắm lấy vai hắn, rũ mắt, mặt của hai người bọn họ rất gần nhau, làm Phàn Mộng có thể nhìn thấy bóng mờ của hai hàng lông mi dưới mắt y.

“Vậy cậu là ai?”

“Tôi……”

Phàn Mộng lui ra phía sau một bước, nam sinh đẩy cửa về vị trí ban đầu, một tiếng vang trầm đục vang lên, cửa đã đóng lại.

“Tôi là Phàn Mộng.”

“Phàn Mộng nào? Là Phàn Mộng nào muốn nhìn thấy tôi?”

Nam sinh kia nắm tay Phàn Mộng, đi vào phòng của Phàn Mộng, y đẩy Phàn Mộng đến cầu thang ở mép giường, muốn hắn trèo lên giường. Phàn Mộng liền trèo lên trên giường, nam sinh cũng trèo lên trên. Phàn Mộng không ngừng lui ra phía sau, cho đến khi mông đã chạm vào gối, nam sinh tiến sát đến trước mặt hắn, hai tay chống ở bên cạnh Phàn Mộng, Phàn Mộng vừa ngẩng đầu, mũi liền đụng vào mặt của đối phương.

“Tôi là…… Tôi trở thành ES? Đúng vậy, cậu không thể là Sở Triệu Xuân, cậu không phải Sở Triệu Xuân, không phải Sở Triệu Xuân……”

Miệng Phàn Mộng không ngừng dao động, Sở Triệu Xuân —— ít nhất là người giống hệt với Sở Triệu Xuân —— Phàn Mộng xoa miệng, lúc này sự sợ hãi trong nội tâm hắn đã trở về một cách mạnh mẽ, miệng hắn dừng dao động, sự im lặng lúc này còn nặng nề hơn một thùng container, khiến Phàn Mộng không thể hít thở.

“Tôi không phải là Sở Triệu Xuân kia, nhưng tôi cũng là Sở Triệu Xuân. Tôi là thứ mà cậu muốn, cho nên cậu đã tạo ra tôi.”

Sở Triệu Xuân nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay của Phàn Mộng, dán sát vào mặt mình, y giống như một con mèo làm người khác yêu mến, dựa, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của Phàn Mộng, y dùng một loại ánh mắt rất nhẹ nhàng, không thể nào bắt giữ, uốn lượn như nước sông nhìn Phàn Mộng.

Phàn Mộng không còn cảm thấy áp lực nặng nề nữa, thay vào đó là hắn cảm thấy mê mang:

Này, đúng vậy, hắn đã trở thành ES, cho nên hắn muốn Sở Triệu Xuân. Sở Triệu Xuân trước mặt không phải là người ở đại học, không phải là người trong hiện thực, mà đây là người hắn muốn —— là người triền miên ở trong mơ với hắn.

“Cậu là giả.”

Phàn Mộng bắt đầu xoa mặt Sở Triệu Xuân, loại xúc cảm này quá trơn trượt, khiến cho hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, tựa như xúc cảm rắn bò mang đến, một loại cảm xác nhột nhạt.

“Đối với cậu mà nói, tôi là thật.”

“Vậy tôi là giả sao?”

Khuôn mặt Phàn Mộng lộ ra vẻ ngây thơ.

Sở Triệu Xuân không trả lời, y ngồi thẳng người, kéo Phàn Mộng vào lòng.

Phàn Mộng không phản kháng, bởi vì hắn biết mình đã trở thành ES, cũng chính là hiện tại hắn không phải mình của ngày thường, vì vậy hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, không còn bị hiện thực cùng quy tắc quản lý nữa.

Mà Sở Triệu Xuân trước mặt là sản phẩm do hắn nghĩ ra, cũng không phải là Sở Triệu Xuân vạn nhân mê trong trường đại học kia, vì vậy hắn có thể ôm lấy eo Sở Triệu Xuân này, hắn có thể dựa vào vai của Sở Triệu Xuân này, thậm chí là hắn có thể tạo một dấu hôn trên cổ Sở Triệu Xuân này.

Khi tinh thần của con người bị một sự đả kích quá lớn, thì nó sẽ cần một lời nói dối, để bản thân đi vào, giống như một động vật nhuyễn thể trong vỏ ốc, hắn cần một thế giới mới để bảo vệ chính mình, giải thích mọi thứ và biến những điều vô lý nhất thành lẽ thường.

“Hiện tại, tôi và cậu đều là giả. Tôi đang nằm mơ? Hay đây không phải là mơ, đây cũng là hiện thực, và tôi đã tạo ra một Sở Triệu Xuân giả ở trong hiện thực, rồi Sở Triệu Xuân do tôi tưởng tượng ra này lại đang triền miên với tôi.”

Sở Triệu Xuân vỗ vỗ mông Phàn Mộng, nói:

“Quay người lại, rồi dựa lưng vào trong lồng ngực tôi.”

Phàn Mộng đã làm theo lời y nói, hắn lại tiếp tục nghe lời của Sở Triệu Xuân, nhắm mắt lại. Sau đó, hắn không ngừng nghe theo lời nói của Sở Triệu Xuân, hắn giao bản thân cho y, giống như trong mơ, Phàn Mộng không bị ý thức khống chế.

Hắn cảm thấy một lực lượng nào đó nhấc tay mình lên, và cảm thấy bàn tay ấy đang luồn vào bụng mình từ dưới lớp quần áo, vuốt lên ngực, từ trái sang phải, rồi từ phải qua trái. Bởi vì đây là tay của hắn, nên hắn có một loại ảo giác mình đang tự an ủi, đối với hắn mà nói, vấn đề thật sự rất phức tạp:

Bề ngoài Sở Triệu Xuân ôm lấy hắn, đây là một loại hành vi tình dục kết nối hai người; nhưng trên thực tế thì Sở Triệu Xuân này lại chỉ là sản phẩm do ES tưởng tượng ra, nên từ đầu đến cuối chỉ là hắn đang tự an ủi mà thôi. Nhưng thực sự là hắn đã bị một loại lực không thể thoát khỏi điều khiển, vuốt ve cơ thể của mình theo cách mà hắn chưa từng mơ tới.

Mọi người sẽ vuốt ve cơ thể của mình khi tắm, nhưng nó sẽ không chứa tình dục trong đó. Lực lượng ở trong giấc mơ này, nó đến từ việc Sở Triệu Xuân nắm lấy tay Phàn Mộng từ phía sau, giống như đang điều khiển một con rối bóng, khiến Phàn Mộng tạo ra những dáng ngồi khác nhau:

Nhìn ở chính diện, Phàn Mộng ngồi ở giữa hai chân Sở Triệu Xuân, lưng dựa vào lồng ngực của Sở Triệu Xuân còn thon gầy hơn hắn; đôi tay của Sở Triệu Xuân nắm lấy hai tay Phàn Mộng, điều khiển tay trái của Phàn Mộng vuốt ve nửa người trên của chính hắn, rồi sau đó lại nắm lấy tay phải của Phàn Mộng, duỗi vào trong đũng quần của Phàn Mộng thủ dâm.

Toàn bộ quá trình này Phàn Mộng đều nhắm mắt lại, giống như đang ở trong mơ, hắn mất đi thính giác, không nghe được tiếng rên rỉ của mình, không nghe được tiếng thì thầm của Sở Triệu Xuân, chỉ cảm nhận được một thứ ấm áp hơi ướt áp vào má mình, cùng những nụ hôn nhẹ nhàng đứt quãng rơi ở trên cổ.

Ký ức cuối cùng là Sở Triệu Xuân đặt bàn tay của hắn lên trên môi hắn, Phàn Mộng cảm nhận được đầu ngón tay của mình, không biết tại sao mà hắn đã ngậm ngón tay của mình vào miệng, sau đó có một lực khác đẩy ngón tay của hắn trong miệng hắn, để hắn lấy nước bọt làm ướt ngón tay, sau đó dùng ở……

Dã tính…… Ham chơi……

Một giọng ca khàn khàn quấy nhiễu giấc ngủ của Phàn Mộng, hắn xoay người, không chịu tỉnh lại.

Chớp mắt đã 27 tuổi……

Phàn Mộng trùm chăn lên đầu, ý thức của hắn đã tỉnh lại một nửa, nhưng hắn lại cảm thấy thân thể rất nặng nề, mệt mỏi khiến hắn như muốn dính chặt vào giường, không cách nào tách ra được, chỉ mong ở bên giường cả đời.

Bùm! Bùm! Bùm ——

Phàn Mộng ngủ ở giường trên, và lúc này ván giường bị người ta vỗ một cách thô bạo, khiến Phàn Mộng cho rằng giường của mình sắp bị quái thú phá hủy.

Ước vọng to lớn vẫn chưa làm được, nhưng vẫn chưa quá muộn để phấn đấu……

“Anh hai, rời giường nhanh! Anh liều ghê á, ngủ đến 8 giờ tối!! Mẹ giận lắm, bà ấy thấy bữa sáng anh cũng không ăn, anh nhanh chóng giải thích với mẹ đi!”

Phàn Mộng vừa nghe đến bốn chữ “8 giờ tối”, hắn lập tức bật dậy khỏi nệm như một con tôm tươi. Từ trước đến nay bao tử của hắn đều rất yếu, thường xuyên bị đau dạ dày, lúc này hắn mới ngồi dậy ôm bụng, đau đớn khiến cho eo hắn không thể thẳng lên được, cũng không biết cơn đau này bắt đầu từ đâu. Hắn yếu ớt dựa vào thành giường, thở dốc, Phàn Anh nhận ra rằng Phàn Mộng không ổn, nên nhanh chóng trèo lên trên giường xem hắn. Nhưng lại nhận thấy không có lợi ích gì, cậu hét lên về phía cửa phòng đang mở: “Mẹ, mẹ, mẹ mau vào đây đi! Anh trai giống như không ổn! Thuốc đau dạ dày…… Không được, hay là trực tiếp đến bệnh viện đi?”

Mẹ Phàn chạy vào, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy mặt Phàn Mộng trắng như tờ giấy, trên trán chảy mồ hôi lạnh, khi mắt mở ra, thì đôi mắt đã đỏ hoe và đang chảy nước mắt. Bà cùng Phàn Anh đỡ Phàn Mộng xuống giường, rồi Phàn Anh cõng Phàn Mộng lên, đi đến phòng khám 24 giờ nhất gần gặp bác sĩ. Bước vào phòng bác sĩ, Phàn Anh nhẹ nhàng đặt Phàn Mộng đang cõng trên lưng lên chiếc giường bệnh màu trắng, cùng sự hỗ trợ của y tá và mẹ Phàn, ngay khi Phàn Mộng nằm lên giường, thì xương sống cùng mông truyền đến một cơn đau nhức, hắn nín thở, thả chậm động tác, cho đến khi thân thể nằm thẳng ở trên giường, hắn mới quen với loại cảm giác khó chịu này.

Hắn đã không thể nhớ vì sao mình lại đau nhiều như vậy.

Bác sĩ ấn vào bụng Phàn Mộng, sau đó lại kêu hộ sĩ giúp Phàn Mộng ngồi thẳng người, rồi nghe ngực, khoang bụng cùng lưng của hắn. Sau đó, bác sĩ nói có lẽ là lâu lắm rồi Phàn Mộng chưa ăn cơm, lại tiêu hai sức lực, nên mới sốt nhẹ cùng đau dạ dày nghiêm trọng. Ông kê bốn ngày thuốc cho Phàn Mộng, rồi ông lại viết một tờ giấy bác sĩ, để thứ hai Phàn Mộng có thể xin nghỉ phép, rồi tiễn mẹ con Phàn Mộng đi.Lời tác giả:

Giữa chương có một ít câu là ca từ, đến từ bài 《 Tourbillon 》 của Trần Dịch Tấn.